Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 68
An Nhật Thiên
2024-11-19 02:43:35
“Tôi tên là Lục Chính.”
“Vậy được, Lục Chính tiên sinh.”
“Em có thể gọi tôi là ca ca.”
“Lục Chính ca ca.”
——
“Cậu là Chu Hành sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi là Champion, cậu sắp muộn rồi đấy.”
——
Một điều bất ngờ là Chu Hành không hề khóc, anh chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Anh không biết nên xưng hô với người kia như thế nào.
Gọi hắn là Lục Chính? Hay gọi hắn là Champion?
Anh ngây người nhìn chằm chằm người kia, đại não như mất đi khả năng suy nghĩ, có lẽ là bởi vì quá đau đớn, cơ teher của anh theo bản năng lựa chọn phương án né tránh.
“Gọi tôi là Lục Chính đi.” Lục Chính cười một cái an ủi anh, “Người em thích là Lục Chính, không phải sao?”
“Lục...... Chính......” Cỏ họng Chu Hành chậm rãi phun ra hai chữ này.
“Ừ, tôi đây.”
Lục Chính giơ tay lên định chạm vào người hắn yêu, nhưng đầu ngón tay vươn ra lại chỉ cảm nhận được khoảng không trống rỗng.
Chu Hành lui về phía sau một bước, anh ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập cảnh giác cùng căm ghét.
“Không, anh không phải Lục Chính.”
Lục Chính cũng không phản bác những lời này, hắn chỉ nhắc nhở người trước mặt: “Khống chế cảm xúc của bản thân đi, em còn đang mang thai đấy.”
“...... Anh vẫn luôn lừa dối tôi, điều này thực sự quá nực cười rồi”
Chu Hành từng bước lùi lại phía sau, vì vậy Lục Chính “không thể không” từng bước ép sát.
“Cái đêm tôi chủ động tìm anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi cõng anh trên lưng, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi tự đấu tranh với suy nghĩ phải thực hiện hiệp định, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi cầu xin anh đưa tôi trở về với anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi gục ngã vì cái chết của anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi bị cưỡng bức khi mà tôi mang thai đứa con của anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi khi muốn bỏ trốn cùng anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi không nỡ bóp cò súng, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi vì anh mà đi tìm chết, thật nực cười quá đi.”
“Ta yêu dáng vẻ của anh, thật nực cười quá đi.”
Chu Hành rút khẩu súng lục mà Lục Chính đã gián tiếp đưa cho anh vào bảy ngày trước ra, chĩa thẳng họng súng vào thái dương của mình.
“Lục Chính.”
“Champion.”
“Tôi chơi với anh không nổi.”
Lục Chính hờ hững nhìn Chu Hành, nói: “Em muốn từ bỏ sinh mệnh của chính mình sao?”
“Tôi không muốn làm một món đồ chơi của anh nữa.”
Chu Hành bóp cò, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhỏ, cơn đau đớn đã không ập đến như mong đợi.
Lục Chính bình tĩnh giơ tay lên, đoạt lấy khẩu súng trong tay Chu Hành, ném nó vào cánh tay máy do Sara điều khiển.
“Em sẽ không dùng đến súng, vậy nên tôi cũng sẽ không cho em đạn.”
“Muốn quậy thì về nhà quậy, ở bên ngoài rất lạnh.”
“Em không phải là món đồ chơi của tôi, bắt đầu từ ngày em ký bản hiệp định kia, em chính là vị hôn thê của tôi.”
Chu Hành hít sâu một hơi, cố gắng tìm kiếm một chút ăn năn hoặc hối lỗi trên mặt Lục Chính, nhưng rất rõ ràng là anh đã đánh giá Lục Chính quá cao.
Thái độ của Lục Chính rất tự nhiên, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, như thể việc bị vạch trần đối với hắn không có ảnh hưởng gì.
Lục Chính giống một diễn viên xuất sắc. Vở kịch sắp đến hồi kết, hắn cũng đã sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào, gạt bỏ mọi cảm xúc.
Người có lỗi rõ ràng là Lục Chính, nhưng hắn lại trông có vẻ vô tội hơn bất kỳ ai cả, vô tư hơn bất kỳ ai cả.
Chu Hành lùi lại một bước. Cuồng phong lạnh thấu xương nhưng anh vẫn kéo chiếc khăn quàng cổ trên cổ ra, để gió thổi nó bay đi.
“Tôi rốt cuộc đã yêu phải loại quái vật gì...”
Chu Hành như là đang hỏi Lục Chính, lại cũng như là đang hỏi chính mình.
Lục Chính nhẹ nhàng mà thở dài, hắn nói: “Kiểm soát cảm xúc của em đi. Tình trạng sức khỏe của đứa bé đang rất không ổn.”
Đứa bé......
Đứa bé......
“Tôi không muốn nó.” Đôi mắt mê mang của Chu Hành dần có chút ánh sáng, “Cũng không muốn anh.”
“Vậy em muốn gì?” Giọng nói của Lục Chính thật nhẹ nhàng, như đang dỗ dành, cũng như đang dụ dỗ.
Cơ thể Chu Hành lại theo bản năng mà run lên. Anh sợ hãi thanh âm này, nó làm anh nhớ tới những tháng ngày không ngừng bị Champion đùa bỡn ấy.
Anh vốn cho rằng bản thân là đang vì bia mộ của Lục Chính, vì nguyên do cái chết của Lục Chính, vì giọt máu của Lục Chính, mà lựa chọn trở thành món đồ chơi của Champion. Thế nhưng anh lại không ngờ được rằng Champion chính là Lục Chính, rằng đây chẳng qua chỉ là một vở kịch hắn tự biên tự diễn mà thôi.
“Tôi...... Tôi muốn về nhà, tôi muốn về trường, tôi muốn như chưa bao giờ gặp anh... Ưm.”
Lục Chính ghì chặt lấy gáy Chu Hành, dùng môi bịt kín lời nói của anh. Răng Chu Hành cắn xé môi hắn, mùi máu thấm vào giữa môi và răng, nhưng Lục Chính lại ôm chặt lấy Chu Hành, buộc người kia phải để hắn công thành đoạt đất.
Chút giãy giụa của Chu Hành có vẻ quá mức yếu ớt, thế nhưng lại vừa đủ để thổi lửa cho Lục Chính. Bàn tay giữ gáy Chu Hành dần trượt xuống cổ, và một mũi tiêm nhỏ được tiêm vào da anh.
Lục Chính mê muội mà nhìn ánh mắt căm ghét của Chu Hành. Qua vài giây, Chu Hành khép lại hai mắt, ngã xuống trong lòng ngực hắn.
Lục Chính hai tay ôm lấy vị hôn thê, gọi AI của mình: “Sắp xếp một bác sĩ đến Lục gia, chuẩn bị kiểm tra sức khỏe cho Chu Hành.”
“Lục gia?”
“Chu Hành thích căn biệt thự đó. Cũng nên cho em ấy ở nơi nào thoải mái chút.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
“Điều chỉnh mức độ giám sát của Chu Hành lên mức cao nhất. Yêu cầu báo cáo ngay lập tức nếu có điều gì bất thường; tất cả các ngóc ngách trong Lục gia đều phải được giám sát bằng camera theo dõi, bao gồm cả phòng tắm và nhà vệ sinh; số lượng bảo vệ tăng gấp ba lần, ta không muốn bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
“Liên hệ với một giáo viên nổi tiếng trong lĩnh vực cơ khí và sắp xếp các khóa học tương ứng để Chu Hành đẻ xong thì học.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
“Sara.”
“Vâng?”
“Ta là quái vật sao?”
“Ngài không phải quái vật.”
“Không, ta chính là quái vật.”
——
Trước khi tuyết rơi, Lục Chính đã mang Chu Hành trở lại hang ổ của mình. Bác sĩ đã kiểm tra cơ thể của Chu Hành một cách tỉ mỉ. Đứa trẻ trong bụng anh vẫn khỏe mạnh kinh người.
Lục Chính chọn loại thuốc bổ dưỡng đắt tiền nhất tiêm vào trong cơ thể Chu Hành, hắn tự mình giúp Chu Hành bộ đồ ngủ mềm mại, rồi bế anh vào phòng ngủ chính đã lâu không dùng đến.
Tại đây, họ đã từng trải qua một khoảng thời gian có thể gọi là thật rực rỡ.
Người họa sĩ xấu tính, thông tuệ, ốm yếu và người bạn đồng hành thiện lương, khỏe mạnh, nhất định sẽ phải rời đi của hắn.
Lục Chính gối đầu lên cánh tay của Chu Hành, đưa tay chạm vào chiếc bụng tròn vo, to đùng của người nọ, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hắn đã có một ái nhân từ trong ra ngoài chỉ có hắn. Hai người họ sẽ cùng nhau nuôi dưỡng một sinh mạng hoàn toàn mới. Hắn sẽ có một gia đình không gì có thể phá nổi. —— Tất cả mọi thứ đều như là cảnh trong mộng vậy.
Chu Hành cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn mê, bả vai anh có hơi đau nhức, theo bản năng mở to hai mắt, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt anh đó chính là gương mặt tuấn tú nhợt nhạt kia —— nếu như khuôn mặt của Lục Chính là giả, thì gương mặt đang ở trước mắt anh lúc này, có lẽ là thật rồi.
Lục Chính thoạt nhìn đã ngủ say. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tựa hồ đang có một giấc mộng đẹp.
Chu Hành không rõ liệu Lục Chính có phải là giả vờ ngủ hay không, anh cũng không có ý muốn xác minh chuyện này. Anh chỉ giơ bàn tay còn lại của mình lên, đặt những ngón tay lên yết hầu của Lục Chính.
Giết hắn!
Giết hắn! Giết chết kẻ đã lừa gạt anh!
Giết hắn rồi, mọi chuyện đều sẽ chấm dứt.
Lòng bàn tay Chu Hành chạm vào làn da Lục Chính, lại như bị điện giật mà rụt về.
—— anh không làm được.
Thậm chí đến Champion, người anh căm ghét mà anh còn không thể bóp cò.
Thì làm sao anh có thể quyết tâm giết chết người mà mình yêu cơ chứ.
“Vậy được, Lục Chính tiên sinh.”
“Em có thể gọi tôi là ca ca.”
“Lục Chính ca ca.”
——
“Cậu là Chu Hành sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi là Champion, cậu sắp muộn rồi đấy.”
——
Một điều bất ngờ là Chu Hành không hề khóc, anh chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Anh không biết nên xưng hô với người kia như thế nào.
Gọi hắn là Lục Chính? Hay gọi hắn là Champion?
Anh ngây người nhìn chằm chằm người kia, đại não như mất đi khả năng suy nghĩ, có lẽ là bởi vì quá đau đớn, cơ teher của anh theo bản năng lựa chọn phương án né tránh.
“Gọi tôi là Lục Chính đi.” Lục Chính cười một cái an ủi anh, “Người em thích là Lục Chính, không phải sao?”
“Lục...... Chính......” Cỏ họng Chu Hành chậm rãi phun ra hai chữ này.
“Ừ, tôi đây.”
Lục Chính giơ tay lên định chạm vào người hắn yêu, nhưng đầu ngón tay vươn ra lại chỉ cảm nhận được khoảng không trống rỗng.
Chu Hành lui về phía sau một bước, anh ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập cảnh giác cùng căm ghét.
“Không, anh không phải Lục Chính.”
Lục Chính cũng không phản bác những lời này, hắn chỉ nhắc nhở người trước mặt: “Khống chế cảm xúc của bản thân đi, em còn đang mang thai đấy.”
“...... Anh vẫn luôn lừa dối tôi, điều này thực sự quá nực cười rồi”
Chu Hành từng bước lùi lại phía sau, vì vậy Lục Chính “không thể không” từng bước ép sát.
“Cái đêm tôi chủ động tìm anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi cõng anh trên lưng, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi tự đấu tranh với suy nghĩ phải thực hiện hiệp định, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi cầu xin anh đưa tôi trở về với anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi gục ngã vì cái chết của anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi bị cưỡng bức khi mà tôi mang thai đứa con của anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi khi muốn bỏ trốn cùng anh, thật nực cười quá đi.”
“Bộ dạng tôi không nỡ bóp cò súng, thật nực cười quá đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bộ dạng tôi vì anh mà đi tìm chết, thật nực cười quá đi.”
“Ta yêu dáng vẻ của anh, thật nực cười quá đi.”
Chu Hành rút khẩu súng lục mà Lục Chính đã gián tiếp đưa cho anh vào bảy ngày trước ra, chĩa thẳng họng súng vào thái dương của mình.
“Lục Chính.”
“Champion.”
“Tôi chơi với anh không nổi.”
Lục Chính hờ hững nhìn Chu Hành, nói: “Em muốn từ bỏ sinh mệnh của chính mình sao?”
“Tôi không muốn làm một món đồ chơi của anh nữa.”
Chu Hành bóp cò, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhỏ, cơn đau đớn đã không ập đến như mong đợi.
Lục Chính bình tĩnh giơ tay lên, đoạt lấy khẩu súng trong tay Chu Hành, ném nó vào cánh tay máy do Sara điều khiển.
“Em sẽ không dùng đến súng, vậy nên tôi cũng sẽ không cho em đạn.”
“Muốn quậy thì về nhà quậy, ở bên ngoài rất lạnh.”
“Em không phải là món đồ chơi của tôi, bắt đầu từ ngày em ký bản hiệp định kia, em chính là vị hôn thê của tôi.”
Chu Hành hít sâu một hơi, cố gắng tìm kiếm một chút ăn năn hoặc hối lỗi trên mặt Lục Chính, nhưng rất rõ ràng là anh đã đánh giá Lục Chính quá cao.
Thái độ của Lục Chính rất tự nhiên, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, như thể việc bị vạch trần đối với hắn không có ảnh hưởng gì.
Lục Chính giống một diễn viên xuất sắc. Vở kịch sắp đến hồi kết, hắn cũng đã sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào, gạt bỏ mọi cảm xúc.
Người có lỗi rõ ràng là Lục Chính, nhưng hắn lại trông có vẻ vô tội hơn bất kỳ ai cả, vô tư hơn bất kỳ ai cả.
Chu Hành lùi lại một bước. Cuồng phong lạnh thấu xương nhưng anh vẫn kéo chiếc khăn quàng cổ trên cổ ra, để gió thổi nó bay đi.
“Tôi rốt cuộc đã yêu phải loại quái vật gì...”
Chu Hành như là đang hỏi Lục Chính, lại cũng như là đang hỏi chính mình.
Lục Chính nhẹ nhàng mà thở dài, hắn nói: “Kiểm soát cảm xúc của em đi. Tình trạng sức khỏe của đứa bé đang rất không ổn.”
Đứa bé......
Đứa bé......
“Tôi không muốn nó.” Đôi mắt mê mang của Chu Hành dần có chút ánh sáng, “Cũng không muốn anh.”
“Vậy em muốn gì?” Giọng nói của Lục Chính thật nhẹ nhàng, như đang dỗ dành, cũng như đang dụ dỗ.
Cơ thể Chu Hành lại theo bản năng mà run lên. Anh sợ hãi thanh âm này, nó làm anh nhớ tới những tháng ngày không ngừng bị Champion đùa bỡn ấy.
Anh vốn cho rằng bản thân là đang vì bia mộ của Lục Chính, vì nguyên do cái chết của Lục Chính, vì giọt máu của Lục Chính, mà lựa chọn trở thành món đồ chơi của Champion. Thế nhưng anh lại không ngờ được rằng Champion chính là Lục Chính, rằng đây chẳng qua chỉ là một vở kịch hắn tự biên tự diễn mà thôi.
“Tôi...... Tôi muốn về nhà, tôi muốn về trường, tôi muốn như chưa bao giờ gặp anh... Ưm.”
Lục Chính ghì chặt lấy gáy Chu Hành, dùng môi bịt kín lời nói của anh. Răng Chu Hành cắn xé môi hắn, mùi máu thấm vào giữa môi và răng, nhưng Lục Chính lại ôm chặt lấy Chu Hành, buộc người kia phải để hắn công thành đoạt đất.
Chút giãy giụa của Chu Hành có vẻ quá mức yếu ớt, thế nhưng lại vừa đủ để thổi lửa cho Lục Chính. Bàn tay giữ gáy Chu Hành dần trượt xuống cổ, và một mũi tiêm nhỏ được tiêm vào da anh.
Lục Chính mê muội mà nhìn ánh mắt căm ghét của Chu Hành. Qua vài giây, Chu Hành khép lại hai mắt, ngã xuống trong lòng ngực hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Chính hai tay ôm lấy vị hôn thê, gọi AI của mình: “Sắp xếp một bác sĩ đến Lục gia, chuẩn bị kiểm tra sức khỏe cho Chu Hành.”
“Lục gia?”
“Chu Hành thích căn biệt thự đó. Cũng nên cho em ấy ở nơi nào thoải mái chút.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
“Điều chỉnh mức độ giám sát của Chu Hành lên mức cao nhất. Yêu cầu báo cáo ngay lập tức nếu có điều gì bất thường; tất cả các ngóc ngách trong Lục gia đều phải được giám sát bằng camera theo dõi, bao gồm cả phòng tắm và nhà vệ sinh; số lượng bảo vệ tăng gấp ba lần, ta không muốn bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
“Liên hệ với một giáo viên nổi tiếng trong lĩnh vực cơ khí và sắp xếp các khóa học tương ứng để Chu Hành đẻ xong thì học.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
“Sara.”
“Vâng?”
“Ta là quái vật sao?”
“Ngài không phải quái vật.”
“Không, ta chính là quái vật.”
——
Trước khi tuyết rơi, Lục Chính đã mang Chu Hành trở lại hang ổ của mình. Bác sĩ đã kiểm tra cơ thể của Chu Hành một cách tỉ mỉ. Đứa trẻ trong bụng anh vẫn khỏe mạnh kinh người.
Lục Chính chọn loại thuốc bổ dưỡng đắt tiền nhất tiêm vào trong cơ thể Chu Hành, hắn tự mình giúp Chu Hành bộ đồ ngủ mềm mại, rồi bế anh vào phòng ngủ chính đã lâu không dùng đến.
Tại đây, họ đã từng trải qua một khoảng thời gian có thể gọi là thật rực rỡ.
Người họa sĩ xấu tính, thông tuệ, ốm yếu và người bạn đồng hành thiện lương, khỏe mạnh, nhất định sẽ phải rời đi của hắn.
Lục Chính gối đầu lên cánh tay của Chu Hành, đưa tay chạm vào chiếc bụng tròn vo, to đùng của người nọ, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hắn đã có một ái nhân từ trong ra ngoài chỉ có hắn. Hai người họ sẽ cùng nhau nuôi dưỡng một sinh mạng hoàn toàn mới. Hắn sẽ có một gia đình không gì có thể phá nổi. —— Tất cả mọi thứ đều như là cảnh trong mộng vậy.
Chu Hành cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn mê, bả vai anh có hơi đau nhức, theo bản năng mở to hai mắt, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt anh đó chính là gương mặt tuấn tú nhợt nhạt kia —— nếu như khuôn mặt của Lục Chính là giả, thì gương mặt đang ở trước mắt anh lúc này, có lẽ là thật rồi.
Lục Chính thoạt nhìn đã ngủ say. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tựa hồ đang có một giấc mộng đẹp.
Chu Hành không rõ liệu Lục Chính có phải là giả vờ ngủ hay không, anh cũng không có ý muốn xác minh chuyện này. Anh chỉ giơ bàn tay còn lại của mình lên, đặt những ngón tay lên yết hầu của Lục Chính.
Giết hắn!
Giết hắn! Giết chết kẻ đã lừa gạt anh!
Giết hắn rồi, mọi chuyện đều sẽ chấm dứt.
Lòng bàn tay Chu Hành chạm vào làn da Lục Chính, lại như bị điện giật mà rụt về.
—— anh không làm được.
Thậm chí đến Champion, người anh căm ghét mà anh còn không thể bóp cò.
Thì làm sao anh có thể quyết tâm giết chết người mà mình yêu cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro