Chương 75
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hoắc Cao Lãng nhìn người con gái trước mặt trong lòng mặc dù rất buồn bực nhưng cũng không nỡ đành ôm cô vào lòng giọng điệu mềm mỏng hơn một chút: “ được rồi, không nháo nữa, là anh sai. Đừng giận nữa, để anh giải quyết mọi chuyện được không?”.
Cảm giác tai mình bị ù đi, Lạc Hiểu Nhiên không tin người vừa nói những câu này là anh.
Ánh mắt của Hoắc Cao Lãng rất đặc biệt, Lạc Hiểu Nhiên thực sự không dám nhìn vào đôi mắt của anh.
Trong ánh mắt sắc bén kia còn mang theo chút mê hoặc, vẻ quyến rũ này chỉ thuộc về anh, khiến cô nhìn nhiều hơn một chút đều sẽ cảm thấy tim đập nhanh hơn và đắm chìm trong không thể nào thoát ra được.
Chỉ là bây giờ, cô lại không thể không lấy hết dũng khí nhìn trực tiếp vào ánh mắt của anh, để thể hiện rõ mình không hổ thẹn với lương tâm: “ em không nháo, cũng không làm loạn, nhưng lời em nói đều là những lời em suy nghĩ được. Đương nhiên cũng không phải vì tức giận nhất thời mà nói ra những lời này”.
- “ em có nói như thế nào đi nữa, anh không đồng ý chính là không đồng ý”. Hoắc Cao Lãng nhướn mày, giọng điệu không nhanh không chậm, giọng nói dường như còn mang theo chút lạnh lùng.
Lạc Hiểu Nhiên hạ tầm mắt xuống, suy nghĩ một lúc, nói: “. Bất luận như thế nào cũng chỉ mong anh đừng đặt quá nhiều tâm tư vào đoạn tình cảm này”.
- “ Lạc Hiểu Nhiên đến lúc em làm được thì hãy đến nói với anh những lời này”. Nói xong quay người nhìn cũng không thèm nhìn Lạc Hiểu Nhiên một cái, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Lạc Hiểu Nhiên đứng như trời chồng, rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà cảm thấy lo sợ bất an.
Cánh cửa phòng trực tiếp bị đóng mạnh vang lên một tiếng rầm rất lớn làm cô giật mình.
Trong chốc thoáng, phòng ngủ vốn đang ngập tràn khói lửa, bỗng trở nên yên ắng hết sức.
Lạc Hiểu Nhiên không ngờ rằng, Hoắc Cao Lãng sẽ bước ra khỏi phòng?. Cô nghĩ theo tính cách của anh, chắc chắn sẽ ngang tàn tổn thương cô, nhưng không mọi chuyện không phải như cô suy nghĩ.
Hoắc Cao Lãng quá mức thâm trầm, người bình thường như cô căn bản không đoán nổi tâm tư của anh.
Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, cô phản ứng không kịp, đầu óc cô trắng xóa trong một thoáng chốc, cuối cùng cô mới hoàn hồn, miệng lắp bắp tự nói với chính mình: “ Em xin lỗi”.
Đêm khuya sau khi Lạc Hiểu Nhiên đã yên ổn ngủ trên giường thì cánh cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy vào, người ngoài cửa bước vào cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh chậm rãi đi đến giường nhìn cô gái yên ổn ngủ, nhớ lại những lời cô nói trong lòng anh dâng lên một nỗi niềm mất mát khó tả.
Anh không đáng tin tưởng để cô chia sẻ tất cả với mình như vậy sao?.
Anh đưa tay day trán, do dự một lúc mới lấy điện thoại gọi đi, anh không tránh đi mà nhìn chăm chú vào cô.
- “mượn người của cậu một chút”.
- “ hả, tôi nghe không rõ”.
Tiếng nói hoà cùng tiếng nhạc ồn ào truyền đến, anh nhíu mày: “ tắt nhạc đi”.
Mạc Lâm bên kia lập tức ra hiệu tắt nhạc, âm thanh xung quanh lập tức im bật: “ tìm tôi có việc gì”.
- “ cần dùng người của cậu”. Giọng nói của anh lúc này đã rõ ràng hơn.
Mạc Lâm sững sờ, đây là tình huống gì?. Nữa đêm Hoắc Cao Lãng lại cần dùng đến người của mình.
- “ xảy ra việc gì”. Mạc Lâm lúc này cũng trở nên nghiêm túc.
- “điều tra giúp tôi một chuyện”. Hoắc Cao Lãng chậm rãi nói.
- “ nói đi”. Mạc Lâm cũng rất nhanh đáp ứng yêu cầu.
Hoắc Cao Lãng nheo mắt lại, ánh mắt liếc nhìn Lạc Hiểu Nhiên, môi mỏng chậm rãi nói: “ điều tra giúp tôi Kiều phu nhân của Kiều gia”.
Mạc Lâm bên kia không suy nghĩ nhiều liền nói: “ ngày mai sẽ cho cậu đáp án”.
Anh em cùng Hoắc Cao Lãng bao nhiêu năm, anh ta biết Hoắc Cao Lãng như thế nào, tất cả chuyện Hoắc Cao Lãng đều có nguyên nhân, Mạc Lâm không cần thắc mắc mà nhanh chóng đồng ý.
- “ được, chuyện này đừng nói trước mặt Hiểu Nhiên”.
- “ được, tôi cúp máy đây”.
- “ đêm nào cũng buông thả cậu không sợ về già đến đi vệ sinh cũng không đi được”. Hoắc Cao Lãng trước khi cúp máy còn buông lời châm chọc.
Mạc Lâm vừa nghe lời Hoắc Cao Lãng nói thì căm tức phản bác: “ ông đây không cần cậu quan tâm, muốn việc của mình nhanh chóng thì nhanh biến đi đừng châm chọc tôi”. Nói xong liền cúp máy không cho Hoắc Cao Lãng trả lời, miệng tự lẩm bẩm nói: “ kiếp trước chắc phải ở ác lắm ông đây mới làm bạn với người như cậu. Cái tên độc mồm độc miệng.”
Ánh nắng sớm chiếu qua màn cửa, ấm áp dịu dàng giống như vòng tay của người tình đang vuốt ve trên gương mặt.
Trên chiếc giường lớn, chăn đệm màu trắng bị cuộn lại, thân thể nhỏ xinh nằm co quắp ở bên dưới, không nhúc nhích.
Điện thoại di động trên tủ đầu giường bỗng nhiên rung lên, sau đó là tiếng chuông vang vọng.
Cô gái nhỏ trên giường cuối cùng cũng có phản ứng, cô đưa tay lấy thuận tiện ấn nghe bên kia lập tức truyền đến giọng nói gần như là hét vào mặt cô.
- “ Lạc Hiểu Nhiên, cậu đã dậy chưa, mau đến chơi với mình đi”. Lưu Hiểu ở bệnh viện buồn đến mức cả đêm không ngủ được, trời vừa hừng sáng đã lập tức tìm đến cô.
Cuối cùng, Lạc Hiểu Nhiên không thể nhịn được nữa, cô rên khẽ một tiếng: “ mới sáng sớm, cậu lên cơn à”.
- “ mình cũng sắp lên cơn rồi đấy, cậu có nhanh đến không”.
- “ không, mình mệt lắm”. Nói xong liền ngắt máy trực tiếp ném điện thoại qua một bên.
Một lúc sau cô mới ngồi dậy khỏi chăn, mái tóc dài của cô bây giờ đang rối tung, không còn chút hình tượng nào, cô nhắm hờ mắt, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh táo, chỉ là chiếc điện thoại bị ném qua một bên vẫn kêu lên, chắc hẳn người ở đầu dây bên kia chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Cô không để ý xung quanh chỉ lấy điện thoại, một lúc mới bấm nghe.
- “cậu gọi gì mà lắm thế”.
- “ Hiểu Nhiên đáng ghét dám tắt máy mình”.
- “ sáng sớm cậu gọi làm gì”.
- “ đến chơi với mình, mình buồn sắp chết rồi.”
- “ không đến, hôm nay mình không muốn đến, vậy nha mình cúp máy.”
Nói xong liền cúp máy, vén chăn định bước xuống giường, phía sau liền bị một lực ôm rất nhẹ và một giọng nói lười biếng truyền đến.
- “ cho anh ôm một lúc nữa.”
Lạc Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đó đánh thẳng vào dây thần kinh của mình, cô tỉnh cả ngủ, bàn tay đặt nhẹ lên bàn tay anh, giọng nói buổi sáng trong trẻo dễ nghe: “ ừm…” cô do dự một lúc mới nhẹ nói: “ anh….anh đã suy nghĩ chuyện em nói chưa”.
- “ chuyện gì”. Giọng điệu của Hoắc Cao Lãng vẫn như cũ, chỉ là giờ phút này Lạc Hiểu Nhiên không phát hiện ra, câu nói này của anh có thêm vài phần lạnh lùng. Anh biết rõ cô muốn nói đến chuyện gì.
- “ tối qua em đã nói rồi, anh không nhớ hay là cố tình không nhớ”.
Hoắc Cao Lãng nghe cô nói lạnh lùng hừ một tiếng: “ không nhớ hay cố tình không nhớ thì chính là không muốn nhớ.”
Đây là rõ ràng, anh không đồng ý. Lạc Hiểu Nhiên khẽ thở dài, cuối cùng vẫn rủ mắt nói lại một lần nữa. Chuyện gì tới cũng phải tới, cho dù hôm nay cô có như thế nào đi nữa thì cô cũng không thể nói: “ chúng ta dừng lại.”
Lời cô vừa dứt Hoắc Cao Lãng dứt khoác buông cô ra, mạnh tay nắm lấy hai bả vai cô xoay người cô đối diện anh. Giọng nói cứng rắn lạnh lẽo của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Hoắc Cao Lãng mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn cô: “ Lạc Hiểu Nhiên, anh không muốn nghe em nói đến vấn đề này một lần nữa, những chuyện trước đó anh coi như em chưa từng nói, sau này đừng ở trước mặt anh nói những lời vô nghĩa này nữa, anh nói không dừng lại chính là không dừng lại. Mọi chuyện do anh quyết định”.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh đừng có quá đáng”.
- “ Anh quá đáng, mới sáng sớm, em cũng không yên tĩnh một chút, nói đến những chuyện này để làm gì”.
- “ đoạn tình cảm này là chúng ta tự nguyện, tại sao chỉ do anh quyết định”.
Hoắc Cao Lãng chân mày nhăn lại, giọng nói trầm ổn nhiễm vài phần tối tăm: “ vậy em nói cho anh biết lý do gì để dừng lại”.
Lạc Hiểu Nhiên cắn cắn môi, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì vài câu: “ dừng lại chính là dừng lại, cần gì phải có lý do.”
- “Em đang thầm thì cái gì đó?" Cô tuy rằng nói rất nhỏ, nhưng mà trên giường khoảng cách của hai người rất gần, Hoắc Cao Lãng hiển nhiên là nghe thấy, gương mặt anh tuấn của anh ta càng thêm âm trầm, lần đầu tiên cảm giác mình ở trước mặt một phụ nữ lại hết cách như vậy, hơn nữa người này còn là người phụ nữ của mình.
Anh buồn bực bước xuống giường, cuối cùng có chút không được tự nhiên bổ sung một câu: “ anh nói lần cuối anh không đồng ý, tốt nhất em đừng gây sự nữa, nếu không những người em âm thầm che chở anh cũng sẽ không nương tay”.
Một câu nói đã vạch trần rõ tất cả, anh biết cô đang che chở cho một người nếu anh đoán không lần thì chắc chắn là Kiều phu nhân kia.
Nói xong anh bỏ đi vào nhà vệ sinh, đến khi quay ra cũng không nhìn cô lấy một cái mà đi ra khỏi phòng.
Cảm giác tai mình bị ù đi, Lạc Hiểu Nhiên không tin người vừa nói những câu này là anh.
Ánh mắt của Hoắc Cao Lãng rất đặc biệt, Lạc Hiểu Nhiên thực sự không dám nhìn vào đôi mắt của anh.
Trong ánh mắt sắc bén kia còn mang theo chút mê hoặc, vẻ quyến rũ này chỉ thuộc về anh, khiến cô nhìn nhiều hơn một chút đều sẽ cảm thấy tim đập nhanh hơn và đắm chìm trong không thể nào thoát ra được.
Chỉ là bây giờ, cô lại không thể không lấy hết dũng khí nhìn trực tiếp vào ánh mắt của anh, để thể hiện rõ mình không hổ thẹn với lương tâm: “ em không nháo, cũng không làm loạn, nhưng lời em nói đều là những lời em suy nghĩ được. Đương nhiên cũng không phải vì tức giận nhất thời mà nói ra những lời này”.
- “ em có nói như thế nào đi nữa, anh không đồng ý chính là không đồng ý”. Hoắc Cao Lãng nhướn mày, giọng điệu không nhanh không chậm, giọng nói dường như còn mang theo chút lạnh lùng.
Lạc Hiểu Nhiên hạ tầm mắt xuống, suy nghĩ một lúc, nói: “. Bất luận như thế nào cũng chỉ mong anh đừng đặt quá nhiều tâm tư vào đoạn tình cảm này”.
- “ Lạc Hiểu Nhiên đến lúc em làm được thì hãy đến nói với anh những lời này”. Nói xong quay người nhìn cũng không thèm nhìn Lạc Hiểu Nhiên một cái, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Lạc Hiểu Nhiên đứng như trời chồng, rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà cảm thấy lo sợ bất an.
Cánh cửa phòng trực tiếp bị đóng mạnh vang lên một tiếng rầm rất lớn làm cô giật mình.
Trong chốc thoáng, phòng ngủ vốn đang ngập tràn khói lửa, bỗng trở nên yên ắng hết sức.
Lạc Hiểu Nhiên không ngờ rằng, Hoắc Cao Lãng sẽ bước ra khỏi phòng?. Cô nghĩ theo tính cách của anh, chắc chắn sẽ ngang tàn tổn thương cô, nhưng không mọi chuyện không phải như cô suy nghĩ.
Hoắc Cao Lãng quá mức thâm trầm, người bình thường như cô căn bản không đoán nổi tâm tư của anh.
Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, cô phản ứng không kịp, đầu óc cô trắng xóa trong một thoáng chốc, cuối cùng cô mới hoàn hồn, miệng lắp bắp tự nói với chính mình: “ Em xin lỗi”.
Đêm khuya sau khi Lạc Hiểu Nhiên đã yên ổn ngủ trên giường thì cánh cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy vào, người ngoài cửa bước vào cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh chậm rãi đi đến giường nhìn cô gái yên ổn ngủ, nhớ lại những lời cô nói trong lòng anh dâng lên một nỗi niềm mất mát khó tả.
Anh không đáng tin tưởng để cô chia sẻ tất cả với mình như vậy sao?.
Anh đưa tay day trán, do dự một lúc mới lấy điện thoại gọi đi, anh không tránh đi mà nhìn chăm chú vào cô.
- “mượn người của cậu một chút”.
- “ hả, tôi nghe không rõ”.
Tiếng nói hoà cùng tiếng nhạc ồn ào truyền đến, anh nhíu mày: “ tắt nhạc đi”.
Mạc Lâm bên kia lập tức ra hiệu tắt nhạc, âm thanh xung quanh lập tức im bật: “ tìm tôi có việc gì”.
- “ cần dùng người của cậu”. Giọng nói của anh lúc này đã rõ ràng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Lâm sững sờ, đây là tình huống gì?. Nữa đêm Hoắc Cao Lãng lại cần dùng đến người của mình.
- “ xảy ra việc gì”. Mạc Lâm lúc này cũng trở nên nghiêm túc.
- “điều tra giúp tôi một chuyện”. Hoắc Cao Lãng chậm rãi nói.
- “ nói đi”. Mạc Lâm cũng rất nhanh đáp ứng yêu cầu.
Hoắc Cao Lãng nheo mắt lại, ánh mắt liếc nhìn Lạc Hiểu Nhiên, môi mỏng chậm rãi nói: “ điều tra giúp tôi Kiều phu nhân của Kiều gia”.
Mạc Lâm bên kia không suy nghĩ nhiều liền nói: “ ngày mai sẽ cho cậu đáp án”.
Anh em cùng Hoắc Cao Lãng bao nhiêu năm, anh ta biết Hoắc Cao Lãng như thế nào, tất cả chuyện Hoắc Cao Lãng đều có nguyên nhân, Mạc Lâm không cần thắc mắc mà nhanh chóng đồng ý.
- “ được, chuyện này đừng nói trước mặt Hiểu Nhiên”.
- “ được, tôi cúp máy đây”.
- “ đêm nào cũng buông thả cậu không sợ về già đến đi vệ sinh cũng không đi được”. Hoắc Cao Lãng trước khi cúp máy còn buông lời châm chọc.
Mạc Lâm vừa nghe lời Hoắc Cao Lãng nói thì căm tức phản bác: “ ông đây không cần cậu quan tâm, muốn việc của mình nhanh chóng thì nhanh biến đi đừng châm chọc tôi”. Nói xong liền cúp máy không cho Hoắc Cao Lãng trả lời, miệng tự lẩm bẩm nói: “ kiếp trước chắc phải ở ác lắm ông đây mới làm bạn với người như cậu. Cái tên độc mồm độc miệng.”
Ánh nắng sớm chiếu qua màn cửa, ấm áp dịu dàng giống như vòng tay của người tình đang vuốt ve trên gương mặt.
Trên chiếc giường lớn, chăn đệm màu trắng bị cuộn lại, thân thể nhỏ xinh nằm co quắp ở bên dưới, không nhúc nhích.
Điện thoại di động trên tủ đầu giường bỗng nhiên rung lên, sau đó là tiếng chuông vang vọng.
Cô gái nhỏ trên giường cuối cùng cũng có phản ứng, cô đưa tay lấy thuận tiện ấn nghe bên kia lập tức truyền đến giọng nói gần như là hét vào mặt cô.
- “ Lạc Hiểu Nhiên, cậu đã dậy chưa, mau đến chơi với mình đi”. Lưu Hiểu ở bệnh viện buồn đến mức cả đêm không ngủ được, trời vừa hừng sáng đã lập tức tìm đến cô.
Cuối cùng, Lạc Hiểu Nhiên không thể nhịn được nữa, cô rên khẽ một tiếng: “ mới sáng sớm, cậu lên cơn à”.
- “ mình cũng sắp lên cơn rồi đấy, cậu có nhanh đến không”.
- “ không, mình mệt lắm”. Nói xong liền ngắt máy trực tiếp ném điện thoại qua một bên.
Một lúc sau cô mới ngồi dậy khỏi chăn, mái tóc dài của cô bây giờ đang rối tung, không còn chút hình tượng nào, cô nhắm hờ mắt, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh táo, chỉ là chiếc điện thoại bị ném qua một bên vẫn kêu lên, chắc hẳn người ở đầu dây bên kia chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Cô không để ý xung quanh chỉ lấy điện thoại, một lúc mới bấm nghe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “cậu gọi gì mà lắm thế”.
- “ Hiểu Nhiên đáng ghét dám tắt máy mình”.
- “ sáng sớm cậu gọi làm gì”.
- “ đến chơi với mình, mình buồn sắp chết rồi.”
- “ không đến, hôm nay mình không muốn đến, vậy nha mình cúp máy.”
Nói xong liền cúp máy, vén chăn định bước xuống giường, phía sau liền bị một lực ôm rất nhẹ và một giọng nói lười biếng truyền đến.
- “ cho anh ôm một lúc nữa.”
Lạc Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đó đánh thẳng vào dây thần kinh của mình, cô tỉnh cả ngủ, bàn tay đặt nhẹ lên bàn tay anh, giọng nói buổi sáng trong trẻo dễ nghe: “ ừm…” cô do dự một lúc mới nhẹ nói: “ anh….anh đã suy nghĩ chuyện em nói chưa”.
- “ chuyện gì”. Giọng điệu của Hoắc Cao Lãng vẫn như cũ, chỉ là giờ phút này Lạc Hiểu Nhiên không phát hiện ra, câu nói này của anh có thêm vài phần lạnh lùng. Anh biết rõ cô muốn nói đến chuyện gì.
- “ tối qua em đã nói rồi, anh không nhớ hay là cố tình không nhớ”.
Hoắc Cao Lãng nghe cô nói lạnh lùng hừ một tiếng: “ không nhớ hay cố tình không nhớ thì chính là không muốn nhớ.”
Đây là rõ ràng, anh không đồng ý. Lạc Hiểu Nhiên khẽ thở dài, cuối cùng vẫn rủ mắt nói lại một lần nữa. Chuyện gì tới cũng phải tới, cho dù hôm nay cô có như thế nào đi nữa thì cô cũng không thể nói: “ chúng ta dừng lại.”
Lời cô vừa dứt Hoắc Cao Lãng dứt khoác buông cô ra, mạnh tay nắm lấy hai bả vai cô xoay người cô đối diện anh. Giọng nói cứng rắn lạnh lẽo của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Hoắc Cao Lãng mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn cô: “ Lạc Hiểu Nhiên, anh không muốn nghe em nói đến vấn đề này một lần nữa, những chuyện trước đó anh coi như em chưa từng nói, sau này đừng ở trước mặt anh nói những lời vô nghĩa này nữa, anh nói không dừng lại chính là không dừng lại. Mọi chuyện do anh quyết định”.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh đừng có quá đáng”.
- “ Anh quá đáng, mới sáng sớm, em cũng không yên tĩnh một chút, nói đến những chuyện này để làm gì”.
- “ đoạn tình cảm này là chúng ta tự nguyện, tại sao chỉ do anh quyết định”.
Hoắc Cao Lãng chân mày nhăn lại, giọng nói trầm ổn nhiễm vài phần tối tăm: “ vậy em nói cho anh biết lý do gì để dừng lại”.
Lạc Hiểu Nhiên cắn cắn môi, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì vài câu: “ dừng lại chính là dừng lại, cần gì phải có lý do.”
- “Em đang thầm thì cái gì đó?" Cô tuy rằng nói rất nhỏ, nhưng mà trên giường khoảng cách của hai người rất gần, Hoắc Cao Lãng hiển nhiên là nghe thấy, gương mặt anh tuấn của anh ta càng thêm âm trầm, lần đầu tiên cảm giác mình ở trước mặt một phụ nữ lại hết cách như vậy, hơn nữa người này còn là người phụ nữ của mình.
Anh buồn bực bước xuống giường, cuối cùng có chút không được tự nhiên bổ sung một câu: “ anh nói lần cuối anh không đồng ý, tốt nhất em đừng gây sự nữa, nếu không những người em âm thầm che chở anh cũng sẽ không nương tay”.
Một câu nói đã vạch trần rõ tất cả, anh biết cô đang che chở cho một người nếu anh đoán không lần thì chắc chắn là Kiều phu nhân kia.
Nói xong anh bỏ đi vào nhà vệ sinh, đến khi quay ra cũng không nhìn cô lấy một cái mà đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro