Hiệp Ước Chiếm Hữu

Hiểu Lầm

Kim Yu

2024-11-12 22:50:56

Bây giờ cũng đã trễ rồi, Tịch Duy An hôm nay cũng chẳng muốn đến công ty.Anh thay đồ xong liền chạy nhanh xuống nhà, hỏi mọi người là Chung Linh đang ở đâu.

Nghe nói cô đang ở ngoài sân,anh lập tức đi ra.

Đến khi Tịch Duy An ra tới hồ bơi, anh đã nhìn thấy cô.Chung Linh trên tay thì đang ôm chú chó,hai chân thì được cô buông lỏng thả xuống dòng nước.Gương mặt trầm ngâm suy tư.

Anh không biết có phải cô đang suy nghĩ về chuyện hôm qua không? Bây giờ ra ngoài đó,anh sẽ nói gì với cô đây.

Nhưng rồi anh cũng quyết định bước đến gần cô.

Khi Chung Linh vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện đêm hôm qua,Tịch Duy An đã bước đến ngồi xuống bên cạnh cô.

“Tôi xin lỗi!”Tiếng nói của anh đã khiến cô giật mình.

Sắc mặt Chung Linh trở nên hoảng sợ khi nhìn thấy anh,ngay sau đó cô không nói gì liền đứng lên bỏ chạy.

“Chung Linh…!” Thái độ của cô càng làm cho anh hiểu lầm về chuyện đêm hôm qua.

Rồi Tịch Duy An cũng tức tốc chạy theo cô.Với đôi chân dài cùng với chiều cao một mét chín của anh chỉ trong vài bước,anh đã đuổi kịp theo cô.

“Đừng trốn tránh nữa…” Anh kéo mạnh tay cô quay về phía anh.

Chung Linh xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tịch Duy An bèn đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn cô gằn giọng hỏi.

“Tối hôm qua…”Tịch Duy An bỗng ngập ngừng.

Tại sao lại khó nói đến như vậy? Anh cũng đâu phải lần đầu chạm vào phụ nữ, vì sao anh cảm thấy hổ thẹn khi đề cập vấn đề này với cô.

Chung Linh hiểu ý của anh,cô lại một lần nữa né tránh anh,gương mặt bỗng chốc đỏ ửng lên, những va chạm hôm qua tuy cô không tự nguyện, nhưng quả thật cô cũng rất ngại ngùng khi nhớ đến,mà còn lại đang đứng trước mặt của người đàn ông này.

“Còn đau không…??” Mãi một lúc sau,Tịch Duy An mới cất tiếng dè dặt hỏi.

Lúc này câu nói của anh khiến Chung Linh có chút không hiểu.

“Đau…?” Tuy hôm qua anh bỉ ổi và thô bạo, nhưng anh vẫn chưa đến mức làm đau cô.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, Tịch Duy An càng căm ghét bản thân mình nhiều hơn.Tại sao lại làm chuyện này với cô chứ?

Tịch Duy An trầm mặc rất lâu khi nhìn vào chiếc cổ trắng nõn của cô đã hiện rõ những dấu hôn rõ rệt như thế, anh còn xem đó là giấc mơ nữa không?

Chắc chắn đêm hôm qua anh đã làm cho cô gái này sợ rồi.

“Chú đừng bận tâm, chú không làm đau tôi.Chuyện đêm hôm qua tôi đã quên rồi…”Nhìn anh,Chung Linh khó khăn như thế nào mới có thể cất tiếng nói với anh.

Chuyện đêm hôm qua, cũng là một phần do lỗi của cô mà ra.Nếu cô không giữ anh ở lại,anh cũng không ngửi thấy mùi hương trên chiếc khăn đó, cũng không trúng độc dược.Đó cũng là lỗi của cô… Chuyện này không thể trách anh được.

Tịch Duy An nhíu mày,anh nhích lại gần cô, thấp giọng hỏi.

“Em không đau… Chẳng phải đêm hôm qua chúng ta…”

Chung Linh cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Đừng nói anh vẫn còn nhớ chuyện hôm qua…

Trời ơi… Cô phải đối mặt với người đàn ông này đây?

Ngại chết đi được.

Nhưng lúc này cô cũng không thể để cho anh phát hiện nỗi sợ hãi trong lòng của cô.

Chung Linh nhìn anh, hít thở một hơi rồi buông ra một câu nói khá vô tư, mà cô không hề ý thức được người đàn ông này đang suy nghĩ những gì.

“Chỉ ngủ với nhau thôi mà, chú làm sao vậy?”

Đêm hôm qua cùng lắm là chuyện ngoài ý muốn,xem như cô được nếm thử mùi vị khi được ở gần đàn ông là như thế nào.

Nhưng…quả thật bây giờ cô vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ khi nhìn anh, không biết anh có còn nhớ chuyện hôm qua không?

Tịch Duy An trầm mặc.

Chuyện này là sao?

Chẳng phải những người con gái khi trải qua cảm giác lần đầu tiên sẽ đau đớn sao? Thậm chí có người còn không xuống giường nổi.

Anh lại còn có sự ham muốn mạnh mẽ trong chuyện đó, tại sao cô gái này lại bình thường đến lạ lùng như vậy chứ?

Anh chưa từng chạm xử nữ… Thật tình cũng chả biết nó sẽ ra làm sao…

Tịch Duy An xoay người cô lại,anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi một lần nữa.

“Hôm qua có phải tôi đã chạm vào em…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chung Linh im lặng,cắn chặt môi khẽ gật đầu.Mặc dù không đi giới hạn, nhưng anh quả thật đã chạm vào cơ thể của cô, điều này cô không thể nói dối được.

“Vậy…”

Tịch Duy An còn định hỏi thêm, thì lúc này anh chợt nhớ đến câu nói của Mộ Vân lúc trước.

“Cũng may lần đầu tiên em đã trao cho người khác.Nếu là anh chắc chắn em sẽ bị anh xé đến chết mất… Người gì đâu mà không thương hoa tiếc ngọc gì cả…”

Khi đó anh cũng chưa hiểu về phụ nữ nhiều.Cho đến hôm trước anh có nói chuyện với Lục Diệp Bằng, cậu ta nói rằng đã lỡ quan hệ với một cô gái và đó lần đầu tiên của cô ấy.

Mặc dù Lục Diệp Bằng nói lúc đó cậu ta đã say, nhưng vẫn cảm giác được người con gái đó vừa khóc vừa đau đớn cầu xin cậu ta, sáng hôm đó cậu ta tỉnh dậy còn nhìn thấy trên giường vẫn còn động lại những giọt máu, báo hiệu cho sự trông trắng của người con gái đã bị cậu ta cướp mất.

Nhưng tại sao Chung Linh lại…

Chung Linh tròn xoe mắt nhìn anh.Rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt anh.

Tịch Duy An vội giật mình.

“Chú làm sao vậy? Tại sao lại chảy nhiều mồ hôi rồi”.

Cô đưa tay lên lau mặt anh.Nhưng lúc này Tịch Duy An đã vội vàng tránh né,anh đứng lên lập tức xoay người đi thẳng trở về phòng.

Chung Linh cảm thấy kỳ lạ, cô cũng nhanh chóng đuổi theo anh.

****

Tịch Duy An trở về phòng lập tức giở tấm chăn nệm lên.Điều duy nhất anh muốn nhìn thấy chính là dấu vết chứng mình đó là lần đầu tiên của cô.

Là sự trong trắng mà anh đã cướp đi.

Nhưng rồi sự thất vọng ngay sau đó đã hiện lên trên gương mặt của anh.

Những gì anh nhìn thấy bây giờ chỉ là một chiếc ga giường trắng tuyết, không hề có một chút dấu tích nào.Anh còn tưởng rằng sáng nay vì lo lắng mà cô đã thay đi ra giường.Nhưng hãy nhìn xem, có giống những gì anh tưởng tượng không?

Không có một chút dấu vết như vừa mới được thay ga giường.

Vậy là anh không phải lần đầu của cô.

Anh biết thời đại bây giờ chuyện này là bình thường.Nhưng quả thật trong lòng anh thật sự rất khó chịu,anh có cảm giác như mình đang bị phản bội.

Chung Linh cũng đuổi theo anh lên phòng, nhìn anh lục lọi chăn nệm lên như vậy, cô có cảm giác ớn lạnh từ đằng sau.

Anh ta bị làm sao vậy? Nhất định trong đầu anh ta đang có những suy nghĩ đen tối gì đó.

Đó chỉ là những suy nghĩ trong lòng của Chung Linh.

Tịch Duy An xoay người lại, nhìn cô với dáng vẻ tràn đầy bất lực.

Anh bước lại gần cô.

Chung Linh vừa sợ, nuốt nước bọt khẽ hỏi.

“Chú…Chú làm sao vậy?”

Tịch Duy An chợt thở dài, không nói lời nào liền đi ra ngoài.Mặc cho Chung Linh vẫn chưa hiểu anh đang bị chuyện gì.

*******

Tịch Khả Hinh nghe ngóng được thông tin Lục Diệp Bằng sẽ đến dự tiệc sinh thần của bà nội vào ngày mốt và cũng ngay ngày hôm nay anh đã đến sớm hơn dự định.

Biết được anh sẽ hẹn những người bạn tại quán bar.Cô đã mặc một chiếc váy màu đỏ trong rất gợi cảm và đã đến đây từ sớm, đi cùng với cô còn có một người bạn.

Ngược lại, cô bạn của Khả Hinh thì luôn có ước mộng sẽ quen được chú của cô là Tịch Đình Kiên.Nên lúc nào nghe nói Tịch Gia có mở tiệc, thì cô ấy luôn nhờ vả Khả Hinh là hãy mời cô đến nhà chơi.

Thế nên Khả Hinh nhờ gì cô ấy cũng giúp.

Ngồi được lúc lâu, Tịch Khả Hinh cuối cùng cũng đã nhìn thấy được người đàn ông mà cô luôn thương thầm đã xuất hiện.

“Lạc Lạc…! Anh ấy đã xuất hiện rồi!” Tịch Khả Hinh vừa nói,tay cứ khều khều bạn của cô.

Tống Lạc Lạc nghe vậy cũng nhìn theo.Đây cũng là lần đầu tiên cô được nhìn thấy người mà cô bạn thân của mình đã thầm thương trộm nhớ.

Tống Lạc Lạc là một người xem tướng học, cô nhìn Lục Diệp Bằng từ xa khẽ lắc đầu, đưa ra một câu đánh giá.

“Người đàn ông này khá là lạnh lùng, vô vị…Không hợp với cậu đâu”.

Thật ra cô nhìn ra được người đàn ông này trong tình yêu sẽ không bao giờ thật lòng, cô chỉ sợ Khả Hinh yêu anh ta chỉ có đau khổ mà thôi.

Tịch Khả Hinh nghe xong, nét mặt không vui.

“Quả thật trong ba người thì anh ấy lạnh nhất, lại ít nói nữa…Nhưng mình cảm thấy anh là người tốt”

“Cậu không tin thì cứ thử xem.Anh ta thật sự không hợp với…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhưng mà bố mình chấm anh ấy rồi…” Không cho Tống Lạc Lạc làm mất hứng.Khả Hinh đã lập tức cắt ngang lời của cô bạn của mình.

Dứt lời, Khả Hinh cầm ly rượu bước đến chỗ ngồi của Lục Diệp Bằng.

“Anh Diệp Bằng! Lâu ngày không gặp…”

Người đàn ông khoát lên trên mình bộ vest màu đen, ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Cô là…”

Hoắc Thiếu Tiên ngồi đối diện bật cười, cất tiếng nói.

“Đó là Tịch Khả Hinh,em gái của Tịch Duy An đó,anh quên rồi sao?”

Hôm nay cuộc hẹn chỉ có ba người Lục Diệp Bằng,Hoắc Thiếu Tiên và Tịch Duy An.Nhưng đến giờ Tịch Duy An vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.Cho nên chỗ ngồi của ba người cũng khá là im lặng.

Lục Diệp Bằng cười nhẹ, nét mặt không thay đổi.Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Chào em…!”

Trong lòng Khả Hinh sung sướng,ánh mắt ngập tràn niềm vui.

“Vậy em có thể ngồi đây được chứ”.

Em gái của Tịch Duy An, làm sao hai người có thể từ chối được.

Khả Hinh thì có tình cảm với Lục Diệp Bằng, nhưng anh thì không? Đối với phụ nữ trước giờ anh không thể dịu dàng được, chưa một người nào mà anh có thể hạ mình xuống lấy lòng cô ta.Anh là hệ lạnh, người phụ nữ nào có tình cảm với anh đều chỉ có thiệt thòi.

Lục Diệp Bằng mặc kệ ở đây có Khả Hinh hay ai khác,anh vẫn tập trung về câu chuyện của anh và Hoắc Thiếu Tiên từ nãy giờ.

Hoắc Thiếu Tiên cũng vậy,anh nhìn Lục Diệp Bằng chợt hỏi.

“Không biết tên sao?”

“Không những tên mà cả gương mặt của cô gái đó tôi cũng chẳng nhớ” Lục Diệp Bằng khi nói,anh có một chút tức tối trong lòng.

Hoắc Thiếu Tiên nhìn dáng vẻ của Lục Diệp Bằng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy anh ta nôn nóng bức rức như vậy.

Chẳng lẽ cô gái đó đặc biệt như vậy sao?

Lục Diệp Bằng đặt ly rượu xuống,anh lướt mắt nhìn qua Tịch Khả Hinh,trong đầu hình ảnh người con gái đêm hôm đó bỗng chốc hiện lên.

Tịch Khả Hinh thấy anh nhìn chăm chăm vào cô như vậy,đương nhiên có chút mắc cỡ.

“Cậu nhìn em gái tôi đến thất thần như vậy, muốn chết sao?” Một âm thanh quen thuộc, lại mang hướng hâm doạ vang lên khiến cả ba người phải quay đầu lại nhìn.

Là Tịch Duy An.

Anh đến đây với gương mặt hầm hầm

Tịch Duy An bước đến liền ngồi xuống ghế, liền gõ lên bàn trước mặt của Lục Diệp Bằng.

“Em gái của Tịch Duy An, cậu chủ Lục muốn tán tỉnh sao?”

Sự xuất hiện của anh, cộng thêm những lời khó nghe làm cho Tịch Khả Hinh thoáng chốc không được vui.Cô liền tục chửi thầm anh là một người anh trai đáng chết chỉ biết phá đám chuyện tốt của em gái.

Lục Diệp Bằng cười khẩy,thản nhiên nhìn Tịch Duy An trả lời.

“Em gái của anh thì tôi không dám nhưng nghe nói anh có cô vợ xinh đẹp, nhỏ hơn anh cả một con giáp.Tôi cũng đang muốn gặp”.

Nhắc đến Chung Linh, Tịch Duy An chỉ biết im lặng một lúc lâu.Sau đó anh liền kêu phục vụ mang rượu ra rất nhiều, rồi lại không ngừng uống hết ly này đến ly khác dưới sự chứng kiến của bà con người ở đây.

Nhìn anh,ai cũng thấy anh có gì đó rất kỳ lạ.

Lục Diệp Bằng lẩm bẩm một câu.

“Đừng nói đã động lòng rồi đấy…!”

Câu nói khá nhỏ, nhưng cũng đủ Tịch Duy An nghe thấy.Anh ngẩng mặt lên nhìn Lục Diệp Bằng,hừ lạnh một tiếng.

“Cậu đừng quan tâm chuyện của tôi.Cậu đã tìm cô gái đó chưa… Tôi đoán không chừng không phải tôi động lòng mà là cậu đã để ý đến cô gái đó”.

Lục Diệp Bằng nhíu mày, ánh mắt có phần thay đổi.

“Anh đừng có ăn nói linh tinh…Ai để ý ai chứ?”

“Cậu chứ còn ai… Đã lỡ rồi,tìm kiếm gì nữa” Tịch Duy An cười lạnh “ Định chịu trách nhiệm sao?”

Nhưng khi anh buông ra ba chữ “chịu trách nhiệm” Trong lòng Tịch Duy An cũng đang tự hỏi rằng chẳng phải anh cũng đang chịu trách nhiệm về lời hứa năm xưa đó sao?

Chú ý: Lục Diệp Bằng là nam chính trong truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Hoạ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Ước Chiếm Hữu

Số ký tự: 0