Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Cướp đoạt khăn...

Thủy Tô Diệp

2025-02-21 07:42:13

Mưa càng lúc càng lớn, đập vào cửa kính xe thành từng tiếng lộp bộp đều đặn, kỳ lạ thay lại cộng hưởng với nhịp tim của Chu Trạch Chung.Anh rất chắc chắn, Thi Uẩn đang giả ngốc cố tình hiểu sai ý của anh, đây là thủ đoạn trốn tránh quen thuộc của cô.Chu Trạch Chung bị dáng vẻ này của cô chọc tức đến bật cười: “Đây có phải là cách suy nghĩ đặc trưng của nhà họ Thi các em không? Rất độc đáo.”Dù là ngoại hình hay tính cách, Thi Uẩn giống như được Thi Dật sinh ra vậy.Lần đầu tiên Thi Dật mời Chu Trạch Chung đến nhà chơi thì đã bị anh từ chối.Lúc đó Chu Trạch Chung trả lời: “Xin lỗi, tôi không có thói quen đến nhà người lạ chơi.”Thi Dật chớp đôi mắt trong trẻo: “Không sao, tôi đến nhà cậu cũng được, tôi không ngại đến nhà người lạ chơi đâu.”Tóm lại, anh em nhà họ Thi đều là thiên tài trong việc xuyên tạc ý người khác, là trùm xã giao, khiến người ta hoàn toàn không thể từ chối.Thi Uẩn chống cằm, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh không thích à?”Rõ ràng câu này không phải đang hỏi Chu Trạch Chung có thích cô hay không, nhưng anh vẫn không thể trái với lương tâm mà nói không thích được, đành lắc đầu thở dài: “Lái xe đi, chúng ta dừng ở đây quá lâu rồi.”Kỹ năng lái xe của Thi Uẩn những năm qua đã tiến bộ kha khá, xe chạy bon bon rất ổn định trên con đường trống trải.Tại một ngã tư, vô lăng đột nhiên rẽ trái vào hướng hoàn toàn ngược lại với nhà Chu Trạch Chung.Đây là hướng đến biệt thự nhà họ Thi.“Thi Uẩn, anh không nhớ chúng ta đã đến Sở quản lý nhà đất làm thủ tục sang tên, nhà em hiện tại vẫn chưa đổi sang họ Chu.” Anh bỗng lên tiếng.“Ồ, xin lỗi, tại trí nhớ vận động của em đấy.” Thi Uẩn vờ ảo não vỗ đầu, quay sang nhìn anh với đôi mắt trong veo, dò hỏi: “Vậy nếu em mời anh đến nhà em ngủ, anh có đồng ý không?”Cô còn giở trò lạt mềm buộc chặt: “Nếu anh thực sự không muốn, em quay đầu xe là được.”Ngã tư này rẽ trái đi thẳng một trăm mét là đến cổng nhà Thi Uẩn, còn gần hơn nhiều so với vị trí quay đầu xe.Đương nhiên còn có cách quay đầu thứ hai, chẳng hạn như lái xe vào sân nhà Thi Uẩn để quay đầu, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.Rất khó để không nghi ngờ Thi Uẩn cố ý làm vậy, nhưng Chu Trạch Chung không định so đo với cô: “Cứ vậy đi, lần này anh sẽ khóa cửa cẩn thận.”Yêu râu xanh Thi Uẩn: “...”Ngày 2 tháng 6 là chủ nhật, đối với người đi làm mà nói, đây là ngày cuối cùng trong tuần có thể dùng để thở, đương nhiên không nỡ cứ thế ngủ cho hết ngày.Thi Dật nghĩ như vậy, nên khoảnh khắc Thi Uẩn và Chu Trạch Chung vào cửa đã thấy anh ấy đang thảnh thơi treo ngược trên ghế sô pha trong phòng khách thiền định.“Anh bị tụ máu não rồi kìa, mặt đỏ bừng giống hệt như mấy con khỉ xấu ói trên núi Nga Mi ấy.” Thi Uẩn lạnh lùng châm chọc.Thi Dật không để ý đến lời chê bai của em gái, lật người khỏi sô pha, ghé sát vào Chu Trạch Chung hít hà: “Vậy là bắp cải trắng cậu lại bị con heo nhà tôi cõng về rồi à? Thế nào? Đã bị ăn sạch sành sanh chưa?”Chu Trạch Chung ghét bỏ đẩy anh ấy ra: “Chẳng ra thể thống gì.”Thi Dật cản người đàn ông đang mặt ủ mày chau lại, chỉ vào tô tôm hùm đất đang thơm ngào ngạt trên bàn trà, chân thành mời: “Tôi đặc biệt xách về từ quán ăn vỉa hè đấy, cùng ăn một chút nhé?”Tôm hùm đất này vốn là do Thi Uẩn ầm ĩ đòi ăn bằng được, Thi Dật đi dạo buổi tối tiện thể mua về chừng ký rưỡi.Chu Trạch Chung không bao giờ ăn hải sản từ các quán ăn vỉa hè, đặc biệt là loại sinh vật đầy vi khuẩn như tôm hùm đất. Anh luôn cảm thấy nhân viên cửa hàng vì tiện lợi sẽ không rửa kỹ, hơn nữa những con tôm này chắc đã ngỏm hết trước khi vào nồi, thực sự không thể yên tâm đưa vào miệng.Dù nắp hộp nhựa đóng kín mít nhưng mùi hương thập cẩm vẫn lan tỏa khắp nơi, Thi Uẩn chưa kịp ăn tối lập tức bị kích thích thèm ăn.Cô ngồi trên thảm dưới bàn trà, đeo găng tay ni-lông vào bóc tôm ăn ngay.Khi Thi Uẩn vừa ăn xong con tôm đỏ au thứ hai, Chu Trạch Chung cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: “Chuyên gia nói, mỗi lần ăn tôm hùm đất tốt nhất không nên quá mười con.”Thi Uẩn dừng động tác, vẻ mặt ngây ngô: “Vậy chuyên gia có nói cho anh biết một ngày có thể ăn mấy lần không?”Chu Trạch Chung: “...”Cuối cùng tô tôm được cả ba người chia nhau ăn hết.Chu Trạch Chung dọn dẹp xong đống bừa bộn trên bàn, xách hai chiếc vali vẫn để ở phòng khách lên phòng tầng hai.Thi Uẩn gọi anh lại: “Cấp dưới thân cận của anh nói chiếc vali trắng đó là dành cho em.”Bóng lưng Chu Trạch Chung khựng lại, anh không phản bác: “Ừm, quà Tết Thiếu nhi cho em đấy, anh để trước cửa phòng em.”Hầu hết mọi người đều rất thích mở quà, bởi vì trong đó chứa đựng nhiều bất ngờ không thể đoán trước.Mặc dù quà nhận được vào dịp lễ tết thường trùng nhau nhưng Thi Uẩn vẫn luôn say mê việc khui hộp, đặc biệt là khi người tặng gói quà lớn này lại là nam thần mà mình đang “khổ sở” theo đuổi, cô càng mong chờ hơn.Ngay khi về đến phòng, cô đã vội vàng mở vali ra, chiếc vali 20 inch chứa đầy ắp các hộp to nhỏ đủ loại.Quần áo, dây chuyền, búp bê, sách vở và các món quà khác nhau được bọc gọn gàng trong hộp, thậm chí ở góc xa nhất còn có một hộp quần lót nam…Thi Uẩn ngồi bệt xuống đất trợn tròn mắt, do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định trả lại cho chủ nhân.Xuống căn phòng ở góc tầng hai, Thi Uẩn - tay nhanh hơn não đã đặt tay lên chốt cửa, may mà con mèo bá vương trong nhà đã nhanh chóng nhảy lên mở cửa trước.Ngoài dự đoán, Chu Trạch Chung không khóa cứng như đã nói trong xe.Thi Uẩn vừa lẩm bẩm “đều do Vũ Sư làm” vừa nói một đằng làm một nẻo chui vào phòng.Tuy nhiên cô không thấy bóng dáng Chu Trạch Chung trong phòng ngủ, chỉ có tiếng nước xối xả vọng ra từ phòng tắm gần ban công.Anh đang tắm, thậm chí trong đầu Thi Uẩn có thể hình dung từng đường nét hoàn hảo trên cơ thể anh.Nhớ lại lần làm tình cuối cùng của hai người, vòi sen trên trần phòng tắm được vặn đến mức lớn nhất, lưng Thi Uẩn bị ép vào tường gạch men run bần bật, đôi chân yếu ớt không thể đứng vững trên mặt đất.Bàn tay nóng bỏng trên cổ và thắt lưng kết hợp với nguồn nước ấm áp khiến người ta có cảm giác gần như nghẹt thở…Do bản năng khao khát, Thi Uẩn cảm thấy cơ thể mình đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được, hoảng sợ đến mức vội vàng tắt máy dừng suy nghĩ.Vũ Sư đi quanh phòng một vòng, cuối cùng ngồi xổm bên ngoài cửa kính mờ của phòng tắm. Vẻ mặt chú mèo nhỏ đã khóa chặt mục tiêu rất nghiêm túc, đôi mắt chăm chú không rời khỏi vị trí chốt cửa.Đầu mèo hơi ngẩng cao, chân trước dựng đứng, mông căng thẳng nâng lên, đây là tư thế chuẩn bị tấn công.Thi Uẩn bị động tĩnh này làm giật mình, còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhảy bổ về phía phòng tắm.Cô thành công ngăn chặn động tác của con mèo, nhưng cánh cửa lại từ từ mở ra từ bên trong.Thi Uẩn ôm mèo nằm sấp trên sàn nhà, hơi nước nóng pha lẫn hương thơm ập vào mặt cô hóa thành những hạt nước li ti.Sau màn sương mờ ảo, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em nói xem anh có nên tự bỏ tiền lắp thêm ổ khóa cho phòng tắm không?”“...” Thi Uẩn: “Nếu em nói với anh, em chỉ đến ngăn chặn hành vi đột nhập cướp bóc của con mèo xấu xa, anh có tin không?”Chu Trạch Chung nhướn mày nhìn cô: “Em nghĩ sao?”Trong tình cảnh này, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan ức trên người, tuy sự thật là cô cũng không oan cho lắm.Thi Uẩn buông con mèo mập nặng trịch trong tay ra, đứng dậy.Cô đi đến bên tủ đầu giường, rút đại một tờ khăn giấy, lau qua loa vết ướt trên mặt, vò mẻ không sợ nứt vặn lại: “Vậy anh nghĩ hành vi vừa rồi của em là gì?”Chu Trạch Chung nhìn tờ giấy bị vò thành một cục trong tay cô, thản nhiên nói: “Cướp đoạt khăn giấy của dân, thẩm phán Thi, em thấy mức độ này đủ để định tội chưa?”Là một câu trả lời ngoài dự đoán, có vẻ như đối phương không định truy cứu sâu hành vi xấu xa đột nhập nhà dân của cô.“Đủ, phạt em dâng hiến thân xác vậy.” Thi Uẩn hơi đỏ mắt nhìn con mèo đực nhờ nỗ lực bản thân mà chui vào lòng người đàn ông.Chu Trạch Chung cười khẩy: “Em nghĩ hay quá nhỉ.”Giọng anh hơi lạnh, truyền vào tai như dòng suối trong lành, pha chút ý cười vô cùng dễ nghe. Thi Uẩn thích nhất tiếng anh thì thầm bên tai mỗi khi anh đắm chìm trong men tình giữa đêm khuya, những lúc đó, khao khát của cô rất dễ lên đỉnh.Chu Trạch Chung để mặc Thi Uẩn tự đắm chìm trong hồi ức, ôm mèo đi thẳng ra khỏi phòng.Thi Uẩn tức tốc gọi anh lại: “Chu Trạch Chung, em vừa ngã một cái, đau lắm á, anh lại không quan tâm em gì hết!”Chu Trạch Chung quay đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Ồ, ra là em biết đau.”Ánh mắt anh dời xuống, dừng lại trên đầu gối hơi trầy của cô: “Thấy em vừa nãy còn cười được, anh cứ tưởng em đã luyện thành nhục thân bất hoại rồi chứ.”Lúc nãy té oạch xuống đất, đầu gối và khuỷu tay của cô cọ xát mạnh với sàn nhà, đều bị thương.Thi Uẩn chu môi, tủi thân nói: “Đâu có, bây giờ em đau đến muốn khóc luôn nè.”Làm nũng là cách dễ nắm thóp Chu Trạch Chung nhất, quả nhiên người đàn ông lập tức dịu giọng: “Nhịn một chút, anh xuống phòng khách lấy hộp thuốc.”Thi Uẩn mở to đôi mắt nai, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, em đợi anh.”Thực ra cũng không đau lắm, từ nhỏ Thi Uẩn đã hay theo đám con trai trèo cây đào đất, người ngợm bị trầy xước là chuyện thường hay xảy ra. Giờ trên người cô vẫn còn không ít “huân chương chiến công” của năm xưa.Nói uyển chuyển một chút, Thi Uẩn có sức chịu đựng rất tốt. Nói thẳng ra, cô da dày thịt béo, vết thương nhỏ này đã sớm không lọt vào mắt.Nhưng trước tình yêu, cần thể hiện yếu đuối thì phải thể hiện yếu đuối, Thi Uẩn hiểu rõ tầm quan trọng của điều này nên cô chủ động đóng vai một đóa hoa nũng nịu yếu ớt.Khi Chu Trạch Chung xách hộp thuốc trở lại, Vũ Sư đã không còn trong lòng anh nữa, nó bước từng bước theo sau anh.Lòng Thi Uẩn chua xót: “Từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, từ người đến động vật, nhà họ Thi chúng em không ai là không thích anh hết.”Chu Trạch Chung vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi xuống bên giường, còn anh thì ngồi xổm bên chân cô, kéo váy dài đến đầu gối của cô lên đùi. Đợi khi vùng da xanh tím lộ ra hoàn toàn, anh bỗng ngẩng đầu đối diện với cô gái đang cúi xuống nhìn mình: “Chẳng phải em đã từng cố gắng không thích anh à?”Anh ám chỉ tháng Thi Uẩn đề nghị chia tay.“Anh đã nói là cố gắng rồi,” Thi Uẩn nhỏ nhẹ giải thích: “Cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại đó thôi.”Nhân lúc cô chuyển hướng chú ý, Chu Trạch Chung nhanh tay nhanh mắt rút ra một que bông tẩm i-ốt ấn thẳng vào vết thương.“Shhh~” Dù sao cũng nhiều năm rồi không nghịch ngợm nữa, khoảnh khắc thuốc kích thích miệng vết thương, Thi Uẩn vẫn không nhịn được rên khẽ: “Chu Trạch Chung, anh có chắc hành vi này của anh không có chút ý định trả thù nào không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Số ký tự: 0