Yêu
Thủy Tô Diệp
2025-02-21 07:42:13
Gian phòng này nằm ở góc cuối hành lang, tường phía bắc và phía tây được làm thành cửa sổ sát đất, cảnh sắc xanh um tươi tốt của rừng cây ngoài kia tràn vào trong mắt, thi thoảng lại có những cánh chim bay vút qua mang tới cảm giác choáng ngợp như đang xem màn hình lớn 3D sống động.Theo những gì mà Ngụy Tập Hào giới thiệu thì kiểu thiết kế của căn phòng này mang phong cách văn nghệ “Mori” mang hơi hướng cấm dục.Phong cách “Mori” được thể hiện qua cách bày trí của nội thất bên trong căn phòng cùng với cảnh quan bên ngoài, về phần “cấm dục” thì chắc là liên quan tới mấy chiếc nệm cứng dùng để ngồi thiền được bày trước cửa sổ kính, trên đây đều là suy đoán của Thi Uẩn.Tuy cảnh sắc vô cùng đẹp nhưng trái tim Thi Uẩn lại không thể chìm đắm vào nó.Cô chỉ vào hai tấm chiếu tatami kiểu Nhật được gắn chặt trên sàn không thể di chuyển được, vô cùng bất mãn nói với anh: “Sao không kê cái giường còn lại ra ngoài vũ trụ luôn đi? Sợ để gần quá em sẽ ăn sạch anh hay gì?”Sau này cô phải kiến nghị với Ngụy Tập Hào, bảo anh ta sửa phần giới thiệu về căn phòng này thành “Mối tình đau khổ: Tình yêu mãi mãi không thể chạm tới”, kiểu gì cũng thu hút một nhóm người yêu thích phong cách yêu đương “trong sáng” của Nhật Bản mò tới.Chu Trạch Chung cúi người xếp lại đôi giày bị cô vứt tứ lung tung, sau đó đứng dậy, bình tĩnh đóng cửa lại: “Chắc em không tin đâu nhưng để có được gian phòng này anh đã phải đổi bằng một bữa cơm đấy.”Tuy Thi Uẩn “lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý” nhưng từ thông tin mà Chu Trạch Chung nhận được, người chung phòng với anh vốn không phải là cô mà là Thi Dật nổi tiếng với biệt danh con quay sắt chạy bằng điện kia.Để tránh trường hợp Thi Dật ngủ say xong bắt đầu xoay tròn chín mươi độ, đạp chân vào mặt mình, Chu Trạch Chung đã đặc biệt tìm tới Tiền Dư để đổi lấy căn phòng mang cảm giác “khoảng cách định mệnh” này.Với cái khoảng cách xa tận ba mét thế này thì dù Thi Dật cao tới một mét tám có xoay tròn chín mươi độ đi nữa cũng không thể hóa thân thành cây cầu nối liền hai chiếc giường, mà Chu Trạch Chung không bị quấy rầy cũng yên tâm đánh một giấc mộng đẹp.“Em là nhân tố nằm ngoài dự đoán của anh, nên tạm thời nhịn chút nhé.” Chu Trạch Chung mở vali dán đầy nhãn dán của Thi Uẩn, lấy váy ngủ và đồ lót ra đưa cho cô, lên tiếng: “Cũng không còn sớm nữa, em tắm trước đi.”Sự thật đã bày trước mặt, Thi Uẩn có muốn đổi phòng cũng không khả quan lắm, thế nên dù rất khó chịu, cô vẫn chỉ có thể thuyết phục bản thân học cách chấp nhận. Cô bĩu môi ôm quần áo, giận dỗi đi vào phòng tắm.Lần này là một chuyến du lịch ngắn, kéo dài mỗi hai ngày hai đêm, thế mà Thi Uẩn lại mang theo nguyên một vali toàn quần với áo, còn mấy vật phẩm quen thuộc như máy sấy tóc, máy uốn tóc, đồ trang điểm các thứ thì nhét hết vào trong vali của Thi Dật.Trong lúc Thi Uẩn tắm rửa, Chu Trạch Chung nhanh nhẹn sửa sang lại đống quần áo lộn xộn trong vali thành từng bộ rồi treo vào trong tủ quần áo, rồi chạy đi tìm Thi Dật để lấy mấy vật dụng để ké bên đó về phòng. Chờ tới khi anh thu dọn xong xuôi thì Thi Uẩn cũng đã tắm xong, thoải mái bước ra.Lúc Chu Trạch Chung đi tắm, Thi Uẩn ngồi trên đệm thiền định, cô muốn loại bỏ hết những tạp niệm trong đầu nhưng mãi mà không thấy kết quả đâu cả.Căn phòng này cách âm cực kỳ tốt nên tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài trời chẳng mấy rõ ràng, hiện tại trong tai cô chỉ nghe thấy mỗi tiếng nước tí tách trong phòng tắm. Tiếng nước đã quấy nhiễu sự bình yên trong tim cô, trong cơn nghẹt thở cô vội nhắn tin cho cô bạn thân Hồ Cảnh Ngọc.[Đồng chí Hồ, tuần tới chúng ta ăn chay được không?]Cô đã nghĩ kỹ lắm rồi, nếu muốn gột rửa tâm hồn từ trong ra ngoài thì phải gột bỏ được hết nóng nảy và ham muốn của bản thân.Trong lúc chờ bên kia phản hồi, Thi Uẩn chắp tay ra sau lưng đi tới đi lui trong phòng, sau đó kế hoạch đi bộ của cô đã bị tiếng gõ cửa của Hồ Cảnh Ngọc cắt ngang.“Quá nửa đêm còn tới đây, chắc không phải là chị định đến níu kéo em đó chứ?” Thi Uẩn đứng bên trong phòng cười hì hì với Hồ Cảnh Ngọc.Hồ Cảnh Ngọc giơ ngón giữa, ném Vũ Sư vào trong phòng: “Không phải, có con mèo muốn nhập bọn với em thôi.”Khi vuốt mèo vả bốp bốp vào tay, Hồ Cảnh Ngọc mới thấu hiểu những lời dặn dò trước đó của Thi Dật chân thành tới mức nào.Cửa ung dung đóng lại, Thi Uẩn nhìn chăm chú chú mèo đang ngồi dưới chân, đôi mắt tròn xoe mở to ra vẻ ngoan hiền. Cô nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.Lúc Chu Trạch Chung bước ra khỏi phòng tắm, tất cả ánh đèn trong phòng đều đã tắt, nhưng tính ra cũng không quá tối vì ánh trăng xuyên qua cửa kính trong suốt rọi vào phòng đã đủ để thắp sáng không gian.Chăn xốc lên, Thi Uẩn chống cằm nằm nghiêng trên giường, nở nụ cười tinh nghịch với người đàn ông đẹp trai, chỉ tay về phía cuối giường: “Anh chọn người ngủ cùng đi.”Chu Trạch Chung nhìn theo hướng cô chỉ, sau đó phát hiện trên chiếc giường nằm sát cửa có một chú mèo béo đang nằm.Vũ Sư im lặng cuộn tròn trên giường, hai chân trước đặt dưới cằm trông vô cùng ngoan ngoãn, song đôi mắt xanh tròn xoe như bi ve đang đảo qua đảo lại đã vạch trần ý xấu trong bụng nó.Nhìn phát biết ngay ai là tác giả của trò này. Chu Trạch Chung thở dài, tiến về phía Thi Uẩn.Chiếc nệm tatami rộng một mét hai tuy không đủ cho hai người nằm thoải mái nhưng chen chúc một chút thì vẫn có thể.Thi Uẩn đã chuẩn bị sẵn sàng mở rộng vòng tay chào đón anh, vậy mà Chu Trạch Chung chỉ tới chỉnh lại váy của cô cho ngay ngắn, kéo chăn lên che đi đôi tay không “thành thật” của cô chứ dường như chẳng hề có ý định chung chăn gối.“Hóa ra trong lòng anh, em còn không bằng Vũ Sư à?” Thi Uẩn nhìn anh đầy uất ức.Chu Trạch Chung cúi xuống hôn nhẹ lên tai cô, giọng nam thủ thỉ bên tai vừa bất đắc dĩ lại đầy áp lực: “Với khoảng cách này thì hormone thích làm loạn lắm.”Đặc biệt là khi Thi Uẩn còn đang trong thời kỳ trước kinh nguyệt, tức thời điểm ham muốn dễ dàng bị estrogen thúc đẩy mà tăng cao.Cuối cùng, hai người họ vẫn chia giường ngủ. Khi cơn buồn ngủ ập tới, Thi Uẩn còn chưa kịp buồn bực đã chìm vào giấc mơ đẹp.Trong không gian không lớn cũng chẳng nhỏ, tiếng hít thở đều đều như lời hát ru của cô gái lọt vào tai Chu Trạch Chung, đưa anh vào mộng mị.Lúc tỉnh dậy còn chưa tới năm giờ sáng, bầu trời đã bắt đầu chuyển màu, Chu Trạch Chung cũng dần thấy bực bội trong lòng.Anh chợt nhận ra những gì mà Ngụy Tập Hào viết trong mấy tờ bướm quảng cáo có vẻ chẳng đúng chút nào. Rõ ràng nơi này không thể giúp con người ta kiềm chế được sự nóng nảy trong người mình.Anh nhẹ nhàng lại gần Thi Uẩn vẫn đang ngủ say, nắm lấy tay cô, ịn xuống một nụ hôn nhẹ, sau đó cầm lấy điện thoại rảo bước ra khỏi homestay.Anh bấm số gọi, Chu Hằng Côn ngày nào cũng mất ngủ vội bắt máy.“Tiểu Trạch, sao con lại gọi cho bố vào giờ này?” Đầu dây bên kia vừa mới kết nối, ông ấy đã hấp tấp mở miệng.“Bố, con sẽ tiếp quản công ty Đồng Nhạc, đồng nghĩa với việc hai người không thể can thiệp vào cuộc sống của con nữa.” Giọng Chu Trạch Chung lạnh lùng, hòa cùng với gió sớm lướt qua khu rừng mênh mông vô tận.Giọng của chàng trai ở đầu dây bên kia cực kỳ trưởng thành, lạnh lùng, khác hẳn với chất giọng hoạt bát, lanh lảnh của đứa trẻ trong trí nhớ. Chu Hằng Côn im lặng hồi lâu, cuối cùng cất tiếng khàn khàn, bi thương nói: “Vất vả cho con rồi.”Những chú chim líu ríu cãi nhau không ngừng, Chu Trạch Chung không đáp lại mà lập tức cúp máy. Anh đứng ngây người trên mảnh đất trống hồi lâu, rồi men theo con đường nhỏ bên sườn núi mà bước đi.Từ lúc Chu Trạch Chung rời đi, Thi Uẩn không thể nào ngủ yên, đầu óc cứ mơ hồ như bị vây trong sương mù.Thi Uẩn mơ màng nghe thấy tiếng cửa mở, lại không nhúc nhích nổi cơ thể nặng nề, chỉ có thể giữ nguyên tư thế, nằm nghiêng về phía cửa sổ.Bước chân thân quen, nhịp thở đều đặn, rồi cả mùi hương, sức hấp dẫn…Thi Uẩn biết người bước vào phòng là Chu Trạch Chung.Bước chân của anh vô cùng nhẹ nhàng, mang theo chút lạnh lẽo của buổi sớm, trên tay còn cầm một bó hoa dại nhỏ xinh.Những bông hoa dại được cắm trong một chiếc bình thủy tinh hẹp hình con ngựa, lặng lẽ tọa lạc trong khoảng không trống trải trước mắt Thi Uẩn, đó là cầm tinh của cô.Chu Trạch Chung chui vào trong ổ chăn ấm áp của cô, vòng tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh yếu ớt từ phía sau.Dường như trên người anh còn có mùi ẩm ướt của sương sớm, dần lấn át hương ngải đắng vốn có, khiến anh trở nên tươi mới như mùa hè, không còn đắng chát nữa.Đầu óc Thi Uẩn bỗng tỉnh táo hẳn, cô ngửi thấy một mùi hương khác thường, ngay lúc định quay người ôm anh thì bị đôi tay to lớn giữ chặt lấy eo, không để cô nhúc nhích.“Hey siri, thời tiết hôm nay thế nào?” Giọng nói mát mẻ như suối nguồn của Chu Trạch Chung vang lên.Giọng nữ máy móc đáp lại: “Hôm nay trời nắng đẹp, ánh sáng chan hòa.”Đúng lúc này, chiếc đồng hồ báo thức cổ xưa trên đầu giường nhích qua năm giờ hai mươi phút, giữa rừng cây xanh ngắt rậm rạp, Thi Uẩn đã nhìn thấy quầng sáng vàng rực rọi qua khe hở của những tán lá.Chu Trạch Chung cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đốt sống cổ thứ bảy của Thi Uẩn.Anh hỏi người con gái còn đang miên man suy nghĩ trong lòng mình: “Thi Uẩn, quay lại với anh vào ngày nắng đẹp nhé?”Hơi thở ấm áp phả lên gáy khiến ý chí của Thi Uẩn lung lay, toàn thân cô run rẩy.Cô để tâm trí trống rỗng một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại.“Anh cướp mất lời em định nói rồi đấy!” Thi Uẩn trách móc.Cách đây không lâu cô cũng từng nói như thế với Chu Trạch Chung.Chu Trạch Chung vùi mặt vào bên tai cô, thở dài: “Anh không thể đợi thêm được nữa, vậy em có đồng ý không?”Lực siết bên eo dần thả lỏng, Thi Uẩn quay lại, quàng tay qua cổ anh, trao cho đối phương nụ hôn mãnh liệt: “Tất nhiên là đồng ý rồi, Thi Uẩn em đây xưa nay chưa bao giờ nuốt lời.”Cô từng mơ hồ, không biết sự chờ đợi này sẽ kéo dài bao lâu.Thi Uẩn cảm thấy thực ra Chu Trạch Chung cũng giống cô, vô cùng mềm yếu trước tình thân, anh đã cho bố mẹ rất nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng mộng tưởng vẫn bị thực tế đánh bại.Sau vô số lần nhượng bộ lùi bước, anh đã đi tới ngã ba đường, cũng chính là sự lựa chọn ngày hôm nay, thật sự đau khổ biết bao.Nhưng đây mới là cuộc sống, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.Trong nụ hôn cuồng nhiệt, Thi Uẩn thở hổn hển hỏi Chu Trạch Chung: “Anh đã tự do chưa?”Chu Trạch Chung dí sát lại gần cổ cô, thơm nhẹ lên đó: “Anh vẫn mang gông xiềng trên người, nhưng đã có thể bay đến bầu trời rộng lớn hơn, chắc cũng là một kiểu tự do đấy.”Hai người hôn nhau đầy tình cảm, mặt trời đã hoàn toàn thắp sáng không trung u ám.Chu Trạch Chung với tay lấy điều khiển từ xa bên đầu giường, kéo tấm rèm cửa điện tử chỉ che được khung cảnh bên ngoài nhưng không ngăn được ánh sáng xuống.Anh từ từ hôn dọc từ trán xuống môi theo khuôn mặt tinh tế của cô. Nụ hôn càng sâu hơn, khó khắc chế hơn khi đến tới cổ, để lại trên làn da trắng hồng của Thi Uẩn chi chít dấu vết.Khi cơ thể cô trở nên mềm nhũn như nước, Chu Trạch Chung nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của cô, nhỏ giọng thì thầm: “Thi Uẩn, lên đây nào.”Thi Uẩn giống như một con vịt trên cạn bị ngã xuống nước, cố ôm chặt lấy phao cứu sinh mà thở dốc. Cô mở to đôi mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm: “Có mèo ở đây, mình không nên làm thế đâu.”“Không sao, anh đã đưa nó sang phòng của Thi Dật rồi.” Chu Trạch Chung lót thêm một tấm chăn dưới người cô, tay đỡ lấy eo cô, xoay chuyển vị trí: “Thả lỏng, tìm lại cảm giác cũ nào.”Chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng, như chiếc ghế bập bênh cũ trong căn nhà, khẽ ngân nga giai điệu của mùa hè và tình yêu.Vận động thể dục sáng sớm chỉ kéo dài một lát, có lẽ là do Chu Trạch Chung lo lắng cho các hoạt động khác trong ngày hoặc cũng có thể do anh sợ cơ thể Thi Uẩn sau hai tháng trống vắng sẽ không chịu mà thấy không khỏe, tóm lại Chu Trạch Chung không “tra tấn” cô quá lâu.Khi mọi người trong nhóm thức dậy sau một đêm dài, Chu Trạch Chung và Thi Uẩn cũng đã vệ sinh cá nhân xong xuôi và bước ra khỏi phòng.Lúc này, Thi Dật đang xoa bóp đôi vai mỏi mệt, miệng phàn nàn với Vũ Sư: “Trời ơi, anh đây mới là anh ruột của em, sao em lại thân thiện với người ngoài như thế? Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, ăn cây táo rào cây sung!”“Xin lỗi nhé, bây giờ tôi cũng là người trong nhà rồi, Vũ Sư quấn lấy tôi cũng bình thường thôi mà.” Chu Trạch Chung nói với giọng điệu vui vẻ.Thi Dật trợn tròn mắt: “Hai người quay lại với nhau rồi à?” Anh ấy vỗ vai em gái, nở nụ cười đầy tự hào: “Quả nhiên em gái ruột của họ Thi anh, không thể nào nhìn mặt mà bắt hình dong được!”Toàn thân Thi Uẩn vẫn còn mềm nhũn, gượng gạo phối hợp trả lời: “Giữ kín chuyện này nhé, chuyện bình thường thôi mà.”Hồ Cảnh Ngọc ở bên cạnh híp mắt săm soi nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận.Cô ấy lén lút kéo Thi Uẩn qua một góc, nhỏ giọng lên án: “Em lén lút phá giới ăn chay sau lưng chị đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro