Hiệp Ước Chiếm Hữu

Em Thách Thì An...

Kim Yu

2024-11-12 22:50:56

Đêm hôm nay, có lẽ là đêm hạnh phúc nhất cuộc đời của Tịch Duy An trong suốt bốn năm qua.

Tịch Duy An đưa Chung Linh về khách sạn.Nhưng anh không ngờ, cô gái này khi say xỉn lại mắc cười đến như vậy.Khi còn ở trên xe thì cô cũng được xem là tỉnh táo được một chút, nhưng chẳng hiểu sao mới vừa bước vào khách sạn,cô lại không ngừng hét lên,quậy phá đồ đạc rồi lại cười, rồi lại khóc.

Anh không biết cô giả vờ hay là thật, thế mà anh cũng không quan tâm.Anh đặt cô ở trên giường, rồi nhanh chóng đi vào trong phòng tắm lấy ra một chiếc khăn ấm.

Nhưng khi anh bước ra, đã bị một phen giật mình khi cô bỗng nhiên mất tích.

“Chung Linh…!”

Anh vừa gọi tên cô vừa đưa mắt tìm kiếm.Khi anh còn định ra ban công tìm thử.Đúng lúc này,cánh tay mang theo một mùi hương ngọt ngào đặc trưng của cô bất ngờ vòng ra ôm lấy eo của anh.

Một giọng nói mang theo nhiều ủy khuất vang lên.

“Có phải chú muốn bỏ lại tôi nữa không? Chú là đồ xấu xa…”

Tịch Duy An kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.

Thế mà Chung Linh lại bật khóc lớn như một đứa trẻ con vừa mới bị ai đó giựt lấy hết bánh kẹo.

“Chú là một người xấu.Chú không thích tôi, nhưng tại sao lúc nào cũng hôn tôi… Tại sao cứ chọc ghẹo tôi hết lần này đến lần khác…”

Tịch Duy An lo lắng vội bước tới, nhưng Chung Linh lại một bước lùi lại.

Đôi mắt của cô lúc này khiến anh có chút hoảng sợ.Anh chưa từng nhìn thấy cô có một ánh mắt mà khi anh nhìn vào lại làm trái tim anh đau nhói đến như vậy.Giờ đây,Chung Linh làm cho anh một cảm giác, dường như cô không còn là chính cô nữa.

Chung Linh ngẩng đầu lên, giọng điệu nghẹn ngào đến đao lòng.

“Duy An! Người đàn ông như anh có bao giờ đặt tình cảm vào người con gái như tôi không?”

Càng nghe cô nói,trong lòng anh càng sợ hãi.

“Tôi nói cho anh nghe một bí mật nha!” Chung Linh cười nói.

Bộ dạng say xỉn của cô chắc cả đời anh cũng chẳng bao giờ quên.

“Tôi và anh đã có con với nhau rồi đó… Là con đó anh, tôi đã sinh Giai Ý cho anh…Anh thấy con bé có giống anh không?”

Chung Linh cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa,trong lòng cô đột nhiên chỉ muốn nói cho anh biết về sự tồn tại của Giai Ý.

Nói rồi, cô lại một lần nữa bật khóc, ngồi xổm xuống đất.Hai chân vùng vẫy giống như một đứa trẻ.

“Nhưng tại sao…? Tại sao anh lại gả tôi cho chú của anh, có phải đây là ý muốn của anh đúng không? Anh gả tôi đi, để sau này còn vui vẻ với những cô gái khác”.

Tịch Duy An trợn mắt nhìn cô.Anh không ngờ cô gái này lại nghĩ anh là một con người như vậy.

Một giây sau, Tịch Duy An cúi xuống liền bế cô lên giường.

Chung Linh mở đôi mắt sưng húp lên nhìn anh,ngay sau đó cô liền há miệng ra cắn mạnh vào tai anh.

Đợi chờ khá lâu, cô không thấy tiếng hét của anh đành buông anh ra, buồn bực cất tiếng.

“Tôi là thím của anh mà, không nên… Không nên”.

Lúc này Tịch Duy An khi nghe đến từ “thím” anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nghiến răng hỏi.



“Muốn làm thím đến như vậy sao?”

Chung Linh cười một cách ngây ngô, cô chủ động ôm lấy anh.

“Sau này anh sẽ gọi tôi là thím… Là thím đó nha” Cô bụm miệng cười không ngừng.

Tịch Duy An không biết là cô tỉnh hay cô say, nhưng thái độ này của cô khiến anh tức điên lên được.

Anh lướt mắt nhìn xuống đôi chân dài vừa trắng vừa mềm mại của cô, khẽ nuốt nước bọt.

“Thím mà ngủ với cháu chồng, thì sẽ như thế nào đây, đã vậy còn sinh con cho tôi nữa chứ!” Bàn tay của anh nhịn không được, liên tục vuốt ve chân cô.

Chung Linh cười cười,ngây thơ thách thức.

“Con sao…?À là Giai Ý đúng không? Vậy anh có dám một lần nữa ngủ với tôi không?”

Ánh mắt Tịch Duy An đậm chất dục vọng.Cổ họng bắt đầu nóng dần lên.

“Cái này là em thách anh đó…”

Nói rồi, đầu anh rụt xuống chui vào hõm cổ cô,anh bắt đầu để lại vài dấu hôn ở đó,cơn quái thú trong người cũng bị cô làm cho tỉnh dậy.Nghĩ đến chuyện lúc nãy, cô gái đã bị Tịch Đình Kiên sờ mó,anh lại càng tức điên lên được.

“Nói thật đi,em và Tịch Đình Kiên đã phát sinh quan hệ chưa…?”

Chung Linh ngẩng mặt lên, gương mặt cô bỗng chốc đỏ ửng.Cô cảm thấy phía dưới dường như đang bị ai đó tra tấn.

Tịch Duy An mắt thì vẫn nhìn cô, nhưng tay thì đã đi sâu vào trong quần lót của cô, liên tục kích thích vào nơi tư mật mẫn cảm ấy.

“Ưmm …”

“Nói mau…Nơi này đã có ai đi qua ngoài tôi ra… Cô ở sau lưng tôi có qua lại người nào không?”

Anh phát điên thật rồi.Anh cứ nghĩ mình sau khi gặp cô sẽ kiềm hãm lại cái tính tàn bạo năm xưa.Nhưng sống đến từng tuổi này,anh chưa bao giờ bị người con gái nào làm cho mệt mỏi đến như vậy.

Anh vì cô mà suốt bốn năm qua không chạm bất cứ một ai.Lần đầu tiên anh thích một cô gái nhiều đến như vậy,anh trân trọng cô, yêu thương cô.Anh không muốn làm cho cô phải bị tổn thương.

Nhưng tại sao… Tại sao cô lại bày trò muốn kết hôn với Tịch Đình Kiên.Cô là chọc tức anh hay là cô đã yêu chú ấy?

Vậy mà bây giờ đến lượt anh đồng ý hôn sự,thì lại quay ra trách mắng anh… Tại sao chứ?

Chung Linh khó khăn nắm lấy tay anh, cất giọng nỉ non cầu xin.

“Đừng mà…”

“Vậy hãy trả lời cho anh nghe…” Tịch Duy An điên cuồng kéo chiếc quần lót của cô ra.

Anh cũng nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo của mình ra.Một giây sau,thay đổi tư thế kéo hai chân cô vòng qua hông của anh, thích thú nhìn người anh em chọc ghẹo nơi bí mật nhỏ bé ấy.

Đã bao lâu rồi anh đã không được hưởng thụ cảm giác hoán lạc này, từ khi anh chạm thân thể của người con gái này nhỉ…?

Chung Linh rùng mình, cô sợ hãi bật ra tiếng rên.

“Anh muốn gì chứ?” Cô tuy say nhưng cũng biết cảm nhận dòng điện bên dưới đang hút lấy cô.

Tịch Duy An tặc lưỡi,anh cúi đầu hôn lên môi cô, cậy mở từng chiếc răng,đưa lưỡi vào quắn chặt môi cô.

“Chẳng phải ai đó vừa rồi thách anh.Mỡ dâng lên đến miệng mèo rồi… Ông này chưa bao giờ từ chối”.



Cả người Chung Linh cong nhẹ lên, càng làm cho hạ thân cô nóng dần lên,dòng thủy triều khi thi nhau xuất hiện.

Tịch Duy An cúi đầu xuống, hôn lên khắp da thịt của cô.Gương mặt ngập tràn dục vọng, trong đầu chỉ có suy nghĩ ăn thịt cô gái này thôi.

“Trước đó anh từng nói,anh buông tha cho em một lần, nhưng không phải lần nào cũng tha.Em muốn làm vợ của Tịch Đình Kiên, đã có sự cho phép anh chưa…Em bỏ đi,anh không truy cứu.Nhưng đã về, thì em vẫn là vợ của anh”.

Có lẽ vì rượu, mà Chung Linh dần mất đi lý trí, cô ôm lấy anh chủ động dâng hiến đôi môi hôn anh một cách nồng nhiệt.

Nhân cơ hội, anh đã đưa cô vào sự sung sướng.Tịch Duy An vừa cởi ra chiếc váy của cô, cả áo lót cũng bị ảnh vứt xuống sàn nhà.

Một tay ôm độ đầy đặn nóng bỏng của cô, bên kia thì anh lại há miệng ra ngậm cắn.Tịch Duy An lại lập câu hỏi lúc nãy một lần nữa.

“Em có cho ai chạm vào đây chưa, có ai đã từng làm như vậy với em giống anh không?”

“Không… Không có ai, chỉ có một mình anh”.

Chung Linh thở hỗn hển, cảm giác này lại một lần nữa xông lên tận não, cô muốn hét lên thật lớn.Nhưng cổ họng như bị ai đó đông cứng, chỉ có thể nói một câu đó.

Nghe xong Tịch Duy An rướn người lên, hỏi thêm.

“Vậy anh là ai?”

“Anh là Duy An… Là Tịch Duy An” Chung Linh cắn chặt môi nhanh chóng trả lời, hạ thân như đang có một nguồn điện, khiến cô càng lúc càng nhít lại gần anh.

Tịch Duy An thở gấp,anh nhấp nháp mùi vị trên da thịt của cô.Lưỡi anh như một rắn, liên tục kích thích hai đỉnh hồng của cô làm nó càng lúc càng đứng sừng sững như mời gọi anh

“Thịt của em lúc nào cũng ngọt,anh nhớ em muốn chết đi được”

“Duy An…!” Cô nhìn anh trong dáng vẻ yếu đuối

Anh bật cười,giơ tay vỗ mông cô mấy cái.

“Em có biết anh thương em nhiều lắm không?Mỗi ngày anh đều nằm mơ thấy em và anh chơi trò chơi người lớn với nhau.Em nói anh biến thái cũng được, nhưng đêm hôm đó em đã làm cho anh hưởng thụ một cảm giác rất tuyệt vời.Đêm nay anh mong sẽ có cảm giác như vậy…Anh hứa sẽ không làm cho em đau rát giống như lần trước nữa đâu…Cục cưng của anh”.

Anh vẫn nhớ cái đêm hôm đó,anh đã làm cho cô đau đớn đến nỗi sốt ba ngày ba đêm, lại sau đó còn mang thai.Anh không thể nào để cho cô cảm thấy sợ anh, khi anh ở bên cạnh cô.

“Duy An…” Cô gấp gáp gọi tên anh như một thói quen trong mơ.

Tịch Duy An chuẩn bị tư thế sẵn sàng, một giây sau đó anh từ từ tiến vào.Chung Linh hét lên, ôm chặt lấy anh liền bật khóc.

Mặt Tịch Duy An nhăn nhó,khó khăn nói.

“Lại chặt nữa…Em à, chỗ đó của em nhỏ thật…Anh không vào nổi…Thả lỏng ra một chút đi em yêu”.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô,tay không ngừng xoa nắn hai ngọn đồi gợi cảm.Dần dần Chung Linh cũng chịu thả lỏng,cô bắt đầu chấp nhận người anh em của anh.

Tịch Duy An hài lòng, nở một nụ cười bên tai cô.

“Em lại giống như một cô bé làm cho anh sung sướng,anh không nỡ để em cho người khác được… Đã sinh con cho anh, thì em phải thuộc về anh chứ!”

Chung Linh nhìn anh đến mê mẩn, cô không biết mình có phải là mơ không, nhưng giấc mơ này thật sự quá đỗi chân thật.

Nhưng cô thật sự muốn đây trở thành sự thật…

Biết làm sao bây giờ, đến lúc này rồi cô không thể nào dói lòng được nữa.Cô thích anh, cô yêu người đàn ông này…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Ước Chiếm Hữu

Số ký tự: 0