Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 10
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Từ Âm nhận ra cái gương trong tay Hồng Liễu.
Đó là vật của Tiên tộc.
Hiện giờ Thần tộc bị diệt, lục giới hỗn loạn, Tiên tộc điêu tàn không còn mấy người, bọn hắn còn phải cùng tu sĩ nhân tộc mưu tính để ổn định cục diện.
Vô số pháp bảo Tiên tộc đã bị hủy diệt trong chiến tranh, còn lại không có bao nhiêu, chiếc gương này chính là một trong số những thứ còn sót lại.
Gương này tên là Địch Trần, có thể khắc chế ma khí hóa giải yêu độc, đối với hắn rất hữu dụng, cũng là từ trong tay hắn xuất ra.
Lúc tiểu hồ yêu lấy Địch Trần Kính này ra, hắn đã suy nghĩ, vì sao nàng lại có được thứ này.
Cái này vốn nên ở trong tay đệ tử Mộc Tuyết Trầm của hắn, trước đó không lâu hắn mới phái người xuống núi chấp hành nhiệm vụ.
Ngay từ đầu hắn cảm thấy là hồ yêu này hại Mộc Tuyết Trầm mới có được bảo vật, nhưng càng nhìn bộ dáng của nàng càng cảm thấy... không đến mức đó.
Tu vi của Mộc Tuyết Trầm không tệ, luôn luôn được hắn coi trọng, làm sao có thể chịu thua trong tay tiểu hồ yêu mà ngay cả cách mở Địch Trần Kính như thế nào cũng không biết.
Nhìn thế nào thì nàng cũng không có loại bản lĩnh này, nếu thật sự bị một người như nàng đắc thủ, vậy chỉ có thể nói Mộc Tuyết Trầm học nghệ không tinh.
Trừ phi là hắn tự nguyện giao ra.
Tầm mắt Từ Âm xẹt qua khuôn mặt Hồng Liễu, giờ phút này nàng cau mày, sắc mặt ửng đỏ, cả người đầy mồ hôi, ôm chặt lấy hắn khó chịu rên hừ hừ.
Linh lực của Từ Âm đã hoàn toàn mất đi, căn bản không tránh thoát được nàng, vậy nên cũng không làm chuyện vô dụng nữa.
Hắn im lặng nhìn nàng một hồi lâu, nghe tiếng ngâm nga cao thấp đan xen bên tai, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mộc Tuyết Trầm tu luyện mấy trăm năm, đối mặt với vẻ ngoài mê hoặc lòng người của hồ yêu, đạo tâm không kiên định nên đưa ra pháp bảo, nói như vậy xem ra còn hợp lý hơn là đấu pháp thua nàng.
Nhưng rồi rất nhanh Từ Âm đã không có tâm tư quản chuyện gì đã xảy ra với Mộc Tuyết Trầm nữa.
Lúc này hắn đang ở trong một tình huống tồi tệ.
Ánh sáng của Địch Trần Kính bao phủ hai người, lúc chiếu lên người hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng chiếu lên Hồng Liễu thì nàng lại cực kỳ khó chịu.
Trong đầu nàng không ngừng lướt qua hình ảnh một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi, còn có một khuôn mặt mềm mại của nữ tử quen thuộc, người sau nhìn nàng sợ hãi, người trước lại là vẻ mặt lạnh lùng.
Đó là ai vậy? Thật quen thuộc, là người mà nguyên thân quen biết đúng không?
Nhưng chỉ có mấy đoạn ngắn, căn bản không liên hệ ra được, trên người còn cảm giác cực kỳ khó chịu, nàng không có cách nào xem được rõ ràng.
Trong cơ thể giống như đang có một ngọn lửa cháy rừng rực, muốn đốt cháy nàng từ trong ra ngoài, chỉ có ôm chặt người bên cạnh mới có thể tốt hơn một chút.
Cảm nhận được hơi thở lành lạnh của hắn, nàng càng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, bỗng nhiên hiểu được mình bị làm sao.
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, cố gắng nói: “Cái này… cái gương này có vấn đề, ngươi có ổn không? Có thấy nóng không?”
Đương nhiên Từ Âm cũng nhìn ra được tại sao nàng lại bị thế này.
Hai má đỏ ửng, hô hấp dồn dập, tay chân không an phận, bảy cái đuôi dứt khoát quấn nàng lại với hắn. Hơi thở Từ Âm vẫn giữ bình tĩnh, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt thanh tịch lãnh đạm làm cho nàng thanh tỉnh hơn một chút.
“Ta không phải cố ý...”
Nàng cố gắng buông tay, nhưng căn bản không khống chế được bản thân mình, cuối cùng vẻ mặt đưa đám đành từ bỏ.
“Ta không có biện pháp.” Nàng lại thử thu hồi gương nhưng rồi lại thất bại một lần nữa, nàng muốn lăn ra khỏi vòng ánh sáng nên liền ôm Từ Âm quay cuồng.
Trong quá trình quay cuồng, trong chốc lát khi thì nàng ở trên, khi thì hắn ở trên, tóc bạc dây dưa với tóc đen, thân thể kề sát nhau đến cực hạn. Hồng Liễu khó chịu đến mức mắt đỏ lên, ủy khuất vòng tay qua cổ hắn, trong hơi thở tất cả đều là mùi đàn hương nhuộm máu tươi trên người hắn.
Không hiểu sao lại rất dễ ngửi, làm rung động lòng người.
Đây xem như là chiếm tiện nghi của người ta đúng không? Tuy rằng Hồng Liễu cũng thích ý tưởng như thế này, nhưng trước khi xuyên qua đều chỉ dám nghĩ mà không dám làm, chỉ dám nhìn người trong sách tưởng tượng ra mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà thôi. Còn làm chuyện thân mật với người khác phái giống như với Từ Âm bây giờ cũng chỉ là lần đầu tiên nàng làm trong đời.
Có sao nói vậy, cảm giác thật tốt.
Thậm chí nàng còn muốn cảm tạ cái tình huống quỷ dị ngoài ý muốn này nữa.
Nàng cả đời hành thiện tích đức, nỗ lực làm việc, đây đều là điều mà nàng nên được!
Đó là vật của Tiên tộc.
Hiện giờ Thần tộc bị diệt, lục giới hỗn loạn, Tiên tộc điêu tàn không còn mấy người, bọn hắn còn phải cùng tu sĩ nhân tộc mưu tính để ổn định cục diện.
Vô số pháp bảo Tiên tộc đã bị hủy diệt trong chiến tranh, còn lại không có bao nhiêu, chiếc gương này chính là một trong số những thứ còn sót lại.
Gương này tên là Địch Trần, có thể khắc chế ma khí hóa giải yêu độc, đối với hắn rất hữu dụng, cũng là từ trong tay hắn xuất ra.
Lúc tiểu hồ yêu lấy Địch Trần Kính này ra, hắn đã suy nghĩ, vì sao nàng lại có được thứ này.
Cái này vốn nên ở trong tay đệ tử Mộc Tuyết Trầm của hắn, trước đó không lâu hắn mới phái người xuống núi chấp hành nhiệm vụ.
Ngay từ đầu hắn cảm thấy là hồ yêu này hại Mộc Tuyết Trầm mới có được bảo vật, nhưng càng nhìn bộ dáng của nàng càng cảm thấy... không đến mức đó.
Tu vi của Mộc Tuyết Trầm không tệ, luôn luôn được hắn coi trọng, làm sao có thể chịu thua trong tay tiểu hồ yêu mà ngay cả cách mở Địch Trần Kính như thế nào cũng không biết.
Nhìn thế nào thì nàng cũng không có loại bản lĩnh này, nếu thật sự bị một người như nàng đắc thủ, vậy chỉ có thể nói Mộc Tuyết Trầm học nghệ không tinh.
Trừ phi là hắn tự nguyện giao ra.
Tầm mắt Từ Âm xẹt qua khuôn mặt Hồng Liễu, giờ phút này nàng cau mày, sắc mặt ửng đỏ, cả người đầy mồ hôi, ôm chặt lấy hắn khó chịu rên hừ hừ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh lực của Từ Âm đã hoàn toàn mất đi, căn bản không tránh thoát được nàng, vậy nên cũng không làm chuyện vô dụng nữa.
Hắn im lặng nhìn nàng một hồi lâu, nghe tiếng ngâm nga cao thấp đan xen bên tai, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mộc Tuyết Trầm tu luyện mấy trăm năm, đối mặt với vẻ ngoài mê hoặc lòng người của hồ yêu, đạo tâm không kiên định nên đưa ra pháp bảo, nói như vậy xem ra còn hợp lý hơn là đấu pháp thua nàng.
Nhưng rồi rất nhanh Từ Âm đã không có tâm tư quản chuyện gì đã xảy ra với Mộc Tuyết Trầm nữa.
Lúc này hắn đang ở trong một tình huống tồi tệ.
Ánh sáng của Địch Trần Kính bao phủ hai người, lúc chiếu lên người hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng chiếu lên Hồng Liễu thì nàng lại cực kỳ khó chịu.
Trong đầu nàng không ngừng lướt qua hình ảnh một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi, còn có một khuôn mặt mềm mại của nữ tử quen thuộc, người sau nhìn nàng sợ hãi, người trước lại là vẻ mặt lạnh lùng.
Đó là ai vậy? Thật quen thuộc, là người mà nguyên thân quen biết đúng không?
Nhưng chỉ có mấy đoạn ngắn, căn bản không liên hệ ra được, trên người còn cảm giác cực kỳ khó chịu, nàng không có cách nào xem được rõ ràng.
Trong cơ thể giống như đang có một ngọn lửa cháy rừng rực, muốn đốt cháy nàng từ trong ra ngoài, chỉ có ôm chặt người bên cạnh mới có thể tốt hơn một chút.
Cảm nhận được hơi thở lành lạnh của hắn, nàng càng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, bỗng nhiên hiểu được mình bị làm sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, cố gắng nói: “Cái này… cái gương này có vấn đề, ngươi có ổn không? Có thấy nóng không?”
Đương nhiên Từ Âm cũng nhìn ra được tại sao nàng lại bị thế này.
Hai má đỏ ửng, hô hấp dồn dập, tay chân không an phận, bảy cái đuôi dứt khoát quấn nàng lại với hắn. Hơi thở Từ Âm vẫn giữ bình tĩnh, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt thanh tịch lãnh đạm làm cho nàng thanh tỉnh hơn một chút.
“Ta không phải cố ý...”
Nàng cố gắng buông tay, nhưng căn bản không khống chế được bản thân mình, cuối cùng vẻ mặt đưa đám đành từ bỏ.
“Ta không có biện pháp.” Nàng lại thử thu hồi gương nhưng rồi lại thất bại một lần nữa, nàng muốn lăn ra khỏi vòng ánh sáng nên liền ôm Từ Âm quay cuồng.
Trong quá trình quay cuồng, trong chốc lát khi thì nàng ở trên, khi thì hắn ở trên, tóc bạc dây dưa với tóc đen, thân thể kề sát nhau đến cực hạn. Hồng Liễu khó chịu đến mức mắt đỏ lên, ủy khuất vòng tay qua cổ hắn, trong hơi thở tất cả đều là mùi đàn hương nhuộm máu tươi trên người hắn.
Không hiểu sao lại rất dễ ngửi, làm rung động lòng người.
Đây xem như là chiếm tiện nghi của người ta đúng không? Tuy rằng Hồng Liễu cũng thích ý tưởng như thế này, nhưng trước khi xuyên qua đều chỉ dám nghĩ mà không dám làm, chỉ dám nhìn người trong sách tưởng tượng ra mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà thôi. Còn làm chuyện thân mật với người khác phái giống như với Từ Âm bây giờ cũng chỉ là lần đầu tiên nàng làm trong đời.
Có sao nói vậy, cảm giác thật tốt.
Thậm chí nàng còn muốn cảm tạ cái tình huống quỷ dị ngoài ý muốn này nữa.
Nàng cả đời hành thiện tích đức, nỗ lực làm việc, đây đều là điều mà nàng nên được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro