Chương 5
Tiểu Hoa Miêu
2024-04-11 00:40:28
Đồng Diêu nằm ở ven vùng Giang Nam, không ngập tràn không khí buôn bán, vẫn giữ lại được nét đơn sơ mộc mạc của cổ trấn Giang Nam.
Trên trấn không có khách sạn xa hoa tráng lệ, chỉ có nhà trọ được cải tạo từ những ngôi nhà nhỏ của dân bản địa.
Hạ Chi Nam ở trong căn phòng bên trái tầng 2 của một nhà trọ gần sông.
Nhà trọ ngói xám tường trắng, trang trí có phần cổ xưa nhưng cô không hề bận lòng tới nơi ở đơn sơ. Vừa mới tới nơi này, có thể tìm được một nơi ở tạm vừa lòng cũng coi như là may mắn.
Trời vừa sáng, cơn mưa kéo dài suốt một đêm cuối cùng cũng tạnh.
Chiếc giường nhỏ dựa vào tường có bề mặt nhẵn bóng, không một vết nứt.
Điện thoại nằm yên lặng trên gối, giai điệu mượt mà làm bạn với cô từ lúc màn đêm vô tận buông xuống cho tới khi đón lấy ánh nắng hừng đông.
Dạo Bước Trên Đường Đời là một bài hát mà cô yêu thích nhất.
Mặc dù đã nghe vô số lần, nhưng mỗi khi nghe cô lại có một loại cảm xúc khác nhau. Giữa những dòng chữ đều ẩn chứa tất cả mong đợi về tình yêu của cô.
“Đường rộng núi cao cũng không sợ gian nan/ Nguyện đời này cùng trải qua cả khổ đau lẫn vui sướng/ Hạnh phúc, bi ai nối liền hai thân thể/ Giữa phong ba ta thưởng thức cảnh tuyết rơi/ Trong sương mù ta ngắm hoa chờ ngày đẹp đến…”
Cô ngân nga câu hát, cả người nhoài ra ngoài cửa sổ.
Làn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, âm ẩm man mát.
Buổi sáng trên trấn nhỏ thanh bình và dễ chịu. Nước mưa trên mái ngói đen bên ngoài hiên vẫn đang rơi xuống, ngưng lại thành những giọt mưa lớn như hạt thủy tinh rồi rơi xuống con đường lát đá xanh vang lên tiếng tí tách tí tách vô cùng vui tai.
Đang là cuối tuần, lũ trẻ con nô đùa đuổi bắt, các bà các cô rủ nhau ra bờ sông rửa rau. Cây cầu làm bằng đá xanh bắc ngang qua sông, rêu xanh lốm đốm hai bên. Một ông lão ăn mặc giản dị vừa gánh hàng qua cầu vừa cất tiếng rao hàng bằng ngôn ngữ địa phương mà cô nghe không hiểu.
Dòng sông uốn lượn không nhìn thấy điểm cuối, mặt sông rất hẹp, nước sông trong vắt như gương. Cô thưởng thức phong cảnh chân cầu nước chảy bóng người qua đẹp đẽ, chỉ tiếc vẫn chưa nhìn thấy người lái đò da ngăm đen rẽ mái chèo chở khách đi qua.
Hạ Chi Nam nhấp một ngụm cà phê đen, vị đắng lướt qua đầu lưỡi, nếm kỹ lại có vị chua ngọt của quả mọng.
Cô rất kén ăn, theo lời của Nina thì là tính khí tiểu thư. Nhưng cô khẳng định mình không phải là kiểu con gái kiêu căng hay ra vẻ, chỉ là hơi kỹ tính về mặt ăn uống hơn người khác một chút.
Không gian trong nhà trọ không lớn, chỉ miễn cưỡng bày được những đồ gia dụng đơn giản cùng với chiếc vali to tướng của cô mà thôi.
Cô đến đây bao nhiêu ngày thì cũng mất ngủ bấy nhiêu ngày.
Nói đúng hơn là cô đã quên mất mình chưa bình yên đi vào giấc ngủ bao lâu rồi. Gần như là ngày nào cũng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà tới tận hừng đông.
Tiếng chuông điện thoại trên giường vang lên hết lần này tới lần khác.
Cô thong thả uống thuốc, ánh mắt vô tình va vào mấy đứa trẻ đang nô đùa bên bờ sông. Trong đó có một đứa bé mập mạp rất khỏe, một tay có thể lật ngã được hai đứa khác.
Cô khẽ mỉm cười, sau đó lại nghe thấy tiếng điện thoại rung lên khá khó chịu bèn đứng dậy đi lại gần mép giường nhưng vẫn lơ đễnh trộm quan sát trận chiến kịch liệt ngoài kia.
Nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi tới, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là mẹ.
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng gào chói tai: “Tối qua cậu đăng cái gì đấy?”
“Hình xăm.” Cô cười nói: “Hoa bỉ ngạn.”
Điện thoại im lặng mất hai giây, sau đó vang lên: “Của cậu à?”
“Ừ.”
Cô gái cầm điện thoại bước tới bên cạnh cửa sổ, đám trẻ bên cạnh bờ sông đã không còn ở đó nữa, cô cảm thấy có hơi hụt hẫng.
“Sao vậy, không đẹp à?”
“Hạ Chi Nam, cậu điên rồi.” Người ở đầu dây bên kia tức đến nỗi không nói nên lời.
Cô cười khẽ, bình tĩnh nói: “Tớ vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới đây chẳng phải là để giải phóng bản thân hay sao?”
“Cậu đừng nói nữa, ngày mai tớ đến đón cậu.”
“Nina.”
Cô nhìn người phụ nữ đang nhóm bếp nấu ăn ở bờ sông bên kia, đứa trẻ nhỏ vui vẻ vây quanh người phụ nữ, cả hai vừa nói vừa cười.
“Tớ thích nơi này, cũng thích đóa hoa sau eo kia, nở rất đẹp.”
Hai người cách xa nhau cả ngàn dặm, Uông Nina không rõ trạng thái tinh thần hiện giờ của cô, không dám lên tiếng để tránh kích thích cô, bèn cẩn thận dỗ dành: “Cậu ở chỗ đó lạ nước lạ cái, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì tớ không thể tới bên cạnh cậu ngay lập tức được.”
“Gần đây bệnh của tớ rất ổn định.”
“Lần trước cậu cũng nói thế, cuối cùng lại…”
Lời nói bỗng im bặt, cô ấy ngừng lại, bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng.
“Ý của tớ là cậu muốn đi giải sầu, tớ đồng ý. Nhưng ở lâu thì không được, quá nguy hiểm.”
Hạ Chi Nam hiểu bạn thân đang lo lắng cho mình, chuyện xảy ra lần trước khiến cho cô ấy vẫn còn sợ hãi không thôi, chỉ mong có thể ở bên cạnh cô 24/24, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Cậu hãy tin tớ đi, tớ có thể tự chăm sóc bản thân mình mà.”
Hạ Chi Nam sợ cô ấy còn lo lắng, bèn kể ra những cố gắng của bản thân: “Tớ vẫn nhớ những lời bác sĩ Hoàng dặn dò, cũng uống thuốc đúng giờ. Không khí ở trấn nhỏ này rất trong lành, không biết chừng có thể chữa hết bệnh của tớ.”
Nina biết tính cô cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai khuyên ngăn lại được.
“Vậy ngày nào cậu cũng phải gọi điện cho tớ, nếu có một chút xíu chuyện ngoài ý muốn nào thôi là tớ sẽ trói cậu lôi về đấy.”
“Tớ biết rồi mà.”
Cô cười đáp lại, liếc nhìn đồng hồ và nói: “Cậu đi làm tiếp đi, nhà văn vĩ đại.”
Thấy cô tâng bốc mình, Nina không khỏi bực mình trợn mắt nói: “Cầu xin cậu đừng đề cao tớ nữa, cùng lắm thì tớ cũng chỉ được coi là cái máy gõ chữ mà thôi.”
Hạ Chi Nam cười nhạo đáp: “Nina đại nhân, tớ đang theo dõi cuốn sách mới của cậu, cậu mà không cập nhật chương mới đúng hạn là tớ điện thoại spam cho cậu đó.”
“Sách mới?” Đường cung phản xạ của Nina có hơi dài, hỏi lại: “Cậu bảo quyển nào cơ?”
“Tổng Giám Đốc Bá Đạo Canh Tác Trên Ruộng Nhà Tôi.”
Đầu dây bên kia chớp mắt im lặng, không khí xấu hổ yên lặng trào ra.
“Tớ đã bảo là đừng có đọc thành tiếng kiểu tên sách như thế này từ lâu rồi mà, dễ bị nội thương lắm.”
“Quê thì quê, độ nổi tiếng vẫn khá là cao.”
Khóe miệng Nina khẽ giật giật, nói: “Tớ hoài nghi cậu đang mắng tớ.”
“Không dám, tớ chỉ là fan cuồng truyện não phẳng của cậu thôi.”
“...”
Nina đầu bù tóc rối ngẩng cổ lên uống liền tù tì mấy ngụm nước đá. Cô thức đêm viết gần hai mươi nghìn chữ, giờ hai mắt díu vào nhau đến mức có thể ngủ luôn bất cứ lúc nào, tiện thể hỏi: “Mấy hôm nay cậu không có cuộc gặp thú vị nào à?”
“Không hề.”
Hạ Chi Nam trả lời ngay lập tức, nhưng trong đầu lại hiện lên dáng vẻ vạm vỡ của một người đàn ông. Cô cụp mắt, lại khẽ cất tiếng: “Cơ mà người thợ xăm hình tối qua trông có vẻ ra gì phết, mỗi tội trông hơi hung dữ, không giống người tốt.”
Nina bị cách miêu tả kỳ lạ của cô gợi lên hứng thú, cười mờ ám hỏi: “Không xin số Wechat à?”
“Không.”
Nhắc tới chuyện này, cô lại cảm thấy hơi bực bội.
Trên trấn không có khách sạn xa hoa tráng lệ, chỉ có nhà trọ được cải tạo từ những ngôi nhà nhỏ của dân bản địa.
Hạ Chi Nam ở trong căn phòng bên trái tầng 2 của một nhà trọ gần sông.
Nhà trọ ngói xám tường trắng, trang trí có phần cổ xưa nhưng cô không hề bận lòng tới nơi ở đơn sơ. Vừa mới tới nơi này, có thể tìm được một nơi ở tạm vừa lòng cũng coi như là may mắn.
Trời vừa sáng, cơn mưa kéo dài suốt một đêm cuối cùng cũng tạnh.
Chiếc giường nhỏ dựa vào tường có bề mặt nhẵn bóng, không một vết nứt.
Điện thoại nằm yên lặng trên gối, giai điệu mượt mà làm bạn với cô từ lúc màn đêm vô tận buông xuống cho tới khi đón lấy ánh nắng hừng đông.
Dạo Bước Trên Đường Đời là một bài hát mà cô yêu thích nhất.
Mặc dù đã nghe vô số lần, nhưng mỗi khi nghe cô lại có một loại cảm xúc khác nhau. Giữa những dòng chữ đều ẩn chứa tất cả mong đợi về tình yêu của cô.
“Đường rộng núi cao cũng không sợ gian nan/ Nguyện đời này cùng trải qua cả khổ đau lẫn vui sướng/ Hạnh phúc, bi ai nối liền hai thân thể/ Giữa phong ba ta thưởng thức cảnh tuyết rơi/ Trong sương mù ta ngắm hoa chờ ngày đẹp đến…”
Cô ngân nga câu hát, cả người nhoài ra ngoài cửa sổ.
Làn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, âm ẩm man mát.
Buổi sáng trên trấn nhỏ thanh bình và dễ chịu. Nước mưa trên mái ngói đen bên ngoài hiên vẫn đang rơi xuống, ngưng lại thành những giọt mưa lớn như hạt thủy tinh rồi rơi xuống con đường lát đá xanh vang lên tiếng tí tách tí tách vô cùng vui tai.
Đang là cuối tuần, lũ trẻ con nô đùa đuổi bắt, các bà các cô rủ nhau ra bờ sông rửa rau. Cây cầu làm bằng đá xanh bắc ngang qua sông, rêu xanh lốm đốm hai bên. Một ông lão ăn mặc giản dị vừa gánh hàng qua cầu vừa cất tiếng rao hàng bằng ngôn ngữ địa phương mà cô nghe không hiểu.
Dòng sông uốn lượn không nhìn thấy điểm cuối, mặt sông rất hẹp, nước sông trong vắt như gương. Cô thưởng thức phong cảnh chân cầu nước chảy bóng người qua đẹp đẽ, chỉ tiếc vẫn chưa nhìn thấy người lái đò da ngăm đen rẽ mái chèo chở khách đi qua.
Hạ Chi Nam nhấp một ngụm cà phê đen, vị đắng lướt qua đầu lưỡi, nếm kỹ lại có vị chua ngọt của quả mọng.
Cô rất kén ăn, theo lời của Nina thì là tính khí tiểu thư. Nhưng cô khẳng định mình không phải là kiểu con gái kiêu căng hay ra vẻ, chỉ là hơi kỹ tính về mặt ăn uống hơn người khác một chút.
Không gian trong nhà trọ không lớn, chỉ miễn cưỡng bày được những đồ gia dụng đơn giản cùng với chiếc vali to tướng của cô mà thôi.
Cô đến đây bao nhiêu ngày thì cũng mất ngủ bấy nhiêu ngày.
Nói đúng hơn là cô đã quên mất mình chưa bình yên đi vào giấc ngủ bao lâu rồi. Gần như là ngày nào cũng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà tới tận hừng đông.
Tiếng chuông điện thoại trên giường vang lên hết lần này tới lần khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thong thả uống thuốc, ánh mắt vô tình va vào mấy đứa trẻ đang nô đùa bên bờ sông. Trong đó có một đứa bé mập mạp rất khỏe, một tay có thể lật ngã được hai đứa khác.
Cô khẽ mỉm cười, sau đó lại nghe thấy tiếng điện thoại rung lên khá khó chịu bèn đứng dậy đi lại gần mép giường nhưng vẫn lơ đễnh trộm quan sát trận chiến kịch liệt ngoài kia.
Nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi tới, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là mẹ.
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng gào chói tai: “Tối qua cậu đăng cái gì đấy?”
“Hình xăm.” Cô cười nói: “Hoa bỉ ngạn.”
Điện thoại im lặng mất hai giây, sau đó vang lên: “Của cậu à?”
“Ừ.”
Cô gái cầm điện thoại bước tới bên cạnh cửa sổ, đám trẻ bên cạnh bờ sông đã không còn ở đó nữa, cô cảm thấy có hơi hụt hẫng.
“Sao vậy, không đẹp à?”
“Hạ Chi Nam, cậu điên rồi.” Người ở đầu dây bên kia tức đến nỗi không nói nên lời.
Cô cười khẽ, bình tĩnh nói: “Tớ vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới đây chẳng phải là để giải phóng bản thân hay sao?”
“Cậu đừng nói nữa, ngày mai tớ đến đón cậu.”
“Nina.”
Cô nhìn người phụ nữ đang nhóm bếp nấu ăn ở bờ sông bên kia, đứa trẻ nhỏ vui vẻ vây quanh người phụ nữ, cả hai vừa nói vừa cười.
“Tớ thích nơi này, cũng thích đóa hoa sau eo kia, nở rất đẹp.”
Hai người cách xa nhau cả ngàn dặm, Uông Nina không rõ trạng thái tinh thần hiện giờ của cô, không dám lên tiếng để tránh kích thích cô, bèn cẩn thận dỗ dành: “Cậu ở chỗ đó lạ nước lạ cái, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì tớ không thể tới bên cạnh cậu ngay lập tức được.”
“Gần đây bệnh của tớ rất ổn định.”
“Lần trước cậu cũng nói thế, cuối cùng lại…”
Lời nói bỗng im bặt, cô ấy ngừng lại, bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng.
“Ý của tớ là cậu muốn đi giải sầu, tớ đồng ý. Nhưng ở lâu thì không được, quá nguy hiểm.”
Hạ Chi Nam hiểu bạn thân đang lo lắng cho mình, chuyện xảy ra lần trước khiến cho cô ấy vẫn còn sợ hãi không thôi, chỉ mong có thể ở bên cạnh cô 24/24, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Cậu hãy tin tớ đi, tớ có thể tự chăm sóc bản thân mình mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Chi Nam sợ cô ấy còn lo lắng, bèn kể ra những cố gắng của bản thân: “Tớ vẫn nhớ những lời bác sĩ Hoàng dặn dò, cũng uống thuốc đúng giờ. Không khí ở trấn nhỏ này rất trong lành, không biết chừng có thể chữa hết bệnh của tớ.”
Nina biết tính cô cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai khuyên ngăn lại được.
“Vậy ngày nào cậu cũng phải gọi điện cho tớ, nếu có một chút xíu chuyện ngoài ý muốn nào thôi là tớ sẽ trói cậu lôi về đấy.”
“Tớ biết rồi mà.”
Cô cười đáp lại, liếc nhìn đồng hồ và nói: “Cậu đi làm tiếp đi, nhà văn vĩ đại.”
Thấy cô tâng bốc mình, Nina không khỏi bực mình trợn mắt nói: “Cầu xin cậu đừng đề cao tớ nữa, cùng lắm thì tớ cũng chỉ được coi là cái máy gõ chữ mà thôi.”
Hạ Chi Nam cười nhạo đáp: “Nina đại nhân, tớ đang theo dõi cuốn sách mới của cậu, cậu mà không cập nhật chương mới đúng hạn là tớ điện thoại spam cho cậu đó.”
“Sách mới?” Đường cung phản xạ của Nina có hơi dài, hỏi lại: “Cậu bảo quyển nào cơ?”
“Tổng Giám Đốc Bá Đạo Canh Tác Trên Ruộng Nhà Tôi.”
Đầu dây bên kia chớp mắt im lặng, không khí xấu hổ yên lặng trào ra.
“Tớ đã bảo là đừng có đọc thành tiếng kiểu tên sách như thế này từ lâu rồi mà, dễ bị nội thương lắm.”
“Quê thì quê, độ nổi tiếng vẫn khá là cao.”
Khóe miệng Nina khẽ giật giật, nói: “Tớ hoài nghi cậu đang mắng tớ.”
“Không dám, tớ chỉ là fan cuồng truyện não phẳng của cậu thôi.”
“...”
Nina đầu bù tóc rối ngẩng cổ lên uống liền tù tì mấy ngụm nước đá. Cô thức đêm viết gần hai mươi nghìn chữ, giờ hai mắt díu vào nhau đến mức có thể ngủ luôn bất cứ lúc nào, tiện thể hỏi: “Mấy hôm nay cậu không có cuộc gặp thú vị nào à?”
“Không hề.”
Hạ Chi Nam trả lời ngay lập tức, nhưng trong đầu lại hiện lên dáng vẻ vạm vỡ của một người đàn ông. Cô cụp mắt, lại khẽ cất tiếng: “Cơ mà người thợ xăm hình tối qua trông có vẻ ra gì phết, mỗi tội trông hơi hung dữ, không giống người tốt.”
Nina bị cách miêu tả kỳ lạ của cô gợi lên hứng thú, cười mờ ám hỏi: “Không xin số Wechat à?”
“Không.”
Nhắc tới chuyện này, cô lại cảm thấy hơi bực bội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro