Chương 7
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hoắc Cao Lãng kéo tôi ngồi xuống sofa, nâng cằm cô lên nhìn má cô, lạnh giọng hỏi:“ hắn ta đánh em”.
Âm nhạc trong phòng đã tắt từ bao giờ, Lạc Hiểu Nhiên nghe thấy giọng anh lạnh.
- “ là tao đánh đó, làm gái điếm bán mình, mà lại làm như người lương thiện bị ép làm kỹ nữ. Tao khinh”. Nói rồi hắn ta nhổ một bãi nước bọt sau đó dùng chân dẫm lên.
Từng lời của hắn ta giống như cái gai đâm vào lòng Lạc Hiểu Nhiên, từng vết ứa máu, đau đớn vô cùng. Lòng tự tôn, kiêu ngạo của cô.
Thật nực cười, bước vào cái nghề này thì lấy đâu ra tự tôn, ra kiêu ngạo, chấp nhận sa chân vào thì vốn dĩ hai thứ đó đã bị chính bản thân mình dẫm đạp lên rồi.
Một tay anh kéo cô vào lòng, không nhanh không chậm lên tiếng: “ nói rất hay”. Anh đưa tay sờ lên má cô: “ tay nào đánh cô ấy phế bỏ tay đó, miệng nào mới vừa nói những lời không phải người nói thì không cần dùng đến nữa”. Từng lời anh nói ra nhẹ nhàng như lại mang theo sự lạnh lùng nguy hiểm.
Một đám người vốn dĩ đang vây quanh cũng không nhịn được mà lùi về sau nửa bước.
Đúng lúc này, một người nhanh chóng hành động, từ sau đám đông đi đến bên cạnh hắn ta, nhỏ giọng nói gì đó.
Là một người phụ nữ
Lạc Hiểu Nhiên không nghe được cụ thể chị ta nói những gì, chỉ thấy ánh mắt hắn ta quét qua mặt cô, rồi lại nhìn Hoắc Cao Lãng, sắc mặt từ từ trắng bệt, sau đó hắn ta liền quỳ xuống miệng lắp bắp: “ Hoắc Tổng, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân. Tôi có mắt mà không thấy thái sơn”.
- “ còn đứng ở đó làm gì, lời tôi nói các người không nghe”. Hoắc Cao Lãng không thèm nhìn hắn ta, thẳng thừng dùng chân đạp hắn ta ngã xuống sàn.
Anh kéo cô đứng dậy, dắt tay đi ra ngoài.
Âm nhạc trong phòng đã tắt từ bao giờ, cô nghe thấy hắn ta hét lên đau đớn.
Sau đó, cô không nghe thấy gì nữa, cửa phòng đã đóng lại.
Tay của anh có khí lực rất lớn, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay, kéo cô đi thẳng về phía trước.
Bước chân của anh kiên định mà bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, đúng là không phải người bình thường.
- “ cám ơn”
- “ đi lấy túi của em”. Hoắc Cao Lãng mở phòng của chị Lưu ra, sau đó buông tay cô ra, một tay đẩy cô đi lên.
- “ cám ơn anh đã giúp tôi, như vậy là được rồi tôi ở đây đợi chị Lưu là được rồi”. Tuy nói tất cả đều mơ hồ, tựa như một giấc mơ, nhưng cô vẫn nhớ rõ tôi phải tránh anh càng xa càng tốt và vẫn nói rõ vấn đề cám ơn anh.
- “ né tránh tôi”. Anh đứng ở cửa ra vào, thẳng tắp như một cây tùng.
- “ không phải” Lạc Hiểu Nhiên ngại ngùng trả lời.
Anh cười lạnh một tiếng, sau đó thúc giục: “Nhanh lên, tôi không thích chờ đợi ai!”
- “ a, anh không cần phải đợi tôi, tôi ở đây đợi chị Lưu về là được rồi”. Cô vội xua tay
Anh đi tới nhìn cô từ trên cao xuống như một bậc đế vương: “ tôi không thích nói nhiều lời. Tôi cũng không thích ai cãi lại lời của tôi. Em là người đầu tiên ngoại lệ, nhưng tôi nói cho em biết kết cục sẽ không tốt đâu. Nhanh lên, tôi chờ em ngoài cửa”.
Lạc Hiểu Nhiên đi theo sau lưng anh, ngoan ngoãn đeo balo, đi về bãi đỗ xe.
Đi ra khỏi phòng, bước vào bãi đỗ xe ngoài trời, gió đêm thổi vào người, cảnh tượng xung quanh vẫn mơ hồ, giống như đang nằm mơ vậy.
- “ lên xe”.
Thái độ của anh hoàn toàn khác với lúc giúp cô. Lúc đó mặc dù anh lạnh lùng nhưng cô nhìn ra được một chút dịu dàng khi nhìn mình, còn hiện giờ là một bộ dạng lạnh lùng đến đáng sợ. Lạc Hiểu Nhiên không dám cãi lại ngoan ngoãn bước lên xe.
- “ anh Hoắc, anh muốn đưa tôi đi đâu”. Lạc Hiểu Nhiên nhỏ giọng nói.
Hoắc Cao Lãng không trả lời, thuần thục lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Cô khẽ nói: “ cám ơn anh đã cứu tôi…”
Hoắc Cao Lãng chỉ tập trung lái xe, không để ý đến cô.
Cô nhìn anh, nhìn sườn mặt anh tuấn của anh.
Cô cũng không biết nên nói gì nữa, rời ánh mắt đi, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Thành phố về đêm, nhiều đèn xe, nhiều đèn đường, nhiều màu sắc, lại có rất nhiều nhà thắp đèn, thành phố giống như một đại dương sáng lấp lánh, đây cũng là lần đầu tiên cô được ngắm thành phố về đêm, nó muôn màu muôn vẻ hơn trong tưởng tượng của tôi.
Đẹp như vậy, nhưng đối với cô lại có chút không chân thực.
Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy đầu óc vẫn rất chậm chạp, nhìn tất cả mọi thứ, dường như đều chậm mất nửa nhịp.
- “ hai tuần vừa rồi đi đâu”. Hoắc Cao Lãng bất ngờ lên tiếng.
- “Hả”. Cô giật mình, được một lúc mới tiếp thu được câu hỏi của anh: “ có việc bận”.
- “ né tránh tôi”. Anh hỏi.
- “ không có”. Cô nói.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thấy ánh mắt của anh đảo qua trên mặt mình, rất nhanh đã thu hồi lại.
Thấy anh không lên tiếng, cô cũng không nói gì thêm.
Im lặng một lúc lâu, không khí trên xe trở nên căng thẳng cô đành lên tiếng: “ anh Hoắc cho hỏi anh muốn chở tôi đi đâu”.
- “ Hoắc Cao Lãng”. Anh nhàn nhạt nói ra tên của mình.
- “ hả”. Đầu óc tôi chậm vài nhịp, Lạc Hiểu Nhiên không hiểu anh muốn nói cái gì.
Anh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: “ gọi đầy đủ tên của tôi”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu, quay lại câu hỏi lúc nãy: “ cho hỏi anh muốn đưa tôi đi đâu”.
- “ về nhà ”. Anh trả lời.
Cô nhìn ra ngoài xe, đoạn đường này không phải chạy về nhà mình, mà xe chạy về hướng cách nhà mình rất xa, cô liền lên tiếng: “ anh Hoắc, anh nhầm đường rồi, đường này không phải về nhà tôi”.
- “ về nhà tôi”. Hoắc Cao Lãng chậm rãi trả lời, mà không cần nhìn cô.
Ầm, trong đầu nổ ầm một tiếng, là cô nghe nhầm hay là anh nói nhầm: “ hả, tại sao lại về nhà anh”.
- “ ngủ”. Anh trả lời rất ngắn gọn và dứt khoát.
Lạc Hiểu Nhiên nghiêng người, quay sang nhìn anh, cô không hiểu anh nói cái gì: “ anh Hoắc, anh có phải là nhầm lẫn hay không? Anh muốn về nhà ngủ thì dừng xe cho tôi xuống ở đây, tôi tự mình đi về không làm phiền đến anh”.
Hoắc Cao Lãng không thèm để ý đến cô vẫn tiếp tục lái xe.
- “ dừng xe, a….”. Cô chưa dứt lời thì anh đã tấp vào lề thắng gấp lại, làm đầu cô bị đập vào bảng điều khiển.
- “ ngủ với tôi một đêm, về sau em không cần phải lui tới những nơi như vậy để kiếm sống nữa”. Hoắc Cao Lãng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đầu cô chưa hết đau, liền bị lời nói kì quái này làm cho tỉnh táo: “ cái gì mà ngủ với anh một đêm”.
Anh nghiêng đầu, liếc nhìn cô một cái, dường như cô hỏi ra một vấn đề rất khó tin.
- “ em làm nghề này, không phải là để tìm kim chủ bao nuôi à, tôi mà em còn không bằng lòng”.
Lạc Hiểu Nhiên như không tin vào tai mình, từng lời anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai cô lại chói tai vô cùng.
- “ anh Hoắc tôi thấy hình như anh có nhầm lẫn gì đó. Thứ nhất tôi chỉ tiếp rượu ở quán bar không làm nghề như anh nghĩ, thứ hai tôi chưa từng có ý nghĩ tìm kim chủ bao nuôi gì đó. Mong anh hiểu giúp tôi”.
Trong lòng Lạc Hiểu Nhiên thật sự rất giận, nhưng mà cô biết mình không thể tức giận, bởi vì anh ấy nói không có sai, chỉ là cô lại không nằm trong những trường hợp mà anh nói. Thẹn quá hoá giận chỉ làm cho bản thân thêm mất mặt, thêm xấu hổ.
Hoắc Cao Lãng cười, nhìn cô, ánh mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào mặt cô, trên mặt anh thái độ rõ như đang được nghe một câu chuyện cười. Anh đưa tay nâng cằm tôi xoay nhẹ mặt cô nhìn tới nhìn lui: “ dựa vào chút nhan sắc này được tôi chú ý đến thì em nên cảm thấy may mắn, gái tiếp rượu như em thì em nghĩ em cao được bao nhiêu?”
Lạc Hiểu Nhiên vô cùng kinh ngạc, lúc này đây bao nhiêu cảm kích vì lúc nãy anh cứu mình đều đã tan biến hết, suy cho cùng anh và hắn ta là cũng là cùng một loại người, chỉ là anh và hắn ta muốn cô ở hai chỗ không giống nhau thôi. Cô cảm thấy thật nực cười, mình thật sự quá ngây thơ ở đời này có ai giúp ai không bao giờ, tôi thẹn quá đành cười: “ tôi cao bao nhiêu không liên quan tới anh, anh để mắt đến tôi đó là chuyện của anh không liên quan tới tôi. Lời cám ơn vừa rồi tôi xin rút lại, bởi vì anh và người đàn ông kia vốn dĩ là cùng một loại người”.
Dứt lời cô nhanh tay mở cửa xe đi xuống, đi ngược hướng với chiếc xe, đi thẳng về phía trước không quay đầu lại.
Ngày hôm nay không biết xui xẻo đến mức nào, đi làm thì gặp chuyện, còn phải tốn tiền bắt xe quay về nhà.
Âm nhạc trong phòng đã tắt từ bao giờ, Lạc Hiểu Nhiên nghe thấy giọng anh lạnh.
- “ là tao đánh đó, làm gái điếm bán mình, mà lại làm như người lương thiện bị ép làm kỹ nữ. Tao khinh”. Nói rồi hắn ta nhổ một bãi nước bọt sau đó dùng chân dẫm lên.
Từng lời của hắn ta giống như cái gai đâm vào lòng Lạc Hiểu Nhiên, từng vết ứa máu, đau đớn vô cùng. Lòng tự tôn, kiêu ngạo của cô.
Thật nực cười, bước vào cái nghề này thì lấy đâu ra tự tôn, ra kiêu ngạo, chấp nhận sa chân vào thì vốn dĩ hai thứ đó đã bị chính bản thân mình dẫm đạp lên rồi.
Một tay anh kéo cô vào lòng, không nhanh không chậm lên tiếng: “ nói rất hay”. Anh đưa tay sờ lên má cô: “ tay nào đánh cô ấy phế bỏ tay đó, miệng nào mới vừa nói những lời không phải người nói thì không cần dùng đến nữa”. Từng lời anh nói ra nhẹ nhàng như lại mang theo sự lạnh lùng nguy hiểm.
Một đám người vốn dĩ đang vây quanh cũng không nhịn được mà lùi về sau nửa bước.
Đúng lúc này, một người nhanh chóng hành động, từ sau đám đông đi đến bên cạnh hắn ta, nhỏ giọng nói gì đó.
Là một người phụ nữ
Lạc Hiểu Nhiên không nghe được cụ thể chị ta nói những gì, chỉ thấy ánh mắt hắn ta quét qua mặt cô, rồi lại nhìn Hoắc Cao Lãng, sắc mặt từ từ trắng bệt, sau đó hắn ta liền quỳ xuống miệng lắp bắp: “ Hoắc Tổng, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân. Tôi có mắt mà không thấy thái sơn”.
- “ còn đứng ở đó làm gì, lời tôi nói các người không nghe”. Hoắc Cao Lãng không thèm nhìn hắn ta, thẳng thừng dùng chân đạp hắn ta ngã xuống sàn.
Anh kéo cô đứng dậy, dắt tay đi ra ngoài.
Âm nhạc trong phòng đã tắt từ bao giờ, cô nghe thấy hắn ta hét lên đau đớn.
Sau đó, cô không nghe thấy gì nữa, cửa phòng đã đóng lại.
Tay của anh có khí lực rất lớn, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay, kéo cô đi thẳng về phía trước.
Bước chân của anh kiên định mà bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, đúng là không phải người bình thường.
- “ cám ơn”
- “ đi lấy túi của em”. Hoắc Cao Lãng mở phòng của chị Lưu ra, sau đó buông tay cô ra, một tay đẩy cô đi lên.
- “ cám ơn anh đã giúp tôi, như vậy là được rồi tôi ở đây đợi chị Lưu là được rồi”. Tuy nói tất cả đều mơ hồ, tựa như một giấc mơ, nhưng cô vẫn nhớ rõ tôi phải tránh anh càng xa càng tốt và vẫn nói rõ vấn đề cám ơn anh.
- “ né tránh tôi”. Anh đứng ở cửa ra vào, thẳng tắp như một cây tùng.
- “ không phải” Lạc Hiểu Nhiên ngại ngùng trả lời.
Anh cười lạnh một tiếng, sau đó thúc giục: “Nhanh lên, tôi không thích chờ đợi ai!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “ a, anh không cần phải đợi tôi, tôi ở đây đợi chị Lưu về là được rồi”. Cô vội xua tay
Anh đi tới nhìn cô từ trên cao xuống như một bậc đế vương: “ tôi không thích nói nhiều lời. Tôi cũng không thích ai cãi lại lời của tôi. Em là người đầu tiên ngoại lệ, nhưng tôi nói cho em biết kết cục sẽ không tốt đâu. Nhanh lên, tôi chờ em ngoài cửa”.
Lạc Hiểu Nhiên đi theo sau lưng anh, ngoan ngoãn đeo balo, đi về bãi đỗ xe.
Đi ra khỏi phòng, bước vào bãi đỗ xe ngoài trời, gió đêm thổi vào người, cảnh tượng xung quanh vẫn mơ hồ, giống như đang nằm mơ vậy.
- “ lên xe”.
Thái độ của anh hoàn toàn khác với lúc giúp cô. Lúc đó mặc dù anh lạnh lùng nhưng cô nhìn ra được một chút dịu dàng khi nhìn mình, còn hiện giờ là một bộ dạng lạnh lùng đến đáng sợ. Lạc Hiểu Nhiên không dám cãi lại ngoan ngoãn bước lên xe.
- “ anh Hoắc, anh muốn đưa tôi đi đâu”. Lạc Hiểu Nhiên nhỏ giọng nói.
Hoắc Cao Lãng không trả lời, thuần thục lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Cô khẽ nói: “ cám ơn anh đã cứu tôi…”
Hoắc Cao Lãng chỉ tập trung lái xe, không để ý đến cô.
Cô nhìn anh, nhìn sườn mặt anh tuấn của anh.
Cô cũng không biết nên nói gì nữa, rời ánh mắt đi, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Thành phố về đêm, nhiều đèn xe, nhiều đèn đường, nhiều màu sắc, lại có rất nhiều nhà thắp đèn, thành phố giống như một đại dương sáng lấp lánh, đây cũng là lần đầu tiên cô được ngắm thành phố về đêm, nó muôn màu muôn vẻ hơn trong tưởng tượng của tôi.
Đẹp như vậy, nhưng đối với cô lại có chút không chân thực.
Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy đầu óc vẫn rất chậm chạp, nhìn tất cả mọi thứ, dường như đều chậm mất nửa nhịp.
- “ hai tuần vừa rồi đi đâu”. Hoắc Cao Lãng bất ngờ lên tiếng.
- “Hả”. Cô giật mình, được một lúc mới tiếp thu được câu hỏi của anh: “ có việc bận”.
- “ né tránh tôi”. Anh hỏi.
- “ không có”. Cô nói.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thấy ánh mắt của anh đảo qua trên mặt mình, rất nhanh đã thu hồi lại.
Thấy anh không lên tiếng, cô cũng không nói gì thêm.
Im lặng một lúc lâu, không khí trên xe trở nên căng thẳng cô đành lên tiếng: “ anh Hoắc cho hỏi anh muốn chở tôi đi đâu”.
- “ Hoắc Cao Lãng”. Anh nhàn nhạt nói ra tên của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “ hả”. Đầu óc tôi chậm vài nhịp, Lạc Hiểu Nhiên không hiểu anh muốn nói cái gì.
Anh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: “ gọi đầy đủ tên của tôi”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu, quay lại câu hỏi lúc nãy: “ cho hỏi anh muốn đưa tôi đi đâu”.
- “ về nhà ”. Anh trả lời.
Cô nhìn ra ngoài xe, đoạn đường này không phải chạy về nhà mình, mà xe chạy về hướng cách nhà mình rất xa, cô liền lên tiếng: “ anh Hoắc, anh nhầm đường rồi, đường này không phải về nhà tôi”.
- “ về nhà tôi”. Hoắc Cao Lãng chậm rãi trả lời, mà không cần nhìn cô.
Ầm, trong đầu nổ ầm một tiếng, là cô nghe nhầm hay là anh nói nhầm: “ hả, tại sao lại về nhà anh”.
- “ ngủ”. Anh trả lời rất ngắn gọn và dứt khoát.
Lạc Hiểu Nhiên nghiêng người, quay sang nhìn anh, cô không hiểu anh nói cái gì: “ anh Hoắc, anh có phải là nhầm lẫn hay không? Anh muốn về nhà ngủ thì dừng xe cho tôi xuống ở đây, tôi tự mình đi về không làm phiền đến anh”.
Hoắc Cao Lãng không thèm để ý đến cô vẫn tiếp tục lái xe.
- “ dừng xe, a….”. Cô chưa dứt lời thì anh đã tấp vào lề thắng gấp lại, làm đầu cô bị đập vào bảng điều khiển.
- “ ngủ với tôi một đêm, về sau em không cần phải lui tới những nơi như vậy để kiếm sống nữa”. Hoắc Cao Lãng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đầu cô chưa hết đau, liền bị lời nói kì quái này làm cho tỉnh táo: “ cái gì mà ngủ với anh một đêm”.
Anh nghiêng đầu, liếc nhìn cô một cái, dường như cô hỏi ra một vấn đề rất khó tin.
- “ em làm nghề này, không phải là để tìm kim chủ bao nuôi à, tôi mà em còn không bằng lòng”.
Lạc Hiểu Nhiên như không tin vào tai mình, từng lời anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai cô lại chói tai vô cùng.
- “ anh Hoắc tôi thấy hình như anh có nhầm lẫn gì đó. Thứ nhất tôi chỉ tiếp rượu ở quán bar không làm nghề như anh nghĩ, thứ hai tôi chưa từng có ý nghĩ tìm kim chủ bao nuôi gì đó. Mong anh hiểu giúp tôi”.
Trong lòng Lạc Hiểu Nhiên thật sự rất giận, nhưng mà cô biết mình không thể tức giận, bởi vì anh ấy nói không có sai, chỉ là cô lại không nằm trong những trường hợp mà anh nói. Thẹn quá hoá giận chỉ làm cho bản thân thêm mất mặt, thêm xấu hổ.
Hoắc Cao Lãng cười, nhìn cô, ánh mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào mặt cô, trên mặt anh thái độ rõ như đang được nghe một câu chuyện cười. Anh đưa tay nâng cằm tôi xoay nhẹ mặt cô nhìn tới nhìn lui: “ dựa vào chút nhan sắc này được tôi chú ý đến thì em nên cảm thấy may mắn, gái tiếp rượu như em thì em nghĩ em cao được bao nhiêu?”
Lạc Hiểu Nhiên vô cùng kinh ngạc, lúc này đây bao nhiêu cảm kích vì lúc nãy anh cứu mình đều đã tan biến hết, suy cho cùng anh và hắn ta là cũng là cùng một loại người, chỉ là anh và hắn ta muốn cô ở hai chỗ không giống nhau thôi. Cô cảm thấy thật nực cười, mình thật sự quá ngây thơ ở đời này có ai giúp ai không bao giờ, tôi thẹn quá đành cười: “ tôi cao bao nhiêu không liên quan tới anh, anh để mắt đến tôi đó là chuyện của anh không liên quan tới tôi. Lời cám ơn vừa rồi tôi xin rút lại, bởi vì anh và người đàn ông kia vốn dĩ là cùng một loại người”.
Dứt lời cô nhanh tay mở cửa xe đi xuống, đi ngược hướng với chiếc xe, đi thẳng về phía trước không quay đầu lại.
Ngày hôm nay không biết xui xẻo đến mức nào, đi làm thì gặp chuyện, còn phải tốn tiền bắt xe quay về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro