Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh
Món quà hụt
Dương Đình Anh
2024-07-05 18:07:46
Yashiro mở nhè nhẹ đôi mắt sau giấc ngủ dài. Ánh sáng mờ dần trong căn phòng yên tĩnh của bệnh viện, những chi tiết xung quanh dần dần hiện rõ hơn. Anh nhìn quanh, mắt còn mơ hồ do dấu ấn của giấc ngủ vẫn còn hiển hiện.
Khi ánh sáng chiếu rọi vừa đủ vào tầm mắt để anh nhìn thấy, một hình bóng quen thuộc xuất hiệntrong tầm mắt của anh. Tamako ngồi bên giường bệnh của Yashiro, vẻ mặt ẩn hiện nỗi lo lắng và sự bình an khi thấy anh tỉnh giấc.
“Cậu dậy rồi sao”
“Tamako...”
“Cậu thấy ổn hơn chưa? Đồ ngốc này, không biết giữ sức khỏe gì cả”
“Chẳng qua là thời tiết đổi đột ngộtthôi”
“Thật là hết nói nổi với cậu. Cậu đã ổn hơn chưa đấy” cô hỏi thăm anh với vẻ mặt đầy lo lắng
“Tớ đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng mà cậu không đi học sao?”
“Nào cậu ổn hơn tí nữa thì tớ về lại lớp học”
“Tớ ổn rồi mà. Cậu cứ đi đi”
“Sao tớ có thể bỏ cậu một mình được”
“Tớ thật sự ổn rồi mà. Cậu nhìn đồng hồ xem sắp tới giờ nghỉ trưa rồi đấy. Giờ đến lớp còn kịp”
“Thật sự cậu ổn chứ?”
“Tớ nói thật đấy” Yashiro nói với giọng điệu đầy chân thành.
“Thế tớ đi đây. Cậu nhớ giữ sức khỏe nhé. Tạm biệt cậu nhé” Tamako thắp sáng nụ cười tươi trên gương mặtbé
nhỏ, trước khi rời phòng, để lại cho Yashiro một cảm giác an lòng và sự hy vọng trong trái tim nhỏ bé của cậu.
Tamako liền rời khỏi phòng bệnh, để lại Yashiro yên lặng nằm trên chiếc giường. Cô cầm chặt cặp sách và tiến bước nhanh chóng đến trường.
/ Trên lớp học /
Yuri nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, ánh mắt mơ hồ với một vẻ bối rối nhẹ nhàng, cô vô thức lẩm bẩm, “Tại sao Tamako chưa đến nhỉ. Đã gần đến giờ nghỉ trưa rồi mà?”
Giờ học gần kết thúc và Tamako vẫn chưa xuất hiện, khiến Yuri cảm thấy lo lắng. Cô không thể ngừng nhìn vào chiếc đồng hồ, như mong đợi mỗi phút mỗi giây sẽ mang đến câu trả lời cho sự vắng mặt đáng báo động này. Trái tim cô đập nhanh, cảm giác chờ đợi dường như kéo dài mãi.
“Yuri!!! Lên bảng giải bài này cho tôi”
Câu nói đột ngột khiến cô nhấp mày, cô hoang mang vì không biết làm sao để giải bài tập này. Cô nhìn quanh lớp, một cảm giác lúng túng và lo lắng lan tỏa trong suy nghĩ. Trái tim cô đập nhanh, những ý tưởng rối ren như những sợi dây lộn xộn trong đầu cô.
Yuri đứng dậy từ chỗ ngồi, bước chậm chạp đến bảng, mắt vẫn liếc nhìn vào đồng hồ. Cô dừng lại trước bảng, tay chạm vào cây bút lăn trên bảng đen, nhưng cô không thể tìm ra bất kỳ bước giải nào trong đầu.
Trong lúc cô đang vật vã với bài toán, tiếng chuông nghỉ trưa đột ngột vọng lên. Yuri nở một nụ cười nhẹ nhõm“ Thầy ơi hết giờ rồi ạ”
“Được rồi lần sau tôi kêu em lên làm sau. Giờ đi đâu thì đi đi”
Yuri bước ra khỏi cửa,
Yuri cảm nhận làn gió nhẹ thoáng qua gương mặt, làm cho mái tóc của cô bay bay theo những làn khí trời. Trong khoảnh khắc đó, Yusuke cũng vô tình lướt qua cô. Ánh mắt của anh vẫn đang hướng về phía trước, nhưng không thể tránh được việc bị thu hút bởi sự hiện diện của cô, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thế giới xung quanh dường như chậm lại.
“Nè Yusuke. Đang đi sao lại đứng lại thế. Đi lẹ đi chứ” Yatsuda nhắc nhở Yusuke
“Đây tớ đi liền đây” Yusuke trả lời với giọng ngượng ngùng
“Ngày mai 23/6 rồi nhỉ, sinh nhật của Takumi đó”
“Không biết nên tặng gì cho cậu ấy nhỉ.”
“Chúng ta mua máy Rog Ally cho cậu ấy đi”
“Nghe cũng được đấy. Nhưng mà giờ xuống căn tin lẹ thôi, cậu ấy đang giữ bàn cho chúng mình nãy giờ rồi đấy” Bàn bạc xong xuôi cả hai cùng xuống căn tin nhanh chóng.
Yatsuda ngồi dưới căn tin nhỏ của trường tay cầm thanh chocolate tính tặng cho Tamako, anh nhìn xung quanh với ánh mắt mơ màng, anh nghĩ thầm “ Sao góc đó chỉ có Yuri đang ngồi một mình thế nhỉ? Tamako đâu rồi. Chết tiệt, chả lẽ cô ấy đi chơi với thằng Yashiro sao?”
“Cậu đang nhìn gì thế Yatsuda?”
“Tớ... tớ đang nhìn gì đâu chứ.”
“Nhưng mà Yatsuda, từ nãy giờ cậu cứ cầm thanh chocolate trên tay làm gì vậy? Có phải cậu đang tính tặng cho ai đó không?” Takumi đang ngồi bên cạnh cũng không nhịn cười được buông một lời châm chọc.
“Thì tớ tính ăn thôi. Hãng của Ý đấy, tớ chưa dám ăn vội thôi”
“Uh huh, chắc là vậy đấy. Cậu đang tính tặng ai thì cũng được, chớ cứ giấu kín thế này làm gì.”Takumi cười châm chọc
“Chắc là thế rồi. Nãy giờ tớ thấy cậu ta cứ cầm hoài”
“Thôi đi mấy cậu, đừng có chọc tớ nữa. Tớ chỉ muốn ăn thanh chocolate này thôi mà.”
“Ừ, ăn đi, nhưng mà cậu nhớ là hãy để một ít cho cô gái cậu tính tặng nữa chứ.”Yusuke cười tươi
“Đúng rồi, Yatsuda. Con gái thích chocolate lắm đấy. Cậu nên tặng cho cô ấy, chắc chắn sẽ rất vui đó.”
Yatsuda cảm thấy một chút khó chịu với sự châm chọc vui từ Yusuke và Takumi, anh liền khui thanh chocolate và cắn một tiếng to. Khi anh chuẩn bị cắn miếng tiếp theo, anh ngước nhìn lên thấy Tamako đang bước vào trường và tiến tới bàn của Yuri đang gần đó.
Khi ánh sáng chiếu rọi vừa đủ vào tầm mắt để anh nhìn thấy, một hình bóng quen thuộc xuất hiệntrong tầm mắt của anh. Tamako ngồi bên giường bệnh của Yashiro, vẻ mặt ẩn hiện nỗi lo lắng và sự bình an khi thấy anh tỉnh giấc.
“Cậu dậy rồi sao”
“Tamako...”
“Cậu thấy ổn hơn chưa? Đồ ngốc này, không biết giữ sức khỏe gì cả”
“Chẳng qua là thời tiết đổi đột ngộtthôi”
“Thật là hết nói nổi với cậu. Cậu đã ổn hơn chưa đấy” cô hỏi thăm anh với vẻ mặt đầy lo lắng
“Tớ đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng mà cậu không đi học sao?”
“Nào cậu ổn hơn tí nữa thì tớ về lại lớp học”
“Tớ ổn rồi mà. Cậu cứ đi đi”
“Sao tớ có thể bỏ cậu một mình được”
“Tớ thật sự ổn rồi mà. Cậu nhìn đồng hồ xem sắp tới giờ nghỉ trưa rồi đấy. Giờ đến lớp còn kịp”
“Thật sự cậu ổn chứ?”
“Tớ nói thật đấy” Yashiro nói với giọng điệu đầy chân thành.
“Thế tớ đi đây. Cậu nhớ giữ sức khỏe nhé. Tạm biệt cậu nhé” Tamako thắp sáng nụ cười tươi trên gương mặtbé
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
nhỏ, trước khi rời phòng, để lại cho Yashiro một cảm giác an lòng và sự hy vọng trong trái tim nhỏ bé của cậu.
Tamako liền rời khỏi phòng bệnh, để lại Yashiro yên lặng nằm trên chiếc giường. Cô cầm chặt cặp sách và tiến bước nhanh chóng đến trường.
/ Trên lớp học /
Yuri nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, ánh mắt mơ hồ với một vẻ bối rối nhẹ nhàng, cô vô thức lẩm bẩm, “Tại sao Tamako chưa đến nhỉ. Đã gần đến giờ nghỉ trưa rồi mà?”
Giờ học gần kết thúc và Tamako vẫn chưa xuất hiện, khiến Yuri cảm thấy lo lắng. Cô không thể ngừng nhìn vào chiếc đồng hồ, như mong đợi mỗi phút mỗi giây sẽ mang đến câu trả lời cho sự vắng mặt đáng báo động này. Trái tim cô đập nhanh, cảm giác chờ đợi dường như kéo dài mãi.
“Yuri!!! Lên bảng giải bài này cho tôi”
Câu nói đột ngột khiến cô nhấp mày, cô hoang mang vì không biết làm sao để giải bài tập này. Cô nhìn quanh lớp, một cảm giác lúng túng và lo lắng lan tỏa trong suy nghĩ. Trái tim cô đập nhanh, những ý tưởng rối ren như những sợi dây lộn xộn trong đầu cô.
Yuri đứng dậy từ chỗ ngồi, bước chậm chạp đến bảng, mắt vẫn liếc nhìn vào đồng hồ. Cô dừng lại trước bảng, tay chạm vào cây bút lăn trên bảng đen, nhưng cô không thể tìm ra bất kỳ bước giải nào trong đầu.
Trong lúc cô đang vật vã với bài toán, tiếng chuông nghỉ trưa đột ngột vọng lên. Yuri nở một nụ cười nhẹ nhõm“ Thầy ơi hết giờ rồi ạ”
“Được rồi lần sau tôi kêu em lên làm sau. Giờ đi đâu thì đi đi”
Yuri bước ra khỏi cửa,
Yuri cảm nhận làn gió nhẹ thoáng qua gương mặt, làm cho mái tóc của cô bay bay theo những làn khí trời. Trong khoảnh khắc đó, Yusuke cũng vô tình lướt qua cô. Ánh mắt của anh vẫn đang hướng về phía trước, nhưng không thể tránh được việc bị thu hút bởi sự hiện diện của cô, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thế giới xung quanh dường như chậm lại.
“Nè Yusuke. Đang đi sao lại đứng lại thế. Đi lẹ đi chứ” Yatsuda nhắc nhở Yusuke
“Đây tớ đi liền đây” Yusuke trả lời với giọng ngượng ngùng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngày mai 23/6 rồi nhỉ, sinh nhật của Takumi đó”
“Không biết nên tặng gì cho cậu ấy nhỉ.”
“Chúng ta mua máy Rog Ally cho cậu ấy đi”
“Nghe cũng được đấy. Nhưng mà giờ xuống căn tin lẹ thôi, cậu ấy đang giữ bàn cho chúng mình nãy giờ rồi đấy” Bàn bạc xong xuôi cả hai cùng xuống căn tin nhanh chóng.
Yatsuda ngồi dưới căn tin nhỏ của trường tay cầm thanh chocolate tính tặng cho Tamako, anh nhìn xung quanh với ánh mắt mơ màng, anh nghĩ thầm “ Sao góc đó chỉ có Yuri đang ngồi một mình thế nhỉ? Tamako đâu rồi. Chết tiệt, chả lẽ cô ấy đi chơi với thằng Yashiro sao?”
“Cậu đang nhìn gì thế Yatsuda?”
“Tớ... tớ đang nhìn gì đâu chứ.”
“Nhưng mà Yatsuda, từ nãy giờ cậu cứ cầm thanh chocolate trên tay làm gì vậy? Có phải cậu đang tính tặng cho ai đó không?” Takumi đang ngồi bên cạnh cũng không nhịn cười được buông một lời châm chọc.
“Thì tớ tính ăn thôi. Hãng của Ý đấy, tớ chưa dám ăn vội thôi”
“Uh huh, chắc là vậy đấy. Cậu đang tính tặng ai thì cũng được, chớ cứ giấu kín thế này làm gì.”Takumi cười châm chọc
“Chắc là thế rồi. Nãy giờ tớ thấy cậu ta cứ cầm hoài”
“Thôi đi mấy cậu, đừng có chọc tớ nữa. Tớ chỉ muốn ăn thanh chocolate này thôi mà.”
“Ừ, ăn đi, nhưng mà cậu nhớ là hãy để một ít cho cô gái cậu tính tặng nữa chứ.”Yusuke cười tươi
“Đúng rồi, Yatsuda. Con gái thích chocolate lắm đấy. Cậu nên tặng cho cô ấy, chắc chắn sẽ rất vui đó.”
Yatsuda cảm thấy một chút khó chịu với sự châm chọc vui từ Yusuke và Takumi, anh liền khui thanh chocolate và cắn một tiếng to. Khi anh chuẩn bị cắn miếng tiếp theo, anh ngước nhìn lên thấy Tamako đang bước vào trường và tiến tới bàn của Yuri đang gần đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro