Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 34
An Nhật Thiên
2024-11-19 02:43:35
Bất tri bất giác, Lục Chính và Chu Hành đã ở bên nhau được 30 ngày. Lục Chính cũng dạy Chu Hành một khóa học nhập môn, bắt đầu giao cho anh một đống bài tập về nhà mỗi ngày.
Làm bài tập đã rất mệt mỏi, vừa lên giường liền không thể nghỉ ngơi. Lục Chính cũng không chủ động mà chỉ nằm bên cạnh Chu Hành, chống cằm nhìn anh chằm chằm.
Chu Hành bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại. Lúc nào cũng là anh nhịn không được mà mở miệng, nhưng chỉ cần mở miệng là sẽ ăn mệt, mơ mơ màng màng đến hôm sau là phải thay toàn bộ bộ khăn trải giường và mền.
Ngày tháng trôi qua êm đềm thoải mái, hai người thật sự như một đôi uyên ương, tình cảm ngày càng thắm thiết.
Ngày này, Lục Chính và Chu Hành cùng nhau dựng giá vẽ hóng gió trong khu vườn trên mái nhà. Chu Hành hết màu, nhưng màu này chỉ cần một nét vẽ, vậy nên anh thản nhiên nói: “Chính ca, cho em mượn màu của anh.”
“Dùng đi.”
Lục Chính đồng ý. Từ khóe mắt, hắn nhìn chằm chằm vào cây cọ vẽ của Chu Hành đang nhúng vào lọ màu của hắn, thật tự nhiên mà vẽ tiếp. Hắn bỗng ý thức được nồi nước ấm đun ếch này cần thêm lửa thôi.
Lục Chính đặt cọ xuống, nói một câu 'tôi đi uống tách trà' với Chu Hành rồi nhẹ nhàng rời khỏi hoa viên.
“Sara,“ Lục Chính vuốt ve vòng tay, gọi tên AI của hắn, “Bạn trai cũ của Chu Hành dạo này thế nào rồi?”
“Tôi đoán chắc ngài đã quên mất tên của vị tiên sinh kia rồi.” Giọng nói của Sara hơi đượm chút chế nhạo.
“Người không quan trọng không cần thiết phải hao tổn dung lượng não của ta,“ Lục Chính cũng không phản bác. Hắn nghĩ lại rồi nhanh chóng nói, “Thu thập tình hình gần đây của cậu ta rồi gửi cho ta.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Sara đồng ý xong chưa đến một phút, trong hòm Email của Lục Chính đã có thêm thư mới. Hắn click mở ra, chỉ thấy những tấm ảnh chụp bạn trai cũ của Chu Hành đang hẹn hò với một loạt người khác nhau. Hắn nhìn thoáng qua một lúc rồi tắt Email.
Cũng không phải cái gì quá khó nhìn. Chỉ là dựa vào đôi mắt nhiều năm thưởng thức nghệ thuật của Lục Chính, có thể dễ dàng nhận ra trên người những tên bạn trai mới kia đều mang theo hình bóng của Chu Hành.
“Cậu ta tên là gì nhỉ?”
“Vi Trạch.”
“Ta nhớ không nhầm thì cha mẹ của Vi Trạch rất mong mỏi việc cậu ta có con?”
“Đúng vậy, thưa tiên sinh.”
Khóe miệng Lục Chính hơi nhếch lên, tâm tình rất tốt nói: “Đi giúp bọn họ đi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Sara im lặng trong ba phút, sau đó nói với Lục Chính bằng giọng điệu 'ngạc nhiên': “Chúng ta không cần phải nhúng tay vào; Cậu ta đã mang thai rồi.”
“Ồ?” Lục Chính cười lạnh một tiếng, “Báo tin tức cho người nhà của cậu ta đi.”
“Vâng.”
“Bệnh viện kiểm tra sức khỏe... Thu xếp ở Viện nghiên cứu số Bốn đi. Cũng đã đến lúc bố trí cho Chu Hành đi kiểm tra sức khoẻ rồi.”
“Ngài chắc chắn muốn làm vậy sao?”
“Sẽ rất thú vị mà, tại sao không chứ?”
Lục Chính tắm mình dưới ánh mặt trời, giống như một con mèo lớn lười biếng.
“Cảm xúc con người là thứ không thể nắm bắt được, rủi ro là rất cao......”
“Sara,“ Lục Chính ngắt lời nó, “Ta cũng không khao khát cầu xin tình yêu của bất cứ ai. Cái ta cần là lòng trung thành, vĩnh viễn không bao giờ phản bội.”
“Ngươi sẽ không phản bội ta, đúng không?”
“Đúng vậy, tiên sinh,“ Sarah nhẹ nhàng nói, “Tôi vĩnh viễn sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài.”
- -
Lục Chính trở lại bên cạnh Chu Hành, tùy ý liếc mắt nhìn bức tranh của anh và hỏi: “Tôi nhìn thấy một bóng người trong bức tranh này.”
“Là bóng dáng của anh.” Chu Hành thoạt nhìn rất hưng phấn, “Vừa rồi đột nhiên em có linh cảm nên vẽ thêm vài nét, giờ nhìn xem ra hiệu quả không tệ.”
“Đúng là không tệ.” Lục Chính gật gật đầu, “Bức tranh này em muốn tặng tôi sao?”
“....... Thôi để em vẽ một bức khác đẹp hơn cho anh.”
“Bức tranh này đã rất đẹp rồi, tôi muốn bức này.”
“Vậy được, tặng bức này cho anh.”
Lục Chính tùy ý cầm cây cọ vẽ lên, điểm thêm vài nét bút lên giữa bức tranh đang vẽ dở của bản thân, vẽ hai bóng người. Trong đó một người đang nằm trên lưng người còn lại.
Hắn dùng đầu bút chỉ chỉ vào người đang cõng, lại chỉ sang người đang được cõng trên lưng, nói: “Đây là em và tôi, tôi cũng tặng bức tranh này lại cho em.”
“Đây có tính là đang trao đổi tín vật không?”
“Tính.”
Tâm trạng của Chu Hành càng trở nên vui sướng. Anh cẩn thận cất hai bức tranh đi, định bụng ngày mai sẽ hỏi Sara xem có đem đi chỗ nào đóng khung được không, đóng khung xong rồi treo lên.
Mà hôm nay ——
“Chúng ta cùng đi chơi trò chơi ghép hình đi.” Lục Chính giục Chu Hành.
“Được.”
Nói là “chơi” trò chơi ghép hình, thực chất là một hình thức luyện tập ghép nối nhanh nâng cao trí nhớ.
Sara sẽ chiếu ra một bức hình tương đối phức tạp, sau khoảng thời gian 10 giây cho việc ghi nhớ bức hình, nó sẽ chia hình ảnh vừa phát ra thành 100 mảnh nhỏ bất quy tắc, yêu cầu dành cho người chơi là phải ghép lại bức hình nguyên vẹn trong vòng 30 phút.
Lần đầu tiên Chu Hành chơi trò này, hết 30 phút quy định mà anh chỉ có thể hoàn thành được một phần ba bức hình, trong đó còn có năm sáu chỗ ghép sai.
Lục Chính không những không an ủi anh mà còn ở trước mặt anh thị phạm chơi thử một lần — cùng là một bức hình ấy, vậy mà Lục Chính thậm chí còn chẳng cần xem kỹ nó đã trực tiếp tiến hành ghép nối, ghép xong bức hình chỉ trong vỏn vẹn mười phút.
“Lâu rồi không chơi, tốc độ không còn nhanh như trước nữa.” Lục Chính dè dặt cười cười, Chu Hành nhìn ngứa hết cả tay, rất muốn “đánh” hắn một cái.
Nhưng Chu Hành cũng suy tư một chút, lòng hiếu thắng của anh bị khơi dậy, cũng bắt đầu tiến bộ dần dần.
Lục Chính ở bên cạnh cười cười theo dõi. Mỗi khi Chu Hành gặp khó khăn, hắn sẽ gãi đúng chỗ ngứa điền giúp anh một vài mảnh ghép, vì thế trò chơi ghép hình này biến thành trò chơi hợp tác của hai người họ.
Chu Hành và Lục Chính phối hợp với nhau rất ăn ý, dần dần cũng có thể hoàn thành bức hình trong vòng 30 phút.
Hôm nay Sara chiếu lên tấm hình bán khỏa thân của Lục Chính. Chu Hành nghiêm túc nhìn mười giây, nói với Lục Chính: “Lần này anh không cần phải giúp em.”
“Tự tin như vậy sao?”
Lục Chính cười hỏi, nhưng thực sự đứng qua một bên, tùy ý ngồi xuống, bộ dáng thực sự sẽ không nhúng tay vào.
Chu Hành nhanh chóng di chuyển từng mảnh nhỏ, rất nhanh đã hoàn thành một mảnh lớn. Anh đưa tay lau mồ hôi trên trán, đáp lời hắn: “Ngủ với nhau lâu như vậy rồi, làm sao em có thể không nhớ rõ bộ dạng cơ thể anh chứ.”
Làm bài tập đã rất mệt mỏi, vừa lên giường liền không thể nghỉ ngơi. Lục Chính cũng không chủ động mà chỉ nằm bên cạnh Chu Hành, chống cằm nhìn anh chằm chằm.
Chu Hành bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại. Lúc nào cũng là anh nhịn không được mà mở miệng, nhưng chỉ cần mở miệng là sẽ ăn mệt, mơ mơ màng màng đến hôm sau là phải thay toàn bộ bộ khăn trải giường và mền.
Ngày tháng trôi qua êm đềm thoải mái, hai người thật sự như một đôi uyên ương, tình cảm ngày càng thắm thiết.
Ngày này, Lục Chính và Chu Hành cùng nhau dựng giá vẽ hóng gió trong khu vườn trên mái nhà. Chu Hành hết màu, nhưng màu này chỉ cần một nét vẽ, vậy nên anh thản nhiên nói: “Chính ca, cho em mượn màu của anh.”
“Dùng đi.”
Lục Chính đồng ý. Từ khóe mắt, hắn nhìn chằm chằm vào cây cọ vẽ của Chu Hành đang nhúng vào lọ màu của hắn, thật tự nhiên mà vẽ tiếp. Hắn bỗng ý thức được nồi nước ấm đun ếch này cần thêm lửa thôi.
Lục Chính đặt cọ xuống, nói một câu 'tôi đi uống tách trà' với Chu Hành rồi nhẹ nhàng rời khỏi hoa viên.
“Sara,“ Lục Chính vuốt ve vòng tay, gọi tên AI của hắn, “Bạn trai cũ của Chu Hành dạo này thế nào rồi?”
“Tôi đoán chắc ngài đã quên mất tên của vị tiên sinh kia rồi.” Giọng nói của Sara hơi đượm chút chế nhạo.
“Người không quan trọng không cần thiết phải hao tổn dung lượng não của ta,“ Lục Chính cũng không phản bác. Hắn nghĩ lại rồi nhanh chóng nói, “Thu thập tình hình gần đây của cậu ta rồi gửi cho ta.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Sara đồng ý xong chưa đến một phút, trong hòm Email của Lục Chính đã có thêm thư mới. Hắn click mở ra, chỉ thấy những tấm ảnh chụp bạn trai cũ của Chu Hành đang hẹn hò với một loạt người khác nhau. Hắn nhìn thoáng qua một lúc rồi tắt Email.
Cũng không phải cái gì quá khó nhìn. Chỉ là dựa vào đôi mắt nhiều năm thưởng thức nghệ thuật của Lục Chính, có thể dễ dàng nhận ra trên người những tên bạn trai mới kia đều mang theo hình bóng của Chu Hành.
“Cậu ta tên là gì nhỉ?”
“Vi Trạch.”
“Ta nhớ không nhầm thì cha mẹ của Vi Trạch rất mong mỏi việc cậu ta có con?”
“Đúng vậy, thưa tiên sinh.”
Khóe miệng Lục Chính hơi nhếch lên, tâm tình rất tốt nói: “Đi giúp bọn họ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng, thưa ngài.”
Sara im lặng trong ba phút, sau đó nói với Lục Chính bằng giọng điệu 'ngạc nhiên': “Chúng ta không cần phải nhúng tay vào; Cậu ta đã mang thai rồi.”
“Ồ?” Lục Chính cười lạnh một tiếng, “Báo tin tức cho người nhà của cậu ta đi.”
“Vâng.”
“Bệnh viện kiểm tra sức khỏe... Thu xếp ở Viện nghiên cứu số Bốn đi. Cũng đã đến lúc bố trí cho Chu Hành đi kiểm tra sức khoẻ rồi.”
“Ngài chắc chắn muốn làm vậy sao?”
“Sẽ rất thú vị mà, tại sao không chứ?”
Lục Chính tắm mình dưới ánh mặt trời, giống như một con mèo lớn lười biếng.
“Cảm xúc con người là thứ không thể nắm bắt được, rủi ro là rất cao......”
“Sara,“ Lục Chính ngắt lời nó, “Ta cũng không khao khát cầu xin tình yêu của bất cứ ai. Cái ta cần là lòng trung thành, vĩnh viễn không bao giờ phản bội.”
“Ngươi sẽ không phản bội ta, đúng không?”
“Đúng vậy, tiên sinh,“ Sarah nhẹ nhàng nói, “Tôi vĩnh viễn sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài.”
- -
Lục Chính trở lại bên cạnh Chu Hành, tùy ý liếc mắt nhìn bức tranh của anh và hỏi: “Tôi nhìn thấy một bóng người trong bức tranh này.”
“Là bóng dáng của anh.” Chu Hành thoạt nhìn rất hưng phấn, “Vừa rồi đột nhiên em có linh cảm nên vẽ thêm vài nét, giờ nhìn xem ra hiệu quả không tệ.”
“Đúng là không tệ.” Lục Chính gật gật đầu, “Bức tranh này em muốn tặng tôi sao?”
“....... Thôi để em vẽ một bức khác đẹp hơn cho anh.”
“Bức tranh này đã rất đẹp rồi, tôi muốn bức này.”
“Vậy được, tặng bức này cho anh.”
Lục Chính tùy ý cầm cây cọ vẽ lên, điểm thêm vài nét bút lên giữa bức tranh đang vẽ dở của bản thân, vẽ hai bóng người. Trong đó một người đang nằm trên lưng người còn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn dùng đầu bút chỉ chỉ vào người đang cõng, lại chỉ sang người đang được cõng trên lưng, nói: “Đây là em và tôi, tôi cũng tặng bức tranh này lại cho em.”
“Đây có tính là đang trao đổi tín vật không?”
“Tính.”
Tâm trạng của Chu Hành càng trở nên vui sướng. Anh cẩn thận cất hai bức tranh đi, định bụng ngày mai sẽ hỏi Sara xem có đem đi chỗ nào đóng khung được không, đóng khung xong rồi treo lên.
Mà hôm nay ——
“Chúng ta cùng đi chơi trò chơi ghép hình đi.” Lục Chính giục Chu Hành.
“Được.”
Nói là “chơi” trò chơi ghép hình, thực chất là một hình thức luyện tập ghép nối nhanh nâng cao trí nhớ.
Sara sẽ chiếu ra một bức hình tương đối phức tạp, sau khoảng thời gian 10 giây cho việc ghi nhớ bức hình, nó sẽ chia hình ảnh vừa phát ra thành 100 mảnh nhỏ bất quy tắc, yêu cầu dành cho người chơi là phải ghép lại bức hình nguyên vẹn trong vòng 30 phút.
Lần đầu tiên Chu Hành chơi trò này, hết 30 phút quy định mà anh chỉ có thể hoàn thành được một phần ba bức hình, trong đó còn có năm sáu chỗ ghép sai.
Lục Chính không những không an ủi anh mà còn ở trước mặt anh thị phạm chơi thử một lần — cùng là một bức hình ấy, vậy mà Lục Chính thậm chí còn chẳng cần xem kỹ nó đã trực tiếp tiến hành ghép nối, ghép xong bức hình chỉ trong vỏn vẹn mười phút.
“Lâu rồi không chơi, tốc độ không còn nhanh như trước nữa.” Lục Chính dè dặt cười cười, Chu Hành nhìn ngứa hết cả tay, rất muốn “đánh” hắn một cái.
Nhưng Chu Hành cũng suy tư một chút, lòng hiếu thắng của anh bị khơi dậy, cũng bắt đầu tiến bộ dần dần.
Lục Chính ở bên cạnh cười cười theo dõi. Mỗi khi Chu Hành gặp khó khăn, hắn sẽ gãi đúng chỗ ngứa điền giúp anh một vài mảnh ghép, vì thế trò chơi ghép hình này biến thành trò chơi hợp tác của hai người họ.
Chu Hành và Lục Chính phối hợp với nhau rất ăn ý, dần dần cũng có thể hoàn thành bức hình trong vòng 30 phút.
Hôm nay Sara chiếu lên tấm hình bán khỏa thân của Lục Chính. Chu Hành nghiêm túc nhìn mười giây, nói với Lục Chính: “Lần này anh không cần phải giúp em.”
“Tự tin như vậy sao?”
Lục Chính cười hỏi, nhưng thực sự đứng qua một bên, tùy ý ngồi xuống, bộ dáng thực sự sẽ không nhúng tay vào.
Chu Hành nhanh chóng di chuyển từng mảnh nhỏ, rất nhanh đã hoàn thành một mảnh lớn. Anh đưa tay lau mồ hôi trên trán, đáp lời hắn: “Ngủ với nhau lâu như vậy rồi, làm sao em có thể không nhớ rõ bộ dạng cơ thể anh chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro