Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh

Ghen

Dương Đình Anh

2024-07-05 18:07:46

Takumi vỗ nhẹ vào vai Yusuke

“Cậu không đi xuống căn tin à. Còn đứng ở đây làm gì thế”

“À ờ, tớ xuống liền”

Yatsuda, Yusuke và Takumi nhanh chóng rời khỏi hành lang lớp học và cùng hướng về căn tin của trường. Ánh nắng mùa xuân len lỏi qua những tán cây, tạo ra những đường nắng vàng rực rỡ trên đường đi của họ.

Với sự tự tin và vẻ ngoài thu hút, họ thu hút ánh nhìn của các nữ sinh khi bước vào căn tin nhộn nhịp. Yatsuda, với nụ cười rạng rỡ và tính cách lạnh lùng, mang vẻ ngoài lịch lãm cùng với vẻ ngoài điển trai đã thu hút sự chú ý của những cô gái. Yusuke, với nụ cười sáng và sự hài hước, anh luôn là người dẫn đầu mỗi lần ra vào căn tin. Anh ấy nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bạn học sinh khác bằng những câu chuyện hóm hỉnh

Takumi, chàng trai nổi tiếng với phong thái của một thiếu gia thực thụ, anh luôn điềm đạm và tự tin, với mỗi bước đi nhẹ nhàng nhưng thanh thoát. Ánh mắt sắc bén của anh luôn quan sát xung quanh, nhưng đôi khi cũng lãnh đạm và xa cách.

Khi ba anh chàng Yatsuda, Yusuke và Takumi bước vào căn tin vào giờ nghỉ, không khí nơi đây trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Các nữ sinh, từ những cô gái cùng lớp đến những người lớn hơn, lần lượt quay đầu nhìn theo từng bước đi của ba chàng trai. Ánh mắt si mê từ các nữ sinh như những đám mây trắng bay trong không gian xanh ngát, họ thể hiện rõ sự hâm mộ và khao khát gần gũi với ba chàng trai này.

Khi Yusuke chậm rãi tiến vào, anh dừng lại một chút, ánh mắt chợt sáng lên khi nhìn thấy Yuri ngồi bên cạnh Yashiro và Tamako, đang nhâm nhi từng miếng Shokupan. Cả ba người đều vui vẻ, cười đùa, và chia sẻ những câu chuyện vui vẻ về cuộc sống hàng ngày.

Yusuke không thể ngăn mình không mỉm cười nhẹ khi quay đầu nhìn qua. Anh cố gắng che giấu sự ngạc nhiên và thương cảm trong ánh mắt, nhưng không thể che dấu hết được cảm xúc trong lòng.

Anh dường như đã dừng lại trong vài giây, nhìn chằm chằm vào hình ảnh như muốn khắc sâu vào trí nhớ. Sau đó, anh nhẹ nhàng quay lưng, bước đi với bước chân nhẹ nhàng và âm thanh nhỏ nhẹ như những cánh bướm vỗ cánh trong không gian yên tĩnh của căn tin.

Yuri ngồi bên bàn ăn nhỏ trong căn tin, cười đùa với Yashiro và Tamako. Khi bóng dáng của Yusuke xuất hiện từ phía cửa sổ, cô nhận ra anh ngay lập tức. Một nụ cười tươi rạng rỡ lan tỏa trên môi Yuri, màu đỏ càng sâu thêm vào má. Cô dùng đôi mắt hồng để nhìn chằm chằm vào Yusuke, từng đợt sóng vỗ của các cảm xúc trong tim.

“Anh Yusuke!” Yuri cất tiếng gọi với giọng hân hoan

Yusuke, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, không thể nhịn được mà cười mỉm. “ Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Trùng hợp thật đấy” anh nói với giọng nói ôn hòa nhưng trong đó vẫn chứa đựng một chút xấu hổ.

“Trùng hợp gì chứ, em với anh gặp nhau trong trường chứ có phải xa ngàn dặm mới gặp lại nhau đâu”

“ Em nói đúng nhỉ” Yusuke lắp bắp không biết trả lời Yuri như thế nào

“Nè Yusuke, cậu còn đứng đây làm gì. Lại ngồi đi chứ” Yatsuda ngồi từ bàn trong lớn tiếng gọi Yusuke

“Tớ vào ngay đây”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tạm biệt em nhé Yuri, anh đi đây” ngay lập tức Yusuke ngại ngùng quay mặt bỏ đi, anh lúng túng va chạm vào bàn ghế khiến mọi người xung quanh nhìn anh cười khúc khích“

“Cậu quen anh ta sao Yuri”

“Đúng vậy, cậu có thấy ghen tị với tớ không Yashiro. Tớ quen được với ba anh chàng nổi tiếng nhất cái trường Yohaku này đấy”

“Cậu bảo tớ ghen tị á?”

“Cậu quên là Yashiro cùng đội tuyển với họ sao Yuri.”

“Ồ. Tớ quên mất” Yuri cứng họng, ánh mắt tránh né, vẻ mặt vẫn phản ánh sự xấu hổ. Cô muốn tìm cho mình một cái lỗ để chui xuống sau lời nói ngốc nghếch của mình

Tamako và Yashiro cùng nhau nhìn Yuri, cả hai cười sảng khoái. Yuri, mặc dù cảm thấy ngượng ngùng và lúng túng với sự châm chọc đùa của hai người bạn, nhưng vẫn giữ được nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Cô nhìn chằm chằm vào Tamako và Yashiro với ánh mắt như muốn nói “Dừng lại đi”, nhưng cũng không nhịn được mà cười theo khi thấy họ vui vẻ và hòa đồng như vậy. Bầu không khí trong căn tin nhỏ dường như lúc này đã tràn ngập tiếng cười trước sự hồn nhiên của ba người bạn này

Ở một góc khác của căn tin, Yatsuda đang nhìn thấy Yashiro và Tamako cười đùa với nhau. Ánh mắt anh không thể tránh khỏi cảm giác ghen tỵ nổi lên trong lòng. Anh cảm thấy như mình đang bị bỏ lại, cô đơn trong không gian vốn nên vui tươi và thân mật. Ánh mắt căm phẫn của Yatsuda dường như không thể che giấu được khi anh nhìn Yashiro. Mặc dù Yashiro đang cười đùa với Tamako một cách vô tư, nhưng sự ghen tỵ và cảm giác tức giận trong Yatsuda khiến anh không thể ngụy trang được.

Yusuke và Takumi quay sang hỏi Yatsuda có việc gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt căm phẫn của Yatsuda hướng về phía Yashiro, họ nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Yusuke, với sự nhạy cảm đã đặt tay lên vai Yatsuda và hỏi một cách nhẹ nhàng, “Yatsuda, có chuyện gì vậy? Có phải bạn đang không vui?”

“Có gì mà bạn muốn nói với chúng tôi không?”Takumi cũng hỏi theo Yusuke

“Nè Yatsuda. Chẳng lẽ cậu đang ghen với Yashiro sao? Cậu thich Yuri của tớ ư?”

“Cậu hâm à. Tớ đâu có nhìn Yuri của cậu”

“Cậu đừng nói dối tớ. Tớ nhìn là biết mà”

Yatsuda nhìn Yusuke và Takumi với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó anh cũng không thể nhịn cười trước sự thẳng thắn của hai người bạn. “Ừ, có lẽ tớ đã hơi ghen một chút,“ Yatsuda thú nhận một cách hồn nhiên. “Nhưng không phải vì Yuri của cậu đâu, Yusuke. Đó chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi.”

“Chẳng lẽ cậu thích Yashiro? Cậu ghen với Yuri sao? Cậu thật sự thích đàn ông ư Yatsuda?” Yusuke nói lớn khiến cả trường nhìn Yatsuda với ánh mắt ngạc nhiên. Đó là một cú sốc lớn đối với họ

Yatsuda nhận ra rằng câu hỏi của Yusuke vừa mới đưa ra đã gây ra một sự chú ý không mong muốn từ các bạn học sinh khác trong trường. Anh cảm thấy ngượng ngùng và cố gắng giữ bình tĩnh.

“Tớ không biết mình thích ai đâu,“ Yatsuda trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cố gắng để người khác không cảm thấy bối rối. “Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Yusuke nhấc mày, mỉm cười nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

“À, xin lỗi nếu làm mọi người bối rối. Tớ chỉ đùa thôi.”

Sau khi Yatsuda lên tiếng làm rõ và Yusuke cũng xin lỗi với sự hiểu lầm, không chỉ Yatsuda mà cả trường cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Những cô nữ sinh trong căn tin cũng bắt đầu thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra.

Tiếng chuông hết giờ nghỉ trưa vọng lên, chấm dứt khoảng thời gian ngắn ngủi mà học sinh và giáo viên được nghỉ ngơi và ăn trưa. Khắp nơi trong trường vang lên tiếng cười nói, những bước chân vội vã của học sinh chạy về lớp học

Ba người bạn, Yatsuda, Yusuke và Takumi, cùng nhau trở lại lớp học sau khi chuông báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên. Họ đi bộ qua những con đường dẫn đến các lớp học của mình, nói chuyện vui vẻ và cười đùa trên

đường đi.

Khi đến lớp học, họ sẵn sàng cho phần còn lại của buổi học. Mỗi người trong ba người bạn đều mang theo những dư âm của buổi trưa, sẵn sàng bắt đầu tiếp tục học tập và khám phá những điều mới mẻ trong ngày học còn lại.

Trong suốt buổi học, họ chăm chỉ làm bài tập và trả lời câu hỏi của giáo viên. Cả ba người bạn dành thời gian giải thích cho nhau những khái niệm khó hiểu và cùng nhau giải quyết các bài tập phức tạp.

Khi đến cuối giờ, họ cảm thấy hài lòng với những gì họ đã học được và sẵn sàng cho sự nghiệp học tập tiếp theo. Chuông báo kết thúc giờ học vang lên, và họ cùng nhau chuẩn bị để ra về.

Yatsuda lắc đầu và cười:

“Buổi học hôm nay thật là thú vị, nhỉ?”

Takumi gật đầu đáp:

“Đúng vậy, tớ thấy mình đã hiểu rõ hơn về bài này.”

Yusuke thêm vào:

“Cảm ơn cả hai đã giúp đỡ. Chúng ta nên tiếp tục hợp tác như thế này

nữa.”

Họ cười vui vẻ và ra về, sẵn sàng cho những thử thách và cơ hội mới trong ngày học tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh

Số ký tự: 0