Mối quan hệ bìn...
Thủy Tô Diệp
2025-02-22 20:32:17
Chu Trạch Chung bất đắc dĩ mím môi, Phàm Khải kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất, ánh mắt sáng rực đầy hóng hớt của mấy người qua đường cũng dồn hết lên Thi Uẩn như đang cảnh cáo.Cô vượt biên mất rồi!Trước kia Thi Dật thường phê phán cô không có cảm giác về ranh giới, cô chẳng thèm ngó ngàng, thậm chí còn mắng lại anh ấy: “Tầm nhìn hạn hẹp nên thấy cũng cái gì cũng hẹp, anh thích vạch ranh giới như vậy sao không vẽ căn nhà cũ nát của mình vào trong vạch đỏ của vùng giải tỏa luôn đi?”Tuy nhiên bây giờ đổi sang một góc độ khác, Thi Uẩn chợt nhận ra hình như trong mấy lời nhảm nhí của ông anh mình cũng có mấy câu dùng được…“Em vừa thấy anh ấy là không nhịn được muốn gần gũi, bác sĩ Hồ, chị nói xem đây là chứng bệnh gì?” Thi Uẩn thành thật khai báo triệu chứng gần đây cho cô bạn thân.Hồ Cảnh Ngọc mỉm cười thấu hiểu: “Lòng còn vấn vương.”Thi Uẩn không đồng ý với kết quả chẩn đoán này, chia tay đã được một tuần rồi, cô ngửi hương hoa thấy thơm, nhìn làn nước thấy trong, ngay cả Tiền Dư tăng năm ký cũng trở nên anh tuấn trong mắt cô, đâu phải dáng vẻ đắm chìm trong quá khứ?Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô đưa ra một kết luận: Chỉ là cơ thể vẫn chưa quen thôi.Vấn đề này dễ giải quyết, đừng gặp mặt, đừng chạm trán là được.Vì thế cô từ chối mọi cuộc hẹn của bạn bè, thu mình trong trường suốt một tuần.Giảng viên hướng dẫn của Thi Uẩn họ Dương, cô và hai nữ sinh khác là những học trò cuối cùng mà ông ấy nhận hướng dẫn.Tuy tính cách thầy Dương khá thoải mái nhưng ông ấy rất tốt với sinh viên, còn chu đáo chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị cần thiết. Ví như chỗ ngồi làm việc, dù bị nhiều giáo sư khoa Kỹ thuật chất vấn nhưng ông ấy vẫn kiên quyết cấp cho mỗi học trò của mình một chỗ riêng.Trong thời gian này, ngoài đi học và ngủ ngáy, Thi Uẩn đều ru rú trong góc làm việc của mình để đọc sách, xem phim và viết bài. Sinh hoạt phong phú, lại thêm không còn chạm mặt Chu Trạch Chung, tự nhiên cô không còn tâm trí đâu để nghĩ ngợi lung tung.Sáng thứ ba, bạn học Lâm Vi bên khoa Tâm lý học sát cạnh tới tìm cô: “Chiều nay khoa Thương mại có một buổi diễn thuyết đặc biệt, tình cờ tớ có hai vé, cậu có muốn đi cùng không?”Thi Uẩn không quá thân thiết với cô ấy, gần đây hai nhóm đang hợp tác chung một dự án nên mới quen biết.Cô khó hiểu hỏi: “Đây không phải là buổi diễn thuyết của khoa Thương mại à? Bọn mình đi làm gì?”“Diễn giả lần này là ông chủ của dự án chúng ta, việc xuất bản và quảng bá sau này đều phải nhờ vào người ta hết đấy.” Lâm Vi cười híp mắt, ghé sát tai cô thì thầm đầy bí ẩn: “Hơn nữa tớ nghe nói là một anh chàng đẹp trai cực phẩm!”Bỏ qua việc đối phương có đẹp trai hay không, với trạng thái tinh thần hiện tại của Thi Uẩn, loài sinh vật gọi là “đàn ông” này đã không còn sức hấp dẫn nào với cô nữa.Cô vừa định từ chối thì thầy Dương tình cờ đi ngang qua: “Em ngồi đây cũng được một tuần rồi nhỉ? Thầy sợ em ngồi mãi ở đây mà học đến chết mất thôi. Đúng lúc có cơ hội này thì ra ngoài thư giãn một chút đi, dù sao cũng có liên quan đến dự án của chúng ta.”Đến nước này rồi, Thi Uẩn cũng không tiện từ chối, đành phải đồng ý lời mời.Ba giờ chiều, khi cô đến hội trường tại giây cuối cùng, Lâm Vi đã giữ chỗ sẵn cho cô ở một vị trí khá khuất gần sát tường.Thấy vậy, Thi Uẩn thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự không muốn bị bắt gặp đang ngủ gật ngay trước mặt diễn giả đâu.Tuy nhiên Lâm Vi lại tỏ vẻ hơi tiếc nuối: “Tụi mình đến muộn nên chỉ còn mấy góc khuất này thôi. Hướng này còn bị một cái máy quay chắn mất tầm nhìn, cản trở việc quan sát nam thần của tớ quá!”“Nghĩ theo hướng tích cực đi, mỗi lần khách mời nhìn vào ống kính, chúng ta có thể xem như một lần ánh mắt ta chạm nhau. Nhân cơ hội này, cậu chụp lén qua khe hở thì chẳng phải đẹp lắm sao?” Thi Uẩn vừa nói phét vừa móc điện thoại ra.Đến nước này, Lâm Vi đành phải tin vào lời giải thích gượng gạo của cô.Chưa đầy hai phút sau, vị khách mời trong lời đồn đã bước vào hội trường cùng với trưởng khoa khoa Thương mại.Trưởng khoa khoa Thương mại là một doanh nhân ưu tú cao gần mét chín, thế nhưng trước thử thách khắc nghiệt về chiều cao, vị khách mời đi bên cạnh vẫn không hề kém cạnh.Dáng người thẳng tắp ẩn hiện dưới bộ vest cứng cáp, đôi mắt sáng như sao, ý cười bên môi không chạm đến đáy mắt.Giống như các sinh viên khác cùng dãy ghế, Lâm Vi đè giọng thốt lên: “Trời ơi! Trời ơi! Lần đầu tiên tớ mới hiểu thế nào là lụa đẹp vì người! Với khuôn mặt này, với bộ đồ này, tớ cho 1000 điểm, anh ấy mà không mặc gì là tớ sẽ cho 10000 điểm luôn!”“Không mặc gì tớ cũng cho một tỷ điểm.” Thi Uẩn cúi đầu lẩm bẩm.Cô không dám nhìn quá lâu, bởi người đang đứng trên bục giảng chính là anh bạn trai cũ mà cô đã tránh né cả tuần qua. Ai có thể ngờ được hai người lại gặp nhau trong tình huống ly kỳ này chứ?Dù đã học đến thạc sĩ, Thi Uẩn vẫn sợ bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi như hồi còn là học sinh tiểu học. Vì vậy vào những ngày có tiết, cô nhất định sẽ từ bỏ những bộ quần áo phong cách dopamine lòe loẹt, thay vào đó là trang phục màu đen trắng xám giản dị để lẩn trốn trong đám đông.Trước khi đến tham dự buổi diễn thuyết, cô vừa kết thúc một môn học nên vẫn đang mặc chiếc áo len cardigan màu kem đơn giản, thực sự chẳng có gì đáng chú ý. Ấy vậy mà ngay khi Chu Trạch Chung bước lên bục giảng, ánh mắt anh đã khóa chặt vào cô.Lâm Vi không hiểu sao cô bạn mình lại tỏ ra e dè như vậy, bèn hỏi: “Cậu cúi gằm xuống làm gì thế? Trông như kẻ trộm ấy, cậu trộm tiền của anh ấy à?”“Tớ đã trộm mất tình cảm của anh ấy.” Thi Uẩn nhắm mắt lại, thở dài thú nhận: “Anh ấy là bạn trai cũ của tớ đó.”Lâm Vi tưởng đây chỉ là một câu bông đùa nên bật cười khúc khích: “Tớ cũng có một bí mật chưa kể cho cậu, thực ra trưởng khoa khoa Thương mại là bố ruột thất lạc nhiều năm của tớ đấy.”Thi Uẩn lườm Lâm Vi, chân thành nói: “Cậu đúng là một đứa con có hiếu.”Gần đây giáo sư hướng dẫn của Thi Uẩn đang cùng với một giáo sư bên khoa Tâm lý học soạn thảo một cuốn sách về tâm lý học trẻ em. Cuốn sách này được coi là hàng đặt riêng cho tập đoàn Đồng Nhạc, sẽ được phát hành rộng rãi vào Tết Thiếu nhi năm nay.Với tư cách là sinh viên của hai bên, Thi Uẩn và Lâm Vi cũng tham gia viết một phần nội dung, đôi khi công việc của hai người giao thoa một số chỗ.Vì chức năng toàn diện cũng như thời gian lưu trữ tài liệu lâu hơn của QQ, các giáo viên ở đại học D thường thích dùng QQ để tạo nhóm, phục vụ cho việc giao tiếp.Đối với những bạn học thông thường, Thi Uẩn hầu như chỉ liên lạc qua QQ, không thêm bạn Wechat.Giống như Lâm Vi và Phàm Khải, mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức gặp mặt chào hỏi nên họ chưa từng thấy cảnh Thi Uẩn khoe khoang tình yêu trên vòng bạn bè, tất nhiên cũng không rõ trạng thái tình cảm của cô.Phàm Khải là sinh viên khoa Thương mại, lần này đương nhiên cũng đến nghe buổi diễn thuyết, tình cờ còn ngồi ngay phía trước Thi Uẩn.Thấy Lâm Vi không tin, Thi Uẩn đành phải lia mắt về phía chàng trai đang tỏ vẻ ngạc nhiên đằng trước, dù sao tuần trước cậu ta cũng đã tận mắt chứng kiến hành động “động chạm” âu yếm của cô với Chu Trạch Chung.“Cậu hỏi Phàm Khải đi, cậu ấy có thể xác nhận.”Nhưng Phàm Khải có lối suy nghĩ thẳng tắp, tư tưởng trong sáng đến mức chả liên tưởng sâu xa gì, cậu ta quan sát bóng dáng anh tuấn trên bục diễn thuyết rồi nói: “Tớ không dám đánh giá mối quan hệ giữa cậu và anh ấy. Tuy nhiên theo những gì mắt tớ thấy, cậu muốn sờ mông người ta và bị từ chối.”Thi Uẩn: “...”Đúng là đàn ông, đến chết vẫn là sinh vật đơn bào.Ban đầu Lâm Vi còn nghĩ đó là câu bông đùa, giống như việc cô ấy tự xưng là bạn gái ngoài ngành của một ngôi sao nam nào đó, đều chỉ là mấy trò xiếc tự tìm niềm vui mà thôi.Thế nhưng qua lời Phàm Khải, có vẻ như giữa hai người thực sự có một mối quan hệ không rõ ràng.Ít nhất không phải mối quan hệ bình thường có thể tùy tiện sờ mông đối phương…Thi Uẩn bất lực từ bỏ việc giải thích, bắt đầu chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Cô chắc chắn vừa nãy Chu Trạch Chung đã trông thấy cô rồi, thế nhưng sau đó anh không hề nhìn lại một lần nào.Không biết đây là trò ve vãn hay là anh đang trả thù vì những ngày qua cô đã lạnh nhạt với anh.Thi Uẩn cứ cảm giác lòng mình uất nghẹn nhưng không biết làm sao để giải tỏa, cô không quen kiểu tự xoắn xuýt như thế này lắm.Suốt buổi diễn thuyết dài hai tiếng, Thi Uẩn tắt mở các ứng dụng trên điện thoại hàng chục lần nhưng chẳng có mấy nội dung lọt vào mắt, tầm nhìn cứ không kiềm chế được mà chạy lên người đứng trên bục diễn thuyết.Phần cuối cùng là phần hỏi đáp của sinh viên.Rất nhiều sinh viên giơ tay, không biết là cố ý hay vô tình, Chu Trạch Chung đã chọn gần hết các bạn học xung quanh cô.Một bạn học ngồi sau cô hai hàng hỏi: “Sếp Chu, cư dân mạng đều nói rằng ba năm du học ở Đức sẽ là bảy năm khó quên nhất trong năm năm đời sinh viên. Nhưng em thấy bốn năm trước, tức là khi anh hai mươi tư tuổi, anh đã thuận lợi hoàn thành chương trình thạc sĩ ở Đức và trở về nước. Xin hỏi anh có kinh nghiệm học tập nào có thể chia sẻ với chúng em không ạ?”Chu Trạch Chung mỉm cười đáp: “Cũng giống như mọi người thôi, trước khi thi cầu tổ tiên phù hộ, thi xong xin thầy cô rủ lòng thương.”Thi Uẩn có ảo giác thi thoảng đôi mắt nhiễm ý cười của anh lại rơi xuống người cô, nhưng khi cô ngẩng đầu lên để xác nhận thì lại chẳng thấy gì.Các sinh viên dưới khán đài đều bị chọc cười, thấy Chu Trạch Chung không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài, những câu hỏi của mọi người càng trở nên táo bạo hơn.“Sếp Chu, nếu sau này em cũng muốn trở thành nhà tư bản độc ác, xin hỏi giờ chuyển sang ngành nào thì kịp ạ?”“Tôi học ngành Hóa học nhưng tôi đã thực hiện giấc mơ của bạn bằng cách thừa kế sự nghiệp gia đình, tôi nghĩ trường hợp của tôi không có tính tham khảo gì mấy.”“Sếp Chu, anh có cần người thân giúp anh chia sẻ áp lực kinh tế không ạ?”“Mỗi năm vào hai mùa tuyển dụng Xuân - Thu, chúng tôi đều tuyển dụng rất nhiều bạn sinh viên vào Đồng Nhạc để chia sẻ áp lực kinh tế. Mùa Thu không còn xa nữa, bạn có thể bắt đầu chuẩn bị sơ yếu lý lịch rồi đấy.”Ngoài việc chia sẻ kiến thức về kinh doanh, đây cũng là một buổi quảng cáo tuyển dụng hiệu quả, về bản chất là hoạt động đôi bên cùng có lợi.Buổi diễn thuyết kết thúc, Thi Uẩn buồn bã thu dọn đồ đạc định rời đi ngay.Trước khi ra cửa, cô liếc nhìn người đàn ông đã xuống khỏi bục diễn thuyết đang cúi người nói chuyện gì đó với các giáo sư ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ánh mắt chuyên tâm không hề nhìn sang chỗ khác.Thi Uẩn bực bội dậm chân, tính ghé sang Vân Đình Các xả giận một trận rồi mới về nhà.Vân Đình Các là một nhà hàng tư nhân gần trường, nơi này được trang trí theo phong cách Trung Hoa thanh lịch, giá cả không hề rẻ.Bình thường sinh viên sẽ không đến đây mà chủ yếu là những buổi xã giao quan trọng của các nhân vật ở tầng lớp cao.Vì vậy việc Thi Uẩn gặp nhóm Chu Trạch Chung ở đây không quá bất ngờ.Thầy Dương thấy Thi Uẩn cũng không lấy làm ngạc nhiên, ông ấy biết cô học trò của mình xuất thân giàu có từ lâu rồi. Ngày thường cô đều cầm túi xách mấy chục vạn đựng sách giáo khoa như xách giỏ rau, giờ chi mấy chục ngàn cho một bữa ăn chẳng có gì hiếm lạ.“Thi Uẩn, em cũng tới đây ăn cơm à?”Nếu hôm nay không lơ đễnh thì chắc chắn Thi Uẩn đã quay đầu tìm một góc hẻo lánh nào đó để trốn rồi, sao có thể dễ dàng chạm trán với cả một nhóm giảng viên như này được.Nhưng đã đụng mặt rồi, cô đành phải gật đầu chào hỏi lễ phép.Chào sếp Chu, chào trưởng khoa, chào thầy hướng dẫn, ngoại trừ những chú chim sẻ đang líu lo bên cạnh không được gọi tên, những người khác đều nhận được lời chào của cô.Thi Uẩn còn tưởng phần thử thách đến đây là kết thúc, ngờ đâu Chu Trạch Chung lại nhìn cô chằm chằm rồi mời: “Nếu đều tới đây dùng bữa, sao thầy Dương không dẫn học trò của mình theo luôn?”Như bị ma xui quỷ khiến, Thi Uẩn không buông lời từ chối, các vị lãnh đạo cũng hưởng ứng theo.Ngồi cùng một bàn đương nhiên không có lý do gì mà không giới thiệu lẫn nhau, vì vậy trưởng khoa khoa Thương mại bắt đầu dẫn dắt mọi người nâng ly chúc mừng Chu Trạch Chung.Đến lượt vị đồng chí ngồi trước Thi Uẩn, thầy Dương điên cuồng nhắn tin cho cô, mặt nhăn nhó đến mức làn da ngăm đen cũng sắp chuyển sang màu đỏ.[Ông trời ơi, sao em không thay rượu bằng Sprite ấy?][Thầy chỉ mới thấy đứa em họ của thằng cháu trai thầy chúc nó nửa ly sữa bò Vượng Tử trong bữa tiệc tốt nghiệp mầm non thôi…]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro