Chương 231
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Trong xe, Hoắc Cao Lãng đã sớm bảo với tài xế rằng anh sẽ tự lái xe, vừa cầm tay lái vừa rảnh rỗi quay sang nhìn người phụ nữ có sắc mặt hết sức khó coi đang ngồi ghế bên cạnh không nói tiếng nào.
Hoắc Cao Lãng không cảm thấy điều gì. Mặc dù mới vừa ôm hôn cô nhưng
thời gian quá ngắn, anh căn bản cũng không hưởng thụ, nhưng loại cảm giác nắng hạn gặp mưa rào này thật ra cũng khiến anh có cảm giác nhất định, cảm giác cô là người phụ nữ của anh.
Lạc Hiểu Nhiên không muốn nói chuyện, nếu như không phải quần áo trên người mình bị xộc xệch thì cô căn bản sẽ không lên trên xe anh.
- “ Phiền anh cho xe dừng ở ngã tư phía trước”.
Lạc Hiểu Nhiên biết cách đó không xa có một trạm xe buýt. Cô bây giờ một giây đồng hồ cũng không muốn đối mặt với anh, một tay che bụng của mình, một tay kéo áo khoác, lạnh lùng nói.
Hoắc Cao Lãng cau mày, đưa tay chạm vào tay đang ôm bụng của cô, còn tưởng rằng cô không thoải mái liền dừng xe, chồm người qua: “ bụng em làm sao, lại đau nữa à, hay vừa rồi đụng trúng ở đâu”.
- “ Anh đi ra, tránh ra khỏi người tôi”.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn còn tức giận, đẩy mạnh anh ra.
Hoắc Cao Lãng cũng không dùng sức, thật ra là sợ cô tức giận. Vừa rồi ở trong phòng rửa tay mình vội vàng đụng chạm cô một ít nhưng nhất định cô bực bội, anh cũng không nghĩ ở nơi như vậy lại rất muốn cô.
-“Đi ra đâu? Đây là xe của anh.” Giọng anh trầm thấp, có chút không biết phải làm sao, cũng mang theo mấy phần cưng chiều: “Đừng quậy được không?. Anh biết vừa rồi mình không kiềm chế được cảm xúc, xin lỗi sau này anh không làm như vậy nữa”.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh im miệng lại, anh đừng nói nữa, tôi van xin anh thả tôi xuống xe”. Gương mặt Lạc Hiểu Nhiên nhợt nhạt nói.
Hoắc Cao Lãng nhìn vào ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên, anh nhìn thấy rất rõ sự thống khổ, sợ sệt trong đó. Anh cau mày, đưa tay lên sờ trán cô: “ em làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái”.
Lạc Hiểu Nhiên giật bắn người vội lui về sau né tránh bàn tay của anh.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên mu bàn tay của cô: “ nói cho anh biết, chỗ nào của em không thoải mái”.
Huyệt thái dương của Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên giật giật, gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ủng hô hấp dường như cũng không ổn định, cô đưa hai tay lên ôm lấy cơ thể mình, co người lại, ánh mắt nhìn vào vô định, miệng lí nhí nói: “ Thả tôi ra, xin anh, thả tôi ra”.
Hoắc Cao Lãng nheo nheo đôi mắt .
Thần sắc như vậy, anh chưa bao giờ thấy qua trên khuôn mặt của Lạc Hiểu Nhiên
- “ Nói cho anh biết, em chỗ nào không thoải mái.” Anh cố chấp muốn biết câu trả lời này.
-“Anh muốn nghe nói thật sao?”
Lạc Hiểu Nhiên thấy anh không chịu buông tay, nhìn mình mong đợi khiến trái tim cô có chút ấm áp nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cứng đầu nói: “Anh tự tin như vậy tôi lại sợ câu trả lời sẽ đả kích anh.”
-“Chỉ cần em nói thật là được.”
Hoắc Cao Lãng nhíu mày, đưa bàn tay kia tới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, da thịt mịn màng mềm mại mang lại xúc cảm rất tốt. Anh cười, ánh mắt dịu dàng: “ chỉ cần em thoải mái, đả kích cỡ nào anh vẫn chịu được”.
- “ Tôi ngại bẩn cho nên không thoải mái, anh tránh xa tôi, tôi lập tức thoải mái"
- “ Lạc Hiểu Nhiên, anh chỗ nào bẩn mà em ngại”.Hoắc Cao Lãng cau mày, mặt đầy vẻ không hiểu.
- “ Thả tôi xuống ở ngã tư, cám ơn”. Lạc Hiểu Nhiên cùng lười nói nhảm, nói càng nhiều cô càng ghét bản thân mình.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, cùng anh trải qua kết hôn, ly hôn, gặp lại, bây giờ vậy mà không nhịn được bị anh ta nói mấy câu đã nổi lên ưu tư.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- “ Em không nói rõ, thì việc xuống xe nghĩ em cũng đừng nghĩ”.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh vờn tôi như vậy anh thấy vui sao.?. Còn tôi thì không vui một chút nào”.
-“Được, Hoắc tổng anh chính là bậc lắm tiền rộng rãi, tôi hiểu lầm anh bẩn là tôi không đúng, cho nên tôi bây giờ có thể xuống xe không? Hoắc tổng, vừa rồi anh cũng đã ăn uống no đủ, bây giờ tôi phải về nhà, phiền anh mở cửa xe!” Lạc Hiểu Nhiên tức giận đẩy cửa xe bên cạnh chỗ ngồi nhưng anh đã khóa cửa xe lại, cô mở thế nào cũng không ra, bởi vì vừa tức vừa giận cho nên trên trán đã có một lớp mồ hôi mỏng.
-“Anh có nói anh ăn uống no đủ?”
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng di chuyển, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Lạc
Hiểu Nhiên, một tay kia vòng qua giữ gáy cô kéo cả người cô vào trong ngực mình. Xe của anh đắt tiền, không gian phía trước rất lớn cho nên khi môi anh tiến sát vào môi cô cũng không có chút nào là không thoải mái.
-"um..."
Lạc Hiểu Nhiên không ngờ anh lại đột nhiên hôn mình, có điều chốc lát sau liền giãy giụa muốn đẩy anh ra, giọng đứt quãng mơ hồ: “Buông ra... anh... Hoắc Cao Lãng...anh dừng lại”
-“Anh muốn nói cho em, anh còn chưa ăn uống no đủ”
Hoắc Cao Lãng áp vào môi mọng đỏ của cô, một chút một chút, vô cùng kiên nhẫn vờn môi của cô. Ánh mắt vốn bình tĩnh khi ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, trong nháy mắt trở nên âm trầm mấy phần.
Lạc Hiểu Nhiên giẫy giụa nghiêng đầu né được cô vội vàng nói: “Hoắc Cao Lãng, tôi xin anh tỉnh táo lại, bây giờ chúng ta không thể làm những gì không nên làm, tôi có gia đình rồi, hiện tại tôi đang mang thai, xin anh đừng làm vậy mà".
Động tác của Hoắc Cao Lãng khựng lại, anh buông cô ra, nhìn chăm chú vào cô. Một lúc mới đưa tay mở cửa xe, lạnh lùng nói: “ em về đi, đi đường cẩn thận”.
Hoắc Cao Lãng vừa nói xong Lạc Hiểu Nhiên liền mở cửa chạy xuống cô không dám chậm trễ dù một giây.
Hoắc Cao Lãng không cảm thấy điều gì. Mặc dù mới vừa ôm hôn cô nhưng
thời gian quá ngắn, anh căn bản cũng không hưởng thụ, nhưng loại cảm giác nắng hạn gặp mưa rào này thật ra cũng khiến anh có cảm giác nhất định, cảm giác cô là người phụ nữ của anh.
Lạc Hiểu Nhiên không muốn nói chuyện, nếu như không phải quần áo trên người mình bị xộc xệch thì cô căn bản sẽ không lên trên xe anh.
- “ Phiền anh cho xe dừng ở ngã tư phía trước”.
Lạc Hiểu Nhiên biết cách đó không xa có một trạm xe buýt. Cô bây giờ một giây đồng hồ cũng không muốn đối mặt với anh, một tay che bụng của mình, một tay kéo áo khoác, lạnh lùng nói.
Hoắc Cao Lãng cau mày, đưa tay chạm vào tay đang ôm bụng của cô, còn tưởng rằng cô không thoải mái liền dừng xe, chồm người qua: “ bụng em làm sao, lại đau nữa à, hay vừa rồi đụng trúng ở đâu”.
- “ Anh đi ra, tránh ra khỏi người tôi”.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn còn tức giận, đẩy mạnh anh ra.
Hoắc Cao Lãng cũng không dùng sức, thật ra là sợ cô tức giận. Vừa rồi ở trong phòng rửa tay mình vội vàng đụng chạm cô một ít nhưng nhất định cô bực bội, anh cũng không nghĩ ở nơi như vậy lại rất muốn cô.
-“Đi ra đâu? Đây là xe của anh.” Giọng anh trầm thấp, có chút không biết phải làm sao, cũng mang theo mấy phần cưng chiều: “Đừng quậy được không?. Anh biết vừa rồi mình không kiềm chế được cảm xúc, xin lỗi sau này anh không làm như vậy nữa”.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh im miệng lại, anh đừng nói nữa, tôi van xin anh thả tôi xuống xe”. Gương mặt Lạc Hiểu Nhiên nhợt nhạt nói.
Hoắc Cao Lãng nhìn vào ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên, anh nhìn thấy rất rõ sự thống khổ, sợ sệt trong đó. Anh cau mày, đưa tay lên sờ trán cô: “ em làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái”.
Lạc Hiểu Nhiên giật bắn người vội lui về sau né tránh bàn tay của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên mu bàn tay của cô: “ nói cho anh biết, chỗ nào của em không thoải mái”.
Huyệt thái dương của Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên giật giật, gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ủng hô hấp dường như cũng không ổn định, cô đưa hai tay lên ôm lấy cơ thể mình, co người lại, ánh mắt nhìn vào vô định, miệng lí nhí nói: “ Thả tôi ra, xin anh, thả tôi ra”.
Hoắc Cao Lãng nheo nheo đôi mắt .
Thần sắc như vậy, anh chưa bao giờ thấy qua trên khuôn mặt của Lạc Hiểu Nhiên
- “ Nói cho anh biết, em chỗ nào không thoải mái.” Anh cố chấp muốn biết câu trả lời này.
-“Anh muốn nghe nói thật sao?”
Lạc Hiểu Nhiên thấy anh không chịu buông tay, nhìn mình mong đợi khiến trái tim cô có chút ấm áp nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cứng đầu nói: “Anh tự tin như vậy tôi lại sợ câu trả lời sẽ đả kích anh.”
-“Chỉ cần em nói thật là được.”
Hoắc Cao Lãng nhíu mày, đưa bàn tay kia tới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, da thịt mịn màng mềm mại mang lại xúc cảm rất tốt. Anh cười, ánh mắt dịu dàng: “ chỉ cần em thoải mái, đả kích cỡ nào anh vẫn chịu được”.
- “ Tôi ngại bẩn cho nên không thoải mái, anh tránh xa tôi, tôi lập tức thoải mái"
- “ Lạc Hiểu Nhiên, anh chỗ nào bẩn mà em ngại”.Hoắc Cao Lãng cau mày, mặt đầy vẻ không hiểu.
- “ Thả tôi xuống ở ngã tư, cám ơn”. Lạc Hiểu Nhiên cùng lười nói nhảm, nói càng nhiều cô càng ghét bản thân mình.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, cùng anh trải qua kết hôn, ly hôn, gặp lại, bây giờ vậy mà không nhịn được bị anh ta nói mấy câu đã nổi lên ưu tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- “ Em không nói rõ, thì việc xuống xe nghĩ em cũng đừng nghĩ”.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh vờn tôi như vậy anh thấy vui sao.?. Còn tôi thì không vui một chút nào”.
-“Được, Hoắc tổng anh chính là bậc lắm tiền rộng rãi, tôi hiểu lầm anh bẩn là tôi không đúng, cho nên tôi bây giờ có thể xuống xe không? Hoắc tổng, vừa rồi anh cũng đã ăn uống no đủ, bây giờ tôi phải về nhà, phiền anh mở cửa xe!” Lạc Hiểu Nhiên tức giận đẩy cửa xe bên cạnh chỗ ngồi nhưng anh đã khóa cửa xe lại, cô mở thế nào cũng không ra, bởi vì vừa tức vừa giận cho nên trên trán đã có một lớp mồ hôi mỏng.
-“Anh có nói anh ăn uống no đủ?”
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng di chuyển, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Lạc
Hiểu Nhiên, một tay kia vòng qua giữ gáy cô kéo cả người cô vào trong ngực mình. Xe của anh đắt tiền, không gian phía trước rất lớn cho nên khi môi anh tiến sát vào môi cô cũng không có chút nào là không thoải mái.
-"um..."
Lạc Hiểu Nhiên không ngờ anh lại đột nhiên hôn mình, có điều chốc lát sau liền giãy giụa muốn đẩy anh ra, giọng đứt quãng mơ hồ: “Buông ra... anh... Hoắc Cao Lãng...anh dừng lại”
-“Anh muốn nói cho em, anh còn chưa ăn uống no đủ”
Hoắc Cao Lãng áp vào môi mọng đỏ của cô, một chút một chút, vô cùng kiên nhẫn vờn môi của cô. Ánh mắt vốn bình tĩnh khi ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, trong nháy mắt trở nên âm trầm mấy phần.
Lạc Hiểu Nhiên giẫy giụa nghiêng đầu né được cô vội vàng nói: “Hoắc Cao Lãng, tôi xin anh tỉnh táo lại, bây giờ chúng ta không thể làm những gì không nên làm, tôi có gia đình rồi, hiện tại tôi đang mang thai, xin anh đừng làm vậy mà".
Động tác của Hoắc Cao Lãng khựng lại, anh buông cô ra, nhìn chăm chú vào cô. Một lúc mới đưa tay mở cửa xe, lạnh lùng nói: “ em về đi, đi đường cẩn thận”.
Hoắc Cao Lãng vừa nói xong Lạc Hiểu Nhiên liền mở cửa chạy xuống cô không dám chậm trễ dù một giây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro