Chương 12
Minh Hi
2024-04-05 00:40:09
Nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì, từ nãy giờ nó mới ngợ ra: Hai người này từ khi nào là ba mẹ của Hải vậy? Thời gian mới trôi qua được vài năm mà đã khiến con người thay đổi đến mức không nhận ra được luôn rồi sao? Nó ngơ ngác nhìn cặp vợ chồng ấy rồi lại nhìn Hải, không hiểu chuyện gì đang xảy ra a.
Thấy được ánh mắt nghi hoặc của tôi, Hải dường như đọc được một ngàn lẻ một câu hỏi trong đầu tôi, câu ta vội giải thích:
“Đây là hai bác của anh, sống ở nước ngoài từ lâu, nay về thăm gia đình sẵn ngẫu hứng đi tìm vợ cho anh ấy mà!”
Tôi nghe thấy thế thì mới thở phào nhẹ nhõm, tôi còn tưởng bệnh quên mặt của mình lại tái phát rồi ấy chứ, may thật!
Sao khi giải thích rõ mọi chuyện, tôi và gia đình cũng đã tiễn hai bác bên nhà trai về và buổi xem mắt này xem như không thành công vì chàng trai ấy là bạn trai cũ của tôi, gia đình ba, bốn phần vẫn chưa chấp nhận được chuyện này nên tôi nghĩ rằng một khoảng thời gian sắp tới cuộc sống của tôi sẽ trở nên bình yên, ba mẹ tạm thời sẽ không buộc tôi đi xem mắt nữa a. Cũng coi như trong cái rủi có cái may đi a.
Từ sự kiện này, tôi gặp lại Hải. Tôi vốn nghĩ tôi với cậu ấy sẽ không bao giờ gặp lại nhau và cũng chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa a, không ngờ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh trái ngang như thế. Từ đây, tôi đồng ý có một cuộc hẹn với Hải vào chủ nhật sắp tới chưa hẹn địa điểm.
Sau khi về nhà tôi có tìm hiểu thông tin của Hải mấy năm gần đây từ một vài người bạn chơi chung. Theo tôi được biết thì sao khi chia tay với tôi thì Hải cũng chẳng quen thêm một ai mà tập trung xây dựng sự nghiệp của mình. Giờ đây, bằng chính tài năng của mình, Hải đã và đang điều hành một nhà hàng khá lớn và nổi tiếng ở Sài Gòn. Và cậu ta cũng khá nổi tiếng trong giới của mình, không chỉ tài giỏi mà còn rất đẹp trai.
Cậu ta.. vẫn như trước đây nhỉ.. Vẫn tỏa sáng như vậy.. Vẫn là trung tâm của sự chú ý.
Nhưng tôi nay đã khác rồi, tôi đã không còn là cô bé rụt rè nhút nhát của ngày xưa cũng chẳng còn là người con gái dành hết sự chú ý của mình lên người Hải. Tôi giờ đây có chính kiến, có sự nghiệp của riêng mình. Tuy không nổi trội như Hải nhưng tôi tin mình vẫn là “tinh anh” so với những người bạn đồng trang lứa a.
Cuối cùng, ngày hẹn gặp Hải cũng đã đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán nhỏ ven đường, nơi mà hai đứa từng la cà thời còn là sinh viên thuở còn yêu nhau. Tức cảnh sinh tình, nhìn không gian quán làm tôi nhớ lại chúng tôi của trước đây. Lâu rồi tôi không quay lại nơi đây, mọi thứ vẫn thế chỉ có chúng tôi là đã thay đổi quá nhiều. Cả tôi và cậu ấy giờ không còn là những cô cậu sinh viên hồn nhiên vô tư và tràn ngập tình yêu nữa, giờ đây cả hai đã là những con người trưởng thành, chín chắn và có phần cô độc.
Hải kể cho tôi nghe về cuộc sống và công việc của cậu ấy sau khi chia tay với tôi. Tôi thì.. chỉ yên lặng lắng nghe và không nói gì thêm. Không khí này.. có chút ngượng nhỉ tôi.. không biết nói gì bây giờ cả.
Được một lúc, Hải ngập ngừng muốn nói rồi lại không:
“Tinh nè!”
“Hai là chúng ta..”
Tôi im lặng nghe Hải nói gì, không cắt ngang lời của cậu ấy.
“Chúng ta.. quay lại với nhau có được không?”
Tôi khá ngạc nhiên và bối rối khi nhận được lời đề nghị này của Hải. Lúc này tôi đơ rồi, Hải có nói gì thêm thì tôi cũng chẳng nghe thêm được. Tôi suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười lắc đầu. Hải có vẻ thất vọng, cậu ấy hỏi:
“Tại sao? Tại sao không cho chúng ta một cơ hội? Chúng ta vẫn còn có thể mà!”
Tôi cúi đầu im lặng một lúc rồi nói với Hải:
“Đã quá lâu cho một cuộc tình rồi Hải à!”
Nói rồi tôi cũng rời khỏi nơi này, để lại Hải một mình ngồi trong quán.
Ngồi trên xe, tôi tự hỏi lòng mình: Tôi thật sự đã hết yêu Hải rồi hay sao? Ngay cả tôi cũng không biết nữa. Và liệu sau năm năm, Hải có còn yêu tôi không? Tôi càng không biết. Liệu đoạn tình cảm đã bị cắt đứt gần năm năm liệu có thể thật sự nối lại với nhau được hay không? Tôi cũng chẳng biết.
Có lẽ là do lâu ngày gặp lại, tức cảnh sinh tình nên Hải mới nhất thời suy nghĩ như thế thôi, có lẽ cậu ấy đã thật sự hết tình cảm với tôi rồi.
Cả hai đều không còn tình cảm với nhau thì quay về với nhau có còn ý nghĩa gì. Thôi thì, cứ cho nhau thời gian, cứ sống là chính mình còn những chuyện khác hãy phó mặc cho số phận an bài.
Đoạn tình cảm của hai đứa, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Thấy được ánh mắt nghi hoặc của tôi, Hải dường như đọc được một ngàn lẻ một câu hỏi trong đầu tôi, câu ta vội giải thích:
“Đây là hai bác của anh, sống ở nước ngoài từ lâu, nay về thăm gia đình sẵn ngẫu hứng đi tìm vợ cho anh ấy mà!”
Tôi nghe thấy thế thì mới thở phào nhẹ nhõm, tôi còn tưởng bệnh quên mặt của mình lại tái phát rồi ấy chứ, may thật!
Sao khi giải thích rõ mọi chuyện, tôi và gia đình cũng đã tiễn hai bác bên nhà trai về và buổi xem mắt này xem như không thành công vì chàng trai ấy là bạn trai cũ của tôi, gia đình ba, bốn phần vẫn chưa chấp nhận được chuyện này nên tôi nghĩ rằng một khoảng thời gian sắp tới cuộc sống của tôi sẽ trở nên bình yên, ba mẹ tạm thời sẽ không buộc tôi đi xem mắt nữa a. Cũng coi như trong cái rủi có cái may đi a.
Từ sự kiện này, tôi gặp lại Hải. Tôi vốn nghĩ tôi với cậu ấy sẽ không bao giờ gặp lại nhau và cũng chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa a, không ngờ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh trái ngang như thế. Từ đây, tôi đồng ý có một cuộc hẹn với Hải vào chủ nhật sắp tới chưa hẹn địa điểm.
Sau khi về nhà tôi có tìm hiểu thông tin của Hải mấy năm gần đây từ một vài người bạn chơi chung. Theo tôi được biết thì sao khi chia tay với tôi thì Hải cũng chẳng quen thêm một ai mà tập trung xây dựng sự nghiệp của mình. Giờ đây, bằng chính tài năng của mình, Hải đã và đang điều hành một nhà hàng khá lớn và nổi tiếng ở Sài Gòn. Và cậu ta cũng khá nổi tiếng trong giới của mình, không chỉ tài giỏi mà còn rất đẹp trai.
Cậu ta.. vẫn như trước đây nhỉ.. Vẫn tỏa sáng như vậy.. Vẫn là trung tâm của sự chú ý.
Nhưng tôi nay đã khác rồi, tôi đã không còn là cô bé rụt rè nhút nhát của ngày xưa cũng chẳng còn là người con gái dành hết sự chú ý của mình lên người Hải. Tôi giờ đây có chính kiến, có sự nghiệp của riêng mình. Tuy không nổi trội như Hải nhưng tôi tin mình vẫn là “tinh anh” so với những người bạn đồng trang lứa a.
Cuối cùng, ngày hẹn gặp Hải cũng đã đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán nhỏ ven đường, nơi mà hai đứa từng la cà thời còn là sinh viên thuở còn yêu nhau. Tức cảnh sinh tình, nhìn không gian quán làm tôi nhớ lại chúng tôi của trước đây. Lâu rồi tôi không quay lại nơi đây, mọi thứ vẫn thế chỉ có chúng tôi là đã thay đổi quá nhiều. Cả tôi và cậu ấy giờ không còn là những cô cậu sinh viên hồn nhiên vô tư và tràn ngập tình yêu nữa, giờ đây cả hai đã là những con người trưởng thành, chín chắn và có phần cô độc.
Hải kể cho tôi nghe về cuộc sống và công việc của cậu ấy sau khi chia tay với tôi. Tôi thì.. chỉ yên lặng lắng nghe và không nói gì thêm. Không khí này.. có chút ngượng nhỉ tôi.. không biết nói gì bây giờ cả.
Được một lúc, Hải ngập ngừng muốn nói rồi lại không:
“Tinh nè!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hai là chúng ta..”
Tôi im lặng nghe Hải nói gì, không cắt ngang lời của cậu ấy.
“Chúng ta.. quay lại với nhau có được không?”
Tôi khá ngạc nhiên và bối rối khi nhận được lời đề nghị này của Hải. Lúc này tôi đơ rồi, Hải có nói gì thêm thì tôi cũng chẳng nghe thêm được. Tôi suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười lắc đầu. Hải có vẻ thất vọng, cậu ấy hỏi:
“Tại sao? Tại sao không cho chúng ta một cơ hội? Chúng ta vẫn còn có thể mà!”
Tôi cúi đầu im lặng một lúc rồi nói với Hải:
“Đã quá lâu cho một cuộc tình rồi Hải à!”
Nói rồi tôi cũng rời khỏi nơi này, để lại Hải một mình ngồi trong quán.
Ngồi trên xe, tôi tự hỏi lòng mình: Tôi thật sự đã hết yêu Hải rồi hay sao? Ngay cả tôi cũng không biết nữa. Và liệu sau năm năm, Hải có còn yêu tôi không? Tôi càng không biết. Liệu đoạn tình cảm đã bị cắt đứt gần năm năm liệu có thể thật sự nối lại với nhau được hay không? Tôi cũng chẳng biết.
Có lẽ là do lâu ngày gặp lại, tức cảnh sinh tình nên Hải mới nhất thời suy nghĩ như thế thôi, có lẽ cậu ấy đã thật sự hết tình cảm với tôi rồi.
Cả hai đều không còn tình cảm với nhau thì quay về với nhau có còn ý nghĩa gì. Thôi thì, cứ cho nhau thời gian, cứ sống là chính mình còn những chuyện khác hãy phó mặc cho số phận an bài.
Đoạn tình cảm của hai đứa, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro