Tạ chủ long ân
Thủy Tô Diệp
2025-02-21 07:42:13
Không, không phải, chiếc điện thoại này là của Thi Uẩn.La Toàn biết mình nên trả lời như vậy, nhưng hiện tại đầu óc anh ta chỉ toàn nghĩ đến: Đúng rồi, giọng nói này là của sếp Chu nhà chúng tôi.Là người ở bên cạnh Chu Trạch Chung hơn bốn năm, mỗi tuần gặp mặt không dưới ba mươi lăm tiếng, thời gian bên nhau bình thường còn nhiều hơn cả bố mẹ, từ lâu La Toàn đã khắc ghi giọng của đối phương sâu vào tận phổi.Nhưng cơ chế tự bảo vệ của một người làm thuê vẫn còn đang hoạt động, vì để tránh ngày mai bị đuổi việc vì lỡ bước vào công ty bằng chân trái, La Toàn cố nuốt xuống hết những suy nghĩ đó.Lãnh đạo đài thấy dáng vẻ khó nói của anh ta, tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Sao thế? Trợ lý La có muốn ói không? Có cần tôi đưa anh đi bệnh viện không?”La Toàn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không sao đâu, lúc tôi suy nghĩ thì thế đấy, dễ buồn nôn.”Nói xong, anh ta vỗ trán như vừa chợt nhớ ra: “À đúng rồi! Chiếc điện thoại này là của cô Thi.” Nói xong anh ta quay sang gọi Thi Uẩn đang ngồi xổm dưới máy quay phim kéo đường dây cách đó không xa: “Cô Thi, điện thoại của cô kêu này.”Lúc này Thi Uẩn đang bận cúi dưới máy quay kéo dây, cô không có thời gian ngẩng đầu lên, chỉ khua tay nói: “Trợ lý La, nhờ anh nghe máy giúp tôi, nếu đối phương không có gì gấp thì lát nữa tôi sẽ gọi lại.”“Chu Trạch Chung” vẫn đang phát ra âm thanh kỳ quặc trong lòng bàn tay La Toàn (theo anh ta nghĩ), không biết còn tưởng mình đang tán tỉnh đối phương, La Toàn chỉ mới nghĩ thôi đã thấy nổi da gà khắp người.Để kiềm chế những suy nghĩ không đúng đắn trong đầu, La Toàn không nói hai lời mà cắt ngang tiếng chuông bền bỉ của Chu Trạch Chung, trả lại sự yên tĩnh cho không gian, đồng thời cũng chặn lại dòng suy nghĩ không cần thiết.Lúc anh ta vừa định áp điện thoại lên tai thì ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhân của tiếng chuông đã xuất hiện bên cạnh mình, La Toàn lập tức đưa chiếc điện thoại nóng bỏng tay đó cho cấp trên.Vừa nghe xong đoạn đối thoại của hai người, Chu Trạch Chung nhìn lướt qua màn hình hiển thị cuộc gọi, rất tự nhiên nhận điện thoại: “Chào thầy.”“Vâng, là tôi đây.”“Được, tôi sẽ chuyển lời giúp.”“Tạm biệt.”Cuộc trò chuyện trong điện thoại ngắn gọn không để lộ điều gì, khiến lãnh đạo đài càng thêm mơ hồ. Ban đầu ông ta chỉ nghi ngờ mối quan hệ giữa Thi Uẩn và La Toàn, nhưng bây giờ có vẻ như quan hệ giữa thực tập sinh này và người nắm quyền Đồng Nhạc còn phức tạp hơn.Trong lòng có hơi tò mò, nhưng không tiện hỏi ra, đã lăn lộn nhiều năm trong môi trường công sở như vậy thì hành xử dù sao cũng cần phải cẩn thận.Sau khi cuộc gọi kết thúc, Chu Trạch Chung chủ động giải thích: “Thi Uẩn là bạn gái của tôi.”Lãnh đạo đài truyền hình mừng rỡ như bắt được vàng, có mối quan hệ đặc biệt như vậy bên cạnh, những ước vọng nho nhỏ trong lòng ông ta dường như sắp thành hiện thực.Ông ta che miệng khẽ ho vài tiếng để che giấu nụ cười rồi mới lên tiếng: “Đúng là trai tài gái sắc, thật sự rất xứng đôi!”Sau đó ông ta lại tiếp tục khen ngợi màn thể hiện của Thi Uẩn ở đài truyền hình, còn làm như vô tình nhắc đến yêu cầu của mình: “Sếp Chu, cậu có hứng thú tham gia một buổi phỏng vấn với chúng tôi không?”Hai người quen biết nhau từ trước, lúc Chu Trạch Chung vừa mới lên chức tổng giám đốc, chính vị lãnh đạo này là người viết bài báo tin tức.Chu Trạch Chung từ chối: “Không cần đâu, bố tôi đủ đại diện cho Đồng Nhạc rồi.” Anh ngừng một chút rồi bổ sung thêm: “Thi Uẩn không phải là người có mối quan hệ đặc biệt, đối xử với cô ấy như một nhân viên bình thường là được.”Nói đến mức này, dĩ nhiên cũng không tiện ép buộc thêm, nếu không sẽ tỏ ra hơi được voi đòi tiên.Suy nghĩ tiếc nuối còn chưa biến mất, Chu Trạch Chung đã mang lại một tin tức tốt khác.“Đồng Nhạc dự định tặng đài truyền hình một lô thiết bị thu âm, trụ sở của nhà sản xuất đặt ngay tại Thượng Hải, có thể đảm bảo dịch vụ bảo trì trong vòng bốn giờ trong thành phố, không biết đài các ông có hứng thú không?”Lãnh đạo đài truyền hình vô thức liếc nhìn bóng lưng bận rộn của Thi Uẩn, trong đầu đã hiểu ra mọi chuyện.Mấy hôm trước, thiết bị thu âm của đài bị hỏng, Thi Uẩn vừa bị kỹ sư của bên sản xuất nhắn tin quấy rối, lần này Chu Trạch Chung đang trút giận thay đối phương.“Vậy thì tốt quá, đúng là vinh dự của đài chúng tôi, tôi đại diện đài cảm ơn sếp Chu trước!” Những nếp nhăn ở khóe mắt lãnh đạo đài xếp lại thành nhiều lớp khi ông ta mỉm cười.Không cần suy xét kỹ mục đích động cơ lần này của Chu Trạch Chung, dù sao thì đài cũng đã nhận được lợi ích, điều này không cần nghi ngờ gì nữa.Thiết bị thu âm hiện tại của đài được sử dụng từ năm 2019, không hẳn là quá lỗi thời, nhưng ai mà không muốn dùng phiên bản mới nhất chứ?Huống chi trụ sở của công ty sản xuất trước đây đặt ở Thủ đô, tất cả điểm bảo hành khu vực Đông Hoa đều được sắp xếp ở công ty Nam Kinh, nếu gặp phải sự cố hư hỏng lớn, việc sửa chữa kịp thời cũng rất khó khăn.Sắp xếp lần này đúng là hoàn hảo, lãnh đạo đài không nói thêm gì, vui mừng gọi điện báo cáo lên cấp trên.Để thể hiện thành ý, đài cũng hứa trong năm tới sẽ tăng tần suất phát sóng quảng cáo cho các sản phẩm của Đồng Nhạc vào khung giờ vàng.Không hẳn là một sự trao đổi lợi ích công bằng nhưng lòng thành đã rõ ràng, cả hai bên đều vô cùng hài lòng, còn hẹn nhau ăn trưa để chúc mừng đơn giản.Cảnh trí trong văn phòng đã được chuẩn bị xong, Thi Uẩn dùng khăn ướt mà đồng nghiệp đưa tới để lau tay rồi tiến về phía ba người họ.Lãnh đạo đài nhìn thấy vậy thì tinh ý đề nghị rời đi.Thi Uẩn không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ giơ tay đòi lại điện thoại từ Chu Trạch Chung: “Vừa nãy ai gọi cho em thế?”“Thầy hướng dẫn của em.” Chu Trạch Chung đưa chiếc điện thoại bị dính đầy keo sữa nặng thêm gấp đôi cho cô: “Nói là cuối tuần này ở thủ đô có một buổi hội thảo về văn học mạng, bảo em tham gia cùng ông ấy.”Đối với một người làm công ăn lương, đây đúng là một tin buồn, cuối tuần khó khăn lắm mới trông đợi được lại bị cướp mất, Thi Uẩn gần như muốn ngất xỉu tại chỗ.Cô chán nản nói: “Cảm ơn, cho em chết đi sống lại chút đã.”Cô không dám nghĩ việc phải làm liên tục mười hai ngày sẽ khiến cô trở nên u ám và khép kín đến mức nào.Chu Trạch Chung khẽ cười: “Sợ cái gì, chẳng phải em đi làm châu chấu học thuật sao? Đến lúc đó ăn uống thoải mái mới xứng đáng với phí tham dự mà thầy hướng dẫn trả cho em.”“Nghe cũng có lý, đáng thưởng!” Thi Uẩn lấy lại được chút sức sống, lập tức chuyển 1000 tệ qua Wechat cho Chu Trạch Chung.Dù đi đâu ngủ thì vẫn là ngủ, những lời lảm nhảm của các chuyên gia già nua chắc chắn là liều thuốc ngủ hiệu quả nhất.Chu Trạch Chung cũng không khách sáo, cứ thế nhận chuyển khoản ngay, anh cười khẽ: “Cảm ơn sếp.”La Toàn đã quan sát toàn bộ từ đầu đến cuối có khổ mà không thể nói, lẽ ra anh ta nên quay lưng rời đi từ lúc nãy giống như vị lãnh đạo kia, thay vì để bản thân no nê lại còn phải chịu cảnh bị nhét đầy cơm chó như thế này…May mà cả hai người kia vẫn còn chút lương tâm, kịp thời kết thúc kế hoạch chia sẻ tình yêu, giúp La Toàn có được cơ hội thở dốc.Thi Uẩn hỏi: “Chu Trạch Chung, anh cũng đến nhận phỏng vấn à? Sao em không nhận được thông báo?”Chu Trạch Chung ẩn ý nói: “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ đến giám sát công việc, bây giờ thì đi đây, em tiếp tục làm việc đi.”Thi Uẩn: “...”Thật đúng là tư bản đáng ghét!Theo kế hoạch ban đầu, chủ tịch Chu Hằng Côn sẽ đến địa điểm sớm năm phút.Lúc nhìn thấy Thi Uẩn, ông ấy còn tưởng mình hoa mắt, mãi cho đến khi đối phương và đồng nghiệp lễ phép gọi một tiếng “chủ tịch Chu”, ông ấy mới nhận ra đây là sự thật.Nhưng vào lúc này, Chu Hằng Côn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành gật đầu đáp lại một cách đơn giản.Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, nội dung đã được Chu Hằng Côn xác nhận từ trước. Mục đích chính là để thông báo với bên ngoài về việc chủ tịch Đồng Nhạc sắp từ chức.Chu Trạch Chung sẽ từ vị trí thái tử trên danh nghĩa trở thành người nắm quyền thực sự.Dĩ nhiên quy trình bổ nhiệm không thể nhanh như vậy. Lúc này Chu Hằng Côn tung tin ra chỉ để gây áp lực cho Chu Trạch Chung, khiến anh không còn đường lùi nữa.Bởi vì ông ấy hiểu rõ tính cách của con trai mình, đạo đức và ý thức trách nhiệm không phải là thứ anh có thể dễ dàng từ bỏ, nếu không anh đã chẳng cam tâm tình nguyện làm việc cho Đồng Nhạc bao nhiêu năm nay.Buổi phỏng vấn kết thúc đúng giờ như dự kiến sau nửa tiếng, song Thi Uẩn lại cảm thấy như dài bằng một năm, cả thể xác lẫn tinh thần gần như rơi vào trạng thái nghẹt thở.Có lẽ vì cuộc sống trôi qua quá dễ dàng, Thi Uẩn cũng không thể hiểu được những người bề trên như Chu Hằng Côn, những kẻ nắm quyền lực trong tay lại sử dụng nó một cách triệt để, điều này khiến Thi Uẩn càng thêm không thích ông ấy.Sau buổi phỏng vấn, lãnh đạo đài truyền hình được Chu Hằng Côn mời ở lại ăn cơm.Thi Uẩn vốn định cùng đồng nghiệp trong nhóm thiết bị lẻn về, không ngờ lại bị Chu Hằng Côn cắt đứt đường lui.“Đúng lúc, Tiểu Thi cũng ở lại ăn cơm luôn đi.”Lãnh đạo đài truyền hình cũng gật đầu tán thành: “Đúng rồi, cô cũng đã vất vả nãy giờ, ở lại ăn cùng đi.”Cái gì mà đúng lúc? Hơn nữa cô làm chân chạy vặt thì vất vả được bao nhiêu? Thi Uẩn đúng là có khổ mà không thể nói.May mà lãnh đạo cũng khéo hiểu lòng người, đối phương vẫy tay, gọi luôn tổ trưởng và một cô gái khác cùng tuổi với cô ở lại làm bạn, điều này khiến tâm trạng Thi Uẩn dễ chịu hơn nhiều.Bữa trưa được giải quyết ngay tại nhà ăn nội bộ của Đồng Nhạc, tuy nói là đồ của nhà ăn nhưng hương vị thì tuyệt đối ngon lành.Từng có một bài viết nổi đình đám trên mạng với tiêu đề [Tôi đi phỏng vấn chỉ vì bữa ăn ở Đồng Nhạc].Bất kể kết quả phỏng vấn ra sao, Đồng Nhạc đều cung cấp một khoản trợ cấp đi lại và ăn uống cho tất cả các ứng viên. Nếu thời gian phỏng vấn trùng với giờ ăn, các ứng viên có thể tùy ý đổi trợ cấp ăn uống thành phiếu ăn tại căng tin, những ai đã từng ăn ở đây đều không ngoại lệ cho đánh giá năm sao.Người ta thường nói dân lấy ăn làm trọng, Đồng Nhạc chỉ cần lý do đơn giản như vậy đã đứng vững trong danh sách các công ty được yêu thích nhất nhiều năm liền.Phòng ăn có bàn tròn, vấn đề sắp xếp chỗ ngồi khó nhằn này lại một lần nữa xuất hiện.Không nghi ngờ gì nữa, Chu Hằng Côn ngồi ở vị trí trung tâm, Chu Trạch Chung bị gọi đến đột xuất ngồi bên phải của ông ấy, còn lãnh đạo của đài truyền hình ngồi bên trái.Trong ba người còn lại tham dự bữa ăn, ai sẽ ngồi cạnh Chu Trạch Chung trở thành câu hỏi khó?Chưa kịp để Thi Uẩn suy nghĩ, Chu Trạch Chung vừa chậm một bước do bận họp đã kéo ghế bên cạnh cho cô: “Em đang đứng phạt à?”Không hiểu sao, Thi Uẩn bỗng hơi lo lắng, dù lãnh đạo đã nhìn thấy cảnh cô và Chu Trạch Chung thắm thiết nhưng còn những đồng nghiệp khác thì sao?Trưởng nhóm ghé sát tai cô thì thầm: “Chiều thứ sáu tuần trước, tôi thấy cô và sếp Chu dính nhau bên ngoài công ty.” Cô ấy ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Cô biết đấy, tôi là người hay nói nhiều, cho nên…”Cho nên, tất cả những người có mặt ở đây đều đã biết rồi, chẳng trách không một ai tỏ ra ngạc nhiên.Thi Uẩn: “...”Thấy cô mãi chưa ngồi xuống, Chu Trạch Chung ngẩng đầu nhìn cô: “Anh không nhớ là chúng ta có ký hợp đồng tình yêu bí mật hay là hôn nhân giấu kín đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro