Chương 2
Tiểu Hoa Miêu
2024-04-11 00:40:28
Sau khi đuổi thằng nhóc nhà hàng xóm về, Ngụy Đông đứng trước cửa tiệm nhìn mưa phùn ngoài trời không ngớt, xem chừng còn lâu lắm mới tạnh.
Chiếc ô màu đen duy nhất trong tiệm đã đưa cho cậu bé rồi, từ cửa hàng đi bộ về nhà không xa, khoảng chừng mười lăm phút, nhưng nếu không muốn bị ướt thì chỉ có thể đợi mưa tạnh.
Anh lim dim vươn vai một cái, hôm qua uống rượu hình như vẫn chưa tỉnh hẳn. Sáng sớm hôm nay nhận được cuộc điện thoại, anh vội vàng chạy đến xăm cho một người khách quen. Ngồi làm tận mấy tiếng liền nên bây giờ lưng anh tê cứng.
Ngậm điếu thuốc, Ngụy Đông lần mò tìm bật lửa mà không thấy nên đành vứt đi. Anh lấy từ trong quần ra mấy viên kẹo cao su thổi bong bóng mà mấy ngày trước cậu bé cô nhi nhét cho khi anh đến cô nhi viện. Anh bỏ vào miệng nhai thử, mùi vị hơi gắt.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, nước mưa đọng thành những giọt lớn trong vắt trên mái hiên, nhỏ xuống theo những hoa văn trên mái tôn.
Những hạt mưa vô tình rơi trúng mái tóc ngắn mỏng, trượt theo sống mũi rồi nhỏ lên bong bóng kẹo cao su anh vừa thổi.
‘Póc.’
Bong bóng bể mất, phủ lên gần hết khoé môi anh.
“Meo meo.”
Một bóng đen chợt lướt qua ngoài nhà. Anh nhìn về phía phát ra tiếng động thì nhìn thấy một con mèo con đen tuyền đang cuộn tròn trong góc, chân trái của nó bị thương đang chảy máu ròng ròng.
Anh ngồi xổm xuống kiểm tra, mèo nhỏ thấy anh tới gần thì sợ hãi co rúm lại.
“Sợ gì chứ?”
Anh nhếch môi nhẹ như đang an ủi: “Tao có phải người xấu đâu.”
Con người anh bình thường không hay cười nói, thỉnh thoảng hay chọc ghẹo trẻ con. Dù sao trước đây anh từng đi lính nhiều năm, sau khi xuất ngũ vẫn giữ sự nghiêm túc và lạnh lùng của một quân nhân.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, giống như tiếng giày cao gót giẫm lên bậc đá trơn ướt.
Một mùi hương dịu nhẹ mà tao nhã thoang thoảng trong không khí xông vào mũi anh, mùi hương rất dễ chịu.
Ngụy Đông nghiêng đầu, men theo đôi giày cao gót màu be nhìn lên. Trong màn mưa mờ sương, một cô gái mặc một bộ sườn xám xanh trắng, tươi tắn mà thanh lịch, uyển chuyển nên thơ, vạt áo dài hơn một chút che đi bắp chân, lộ ra một phần mắt cá chân mảnh khảnh.
Một tay cô cầm ô, mép ô hơi cụp xuống, che gần hết gương mặt, chỉ có đôi môi tái nhợt hơi hé mở: “Cho tôi hỏi bây giờ còn mở cửa không?”
Người đàn ông từ từ đứng dậy, chầm chậm đến gần, cách cô gái khoảng hai ba bước.
“Đóng cửa rồi.”
Anh nhẹ giọng nói một câu rồi xoay người gấp gáp đi vào trong.
Không lâu sau, anh lấy một chiếc áo tay lỡ đã cũ đi ngang qua người phụ nữ đang yên lặng chờ đợi, cúi người dùng áo quấn lấy mèo đen bị thương, sải bước vào màn mưa, nhanh chóng biến mất trên con phố dài vắng vẻ.
Khoảng một tiếng trôi qua.
Khi anh ra khỏi phòng khám thú cưng ở ngoại ô, trời đổ mưa không ngớt, anh như bị dội gáo nước lạnh, chạy một mạch về trước cửa tiệm, vết nước mưa trên đầu vẫn nhỏ giọt xuống.
Bất ngờ là cô gái mặc sườn xám vẫn đứng trước cửa chưa đi, đứng tại chỗ cũ lẳng lặng chờ đợi.
Ngụy Đồng hơi ngạc nhiên, vốn muốn làm bộ như không thấy mà đi thẳng vào trong, nhưng bước chân anh dừng lại giữa chừng, quay đầu nhìn cô.
“Nói thật là tôi không nhận khách nữ.”
Hạ Chi Nam lấy làm lạ, nâng cán ô lên, khăn choàng mượt mà như tơ, tóc đen mượt như lụa, khuôn mặt trái xoan tiêu biểu, lông mày lá liễu cong vút, đôi mắt hạnh trong veo.
“Tại sao?”
Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, cách phát âm rất lạ, âm cuối uốn cong, không giống giọng địa phương.
Ánh mắt Nguỵ Đông dừng trên gương mặt cô hai giây sau đó thản nhiên dời đi.
“Phiền phức.”
Anh nói xong thì bước vào trong, nào ngờ người phụ nữ vẫn kiên trì đuổi theo vào trong tiệm, đôi giày cao gót cọ vào nền gạch phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Anh chẳng để ý đến cô, cứ thế đi thẳng vào phòng nhỏ bên trong. Cô do dự một giây rồi kiên quyết đi theo đến tận cửa, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang cởi quần áo.
Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông điển trai bán khoả thân làm cô đỏ cả mặt, hoảng loạn nhắm tịt hai mắt.
Nhưng dù trước mắt tối sầm thì trong lòng vẫn rất rõ.
Anh có dáng người dong dỏng cao, những đường nét cơ bắp trên lưng rắn rỏi săn chắc mà chỉ có trên truyền hình mới thấy.
Ngụy Đông mặc vội chiếc áo ngắn tay. Lúc quay lại thì cô gái kia vẫn còn đứng ngay cửa.
Anh cau mày bực dọc, nhìn chăm chăm vào vài giọt nước ẩn hiện trên tóc cô đang trượt xuống dưới cằm rồi thấm vào chiếc cổ áo cài khuy chặt chẽ.
Anh rời mắt đi rồi vờ như không có gì mà bước ngang qua cô, đi ra gian phía ngoài. Anh chộp lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên tủ rồi dựa vào tủ châm lửa.
Anh lạnh nhạt nhìn cô, mặt mày lạnh lùng uy nghiêm, giọng khàn khàn thô ráp như giấy nhám: “Cô không hiểu lời tôi nói à?”
Cô nhìn thẳng vào anh không né tránh, mặc dù trong lòng rối bời nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định.
“Trong trấn này chỉ có mỗi tiệm xăm của anh thôi.”
Người đàn ông nheo mắt, hơi mất kiên nhẫn: “Thì sao?”
“Anh ra giá đi, tôi có thể thêm tiền.”
Từ nhỏ Hạ Chi Nam đã sống ở thành phố lớn, dù không muốn bị đồng tiền tha hoá, nhưng vào những lúc quan trọng thì tiền đúng là vạn năng.
“À.”
Ngụy Đông hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi mà không làm thì cô không chịu đi phải không?”
Cô không nói tiếng nào, mím mím môi.
“Không chịu đi thật?”
“Thật.” Ánh mắt cô kiên quyết.
Người đàn ông nhìn lông mày bướng bỉnh của cô, liếc nhìn đôi mắt lấp lánh, mày anh lại càng nhíu chặt.
“Cô muốn xăm cái gì?”
Mắt cô gái sáng lên, cô nhẹ giọng nói: “Hoa bỉ ngạn. Anh làm được không?”
Anh bóp điếu thuốc, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô biết ý nghĩa của nó là gì không vậy?”
“Biết.”
“Xăm ở đâu?”
Cô suy nghĩ hai giây, miệng mấp máy nói: “Sau eo.”
“Được. Hết năm nghìn tệ.”
Anh lười phí thời gian với cô, vừa mở miệng đã hét giá, một lần báo giá mà đòi cao gấp ba lần giá thường.
“Được. Chốt giá.”
Vai cô buông thõng xuống như trút được gánh nặng.
Cô hào phóng đồng ý, trong khi người đàn ông vừa mở miệng thì lại đứng đơ ra.
Anh đinh ninh giá này chắc chắn sẽ khiến cô bỏ cuộc, nào ngờ lại bị đưa vào thế đâm lao không thể nào không theo lao.
Chiếc ô màu đen duy nhất trong tiệm đã đưa cho cậu bé rồi, từ cửa hàng đi bộ về nhà không xa, khoảng chừng mười lăm phút, nhưng nếu không muốn bị ướt thì chỉ có thể đợi mưa tạnh.
Anh lim dim vươn vai một cái, hôm qua uống rượu hình như vẫn chưa tỉnh hẳn. Sáng sớm hôm nay nhận được cuộc điện thoại, anh vội vàng chạy đến xăm cho một người khách quen. Ngồi làm tận mấy tiếng liền nên bây giờ lưng anh tê cứng.
Ngậm điếu thuốc, Ngụy Đông lần mò tìm bật lửa mà không thấy nên đành vứt đi. Anh lấy từ trong quần ra mấy viên kẹo cao su thổi bong bóng mà mấy ngày trước cậu bé cô nhi nhét cho khi anh đến cô nhi viện. Anh bỏ vào miệng nhai thử, mùi vị hơi gắt.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, nước mưa đọng thành những giọt lớn trong vắt trên mái hiên, nhỏ xuống theo những hoa văn trên mái tôn.
Những hạt mưa vô tình rơi trúng mái tóc ngắn mỏng, trượt theo sống mũi rồi nhỏ lên bong bóng kẹo cao su anh vừa thổi.
‘Póc.’
Bong bóng bể mất, phủ lên gần hết khoé môi anh.
“Meo meo.”
Một bóng đen chợt lướt qua ngoài nhà. Anh nhìn về phía phát ra tiếng động thì nhìn thấy một con mèo con đen tuyền đang cuộn tròn trong góc, chân trái của nó bị thương đang chảy máu ròng ròng.
Anh ngồi xổm xuống kiểm tra, mèo nhỏ thấy anh tới gần thì sợ hãi co rúm lại.
“Sợ gì chứ?”
Anh nhếch môi nhẹ như đang an ủi: “Tao có phải người xấu đâu.”
Con người anh bình thường không hay cười nói, thỉnh thoảng hay chọc ghẹo trẻ con. Dù sao trước đây anh từng đi lính nhiều năm, sau khi xuất ngũ vẫn giữ sự nghiêm túc và lạnh lùng của một quân nhân.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, giống như tiếng giày cao gót giẫm lên bậc đá trơn ướt.
Một mùi hương dịu nhẹ mà tao nhã thoang thoảng trong không khí xông vào mũi anh, mùi hương rất dễ chịu.
Ngụy Đông nghiêng đầu, men theo đôi giày cao gót màu be nhìn lên. Trong màn mưa mờ sương, một cô gái mặc một bộ sườn xám xanh trắng, tươi tắn mà thanh lịch, uyển chuyển nên thơ, vạt áo dài hơn một chút che đi bắp chân, lộ ra một phần mắt cá chân mảnh khảnh.
Một tay cô cầm ô, mép ô hơi cụp xuống, che gần hết gương mặt, chỉ có đôi môi tái nhợt hơi hé mở: “Cho tôi hỏi bây giờ còn mở cửa không?”
Người đàn ông từ từ đứng dậy, chầm chậm đến gần, cách cô gái khoảng hai ba bước.
“Đóng cửa rồi.”
Anh nhẹ giọng nói một câu rồi xoay người gấp gáp đi vào trong.
Không lâu sau, anh lấy một chiếc áo tay lỡ đã cũ đi ngang qua người phụ nữ đang yên lặng chờ đợi, cúi người dùng áo quấn lấy mèo đen bị thương, sải bước vào màn mưa, nhanh chóng biến mất trên con phố dài vắng vẻ.
Khoảng một tiếng trôi qua.
Khi anh ra khỏi phòng khám thú cưng ở ngoại ô, trời đổ mưa không ngớt, anh như bị dội gáo nước lạnh, chạy một mạch về trước cửa tiệm, vết nước mưa trên đầu vẫn nhỏ giọt xuống.
Bất ngờ là cô gái mặc sườn xám vẫn đứng trước cửa chưa đi, đứng tại chỗ cũ lẳng lặng chờ đợi.
Ngụy Đồng hơi ngạc nhiên, vốn muốn làm bộ như không thấy mà đi thẳng vào trong, nhưng bước chân anh dừng lại giữa chừng, quay đầu nhìn cô.
“Nói thật là tôi không nhận khách nữ.”
Hạ Chi Nam lấy làm lạ, nâng cán ô lên, khăn choàng mượt mà như tơ, tóc đen mượt như lụa, khuôn mặt trái xoan tiêu biểu, lông mày lá liễu cong vút, đôi mắt hạnh trong veo.
“Tại sao?”
Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, cách phát âm rất lạ, âm cuối uốn cong, không giống giọng địa phương.
Ánh mắt Nguỵ Đông dừng trên gương mặt cô hai giây sau đó thản nhiên dời đi.
“Phiền phức.”
Anh nói xong thì bước vào trong, nào ngờ người phụ nữ vẫn kiên trì đuổi theo vào trong tiệm, đôi giày cao gót cọ vào nền gạch phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Anh chẳng để ý đến cô, cứ thế đi thẳng vào phòng nhỏ bên trong. Cô do dự một giây rồi kiên quyết đi theo đến tận cửa, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang cởi quần áo.
Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông điển trai bán khoả thân làm cô đỏ cả mặt, hoảng loạn nhắm tịt hai mắt.
Nhưng dù trước mắt tối sầm thì trong lòng vẫn rất rõ.
Anh có dáng người dong dỏng cao, những đường nét cơ bắp trên lưng rắn rỏi săn chắc mà chỉ có trên truyền hình mới thấy.
Ngụy Đông mặc vội chiếc áo ngắn tay. Lúc quay lại thì cô gái kia vẫn còn đứng ngay cửa.
Anh cau mày bực dọc, nhìn chăm chăm vào vài giọt nước ẩn hiện trên tóc cô đang trượt xuống dưới cằm rồi thấm vào chiếc cổ áo cài khuy chặt chẽ.
Anh rời mắt đi rồi vờ như không có gì mà bước ngang qua cô, đi ra gian phía ngoài. Anh chộp lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên tủ rồi dựa vào tủ châm lửa.
Anh lạnh nhạt nhìn cô, mặt mày lạnh lùng uy nghiêm, giọng khàn khàn thô ráp như giấy nhám: “Cô không hiểu lời tôi nói à?”
Cô nhìn thẳng vào anh không né tránh, mặc dù trong lòng rối bời nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định.
“Trong trấn này chỉ có mỗi tiệm xăm của anh thôi.”
Người đàn ông nheo mắt, hơi mất kiên nhẫn: “Thì sao?”
“Anh ra giá đi, tôi có thể thêm tiền.”
Từ nhỏ Hạ Chi Nam đã sống ở thành phố lớn, dù không muốn bị đồng tiền tha hoá, nhưng vào những lúc quan trọng thì tiền đúng là vạn năng.
“À.”
Ngụy Đông hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi mà không làm thì cô không chịu đi phải không?”
Cô không nói tiếng nào, mím mím môi.
“Không chịu đi thật?”
“Thật.” Ánh mắt cô kiên quyết.
Người đàn ông nhìn lông mày bướng bỉnh của cô, liếc nhìn đôi mắt lấp lánh, mày anh lại càng nhíu chặt.
“Cô muốn xăm cái gì?”
Mắt cô gái sáng lên, cô nhẹ giọng nói: “Hoa bỉ ngạn. Anh làm được không?”
Anh bóp điếu thuốc, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô biết ý nghĩa của nó là gì không vậy?”
“Biết.”
“Xăm ở đâu?”
Cô suy nghĩ hai giây, miệng mấp máy nói: “Sau eo.”
“Được. Hết năm nghìn tệ.”
Anh lười phí thời gian với cô, vừa mở miệng đã hét giá, một lần báo giá mà đòi cao gấp ba lần giá thường.
“Được. Chốt giá.”
Vai cô buông thõng xuống như trút được gánh nặng.
Cô hào phóng đồng ý, trong khi người đàn ông vừa mở miệng thì lại đứng đơ ra.
Anh đinh ninh giá này chắc chắn sẽ khiến cô bỏ cuộc, nào ngờ lại bị đưa vào thế đâm lao không thể nào không theo lao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro