Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh

Bữa cơm cùng em

Dương Đình Anh

2024-07-05 18:07:46

Khi Tamako, Tamada và Yatsuda đến được nhà của Tamako, họ bước vào một căn nhà cũ kỹ, lâu đời nhưng tràn ngập sự ấm áp và bình yên. Ngôi nhà nằm giữa những hàng cây xanh mát và những đoạn đường nhỏ của khu phố nghèo, nơi mà thời gian dường như đã ngừng lại và không có sự vội vã hay hối hả.

Bên trong, nhà được trang trí đơngiản nhưng ấm cúng, với những bức tranh treo trên tường kể lại những kỷ niệm và gia đình nhỏ của Tamako. Các đồ nội thất gỗ mang đậm dấu ấn của thời gian, từ những chiếc ghế gỗ cũ kỹ đến bàn ăn nhỏ xinh. Không gian phòng khách nhỏ gọn nhưng đủ để cả ba người ngồi lại và chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong ngày.

Góc bếp nhỏ nằm ẩn mình trong một góc nhà, với những chiếc chén đĩa cũ màu sắc rực rỡ và những bộ dụng cụ nấu nướng cũng đã có tuổi thọ dài. Mùi thơm của món ăn quen thuộc lan tỏa trong không gian nhà bếp khi Tamako chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.

Yatsuda cảm thấy ngạc nhiên và cảm động khi bước vào ngôi nhà cũ kỹ của Tamako. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh có cảm giác như đang bước vào một không gian thực sự đậm chất gia đình, nơi mà từng vật dụng, từng đồ đạc đều phản ánh lại những kỷ niệm và tình cảm đậm đà của chủ nhân.

“Ngôi nhà ấm áp thật đấy. Anh không ngờ có thể cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương từ một ngôi nhà như thế này.”

“Cảm ơn anh. Đây là că nhà mà ông ngoại em để lại cho mẹ, nó tồn tại hơn 30 năm rồi đấy. Mà anh ngồi chơi tạm tí nhé. Em vào nấu cơm đây”

“Được thôi Tamako”

Tamada nhanh chóng chạy vào phòng và lấy ra một bức tranh em ấy vẽ gia đình bốn người. Cậu bé cầm tranh và tự hào đưa cho Yatsuda để khoe với anh:

“Anh Yatsuda ơi, này đây! Đây là bức tranh em vẽ về gia đình chúng em đấy.”

“ Đẹp thật đấy. Em vẽ sao” Anh chỉ vào người đàn ông trong hình “ Đây là bố em sao”

“Không phải. Em không có người bố nào cả. Đây là anh Yashiro. Anh ấy hay đến nhà em chơi lắm. Em muốn anh ấy làm anh rể của em”

Yatsuda cảm thấy một chút bối rối. Trong lòng anh, dường như có một sự rối ren và khó hiểu. Cảm giác ghen tức như một vòng lưỡi cứ quấn quanh anh, dù anh biết rằng đây chỉ là lời nói của một đứa trẻ.

“Em muốn anh Yashiro làm chồng chị mình à?” Yatsuda cố gắng để giọng nói của mình vững vàng.

“Vâng! Em thích anh ấy lắm,“ Tamada trả lời ngay lập tức, vẻ mặt hồn nhiên và vui sướng. “Anh Yatsuda cũng thích anh Yashiro chứ?”

Yatsuda nhún vai, cố gắng mỉm cười một cách nhẹ nhàng nhất có thể. “Có chứ, anh thích anh Yashiro nhiều lắm.”

Lúc này, Yatsuda cảm thấy một lớp ghen tức nhỏ nhắn ẩn sau sự ngạc nhiên. Anh cố gắng để lắng nghe những gì Tamada nói, nhưng một sự nghi ngờ nhẹ nhàng bắt đầu nảy sinh trong tâm trí anh. Ý thức sự ghen tức dâng lên khi anh nhận ra rằng Yashiro có thể có sự quan tâm đặc biệt với Tamako. Anh nhìn chằm chằm vào bức tranh, cảm giác một điều gì đó không ổn đang diễn ra trong lòng anh. Ghen tức không thể nào giấu được, dù chỉ là một phản ứng ngắn ngủi.

“Thế chị em có thích anh Yashiro không?” Yatsuda hỏi đột ngột, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Tamada

“Đương nhiên là có rồi. Vì họ là bạn bè mà. Bạn bè thì ai cũng thích nhau mà anh Yatsuda.”

“Thật vậy sao. Thế chị em có thích em không?” Yatsuda cố kiềm nén cơn ghen sau khi nghe lời nói nghe sét đánh ngang tai.

“Chắc là có đó. Vì anh chị là bạn bè mà” Tamada nở nụ cười thân thiện với Yatsuda.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thì ra là vậy sao. Vinh hạnh thật đấy” Yatsuda nở một nụ cười tự tin “ Đừng nghĩ mình là người duy nhất nhé tên Yashiro khốn khiếp” anh nghĩ thầm.

Cả hai cùng nhau trò chuyện một lúc cho đến khi Tamako gọi cả hai cùng vào ăn.

“Cả hai vào phòng ăn đi nhé”

Trên bàn cơm hằng ngày, Tamako đang bưng mâm đồ ăn cho Yatsuda và Tamada. Bầu không khí trong nhà ấm cúng và thân mật, với mâm cơm được bày đủ các món ăn Nhật Bản truyền thống như cơm trắng, miso shiru, và các loại tsukemono và một dĩa cá chiên giòn và thơm phức. Món cá chiên được làm rất khéo léo, từ việc lăn bột và chiên giòn đến khi chín vàng và thịt cá bên trong vẫn giữ được độ mềm và ngọt tự nhiên.

Cả ba người cùng nhau chia sẻ bữa ăn, cười đùa và trò chuyện, tạo nên không khí thân mật và hạnh phúc. Yatsuda cất tiếng

“Đồ ăn em làm ngon thật đấy,“ Yatsuda cười nói, nhấp một miếng cá chiên giòn. “Chắc ai có phước lắm mới cưới được em nhỉ?”

Tamada nhìn Tamako với ánh mắt đầy yêu thương “Thực sự là ngon quá! Chị làm tuyệt vời, Tamako. Anh Yashiro sướng thật, sau này sẽ được chị nấu cho ăn hằng ngày”

Yatsuda đứng hình trong giây lát “Sao cơ. Yashiro sao? ”

“Nè Tamada, em đừng nói linh tinh chứ. Tụi chị chỉ là bạn thôi”

“Bạn thì không được cưới nhau sao hả chị?”

Yatsuda cười gượng gạo, anh lên tiếng “Ừ, bạn thôi mà, cứ nghĩ gì đâu mà phức tạp lên.”

“Tamada, chị sẽ giải thích rõ với em. Yashiro và chị chỉ là bạn thân, không hơn không kém. Những lời khen và sự quan tâm của tụi chị dành cho nhau là vì tụi chị là bạn bè thân thiết. Bọn chị không phải là một cặp đôi gì cả,“ Tamako giải thích với giọng điệu nhẹ nhàng và chân thành.

“ Ồ. Thì ra là vậy sao chị.”

Yatsuda ngồi im lặng, nhìn Tamako với ánh mắt trầm ngâm. Anh ta cảm nhận được mọi lời nói của Tamako đêu thật lòng.

Dường như trong khoảnh khắc đó, cảm xúc xao động của Yatsuda chẳng còn là sự bối rối hay lo lắng nữa. Thay vào đó, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm, vì dường như sự nghi ngờ vừa qua đã được giải tỏa.

“Thôi mọi người tiếp tục ăn đi nào.” Tamako dịu dàng nói

Mọi người tiếp tục ăn ngon lành sau lời nói của Tamako. Cả ba người vẫn tiếp tục thưởng thức bữa cơm. Bầu không khí dường như trở nên thư thái hơn, những ánh mắt đầy tình cảm và những nụ cười vẫn còn lưu lại trên gương mặt của họ.

Sau khi thưởng thức bữa cơm, ba người dần hoàn thành những miếng thức ăn cuối cùng từ bát. Họ nhìn nhau với sự hài lòng và thỏa mãn trên khuôn mặt. Bầu không khí trong căn phòng vẫn còn thoải mái và yên bình sau hành trình thưởng thức bữa ăn ngon lành.

Tamako đứng lên dọn dẹp sau bữa ăn, nắm lấy các chén đĩa và dụng cụ ăn uống. Bỗng Yatsuda nắm tay cô lại.

“Cứ để việc này cho anh”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tamako nhìn Yatsuda với ánh mắt ngạc nhiên. Cái nắm tay ấm áp của anh khiến cô cảm thấy bất ngờ nhưng cũng ấm lòng. Trái tim cô đập nhanh hơn, những cảm xúc dường như rối ren khi cô cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc từ Yatsuda. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cô khi cô nhìn vào đôi mắt anh, và cô cảm thấy như mọi điều xung quanh bỗng dưng trở nên yên bình hơn

“Em cảm ơn anh nhưng mà không sao đâu. Em làm được mà”

Yatsuda chỉ cười nhẹ và kéo Tamako lại gần một chút, để cô có thể nghỉ ngơi và thư giãn sau bữa ăn dài của họ

“Thì từ đầu em đã nấu rồi mà. Thì bây giờ phải đến anh rửa. Thế là hòa nhé. Được chứ?”

Tamako cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn khi Yatsuda kéo cô lại. Đây là lần đầu tiên họ gần nhau một cách thân mật như vậy, và cảm giác ấm áp lan tỏa trong từng giây phút. Cô không nói gì thêm, chỉ đơn giản là để cho cảm xúc dẫn dắt. Họ đứng im lặng trong vài giây, nhưng từ cái ôm tay đơn giản, một sợi liên kết không thể nào cắt đứt đã hình thành giữa họ.

“Em rất vui khi có anh ở đây,“ Tamako thì thầm

Yatsuda bắt đầu rửa bát với sự tỉ mỉ và tình cảm dành cho Tamako. Những ngón tay của anh điêu luyện làm sạch từng chi tiết nhỏ nhặt trên bộ đĩa, mỗi cử động đều thể hiện sự quan tâm và chu đáo. Tamako nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ và cảm kích, cô cảm thấy hạnh phúc vì có được sự quan tâm chân thành như thế này từ Yatsuda.

Trong khi Yatsuda rửa bát, Tamako điềm tĩnh ngồi bên cạnh, nhấc mắt nhìn anh với nụ cười nhẹ nhàng. Cả hai không cần phải nói gì, những cử chỉ nhỏ nhặt ấy đã đủ để họ hiểu nhau. Họ đang bắt đầu cảm nhận sự gắn kết đặc biệt và tình cảm dành cho nhau, như một điều tất yếu trong cuộc sống hàng ngày của họ. Phía sau anh, Tamada cũng đang đứng từ xa vẽ bức tranh của cả hai người.

Cuối cùng, khi công việc được hoàn thành, Yatsuda đặt nhẹ chén đĩa xuống và nhìn Tamako với ánh mắt ấm áp.

“Xong rồi,“ anh nói nhẹ nhàng.

Tamako chỉ cười nhẹ và đáp lại:

“Cảm ơn anh nhiều nhé.”

Hai người cười vui vẻ và cùng nhau dọn dẹp sau bữa ăn, trong sự hiểu biết và quan tâm lẫn nhau, họ cảm thấy hạnh phúc với những khoảnh khắc bình dị như thế này.

Yatsuda nhìn lên chiếc đồng hồ đeo tay và nhận ra rằng đã

muộn rồi. Anh nhíu mày một chút, biểu lộ sự tiếc nuối trước khi nói:

“Giờ đã muộn rồi. Anh đi về nhà đây.”

Tamako nhìn Yatsuda với ánh mắt tiếc nuối nhưng cũng hiểu. Cô cười nhẹ và đáp lại:

“Vâng, anh về đi. Ngày mai lại gặp anh.”

Yatsuda gật đầu và nhẹ nhàng nắm tay Tamako một lần nữa trước khi rời khỏi căn nhà của cô. Cả hai biết rằng dù thời gian ngắn ngủi nhưng họ đã có thêm một kỷ niệm đẹp và quan trọng trong cuộc sống của mình.

Tamako nhìn theo bóng dáng Yatsuda xa dần, cảm thấy một cảm xúc êm đềm nhưng cũng ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng đối với họ, mọi khoảnh khắc đều đáng quý giá và ý nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh

Số ký tự: 0