Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 45
An Nhật Thiên
2024-11-19 02:43:35
“Em đến muộn ——”
Champion khép đồng hồ quả quýt cổ trong tay lại, lãnh đạm nói.
“Xin lỗi.” Chu Hành đứng ở cửa Viện nghiên cứu số 4. Hô hấp của anh đều đặn, không có gì là vội vàng, “Tôi đã cố hết sức rồi.”
“Nói dối cũng không phải thói quen tốt,“ Champion tay phải đeo găng lên, dùng ngón tay vỗ vỗ mặt Chu Hành, “Thức đêm cũng vậy.”
Chu Hành đợi Champion thu tay lại mới chậm nửa nhịp mà phản ứng. Anh muốn lùi về sau, lại nhận ra đã quá muộn rồi.
“Xin lỗi.”
“Trạng thái hiện tại của em quá tệ. Một trong những thỏa thuận của chúng ta là em cần phải ở trong tình trạng thể chất tốt nhất. Mong em nhớ cho.”
“Ồ, vậy sao.”
Chu Hành vô thức đáp lại, chậm rãi đi về phía trước.
Champion dứt khoát chắn trước Chu Hành. Mà trước khi đâm sầm vào hắn, Chu Hành dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
“Em đang nghĩ cái gì? Thần hồn điên đảo, thật chẳng ra thể thống gì.”
“Nghĩ đến người tôi yêu.” Chu Hành trực tiếp nói ra, không biết là cố ý hay là ngu ngốc.
“Chậc ——” Champion cười nhạo ra tiếng, “Nếu em có đủ can đảm, hôm nay em không nên tới đây. Thanh toán tiền cho tôi rồi cút về giường người yêu em đi.”
“Cho hỏi, tôi có thể trả góp không?” Chu Hành siết chặt tay, hỏi từng câu từng chữ.
Champion lặng thinh nhìn chằm chằm Chu Hành, bên tai lại là Sara đang cố nén cười nhắc nhở.
“Lục Chính tiên sinh, Chu Hành chọn ngài.”
Champion kéo găng tay, lãnh đạm nói: “Dựa theo tài phú và tiềm lực em hiện có, chỉ sợ cả đời em cũng trả không nổi. Tôi không lý gì phải mạo hiểm làm trò này. Hoặc là trả hết một lần, hoặc là tuân theo hiệp định.”
“...... Tôi có thể trả hết trong một lần.” Chu Hành nhẹ nhàng nói, như thể anh đã trút bỏ được gánh nặng nào đó.
“Tôi nói rồi, nói dối không phải thói quen tốt.”
“Tôi có người yêu. Tôi có thể vay tiền anh ấy trả cho ngài.”
“Hắn sẽ cho em mượn sao?” Champion tỏ vẻ nghi ngờ, “Nếu hắn chịu cho em vay, hẳn em đã trả tiền cho tôi từ lâu rồi.”
“Đó là vì lúc trước tôi không muốn mở miệng vay tiền anh ấy.”
“Không muốn mở miệng? Vì cái lòng tự tôn nực cười của em à?”
“Vì không muốn phiền đến anh ấy.” Chu Hành thở dài, như thể chỉ là đang đùa mà nói thêm một câu, “Trực giác của tôi rất chính xác. Nó nói với tôi rằng nếu tôi chọn vay tiền của anh ấy, sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
Champion xoa ngón tay, hỏi: “Trực giác gì?”
“Chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Lúc chuẩn lúc không.” Chu Hành lắc lắc đầu, nói, “Lần này hẳn là không chuẩn rồi. Vì so với hiện tại, chẳng còn gì có thể tồi tệ hơn nữa.”
“Được thôi,“ Champion vẻ mặt trống rỗng, việc công xử theo phép công, “Vậy liên hệ với người yêu của em đi. Bảo hắn gửi tiền vào tài khoản cho tôi.”
Chu Hành cắn môi, nói: “Xin lỗi nhưng tôi không liên lạc được cho anh ấy. Anh ấy chặn tôi rồi.”
“Vậy sao em có thể chắc chắn hắn sẽ nguyện ý thanh toán tiền cho em?”
“Tôi cũng không chắc nữa.”
“Cho nên?”
“Ngài cũng xuất thân từ quân đội, phải không?”
Champion phản ứng cực nhanh, hắn nói: “Người yêu của em đang ở quân doanh? Em muốn tôi đưa em tới đó?”
“Đúng vậy.”
“Bạn nhỏ, tôi lại đang bắt đầu nghi ngờ, không biết liệu em có phải lại đang nói dối tôi không.”
“Tôi không việc gì phải lừa ngài.” Chu Hành thấp thấp dáng người, “Xin ngài hãy đưa tôi đến quân doanh, để tôi nói chuyện với anh ấy. Tiền vi phạm hợp đồng anh ấy sẽ chuyển cho ngài, hiệp định của chúng ta sẽ chấm dứt.”
“Nhưng nếu hắn từ chối thì sao? Em phải hiểu, đây không là một số tiền nhỏ bé gì.”
“Tôi cũng không biết phải làm sao nữa,“ Chu Hành ăn ngay nói thật, “Nhưng lúc này đây, tôi thật sự không cam lòng. Tôi không muốn chấp nhận cái kết này, không muốn phải rời xa người mình yêu, không muốn phải tiếp tục thực hiện hiệp định giữa tôi và ngài.”
Champion cúi đầu nhìn Chu Hành trong chốc lát, hỏi: “Tại sao tôi lại phải giúp em?”
“Ngài hẳn không thích ép buộc người khác. Nhìn ngài có vẻ là một người chính trực lại tốt bụng.”
“Tôi không phải người như thế,“ Champion chỉ dừng lại một giây rồi tiếp tục, “Tôi có thể đưa em đi gặp hắn, nhưng quá trình cải tạo ngày hôm nay em bắt buộc phải làm. Nếu hắn không muốn giúp em thanh toán số tiền này, vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện hiệp định.”
Chu Hành suy nghĩ một lúc, nói: “Được, tôi hứa với ngài.”
- -
Champion đưa Chu Hành vào phòng giải phẫu, ngồi trên ghế, nhẹ giọng kêu: “Sara.”
“Ngài muốn chuẩn bị một chiếc trực thăng ư?”
“Ngươi dường như rất hy vọng ta quay đầu nhỉ? Không cần chuẩn bị trực thăng, đặt hai tấm vé máy bay đêm nay.”
“Tiếp theo ngài tính thế nào?”
“Ngươi hẳn là có thể phán đoán các khả năng có thể xảy ra chứ?”
“Nhưng tôi lại không thể phán đoán ngài sẽ chọn loại phương án nào, lòng người khó đoán.”
Champion—— Lục Chính không phản bác những lời này, hắn chỉ nói: “Kiểm tra khả năng dị năng của Chu Hành.”
“Ý ngài là?”
“Em ấy khả năng có lẽ phân hóa ra dị năng loại tiên đoán. Tỷ lệ tuy nhỏ, nhưng trong lịch sử Liên minh cũng đã từng có trường hợp tương tự.”
“Vâng.”
“Thông báo cho nhân viên của viện nghiên cứu, trong lúc Chu Hành hôn mê thì tiêm mũi thuốc thử thứ 3 cho em ấy.”
“Vâng.”
Champion kéo chiếc găng tay trắng xuống, tiện tay ném vào thùng rác, nói: “Ngươi thấy ta có giống người tốt không?”
“Ngài đã từng là người tốt.” Sara cẩn thận nói.
- -
Chu Hành ngủ một giấc thật sâu, chờ đến khi anh tỉnh ngủ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt anh là gương mặt tái nhợt tuyệt đẹp của Champion.
Champion khép trang sách đang đọc lại, Chu Hành nhìn tiêu đề của quyển sách là 《 Một trăm câu hỏi điều dưỡng thai phụ 》, anh có chút xấu hổ, căng da đầu hỏi: “Khi nào thì chúng ta xuất phát?”
“Một tiếng sau. Bây giờ không có thời gian để ăn tối, chút nữa lên máy bay rồi ăn có được không?”
“Tất nhiên là được, cảm ơn ngài.”
“Không có gì, muốn đạt được một kết quả như ý thì giai đoạn trước đầu tư là tất yếu.” Champion tựa như cũng không để ý lực sát thương trong những câu từ của hắn, “Tôi rất tò mò, nếu bạn trai từ chối em thì em sẽ làm thế nào?”
“Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này,“ Chu Hành vừa xỏ giày vừa trả lời, “Trước kia anh ấy từng nói rằng, một người nếu chưa thực sự đối mặt với vấn đề thì sẽ không thể dự đoán trước bản thân sẽ có phản ứng như thế nào với vấn đề ấy.”
“Tôi chỉ biết, tôi rất thích anh ấy, muốn được anh ấy tha thứ, muốn thử một lần, xem tôi và anh ấy còn có khả năng ở bên nhau hay không.”
“Được thôi, chúc em may mắn.” Champion chúc một câu.
“Cảm ơn.”
Champion khép đồng hồ quả quýt cổ trong tay lại, lãnh đạm nói.
“Xin lỗi.” Chu Hành đứng ở cửa Viện nghiên cứu số 4. Hô hấp của anh đều đặn, không có gì là vội vàng, “Tôi đã cố hết sức rồi.”
“Nói dối cũng không phải thói quen tốt,“ Champion tay phải đeo găng lên, dùng ngón tay vỗ vỗ mặt Chu Hành, “Thức đêm cũng vậy.”
Chu Hành đợi Champion thu tay lại mới chậm nửa nhịp mà phản ứng. Anh muốn lùi về sau, lại nhận ra đã quá muộn rồi.
“Xin lỗi.”
“Trạng thái hiện tại của em quá tệ. Một trong những thỏa thuận của chúng ta là em cần phải ở trong tình trạng thể chất tốt nhất. Mong em nhớ cho.”
“Ồ, vậy sao.”
Chu Hành vô thức đáp lại, chậm rãi đi về phía trước.
Champion dứt khoát chắn trước Chu Hành. Mà trước khi đâm sầm vào hắn, Chu Hành dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
“Em đang nghĩ cái gì? Thần hồn điên đảo, thật chẳng ra thể thống gì.”
“Nghĩ đến người tôi yêu.” Chu Hành trực tiếp nói ra, không biết là cố ý hay là ngu ngốc.
“Chậc ——” Champion cười nhạo ra tiếng, “Nếu em có đủ can đảm, hôm nay em không nên tới đây. Thanh toán tiền cho tôi rồi cút về giường người yêu em đi.”
“Cho hỏi, tôi có thể trả góp không?” Chu Hành siết chặt tay, hỏi từng câu từng chữ.
Champion lặng thinh nhìn chằm chằm Chu Hành, bên tai lại là Sara đang cố nén cười nhắc nhở.
“Lục Chính tiên sinh, Chu Hành chọn ngài.”
Champion kéo găng tay, lãnh đạm nói: “Dựa theo tài phú và tiềm lực em hiện có, chỉ sợ cả đời em cũng trả không nổi. Tôi không lý gì phải mạo hiểm làm trò này. Hoặc là trả hết một lần, hoặc là tuân theo hiệp định.”
“...... Tôi có thể trả hết trong một lần.” Chu Hành nhẹ nhàng nói, như thể anh đã trút bỏ được gánh nặng nào đó.
“Tôi nói rồi, nói dối không phải thói quen tốt.”
“Tôi có người yêu. Tôi có thể vay tiền anh ấy trả cho ngài.”
“Hắn sẽ cho em mượn sao?” Champion tỏ vẻ nghi ngờ, “Nếu hắn chịu cho em vay, hẳn em đã trả tiền cho tôi từ lâu rồi.”
“Đó là vì lúc trước tôi không muốn mở miệng vay tiền anh ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không muốn mở miệng? Vì cái lòng tự tôn nực cười của em à?”
“Vì không muốn phiền đến anh ấy.” Chu Hành thở dài, như thể chỉ là đang đùa mà nói thêm một câu, “Trực giác của tôi rất chính xác. Nó nói với tôi rằng nếu tôi chọn vay tiền của anh ấy, sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
Champion xoa ngón tay, hỏi: “Trực giác gì?”
“Chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Lúc chuẩn lúc không.” Chu Hành lắc lắc đầu, nói, “Lần này hẳn là không chuẩn rồi. Vì so với hiện tại, chẳng còn gì có thể tồi tệ hơn nữa.”
“Được thôi,“ Champion vẻ mặt trống rỗng, việc công xử theo phép công, “Vậy liên hệ với người yêu của em đi. Bảo hắn gửi tiền vào tài khoản cho tôi.”
Chu Hành cắn môi, nói: “Xin lỗi nhưng tôi không liên lạc được cho anh ấy. Anh ấy chặn tôi rồi.”
“Vậy sao em có thể chắc chắn hắn sẽ nguyện ý thanh toán tiền cho em?”
“Tôi cũng không chắc nữa.”
“Cho nên?”
“Ngài cũng xuất thân từ quân đội, phải không?”
Champion phản ứng cực nhanh, hắn nói: “Người yêu của em đang ở quân doanh? Em muốn tôi đưa em tới đó?”
“Đúng vậy.”
“Bạn nhỏ, tôi lại đang bắt đầu nghi ngờ, không biết liệu em có phải lại đang nói dối tôi không.”
“Tôi không việc gì phải lừa ngài.” Chu Hành thấp thấp dáng người, “Xin ngài hãy đưa tôi đến quân doanh, để tôi nói chuyện với anh ấy. Tiền vi phạm hợp đồng anh ấy sẽ chuyển cho ngài, hiệp định của chúng ta sẽ chấm dứt.”
“Nhưng nếu hắn từ chối thì sao? Em phải hiểu, đây không là một số tiền nhỏ bé gì.”
“Tôi cũng không biết phải làm sao nữa,“ Chu Hành ăn ngay nói thật, “Nhưng lúc này đây, tôi thật sự không cam lòng. Tôi không muốn chấp nhận cái kết này, không muốn phải rời xa người mình yêu, không muốn phải tiếp tục thực hiện hiệp định giữa tôi và ngài.”
Champion cúi đầu nhìn Chu Hành trong chốc lát, hỏi: “Tại sao tôi lại phải giúp em?”
“Ngài hẳn không thích ép buộc người khác. Nhìn ngài có vẻ là một người chính trực lại tốt bụng.”
“Tôi không phải người như thế,“ Champion chỉ dừng lại một giây rồi tiếp tục, “Tôi có thể đưa em đi gặp hắn, nhưng quá trình cải tạo ngày hôm nay em bắt buộc phải làm. Nếu hắn không muốn giúp em thanh toán số tiền này, vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện hiệp định.”
Chu Hành suy nghĩ một lúc, nói: “Được, tôi hứa với ngài.”
- -
Champion đưa Chu Hành vào phòng giải phẫu, ngồi trên ghế, nhẹ giọng kêu: “Sara.”
“Ngài muốn chuẩn bị một chiếc trực thăng ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi dường như rất hy vọng ta quay đầu nhỉ? Không cần chuẩn bị trực thăng, đặt hai tấm vé máy bay đêm nay.”
“Tiếp theo ngài tính thế nào?”
“Ngươi hẳn là có thể phán đoán các khả năng có thể xảy ra chứ?”
“Nhưng tôi lại không thể phán đoán ngài sẽ chọn loại phương án nào, lòng người khó đoán.”
Champion—— Lục Chính không phản bác những lời này, hắn chỉ nói: “Kiểm tra khả năng dị năng của Chu Hành.”
“Ý ngài là?”
“Em ấy khả năng có lẽ phân hóa ra dị năng loại tiên đoán. Tỷ lệ tuy nhỏ, nhưng trong lịch sử Liên minh cũng đã từng có trường hợp tương tự.”
“Vâng.”
“Thông báo cho nhân viên của viện nghiên cứu, trong lúc Chu Hành hôn mê thì tiêm mũi thuốc thử thứ 3 cho em ấy.”
“Vâng.”
Champion kéo chiếc găng tay trắng xuống, tiện tay ném vào thùng rác, nói: “Ngươi thấy ta có giống người tốt không?”
“Ngài đã từng là người tốt.” Sara cẩn thận nói.
- -
Chu Hành ngủ một giấc thật sâu, chờ đến khi anh tỉnh ngủ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt anh là gương mặt tái nhợt tuyệt đẹp của Champion.
Champion khép trang sách đang đọc lại, Chu Hành nhìn tiêu đề của quyển sách là 《 Một trăm câu hỏi điều dưỡng thai phụ 》, anh có chút xấu hổ, căng da đầu hỏi: “Khi nào thì chúng ta xuất phát?”
“Một tiếng sau. Bây giờ không có thời gian để ăn tối, chút nữa lên máy bay rồi ăn có được không?”
“Tất nhiên là được, cảm ơn ngài.”
“Không có gì, muốn đạt được một kết quả như ý thì giai đoạn trước đầu tư là tất yếu.” Champion tựa như cũng không để ý lực sát thương trong những câu từ của hắn, “Tôi rất tò mò, nếu bạn trai từ chối em thì em sẽ làm thế nào?”
“Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này,“ Chu Hành vừa xỏ giày vừa trả lời, “Trước kia anh ấy từng nói rằng, một người nếu chưa thực sự đối mặt với vấn đề thì sẽ không thể dự đoán trước bản thân sẽ có phản ứng như thế nào với vấn đề ấy.”
“Tôi chỉ biết, tôi rất thích anh ấy, muốn được anh ấy tha thứ, muốn thử một lần, xem tôi và anh ấy còn có khả năng ở bên nhau hay không.”
“Được thôi, chúc em may mắn.” Champion chúc một câu.
“Cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro