Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Hình như em hơi...

Thủy Tô Diệp

2025-02-21 07:42:13

“Em khó ngủ à? Hay là không hề ngủ chút nào?”Chu Trạch Chung nhấc đôi mí mắt nặng nề, ngồi dậy với vẻ mặt có chút buồn cười, liếc nhìn cô gái bên cạnh với quầng thâm dưới mắt.Bạn thân nằm chung giường, nếu không nói đôi câu thì chắc chắn không thể ngủ ngon, cũng không biết từ lúc nào, bọn họ cứ nói chuyện với nhau đến khi ánh sáng ban ngày đã len lỏi qua khe rèm chiếu vào phòng.Đã thức trắng đêm, khi nhận ra sự thật tàn nhẫn này, Thi Uẩn và Hồ Cảnh Ngọc im lặng mím môi một lúc lâu, sau đó ăn ý không nói gì mà lặng lẽ từ bỏ kế hoạch chuyện trò thâu đêm.Có điều Thi Uẩn vừa nhắm mắt lại, âm thanh của bút viết lách cách và tiếng lật sách thi thoảng lại vang lên rõ ràng trong tai.Hồ Cảnh Ngọc ngủ ít nhưng tràn đầy năng lượng (phiên bản ôn thi) bắt đầu học tập…Mặc dù hiện tại không phải kỳ thi cuối kỳ, Thi Uẩn cũng không có bất kỳ kế hoạch ôn thi gì cả nhưng khi nghe tiếng học của người bên cạnh lúc mình đang ngủ, tim cô vẫn vô thức nhói lên.Đây chính là cảm giác bất an sâu tận trong xương cốt của sinh viên đang trỗi dậy, muốn lờ đi thì không thể, nhưng để Thi Uẩn ngồi vào bàn học thì cũng không thể nào.Cô trằn trọc trên giường một lúc lâu, cuối cùng cũng thấm thía câu nói không thấy thì không phiền của ông bà tổ tiên, thế là Thi Uẩn trượt xuống giường, quyết định đi tìm người bạn đời thực sự của mình.“Chẳng sao cả, dù sao trọng điểm là em nhớ anh mà…” Thi Uẩn rúc vào người đàn ông bên cạnh thêm chút nữa, cô nắm lấy bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của Chu Trạch Chung, sau đó tự tựa đầu lên, đôi má phồng phồng giống như một con cá nóc.Thi Uẩn cố ý trợn to mắt, ra vẻ ngây thơ vô tội khiến người khác không khỏi mềm lòng.“Ừm.” Chu Trạch Chung khẽ nhướng mày cười nhẹ, những khớp ngón tay có phần thô ráp vô thức ấn sâu vào đôi má mịn màng giàu collagen của cô, dùng lực bên ngoài nặn ra hai lúm đồng tiền trên mặt Thi Uẩn.Thi Dật bị em gái giẫm trúng dây thần kinh bỗng dừng tiếng la hét, khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ khi nhìn cặp đôi yêu đương không kiêng dè xung quanh, lập tức xách Vũ Sư đang lim dim ngủ với khí thế hùng hổ định đi ra ngoài: “Chúng ta bị cho ra rìa rồi, hiểu không?”Thi Uẩn không để ý đến anh ấy, tự mình chui vào trong chiếc chăn ấm áp của Chu Trạch Chung, còn rất có ý thức thưởng cho mình vùi đầu vào eo bụng săn chắc của đối phương.Cô giơ tay chọc vào nốt ruồi nhỏ bên hông anh, nhỏ giọng nói: “Ngày mai nhóm em sẽ đến Đồng Nhạc phỏng vấn bố anh…”Thi Dật vừa mở cửa phòng đã bất ngờ quay đầu lại, anh ấy nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, lộ vẻ trầm ngâm nói: “Chậc chậc, có vẻ Đồng Nhạc sắp đổi trời rồi…”Chu Trạch Chung vỗ nhẹ cô gái đang cuộn tròn thành một cục để trấn an, giọng điệu bình thản, gần như là dỗ ngủ: “Yên tâm đi, dù trời có thay đổi thế nào, Đồng Nhạc vẫn mang họ Chu.” Anh ngừng một chút rồi bổ sung: “Tất nhiên, cũng có thể là họ Thi.”Cơn mưa này đến bất ngờ, lấn át ánh mặt trời rực rỡ mà bản tin thời tiết đã dự báo từ sớm, vị khách không mời mà đến đã tưới đẫm rừng cây, khiến chim thú trong rừng kêu gào không dứt, như đang oán trách bầu trời không đẹp.Những người bị làm rối loạn kế hoạch cũng chẳng khác gì động vật, hoạt động ngoài trời không thể tiếp tục, sau khi bọn họ chửi vài câu ông trời không coi mình là cháu trai rồi đành ngoan ngoãn ở trong nhà chơi board game. Tuy nhiên, vài tiếng trôi qua mà cơn mưa vẫn không ngớt, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đường về, mọi người quyết định về sớm trước khi trời tối.Lúc về vẫn chia nhóm như lúc đến, có điều người lái xe đã từ Chu Trạch Chung đổi thành Tiền Dư.“Hay nhỉ, tối qua các người lén uống rượu sau lưng tôi, có phải cố tình để tôi làm tài xế không?” Tiền Dư vừa điều khiển vô lăng không ngừng, miệng cũng càu nhàu không ngớt.Thi Dật khoanh tay gối sau đầu, lười biếng tựa vào ghế phụ, thoải mái nói: “Thi Uẩn không uống, nếu cậu thật sự không muốn thì để em ấy lái.”Tiền Dư vừa định mở miệng, vừa hay qua kính chiếu hậu thấy Thi Uẩn đang tựa vào người Chu Trạch Chung ngáp ngắn ngáp dài. Nhìn đôi mắt còn chưa hoàn toàn xua tan màu đen của cô, anh ta nuốt xuống sự tức giận lầm bầm: “Cảm ơn, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”Bởi vì ảnh hưởng của thời tiết, đoạn đường về tốn thêm một tiếng so với lúc đi, khi bọn họ trở lại khu vực thành phố Thượng Hải thì đã là bảy giờ tối, đèn đường cũng đã sáng lên.Xe là của Chu Trạch Chung, nhưng anh đã uống rượu nên quyền lái xe tạm thời bị tước bỏ, vì thế Tiền Dư phải đưa anh về nhà trước.Nói chính xác là về nhà bố mẹ anh trước.Xe dừng ngoài khu biệt thự, Thi Uẩn lo lắng ôm lấy cánh tay Chu Trạch Chung: “Anh thật sự từ chối lời mời đến nhà em làm khách à?”Chu Trạch Chung gật đầu, dùng đầu ngón tay cọ cọ vào bầu mắt đang dần bớt thâm của cô, giọng điệu dịu dàng nhưng kiên quyết: “Đúng vậy, cô Thi à, anh đang từ chối khéo đấy.”Thi Uẩn đang lo lắng cho anh, Chu Trạch Chung rất rõ điều đó.Mối quan hệ giữa anh với bố mẹ rất tệ, hầu như không bao giờ có chuyện anh chủ động về nhà, tình huống bất thường đêm nay chắc chắn sẽ không phát triển theo chiều hướng tốt.“Anh có cái gọi là khéo léo hả?” Thi Uẩn khoanh tay hừ lạnh.Chu Trạch Chung im lặng một lúc, giơ tay xoay mặt cô về phía mình, anh cúi xuống áp sát mũi cô một cách thân mật: “Đừng lo, khi nào cần, anh sẽ gọi ngay cho bồ câu hòa bình của anh.”Nói rồi không biết anh lấy ra một đôi khuyên tai hình chim bồ câu ngậm cành ô liu từ đâu, đeo lên trên vành tai hiếm khi rảnh rỗi của cô.Thi Uẩn thích mọi thứ hoa hòe lòe loẹt, tất nhiên các loại khuyên tai cũng không ngoại lệ, chuyến du lịch lần này cô cũng mang theo hai đôi, có điều không biết đã tiện tay vứt đi đâu, bây giờ không rõ tung tích.Nói đến mức này rồi, đương nhiên Thi Uẩn hiểu, trốn tránh không phải là cách tốt nhất, có những việc dù thế nào cũng phải đối mặt.Không để Tiền Dư lái xe vào trong, Chu Trạch Chung miễn cưỡng xuống xe trước.Anh đi thẳng về phía người bán hoa đang trú mưa ở góc đường: “Xin chào, cháu muốn mua một bó hoa cúc.”Có lẽ tai của cụ già khom lưng không tốt lắm, ngẩn ra rất lâu mới phản ứng lại liên tục đồng ý, bà cụ càng khom thấp lưng hơn, cả người gần như chìm vào đống hoa trong giỏ sau lưng.Bà cụ lựa mãi mới chọn ra được một đóa trông còn tạm ổn đưa cho Chu Trạch Chung xem: “Đây là hoa bà tự trồng, vừa hái sáng nay.”Nhìn những cánh hoa hơi héo, bà cụ ngại ngùng hỏi: “Bây giờ trời tối rồi, chỉ còn lại những bông bị người ta chọn sót lại, nếu cháu không chê thì đưa bà một đồng rưỡi được không?”Chu Trạch Chung gật đầu: “Được ạ, vậy bán hết cho cháu đi.”Hôm nay thời tiết không tốt, hoa bà cụ mang đến khu náo nhiệt cũng không bán được bao nhiêu, ngược lại còn bị cơn mưa lớn làm rũ đầu, bây giờ vẫn còn nhiều hoa héo.Bà cụ hơi do dự: “Cậu trai, mua đủ dùng là được rồi, không cần phải thương hại…”“Dùng để cúng ạ.” Chu Trạch Chung cắt ngang lời bà cụ.Đầu tháng tám, lập thu vừa qua, đây có lẽ là lứa cúc đầu tiên của mùa thu, vàng rực rỡ.Đây là ngôi nhà không được thừa nhận, có lẽ Chu Trạch Chung nghĩ vậy cho nên dù anh biết mật mã vào nhà nhưng vẫn lịch sự gõ cửa như một vị khách.Bà Chu mở cửa, trước mắt là một bó hoa lớn đẫm nước nhưng đã bắt đầu héo rũ, ngước lên là gương mặt lạnh lùng đang lấm tấm mưa của con trai.“Sao không che dù?” Bà Chu ngạc nhiên mở miệng, bàn tay giơ lên giữa không trung không biết phải làm động tác gì.“Tặng người khác rồi.” Chu Trạch Chung khàn giọng trả lời qua loa, tiện tay đặt bó hoa vào trước bức ảnh cuối cùng của Chu Trạch khi còn sống.Bà Chu hơi bối rối, không hiểu hành động của anh nhưng cũng không biết phải hỏi từ đâu, chỉ đành giục anh vào nhà tắm rửa trước.Lúc anh trở ra, bó cúc đã được bà Chu cắt tỉa gọn gàng chia vào ba bình hoa tinh xảo, bây giờ đang ngẩng cao đầu đứng hai bên bức ảnh.“Con tặng hoa, anh trai sẽ rất vui.” Bà Chu mỉm cười dịu dàng.Chu Trạch Chung liếc qua bức ảnh cậu bé đang cười rạng rỡ, hờ hững đáp: “Thật sao?”Đây không phải một chủ đề hay, ít nhất trong ngôi nhà này không được hoan nghênh cho lắm, ông Chu hắng giọng hai lần để đổi chủ đề: “Trạch Chung, mau lại đây ăn cơm, mọi người chỉ còn đợi con thôi.”Chu Trạch Chung không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi đối diện bố mẹ rồi lặng lẽ ăn cơm, như thể anh thật sự chỉ đến đây ăn cơm theo đúng lời hẹn mà thôi.Ông Chu im lặng một lúc cuối cùng không nhịn được mở lời: “Đồng Nhạc…”“Bố yên tâm, con sẽ tiếp quản.” Như đã đoán trước được, Chu Trạch Chung ngẩng đầu cắt ngang.“Vậy thì tốt, bố không yên tâm khi giao Đồng Nhạc cho người ngoài.” Thấy anh không muốn tiếp tục chủ đề này, ông Chu đành tinh ý chuyển sang chủ đề khác: “Đã vậy con và cô gái nhà họ Thi đã quyết tâm ở bên nhau, bố mẹ cũng không phản đối. Khi nào thì dẫn con bé về nhà ăn một bữa cơm nhé?”“Đợi khi nào cô ấy muốn thôi, dù sao cô ấy cũng không phải là một vật có thể gọi đến rồi đuổi đi.” Chu Trạch Chung không tỏ rõ thái độ.“Bố là bố của con đấy!” Ông Chu không hài lòng với thái độ của anh, giọng nói vô thức cao hơn: “Hai đứa đã quyết định ở bên nhau, con bé đến gặp bố chẳng phải là điều đương nhiên à?”Người đã ở vị trí cao lâu năm thì khó mà chấp nhận sự phản kháng và cãi lại.“Nhưng cô ấy không phải là con gái bố, cô ấy không cần nghe lời bố.” Chu Trạch Chung đặt đũa xuống, giọng điệu lạnh nhạt: “Con no rồi, con về phòng trước.”Căn phòng vẫn giữ nguyên trạng như khi anh mười tám tuổi, nhưng Chu Trạch Chung lại không cảm thấy quen thuộc chút nào, từ sau khi trưởng thành, số lần anh ngủ lại đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù cảm xúc có mãnh liệt đến đâu cũng sẽ bị thời gian làm phai nhạt.Như đã dự đoán, lần gặp mặt đêm nay cũng không khác những lần trước, việc ngồi xuống nói chuyện tử tế chưa bao giờ là một khả năng thực tế.Chu Trạch Chung nằm ngửa trên giường, ánh mắt dừng lại trên cây đàn violin cũ kỹ trong tủ gỗ, tâm tư bay bổng.Anh đã học đàn trong năm năm, từ lúc năm tuổi đến mười tuổi, khoảng thời gian không hề ngắn, nhưng bây giờ anh lại hoàn toàn không nhớ nổi bất kỳ bản nhạc nào.Anh vốn không có thiên phú âm nhạc, mặc dù mẹ anh không tin điều đó, nhưng sau khi giáo viên nhiều lần chỉ ra, bà Chu buộc phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này. Dù cùng bố cùng mẹ sinh ra, không phải đứa trẻ nào cũng giống nhau.Có thể do dính mưa, hoặc cũng có thể do cảm xúc bực bội nào đó quấy rầy, đầu anh đau âm ỉ, Chu Trạch Chung trằn trọc không thể ngủ được.Mới hơn mười giờ, chiếc điện thoại bị vứt bừa ở cuối giường bỗng rung lên một tiếng chuông ngắn ngủi, Chu Trạch Chung trở mình, cầm lấy điện thoại, không ngoài dự đoán, tin nhắn đến từ Thi Uẩn.Là một tin nhắn thoại, giọng cô gái làm nũng ngọt ngào đến mức mềm nhũn.“Chu Trạch Chung, anh có nhớ em không?”Trái tim đang rối loạn bỗng chốc mềm nhũn hẳn đi, tìm được phương hướng rồi chìm sâu vào đó không hề do dự.Chưa kịp trả lời, Thi Uẩn đã gửi tiếp một tin nhắn thoại thứ hai.“Làm sao đây? Hình như em hơi nhớ anh.”Tin nhắn thoại vừa được gửi đi, đầu dây bên kia lập tức gọi đến một cuộc gọi thoại, mang theo tiếng gió, mang theo nhịp thở đứt quãng, dường như đầu bên kia đang chạy.“Nếu Chu Trạch Chung nhớ Thi Uẩn, vậy thì hãy nhìn ra ngoài cửa sổ.”Chu Trạch Chung ngây người một lát mới phản ứng lại, vội bước vài bước xuống giường đi tới bên cửa sổ.Lặng lẽ đến không một tiếng động, cũng lặng lẽ rời đi không hề lên tiếng, thế giới náo nhiệt lại trở về sự yên bình một lần nữa.Dưới ánh đèn đường nhợt nhạt, cô gái mặc đồ sáng màu đứng đó, mắt cười cong cong vẫy tay với anh: “Chu Trạch Chung, anh có muốn đi dạo biển với em một lát không?”Điện thoại vẫn áp sát bên tai, lông mi Chu Trạch Chung khẽ run, giọng nói hòa lẫn vào cơn gió mùa hè, là hơi ấm.“Muốn.”“Và, anh cũng rất nhớ em.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Số ký tự: 0