Chương 233
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Cô gồng tay, từng chút từng chút rời khỏi tay Hoắc Cao Lãng đang nắm cổ tay mình, mắt nhìn thẳng vào anh không chớp, bỗng nhiên nhếch mép một cái, đối với anh là một nụ cười dễ hiểu nhưng lại khiến lòng anh rối hoảng.
- “ Anh có muốn biết ngày cuối cùng tôi ở thành phố D trải qua như thể nào không.”.
Tay Lạc Hiểu Nhiên từ từ tuột xuôi xuống cánh tay Hoắc Cao Lãng, cuối cùng chạm vào bàn tay anh. Từ sau khi tách ra đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay anh, trái tim Hoắc Cao Lãng đột nhiên đập thình thịch căng thẳng, mắt nhìn cô nóng bỏng.
- “ Tôi một mình giam mình trong căn phòng trọ, ăn cũng không thèm ăn, ngủ cũng chẳng buồn ngủ. Tôi cứ ngồi ngây ngốc một chỗ. Tôi không khóc, anh có biết tại sao không. Tôi tự hỏi mình hạnh phúc là gì, nhưng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ rõ ràng được. Hoắc Cao Lãng, tôi không cần biết thời điểm đó vì lý do gì, anh lại đẩy tôi ra, nhưng Hoắc Cao Lãng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chỉ mong anh hiểu rõ chúng ta không có sau này cũng không thể làm bạn. Tôi không thể rộng lượng để chấp nhận anh một lần nữa”
Mắt Hoắc Cao Lãng tối sầm lại, mi mắt hơi nheo lại, trong lòng có chút hốt hoảng: “ em không cần nói với anh những lời này. Chúng ta không bỏ lỡ nhau”
- “ Anh cũng không có ý định sau này sẽ làm bạn với em. Anh sẽ không làm bạn với vợ mình".
Lạc Hiểu Nhiên nắm lấy tay anh, từ từ giơ lên, nói: “Hoắc Cao Lãng, tôi không muốn lằng nhằng với anh nữa, bây giờ tôi muốn nói rõ ràng với anh. Bốn năm tôi không trở về thành phố D là tôi đang né tránh anh, nhưng tôi biết tôi không thể tránh anh mãi, một ngày nào đó chắc chắn tôi sẽ gặp được anh. Chẳng qua tôi không ngờ được chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy khiến tôi có chút rối loạn. Nhưng có mấy lời tôi vẫn muốn nói với anh, tôi đã từng cho là không có anh tôi sẽ không cách nào sống được, bây giờ tôi đã dùng bốn năm để biết thật ra cũng chưa chắc là như vậy, đối với anh mà nói chắc là cũng như vậy. Không cần phải nói với tôi năm đó anh không có lựa chọn nào khác, tôi biết anh không có lựa chọn nào khác, tôi biết anh có nhiều lý do nhưng tôi không thể chấp nhận, tôi có nguyên tắc của tôi. Là tôi ích kỷ nhưng còn anh thì sao? Anh cũng ích kỷ không phải sao? Có một số việc xảy ra chính là xảy ra.”
Cô bỗng nhiên buông lỏng tay anh, từ từ nói: “ Bốn năm trước, chúng ta cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn là rời bỏ nhau. Hoắc Cao Lãng, để cho tôi an tâm làm việc được không. Anh hãy lấy quan hệ đối tác, đổi xử với tôi mà hoàn thành dự án này, tôi không cần sự ưu ái nào anh dành cho tôi...”
“Sau đó thì sao?. Hoàn thành dự án này, tiếp theo sẽ thế nào”.
Hoắc Cao Lãng mím môi thật chặt gương mặt trong phút chốc trở nên lạnh lùng, anh lên tiếng ngắt lời Lạc Hiểu Nhiên.
-“Sau đó là tới già tới chết cũng không lui tới với nhau? Em cảm thấy anh sẽ đồng ý?”
-“Anh không đồng ý thì tôi phải đi theo anh sao? Loại chuyện này không cần anh đồng ý hay không, tôi đồng ý là được!” Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy đàn ông thật đúng có lúc bất chấp lý lẽ!Cô muốn ôn hòa nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã sai, người đàn ông bá đạo chuyên chế này có khi nào trao đổi được? Nhất định luôn khăng khăng làm theo ý mình!
-“ Chuyện bốn năm trước, em đem ra oán hận, anh không oán trách em một lời, anh chấp nhận tất cả sự ghét bỏ của em đối với anh.
Nhưng Lạc Hiểu Nhiên, bây giờ anh nói cho em rõ, đừng nói em có trở về thành phố D hay không, hay vĩnh viễn ở lại nước Pháp này, anh chắc chắn sẽ tìm được em, thời gian bốn năm em yên ổn ở đây, em nghĩ là anh không tìm được, nhưng em nên biết, là anh chưa tới thời điểm tìm gặp em, chứ không phải là không tìm em. Anh và Kiều Khả Mỹ một lời anh cũng không giải thích với em được. Nhưng anh dám khẳng định với em, anh và Kiều Khả Mỹ chứ từng xảy ra chuyện gì
không nên có. Em muốn biết cái gì từ từ anh sẽ nói cho em nghe. Cho anh một thời gian nữa, nhất định chúng ta sẽ có một hôn lễ, em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất".
-“Anh muốn kết hôn liền cưới tôi, muốn kết hôn người khác liền cưới người khác, quay đầu một cái chính là một người đàn ông trải qua ba lần kết hôn, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi còn nguyện ý gả cho anh? Nực cười!”
Lạc Hiểu Nhiên chợt đẩy người đàn ông phía trước ra, cười lạnh một
tiếng, nếu không cách nào nói chuyện thì cũng không nên tiếp tục, nói nữa nhất định vẫn là đàn gảy tai trâu!
Xoay người, cầm lấy áo khoác trên bàn, Lạc Hiểu Nhiên bước nhanh rời khỏi phòng họp.
Hoắc Cao Lãng vừa mới chuẩn bị đuổi theo thì điện thoại reo vang, anh nhìn dãy số gọi đến, cau mày vừa nhìn Lạc Hiểu Nhiên vào phòng làm việc của mình vừa bẩm nghe: “Chuyện gì?”
Bên kia giọng cũng nghiêm túc, Hoắc Cao Lãng lắng nghe, mày cau lại: “ chờ tôi quay về".
Cúp điện thoại, Hoắc Cao Lãng đốt cho mình một điếu thuốc, thả ra thả vô một đám mây mù, chốc lát sau anh mới lần nữa cầm điện thoại gọi điện cho Mạc Lâm.
- “ Kiều Nhất Minh, con cáo già này, thời gian này, ông ta vẫn còn rảnh rỗi để ý đến tôi sao.".
- “ Hoắc Cao Lãng, đừng kiểm củi ba năm rồi đốt một giờ”. Mạc Lâm trầm ngâm một chút mới nói: “Vậy bây giờ... cậu vẫn muốn chuẩn bị ra tay với Kiều gia sao? Tôi sợ lúc đó có vấn đề gì xảy ra khiến chúng
ta thất bại trong gang tấc.”
Hoắc Cao Lãng nhéo nhéo sống mũi, cau mày nói: “Trước tiên cứ chờ đã."
- “ Bên cậu ổn không, lần này cậu đi hơi lâu” Mạc Lâm hỏi.
- “ ổn”. Hoắc Cao Lãng đưa mắt nhìn ra cánh cửa phòng theo hướng phòng Lạc Hiểu Nhiên khoé miệng nhếch lên: “ vẫn ổn, bên kia cậu chú ý một chút, như vậy đi tôi cúp máy".
- “ Anh có muốn biết ngày cuối cùng tôi ở thành phố D trải qua như thể nào không.”.
Tay Lạc Hiểu Nhiên từ từ tuột xuôi xuống cánh tay Hoắc Cao Lãng, cuối cùng chạm vào bàn tay anh. Từ sau khi tách ra đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay anh, trái tim Hoắc Cao Lãng đột nhiên đập thình thịch căng thẳng, mắt nhìn cô nóng bỏng.
- “ Tôi một mình giam mình trong căn phòng trọ, ăn cũng không thèm ăn, ngủ cũng chẳng buồn ngủ. Tôi cứ ngồi ngây ngốc một chỗ. Tôi không khóc, anh có biết tại sao không. Tôi tự hỏi mình hạnh phúc là gì, nhưng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ rõ ràng được. Hoắc Cao Lãng, tôi không cần biết thời điểm đó vì lý do gì, anh lại đẩy tôi ra, nhưng Hoắc Cao Lãng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chỉ mong anh hiểu rõ chúng ta không có sau này cũng không thể làm bạn. Tôi không thể rộng lượng để chấp nhận anh một lần nữa”
Mắt Hoắc Cao Lãng tối sầm lại, mi mắt hơi nheo lại, trong lòng có chút hốt hoảng: “ em không cần nói với anh những lời này. Chúng ta không bỏ lỡ nhau”
- “ Anh cũng không có ý định sau này sẽ làm bạn với em. Anh sẽ không làm bạn với vợ mình".
Lạc Hiểu Nhiên nắm lấy tay anh, từ từ giơ lên, nói: “Hoắc Cao Lãng, tôi không muốn lằng nhằng với anh nữa, bây giờ tôi muốn nói rõ ràng với anh. Bốn năm tôi không trở về thành phố D là tôi đang né tránh anh, nhưng tôi biết tôi không thể tránh anh mãi, một ngày nào đó chắc chắn tôi sẽ gặp được anh. Chẳng qua tôi không ngờ được chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy khiến tôi có chút rối loạn. Nhưng có mấy lời tôi vẫn muốn nói với anh, tôi đã từng cho là không có anh tôi sẽ không cách nào sống được, bây giờ tôi đã dùng bốn năm để biết thật ra cũng chưa chắc là như vậy, đối với anh mà nói chắc là cũng như vậy. Không cần phải nói với tôi năm đó anh không có lựa chọn nào khác, tôi biết anh không có lựa chọn nào khác, tôi biết anh có nhiều lý do nhưng tôi không thể chấp nhận, tôi có nguyên tắc của tôi. Là tôi ích kỷ nhưng còn anh thì sao? Anh cũng ích kỷ không phải sao? Có một số việc xảy ra chính là xảy ra.”
Cô bỗng nhiên buông lỏng tay anh, từ từ nói: “ Bốn năm trước, chúng ta cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn là rời bỏ nhau. Hoắc Cao Lãng, để cho tôi an tâm làm việc được không. Anh hãy lấy quan hệ đối tác, đổi xử với tôi mà hoàn thành dự án này, tôi không cần sự ưu ái nào anh dành cho tôi...”
“Sau đó thì sao?. Hoàn thành dự án này, tiếp theo sẽ thế nào”.
Hoắc Cao Lãng mím môi thật chặt gương mặt trong phút chốc trở nên lạnh lùng, anh lên tiếng ngắt lời Lạc Hiểu Nhiên.
-“Sau đó là tới già tới chết cũng không lui tới với nhau? Em cảm thấy anh sẽ đồng ý?”
-“Anh không đồng ý thì tôi phải đi theo anh sao? Loại chuyện này không cần anh đồng ý hay không, tôi đồng ý là được!” Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy đàn ông thật đúng có lúc bất chấp lý lẽ!Cô muốn ôn hòa nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã sai, người đàn ông bá đạo chuyên chế này có khi nào trao đổi được? Nhất định luôn khăng khăng làm theo ý mình!
-“ Chuyện bốn năm trước, em đem ra oán hận, anh không oán trách em một lời, anh chấp nhận tất cả sự ghét bỏ của em đối với anh.
Nhưng Lạc Hiểu Nhiên, bây giờ anh nói cho em rõ, đừng nói em có trở về thành phố D hay không, hay vĩnh viễn ở lại nước Pháp này, anh chắc chắn sẽ tìm được em, thời gian bốn năm em yên ổn ở đây, em nghĩ là anh không tìm được, nhưng em nên biết, là anh chưa tới thời điểm tìm gặp em, chứ không phải là không tìm em. Anh và Kiều Khả Mỹ một lời anh cũng không giải thích với em được. Nhưng anh dám khẳng định với em, anh và Kiều Khả Mỹ chứ từng xảy ra chuyện gì
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
không nên có. Em muốn biết cái gì từ từ anh sẽ nói cho em nghe. Cho anh một thời gian nữa, nhất định chúng ta sẽ có một hôn lễ, em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất".
-“Anh muốn kết hôn liền cưới tôi, muốn kết hôn người khác liền cưới người khác, quay đầu một cái chính là một người đàn ông trải qua ba lần kết hôn, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi còn nguyện ý gả cho anh? Nực cười!”
Lạc Hiểu Nhiên chợt đẩy người đàn ông phía trước ra, cười lạnh một
tiếng, nếu không cách nào nói chuyện thì cũng không nên tiếp tục, nói nữa nhất định vẫn là đàn gảy tai trâu!
Xoay người, cầm lấy áo khoác trên bàn, Lạc Hiểu Nhiên bước nhanh rời khỏi phòng họp.
Hoắc Cao Lãng vừa mới chuẩn bị đuổi theo thì điện thoại reo vang, anh nhìn dãy số gọi đến, cau mày vừa nhìn Lạc Hiểu Nhiên vào phòng làm việc của mình vừa bẩm nghe: “Chuyện gì?”
Bên kia giọng cũng nghiêm túc, Hoắc Cao Lãng lắng nghe, mày cau lại: “ chờ tôi quay về".
Cúp điện thoại, Hoắc Cao Lãng đốt cho mình một điếu thuốc, thả ra thả vô một đám mây mù, chốc lát sau anh mới lần nữa cầm điện thoại gọi điện cho Mạc Lâm.
- “ Kiều Nhất Minh, con cáo già này, thời gian này, ông ta vẫn còn rảnh rỗi để ý đến tôi sao.".
- “ Hoắc Cao Lãng, đừng kiểm củi ba năm rồi đốt một giờ”. Mạc Lâm trầm ngâm một chút mới nói: “Vậy bây giờ... cậu vẫn muốn chuẩn bị ra tay với Kiều gia sao? Tôi sợ lúc đó có vấn đề gì xảy ra khiến chúng
ta thất bại trong gang tấc.”
Hoắc Cao Lãng nhéo nhéo sống mũi, cau mày nói: “Trước tiên cứ chờ đã."
- “ Bên cậu ổn không, lần này cậu đi hơi lâu” Mạc Lâm hỏi.
- “ ổn”. Hoắc Cao Lãng đưa mắt nhìn ra cánh cửa phòng theo hướng phòng Lạc Hiểu Nhiên khoé miệng nhếch lên: “ vẫn ổn, bên kia cậu chú ý một chút, như vậy đi tôi cúp máy".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro