Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 136

Bằng Y Úy Ngã

2024-10-05 08:13:49

Dạ tiệc có thể nói là rất thành công, Triệu Mạt Thương nương buổi dạ tiệc này, cùng những xí nghiệp gia cùng Đan gia vốn là quan hệ rất tốt gặp mặt nói chuyện với nhau một phen.

Thẳng đến khi dạ tiệc kết thúc các tân khách đều rời đi lúc này đã qua 0 giờ, Triệu Mạt Thương và Đan Trác ra khách sạn, tay Thương Mặc cắm túi quần xa xa đi theo, Cận Phi Hàn cùng Tào Minh Nghĩa vốn định đưa Triệu Mạt Thương về nhà, rồi lại ngại vì Đan Trác ở đây không có cần thiết, cuối cùng chỉ có thể xám xịt mà thẳng bước rời đi.

Chỉ là mới bước vào bãi đỗ xe, Triệu Mạt Thương liền ngừng bước chân.

“Đợi Thương Mặc sao?” Đan Trác hết sức hiểu rõ mà hỏi một câu, thấy Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, cười nhạt một tiếng, “Con đêm nay lại muốn không quay về?”

“Con…” Triệu Mạt Thương chần chờ một chút, ánh mắt hoảng hốt vài giây, đang muốn tiếp tục gật đầu, giọng nói của Thương Mặc vang lên, “Em lái xe theo xe của hai người, sau khi đến em sẽ trở về.”

“Tiểu Đản. . .” Triệu Mạt Thương sửng sốt, rõ ràng ý thức được ý tứ trong lời nói của Thương Mặc, nhíu lại lông mày, “Không cần như vậy.”

Sớm biết Triệu Mạt Thương sẽ như thế, Thương Mặc đi tới bên cạnh cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười ấm áp, “Ngoan…”

Biết Thương Mặc là muốn tốt cho mình, cũng biết làm như vậy là đúng, Triệu Mạt Thương mím mím môi, vốn là khí chất trong trẻo lạnh lùng lại càng thêm trong trẻo lạnh lùng, “Được rồi. “

Thương Mặc luôn lo lắng nhiều như vậy, tuy cũng là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô thực sự không muốn Thương Mặc nào cũng bình tĩnh tự nhiên như thế, không có nửa điểm không bình tĩnh.

Rõ ràng cảm giác được khí tức băng lãnh của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc ngẩn người, nhìn thẳng vào mắt của cô, từ bên trong thấy được sự bất mãn của cô, không khỏi nở nụ cười.

Không biết vì sao, chỉ cần thấy được Triệu Mạt Thương làm nũng phát cáu, nàng đều sẽ có cảm giác rất vui vẻ, rất muốn ôm lấy cô chọc ghẹo, có lẽ là bởi vì thấy được Triệu Mạt Thương trưởng thành sớm lại quá mức lãnh tĩnh, nàng muốn cho cô qua thoải mái một chút.

Đứng ở giữa hai người này, Đan Trác đối với con gai của mình và Thương Mặc dinh dính nhơn nhớt như vậy biểu thị rất im lặng, thế nhưng cũng biết rõ những người mến nhau, có lúc thậm chí hy vọng một ngày không chỉ có hai mươi bốn giờ, mỗi thời mỗi khắc đều có thể dính chung một chỗ.

Lắc đầu, Đan Trác trước tiên mở miệng phá vỡ trầm tĩnh, “Thương Mặc, đêm nay cùng chúng ta cùng nhau trở về đi, bằng không Mạt Thương cũng không an ổn. “

Vẫn còn dùng ánh mắt trao đổi tâm tình với nhau, hai người nghe vậy đều là sửng sốt, nhất tề quay đầu nhìn xem Đan Trác, Đan Trác giống như cười mà không phải cười nói, “Nhìn ta làm gì, là Mạt Thương một mực yêu cầu, nếu ta không đáp ứng, nó lại đi khách sạn, giống như đã nói.”

“Mẹ…” Triệu Mạt Thương bị nói đến sắc mặt trở nên đỏ bừng, nhưng lại cảm thấy cảm kϊƈɦ mẹ của mình, mở miệng gọi một câu, lại không biết muốn nói cái gì, Thương Mặc đối với Đan Trác lộ ra bộ dáng tươi cười, “Cảm ơn nhạc mẫu đại nhân. “

Quay người tiếp tục bước đi, Đan Trác cũng không đợi hai người, “Ta về xe trước, các con cũng đi thôi.”

Mặc dù không biết tại sao thái độ của Đan Trác lại chuyển biến lớn như vậy, Thương Mặc và Triệu Mạt Thương vào lúc này cũng biết rốt cục bà đứng về phía hai người họ, nhìn nhau, cười đến mức dị thường ngọt ngào.

Một đường lái xe đi theo sau xe Đan Trác, đợi đến Đan gia, Thương Mặc liền theo Triệu Mạt Thương trở về gian phòng của cô, vừa mới đi vào, liền trực tiếp ôm lấy Triệu Mạt Thương đi ở phía trước chính mình một chút hôn lên.

“Tiểu Đản. . .” Hờn dỗi mà kêu một câu, thân thể Triệu Mạt Thương mềm nhũn tựa ở trong lòng Thương Mặc, tay nắm lấy tay Thương Mặc, “Không cho phép. . .”

“Em đã nhịn cả đêm rồi. ” nhẹ nhàng gặm cắn vành tai Triệu Mạt Thương, Thương Mặc ở bên tai cô thủ thỉ, “Em muốn chị, vừa mới ở trong khách sạn cũng rất muốn rất muốn rất muốn rồi. . .”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không được.” cố gắng bảo trì thanh tỉnh từ trong lòng Thương Mặc tránh ra, Triệu Mạt Thương nhẹ thở phì phò, “Mệt mỏi quá, Tiểu Đản. . .”

Lòng mền nhũn, Thương Mặc ôm lấy Triệu Mạt Thương vào phòng tắm, mở nước trong bồn tắm, động tác trêи tay rất nhanh cởi ra quần áo trêи người của cả hai, trong lúc Triệu Mạt Thương còn hờn dỗi đồng thời ngâm vào trong nước nóng, hưởng thụ mà thở dài một cái, mới nói, “Ngủ đi, đồ ngốc. “

Chỉ là đôi mắt kia, thấy thế nào cũng còn tràn đầy ɖu͙ƈ vọng.

Triệu Mạt Thương đưa mắt nhìn nàng vài giây, ở trong lòng âm thầm thở dài hai tiếng, hôn lên môi Thương Mặc, lôi kéo tay nàng phủ lên bộ ngực mình, tại bên tai thiên hạ đang ngốc lăng thấp giọng nỉ non, “Chỉ cho phép một lần. . .”

Trong phòng tắm nỉ non nhiệt khí, Thương Mặc cách nhiệt khí nhìn sườn mặt của Triệu Mạt Thương, đầu dùng sức hôn, ɖu͙ƈ vọng trong mắt lại từng bước tản ra, lại cầm sữa tắm đổ lên tay xoa lên trêи thân thể trắng nõn đang nằm trong lòng mình, “Em giống như cái loại người không quan tâm muốn làm lại nhiều lần ngay cả khi đó là chị sao?”

Mắt thấy đôi mắt kia đã khôi phục trấn tĩnh, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, tùy ý Thương Mặc giúp mình tẩy trừ thân thể, ánh mắt từ đầu tới đuôi đều nhìn Thương Mặc chưa từng dời đi chỗ khác .

Dạ tiệc đã kết thúc, Thương Mặc hai ngày nữa phải rời đi.

Nghĩ tới chuyện này, Triệu Mạt Thương liền không nhịn được cảm thấy ngực trướng đau đau khó chịu, ánh mắt cũng càng phát ra ảm đạm.

“Như thế nào bỗng nhiên mất hứng?” Cầm vòi phun đem bong bóng trêи người Triệu Mạt Thương tẩy rửa sạch sẽ, Thương Mặc cảm giác được buồn bã của cô, vội vã mở miệng hỏi.

“Tiểu Đản, có phải em phải trở về đúng không?” Triệu Mạt Thương dựa ở trong lòng Thương Mặc, giọng nói êm dịu, lại lộ vẻ thất lạc.

“Ừ… Mấy ngày nữa.” rất dễ dàng mà đoán được tâm tư trong lòng thiên hạ, Thương Mặc lại ôm cô ngâm nước trong chốc lát, ôm cô đứng lên, “Ngược lại cũng không có chuyện gì, em muốn ở cùng chị thêm vài ngày.”

“Tiểu Đản thật tốt. ” vừa nghe nàng nói như vậy, nỗi lòng lo lắng lập tức để xuống, cánh tay Triệu Mạt Thương quấn lên cổ Thương Mặc, mặc nàng cầm khăn tắm giúp mình lau chùi thân thể, lại ngoan ngoãn phối hợp động tác của nàng mặc áo tắm, tròng mắt chuyển động, trực tiếp ôm chặt hai cánh tay Thương Mặc quấn lên cổ của nàng, “Tiểu Đản, buồn ngủ. “

“Vậy ngủ đi. ” Thương Mặc vốn định mặc vào áo tắm của mình, nghe được Triệu Mạt Thương nói như vậy, trêи tay dùng sức người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đem cô ôm ra phòng tắm, thả lên giường.

“Tiểu Đản, ôm. ” tay nói cái gì cũng không nguyện ý buông ra, Triệu Mạt Thương nhìn bộ dạng Thương Mặc thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trở nên kϊƈɦ động, muốn làm chút gì đó lại cảm thấy trêи người vô lực, chỉ có thể tiếp tục quấn quít lấy Thương Mặc.

Sủng nịch nhìn Triệu Mạt Thương, Thương Mặc trực tiếp như thế ôm cô chui vào trong chăn, đắp kín mền, âm thanh êm dịu, “Ngủ đi. “

“Ừm.” Triệu Mạt Thương hôn một cái gò má của nàng, “Tiểu Đản, ngủ ngon, chị yêu em. “

“Em cũng vậy.”

Ngày kế tiếp, Thương Mặc lại một lần nữa dậy sớm hơn so với Triệu Mạt Thương.

Cho dù nửa năm trước hai người cách xa nhau nghìn dặm, Thương Mặc như trước đối với Triệu Mạt Thương làm việc và nghỉ ngơi thời gian rõ như lòng bàn tay. Sáng sớm khi tỉnh lại theo thói quen nhìn thiên hạ trong lòng mình ngủ say ngẩn người, thẳng đến nhìn thấy lông mi đen nhánh run rẩy, khi thiên hạ đang ngủ say dần dần tỉnh lại, mới ôn nhu cười cười, hôn một cái xuống trán của co, nhìn cô mở mắt ra mê man mà nhìn chính mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em lại dậy sớm hơn chị…” Triệu Mạt Thương hướng trong lòng Thương Mặc chui vào, rất là mê hoặc, “Tiểu Đản, em rõ ràng không có đồng hồ báo thức, vì sao có thể chuẩn như vậy dậy sớm hơn chị.”

“Thói quen mà thôi. ” Thương Mặc cười nhạt một tiếng, ôm Triệu Mạt Thương ngồi xuống, “Hôm nay phải đi làm sao?”

“Ừ.” lười biếng đáp một tiếng, Triệu Mạt Thương từ trêи giường bước xuống, đứng lên vén lên mái tóc dài, xoay người nhìn Thương Mặc đang ngồi trêи giường, đôi mắt ôn nhu, động tác trêи tay cũng vô cùng ôn nhu đem Thương Mặc đẩy ngã xuống giường, “Em, tiếp tục ngủ. “

Ngắn ngủi một câu nói, âm thanh ôn nhu, giọng nói lại làm cho người cảm thấy không cần phản kháng, môi Thương Mặc cong lên, theo động tác của cô nằm vật xuống, kéo cao chăn, “Tốt. “

“Ngoan. . .” Triệu Mạt Thương thoả mãn nói một câu, cất bước vào phòng tắm rửa mặt, đợi sau khi ra ngoài, liếc mắt nhìn Thương Mặc vẫn mở mắt nhìn mình, nhướng mày nói, “Nhắm mắt ngủ. “

“Phốc. . .” Nhịn không được cười ra tiếng, đã thấy vẻ mặt của Triệu Mạt Thương nghiêm túc, trong mắt còn lóe ra cảnh cáo, Thương Mặc lập tức dừng lại cười ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trong đôi mắt hiện lên vui vẻ, Triệu Mạt Thương mở ra tủ quần áo bắt đầu thay quần áo, lại không biết con mắt của Thương Mặc lén lút mở một đường nhỏ đang trộm nhìn mình. Mà mắt thấy người bị nhìn lén kia chỉ mặc nội y cùng qυầи ɭót đang xoắn xuýt xem mặc bộ quần áo nào thì tốt hơn, không khỏi mở miệng nói, “Tay trái bộ áo sơ mi, em thích. “

Triệu Mạt Thương lập tức xoay người, rất sắc bén nhìn chằm chằm nàng, giọng nói lạnh lùng, “Thương, Mặc. “

“Em đang ngủ, em đang nói mơ. ” Thương Mặc vội vã nắm lên chăn đắp qua đầu, giọng nói vô tội vang lên, Triệu Mạt Thương che miệng cười khẽ, cầm bộ áo sơ mi bên tay trái mặc vào, lại mặc vào một cái quần hưu nhàn vải ka-ki, khoác thêm áo len ở bên ngoài, lúc này mới lại vén lên mái tóc dài đi tới bên giường, thò tay xốc lên chút chăn, hướng về phía Thương Mặc đang nhìn chính mình cười ngây ngô sủng nịch cười, “Tiểu Đản ngốc. “

“Hắc. . .” Ánh mắt rơi vào bộ áo sơ mi trêи người Triệu Mạt Thương, Thương Mặc cười đến càng phát ra ngu đần rồi, đưa tay cầm chặt lấy tay của Triệu Mạt Thương trêи chăn, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, “Bảo bối càng ngày càng biết mặc quần áo nha. “

Thiêu mi, Triệu Mạt Thương nhẹ buông tay, chăn lập tức trùm lên trêи mặt Thương Mặc, chọc cho Thương Mặc rêи khẽ một tiếng, tiếp lấy lập tức vén chăn lên, đáng thương mà nhìn cô, “Mưu sát chồng…”

“Em chê chị trước đây quê mùa sao?” Triệu Mạt Thương không chịu thua bộ dạng hí mắt nhìn nàng, trong giọng nói có ý uy hϊế͙p͙ làm cho Thương Mặc lập tức lắc đầu, “Không có. “

“Hừ hừ. . .” Tay niết ở trêи gò má Thương Mặc dùng sức nhào nặn, Triệu Mạt Thương khẽ hừ hai tiếng buông tay ra, đứng thẳng người, “Ngoan ngoãn ngủ, buổi trưa ăn cơm chị gọi điện thoại cho em. “

“Tốt. ” Thương Mặc lấy lòng nhìn cô vì mình đắp kín mền, xoay người muốn đi, tâm niệm vừa động giơ tay kéo lại tay cô, thấy cô nghi hoặc mà nhìn mình, chỉ chỉ khuôn mặt, “Hôn một cái rồi đi. “

Tức giận trắng mắt liếc nàng, Triệu Mạt Thương cúi người hôn lên sườn mặt của nàng một cái, chỉ là lúc chuẩn bị thẳng người dậy chợt nở nụ cười, lại hôn xuống một cái trêи trán nàng, “Sáng sớm tốt lành, Tiểu Đản ngốc. “

Từ trong phòng ngủ đi ra, Triệu Mạt Thương vừa lúc đụng phải Đan Trác cũng từ trong phòng đi ra, mặc dù không thói quen, vẫn là rất mất tự nhiên hô một tiếng, “Mẹ. “

“Cư nhiên thức dậy sớm như vậy?” Đan Trác vẻ mặt kinh ngạc, đánh giá con gái mình lộ ra vẻ rất giỏi giang, thật là khó hiểu, “Thương Mặc đâu?”

Bởi vì một câu nói của mẹ mình trêи mặt nổi lên đỏ bừng, Triệu Mạt Thương rất ngượng ngùng nói, “Còn đang ngủ. “

Sợ…

Thần tình trêи mặt Đan Trác lập tức thay đổi, nhìn thẳng Triệu Mạt Thương một lúc lâu, bỗng nhiên rất là vui mừng vỗ vỗ bả vai con gái, “Ừ, rất tốt. “

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Số ký tự: 0