Nữ tặc
Thủy Tô Diệp
2025-02-21 07:42:13
Giờ nói gì cũng thành ngụy biện, dĩ nhiên hành vi của họ nhìn từ góc độ nào cũng không trong sạch. Thi Uẩn không phải Đậu Nga, cô hoàn toàn không có mặt mũi nào để kêu oan, đành chủ động đổi hướng chủ đề đầy tranh cãi này.Thi Uẩn nhắm mắt nói: “Tớ nghĩ việc cấp bách hiện giờ là phải cởi trói cho Chu Trạch Chung…”Tiền Dư gật đầu: “Hiểu rồi, cậu không thích ăn thịt Đông Pha bị trói gô, cứ luôn cảm thấy thiếu đi cái chất tự do.”Chủ tiệc sinh nhật bừng tỉnh hùa theo: “Tôi còn thắc mắc sao khi Sói Xám nấu cừu lại cởi trói cho chúng, cuối cùng cũng hiểu ra rồi, cảm ơn chú em nhé.”“Dừng! Dừng! Dừng!” Thi Uẩn được Thi Dật đỡ ra khỏi góc phòng, giơ tay bịt miệng hai người lại: “Có gì thì nói riêng được không, mọi người chừa cho tớ chút mặt mũi đi mà?”Chủ đề của mọi người dần dần chệch hướng, nếu cứ kéo dài thêm nữa, Chu Trạch Chung có thể tự nghĩ ra cách giải thoát bản thân luôn rồi.Thi Dật không đành lòng nhìn anh em mình chịu khổ, anh ấy chen vào góc phòng, ngồi xổm trước mặt Chu Trạch Chung vừa gỡ nút thắt vừa ngạc nhiên tấm tắc: “Tôi còn đang khó hiểu cậu đang trốn chỗ tốt, sao lại đột nhiên biến mất, thì ra là bị nữ tặc bắt cóc.”“Không phải, tôi tự nguyện vào hang cọp đấy.” Chu Trạch Chung hờ hững giải thích.“Ok.” Thi Dật ném sợi dây đã cởi ra lên người anh, thầm chê bai: “Một người muốn đánh một người muốn chịu đòn, không bất ngờ sao hai người lại yêu nhau, trai nhà quê như tôi chẳng hiểu nổi cái thế giới hoa lệ của mấy người.”Qua cơn tê cứng, chân đã có thể cử động tự nhiên, Chu Trạch Chung gật đầu với Thi Uẩn ra hiệu mình vẫn ổn, bấy giờ nếp nhăn giữa hàng lông mày cô mới giãn ra.Chu Trạch Chung buộc lại sợi dây nhảy rơi vãi, thả vào cái hộp ban đầu, bình tĩnh lên tiếng: “Không hiểu cũng bình thường thôi, thầy cô cũng không dạy những thứ này, không thể trách cậu được, đi chơi đi.”Thi Dật: “...”Lũ độc thân như họ sớm muộn gì cũng sẽ đứng lên, giương cao ngọn cờ “Độc thân muôn năm”, hô vang khẩu hiệu “Độc thân vô tội”, nhắm thẳng vào lũ chó ân ái đáng ghét kia mà nã pháo!Sau khi được giải cứu, đám đông lại chuyển mũi nhọn trêu chọc sang phía Chu Trạch Chung.“Cảnh vừa rồi đẹp lắm, không đưa Chu Trạch Chung đi đóng phim thật đáng tiếc.”“Sếp Chu của chúng ta vào vai cô vợ nhỏ mong manh yếu đuối cũng hợp phết đấy.”“Thi Uẩn là gió, Trạch Chung là cát, gió thổi đâu cát bay theo đó.”“Hầu ca, sư phụ của chúng ta lại bị yêu quái bắt đi rồi.”“...”Chu Trạch Chung mặc kệ họ, quay người vào bếp rót cho Thi Uẩn một cốc nước ấm.Do quá khát, Thi Uẩn cũng chẳng màng nước nhạt nhẽo thế nào, ôm cốc lên tu ừng ực hết sạch.Tiền Dư ghé sát tai Chu Trạch Chung, cười tủm tỉm: “Có phải vì anh cứ không chịu gật đầu đồng ý lời tỏ tình của người ta nên Thi Uẩn mới phải dùng đến biện pháp cưỡng ép không? Nói thật đi, anh có khuất phục trước thế lực xấu xa không?”Chu Trạch Chung thản nhiên đáp: “Tôi chỉ nhượng bộ khi cô ấy đòi chia tay thôi, những lúc khác đều là cam tâm tình nguyện.”Miệng lằn miệng lẽo, cứ tự chuốc khổ vào thân, Tiền Dư chỉ muốn tát cho cái miệng nhiều chuyện của mình hai cái thật mạnh.Mai là ngày làm việc, hầu hết mọi người đều phải đi làm nên buổi tiệc sinh nhật tan vội trước mười hai giờ.Tối nay Thi Dật uống rượu nên Thi Uẩn đảm nhận việc lái xe.Anh ấy mở cửa ghế phụ nhưng không ngồi xuống, chỉ thò đầu vào hỏi Thi Uẩn: “Này đồng chí nữ tặc, sao không tiện thể bắt cóc luôn Chu Trạch Chung về nhà luôn?”Chu Trạch Chung đang đi ngang qua dừng bước, nhẹ giọng nói: “Hôm nay tha cho tôi đi, tôi còn chút việc cần xử lý.”“Muộn thế này còn có việc gì gấp chứ?” Thi Dật thắt dây an toàn, lẩm bẩm, nghĩ mãi không ra đối phương bận gì.Thi Uẩn nhìn chằm chằm cần gạt nước mưa đang lắc lư điên cuồng, tâm trạng bỗng dưng bình tĩnh lạ thường, cô thờ ơ đáp: “Chắc là đi xử lý quan hệ mẹ chồng con dâu đấy.”“Cậu ta đồng ý lấy em rồi à? Em đút bùa mê thuốc lú gì mà hiệu quả thế?”“Chỉ là bát canh đu đủ nấm tuyết hạt sen hồi trưa thôi, bốn mươi tám đồng một phần.”“...”Thực tế chứng minh, giác quan thứ sáu của Thi Uẩn cực kỳ chuẩn xác. Bốn giờ chiều hôm sau, vừa hỗ trợ coi thi xong kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của sinh viên đại học, cô đã gặp mẹ của Chu Trạch Chung - Trần Kha Linh, đang đợi mình dưới tòa nhà hành chính.“Tiểu Thi, có thể trò chuyện với dì một lát được không?” Người phụ nữ ăn mặc tinh tế ngỏ lời mời cô.Trần Kha Linh luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, có lẽ nhờ thói quen ít cười này mà làn da bà ấy vẫn căng mịn, hầu như không thấy nếp nhăn.Thi Uẩn ấp úng gật đầu: “Được ạ, thưa dì.”Cô hơi sợ bà ấy.Lúc này không phải giờ ăn, theo diễn biến trong phim truyền hình và tiểu thuyết thì hai người nên tìm một quán cà phê yên tĩnh để tranh luận. Nhưng Trần Kha Linh không làm vậy, bà ấy dẫn Thi Uẩn đến Vân Đình Các gần trường.“Dì chưa từng đến đây nhưng nghe Trạch Chung nói cháu rất thích bánh dứa của nhà hàng này, sáng nay dì đã gọi điện đặt trước một ít.” Trần Kha Linh mỉm cười nói.Thi Uẩn đoán bà ấy là người có yêu cầu rất cao với bản thân, ngay cả khi cười cũng giữ nét mặt căng cứng, khiến cô vô cùng áp lực.“Làm phiền dì quá, dì tìm cháu có chuyện gì ạ?” Thi Uẩn nhấp một ngụm trà, định đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát cắt đứt mọi rắc rối.Trần Kha Linh đẩy đĩa bánh còn nóng hổi về phía cô, vẻ mặt bình thản: “Đã lâu rồi Trạch Chung không nghe lời bố mẹ nữa, thằng bé muốn yêu đương với ai, bọn dì cũng không nhúng tay vào được.”Thi Uẩn đặt tách trà xuống, giọng cô nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức mạnh: “Dì và chú đã can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của anh ấy rồi. Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa bao giờ được tự do lựa chọn.”Trong mắt người ngoài, Chu Trạch Chung là một cậu ấm nhà giàu may mắn, là con một không cần tranh giành, dễ dàng thừa kế gia sản hàng tỷ.Nhưng mỗi nhà đều có nỗi niềm riêng, cuộc sống của anh không hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài.Khi Chu Trạch Chung còn nhỏ, Trần Kha Linh luôn nói với anh rằng tập đoàn Đồng Nhạc được xây dựng vì anh, bố mẹ yêu thương anh biết bao, toàn những lời hoa mỹ và hời hợt mà người ta không biết thực hư thế nào.Nhưng trẻ con lại dễ tin những điều này, chỉ cần vài lời ngon ngọt là có thể nắm bắt được tâm hồn thuần khiết của chúng. Hồi nhỏ, Chu Trạch Chung luôn đảm bảo với mẹ rằng sau này nhất định sẽ quản lý tốt Đồng Nhạc.Đến khi lớn hơn một chút, khoảng năm Chu Trạch Chung tám tuổi, anh bỗng phát hiện ra tập đoàn Đồng Nhạc còn lớn hơn anh bảy tuổi. Ngôi mộ nhỏ mà anh đến thăm viếng hàng năm hóa ra là của một người anh trai đã mất sớm.Người anh ấy đã qua đời vì bệnh tật năm lên bốn tuổi. Vợ chồng Trần Kha Linh phải mất hai năm mới quyết định thoát khỏi xiềng xích tự giam hãm mình, đặt hy vọng vào một sinh mệnh mới.Tuy nhiên họ khó tránh khỏi luôn nhìn thấy một linh hồn khác qua thân hình nhỏ bé của Chu Trạch Chung, là linh hồn mà họ cảm thấy thiếu sót.Họ bắt Chu Trạch Chung học violin mà anh không thích, cũng luôn tặng anh những món đồ chơi Ultraman mà anh không ưa vào ngày Tết Thiếu nhi.Họ muốn con trai học trong thành phố, muốn anh học chuyên ngành Kinh tế để kế thừa sự nghiệp gia đình, muốn anh kết hôn với người họ chọn sẵn.Họ muốn giam cầm Chu Trạch Chung bên mình, đương nhiên không đồng ý cho anh du học nước ngoài.Đó là lần đầu tiên Chu Trạch Chung lên tiếng phản kháng trong nhà, cuối cùng bố mẹ cũng nhận ra đây là một cá thể độc lập khác với người con trai đầu.Nhưng rồi sao? Trần Kha Linh quá áy náy với đứa con mất sớm, bà ấy luôn cầu xin Chu Trạch Chung nhượng bộ hết lần này đến lần khác bằng những lời lẽ mềm mỏng, yêu cầu anh từ bỏ việc học cao hơn để về bên bố mẹ thừa kế công việc gia đình.Họ không quan tâm tại sao Chu Trạch Chung khăng khăng muốn học Hóa học, không hiểu tại sao anh nhất định phải sang Đức chịu khổ vì học hành, không biết anh vẫn giữ ước mơ làm nhà khoa học từ nhỏ.Đến khi con trai đã cao lớn hơn nhiều, khi anh trở nên ít nói và không giỏi giao tiếp, khi anh chọn cách rời xa gia đình không quay về, khi anh hoàn toàn không còn giống đứa trẻ hay cười trong ký ức nữa, bố mẹ anh mới tỉnh ngộ liệu đã quá muộn rồi chăng?Trần Kha Linh im lặng rất lâu, khi lại cất tiếng, giọng bà ấy đã khàn đặc: “Hôm qua thằng bé hiếm khi về nhà ở, nói chuyện với dì rất lâu, dì mới nhận ra nó là một cá thể độc lập như thế nào.”“Dù người ta thường tự giễu bản thân như những con chuột trong cống rãnh nhưng ai cũng biết, con người luôn hướng về ánh mặt trời.”“Dì có thể hiểu tại sao Trạch Chung thích cháu, bởi vì cháu luôn tươi sáng, dám là chính mình, sẵn sàng lan tỏa hơi ấm. Thằng bé có thể hấp thụ được vô số năng lượng từ cháu, có thể khiến nó luôn tràn đầy kỳ vọng về ngày mai.”“Dì tìm cháu đầu tiên là để xin lỗi, dì không nên trút cơn oán giận vì không kiểm soát được con cái lên cháu, dì cảm thấy rất áy náy, mong cháu có thể tha thứ.”“Thứ hai, sau này dì và bố thằng bé sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nó nữa, hai đứa có thể không cần bận tâm đến suy nghĩ của bọn dì, cứ yêu đương thoải mái.”Trần Kha Linh đứng dậy hơi cúi người với cô, lúc này Thi Uẩn mới nhận ra những sợi bạc ẩn trong mái tóc bà ấy đang lấp lánh dưới ánh sáng.Bầu không khí quá nặng nề, Thi Uẩn hơi luống cuống, cô không biết phải đối mặt thế nào với thái độ đột ngột thay đổi của người phụ nữ lớn tuổi trước mặt.“Dì đừng như vậy.” Cô run rẩy mãi mới thốt ra được câu không đầu không đuôi như này.Thực ra cô không hiểu ý nghĩa của việc Trần Kha Linh đột nhiên nói những điều này. Nếu bà ấy thật sự không muốn can thiệp vào cuộc sống của Chu Trạch Chung thì cứ ẩn mình như trước đây là xong rồi, tại sao còn phải diễn màn này cho cô xem?Hay là… Họ mong cô trở thành chất kết dính giữa Chu Trạch Chung và bố mẹ? Cô nhất định phải dính líu vào ư? Thi Uẩn hơi hoang mang.Bánh trên bàn bắt đầu nguội dần, hương dứa của bánh cũng nhạt đi, hiếm khi Thi Uẩn mất hứng thú với món ăn ngon này.Cả hai đều không nói gì nữa, Trần Kha Linh đang chờ đợi, chờ cô đưa ra câu trả lời tích cực.Im lặng hồi lâu, cửa phòng VIP bỗng bị đẩy ra.Người đến là Chu Trạch Chung, hiếm khi anh không giữ được bình tĩnh và phép tắc, cứ thế ngang nhiên xông vào phòng.Bước chân của anh vội vàng, chỉ vài bước đã đến bên Thi Uẩn, dang tay ôm cô vào lòng.Giọng Chu Trạch Chung rất cứng rắn, không cho ai phản bác: “Mẹ, xin mẹ đừng kéo Thi Uẩn vào những chuyện không cần thiết nữa.”“Con có thể đảm bảo với mẹ rằng, con sẽ không bỏ mặc Đồng Nhạc, cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với bố mẹ, mẹ cứ yên tâm.”Thân hình mảnh mai của Trần Kha Linh hơi run rẩy, bà ấy nghẹn ngào: “Mẹ muốn con trở về bên bố mẹ, như hồi còn nhỏ vậy.”Chu Trạch Chung lạnh lùng đáp: “Con không phải Chu Trạch.”Anh không nói thêm gì nữa, kéo Thi Uẩn rời khỏi Vân Đình Các.Trong xe, Thi Uẩn giơ tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Chu Trạch Chung, ánh mắt đầy xót xa.Chu Trạch Chung nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, giọng khàn đặc: “Đừng lau nữa, lát nữa lại không giữ được quần áo.”Thi Uẩn hôn lên các khớp ngón tay cong cong của anh, nhoẻn miệng cười: “Sẽ không, em thích tất cả mọi thứ của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro