Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 29
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Hồng Liễu bất chấp lúc này còn đang tức giận với Từ Âm, ôm lấy hắn liền bỏ chạy.
“Có người đến bắt ta, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này. Nếu ngươi rơi vào trong tay bọn họ khẳng định không sống nổi.”
Đám người kia nói là “người”, kỳ thật chẳng qua là yêu ma quỷ quái hóa thành hình người mới đúng.
Cũng không biết bọn họ dùng biện pháp gì mà đuổi tới được nơi này, tóm lại nàng và Từ Âm không thể bị bắt, nếu không thì kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Từ Âm mới vừa nãy ra một thân mồ hôi, có mấy sợi tóc đen nhánh dán ở sườn mặt của hắn. Hắn ngoái đầu đưa mắt nhìn lại, ở tận cùng của đêm tối là thân ảnh Cẩu Yêu đang tận lực ngăn chặn đám người kia, bọn họ phát hiện ra Hồng Liễu, lập tức vứt bỏ mặc kệ Cẩu Yêu, cả đám đuổi theo về bên này.
Nhìn chiêu thức và tốc độ của đám người kia thì thấy thực lực còn kém xa, có hai tên hẳn là thực lực cao hơn Hồng Liễu, những tên khác thì không đáng nhắc tới.
Nhưng hai đối một, tu vi còn cao hơn Hồng Liễu, đây đã là khó khăn cấp bậc địa ngục rồi.
Hồng Liễu vẫn chưa quen thuộc với pháp thuật của nguyên thân, càng không có khả năng là đối thủ của bọn họ nên chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng mà chạy thì có thể chạy được đến chỗ nào đây?
Nàng mang theo một người, tu vi còn không bằng đối phương, sớm hay muộn cũng sẽ bị bắt lại, vậy nên phải sớm tính toán mới được.
Trước đó Hồng Liễu đã kiểm tra nhẫn càn khôn, có một ít phù chú có thể dùng được, nàng dùng một tia ý thức quăng hết toàn bộ ra bên ngoài, mặc kệ là nó có tác dụng gì, cũng thành công tranh thủ cho mình một chút thời gian.
Cũng chỉ là một chút mà thôi.
Có lẽ lúc nguyên chủ trộm đồ vật trốn đi đã dùng không ít phù chú, hiện tại số còn lại thật không đủ để chạy thoát ra ngoài.
Một bên nàng đang tự trách mình quá ngu ngốc suy nghĩ không chu toàn bị bắt được, một bên tìm địa phương kín đáo hạ xuống, không nói một lời đẩy Từ Âm vào đó.
“Ngươi trốn ở chỗ này đừng lên tiếng, ta đi dẫn dắt bọn họ rời đi, nếu như đến hừng đông mà ta chưa trở lại thì một mình ngươi cứ trốn đi.”
Hồng Liễu nói rất nhanh, thường xuyên ngoái ra sau nhìn một cái, đáy mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nàng đang sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng lại không tùy ý vứt bỏ vật cản trở là hắn, hoặc là ném hắn lại cho địch nhân để kéo dài thời gian. Thậm chí nàng còn lãng phí thời gian quý giá, tìm cho hắn một chỗ an toàn để ẩn thân.
Nàng ném xuống một cái kết giới làm ẩu làm tả, lại đem Địch Trần Kính giao cho hắn: “Nếu sau này ngươi gặp lại một người hiểu được pháp thuật, có thể nhờ bọn họ giúp ngươi mở ra để chữa thương.”
Tóc tai nàng rối loạn, gương mặt bởi vì sốt ruột mà phiếm hồng, khóe mắt còn hơi ẩm ướt: “Còn có số linh thạch này ngươi cầm đi, nếu ta không trở về thì ngươi từ chỗ này chậm rãi đi ra ngoài, chính mình phải cẩn thận một chút, ta không thể ở đây lâu được.”
Nàng nói xong chữ cuối cùng, ánh mắt phức tạp nhìn hắn một lúc, trước khi phi thân rời đi còn cúi người hôn xuống chóp mũi của hắn.
Từ Âm từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.
Hắn không thể nói chuyện, trầm mặc giống như bình thường.
Hắn vẫn luôn nhìn nàng, rõ ràng xuất hiện nguy cơ phía trước, hành động của nàng đã phá vỡ điểm mấu chốt của hắn, làm hắn hận không thể giết nàng, nhưng giờ thì…
Nhìn số linh thạch cùng với Địch Trần Kính ở trong tay, chóp mũi còn lưu lại độ ấm và hơi thở của nàng.
Trong không trung linh quang lập lòe, là đám người kia đuổi theo.
Hồng Liễu lãng phí thời gian, gần như sắp bị bắt lấy, đuôi hồ ly bị thương nhiễm cả một mảng máu, hình ảnh ấy đập vào trong mắt Từ Âm khiến hắn phải nheo mắt lại.
Hắn quét mắt nhìn qua yêu vật đã làm nàng bị thương, hắn không có linh lực nên nhìn không chuẩn lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá kém, nếu lấy tiêu chuẩn của nhân tu mà tính thì có lẽ tu vi của bọn họ ở mức Kim Đan trung kỳ, so với thất vĩ Hồng Liễu không hiểu cách thao túng pháp thuật còn cao hơn cả nửa đại cảnh giới.
Trong lòng nàng biết nơi này cách chỗ ẩn thân của Từ Âm rất gần, cho dù bị thương cũng không dám cùng bọn họ dây dưa ở chỗ này, liền lấy hình thái bán yêu hướng về nơi xa lao đi.
Hai người bọn họ dù thế nào cũng phải sống được một người, bằng không cũng quá thua thiệt.
Mục tiêu của Huyền Thưởng Lệnh vốn là nàng, thấy nàng bỏ chạy, trong nháy mắt liền đuổi theo, chẳng hề luyến tiếc nơi này.
Từ Âm chỉ cần đợi ở trong này đến hừng đông rồi rời đi, tuyệt đối sẽ an toàn.
Nhưng mà…Hắn ở trong kết giới mà Hồng Liễu hạ, tay chạm vào ánh sáng đỏ của kết giới, chẳng hề do dự quá lâu đã bước ra ngoài.
Hồng Liễu đã phạm vào tội chết muôn lần cũng không đủ đền tội với hắn, phải nên xử tử.
Nhưng hình phạt này phải do hắn đưa ra.
Người khác không được, ai cũng không được.
Không ai có thể khiêu chiến quyền uy của hắn.
“Có người đến bắt ta, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này. Nếu ngươi rơi vào trong tay bọn họ khẳng định không sống nổi.”
Đám người kia nói là “người”, kỳ thật chẳng qua là yêu ma quỷ quái hóa thành hình người mới đúng.
Cũng không biết bọn họ dùng biện pháp gì mà đuổi tới được nơi này, tóm lại nàng và Từ Âm không thể bị bắt, nếu không thì kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Từ Âm mới vừa nãy ra một thân mồ hôi, có mấy sợi tóc đen nhánh dán ở sườn mặt của hắn. Hắn ngoái đầu đưa mắt nhìn lại, ở tận cùng của đêm tối là thân ảnh Cẩu Yêu đang tận lực ngăn chặn đám người kia, bọn họ phát hiện ra Hồng Liễu, lập tức vứt bỏ mặc kệ Cẩu Yêu, cả đám đuổi theo về bên này.
Nhìn chiêu thức và tốc độ của đám người kia thì thấy thực lực còn kém xa, có hai tên hẳn là thực lực cao hơn Hồng Liễu, những tên khác thì không đáng nhắc tới.
Nhưng hai đối một, tu vi còn cao hơn Hồng Liễu, đây đã là khó khăn cấp bậc địa ngục rồi.
Hồng Liễu vẫn chưa quen thuộc với pháp thuật của nguyên thân, càng không có khả năng là đối thủ của bọn họ nên chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng mà chạy thì có thể chạy được đến chỗ nào đây?
Nàng mang theo một người, tu vi còn không bằng đối phương, sớm hay muộn cũng sẽ bị bắt lại, vậy nên phải sớm tính toán mới được.
Trước đó Hồng Liễu đã kiểm tra nhẫn càn khôn, có một ít phù chú có thể dùng được, nàng dùng một tia ý thức quăng hết toàn bộ ra bên ngoài, mặc kệ là nó có tác dụng gì, cũng thành công tranh thủ cho mình một chút thời gian.
Cũng chỉ là một chút mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ lúc nguyên chủ trộm đồ vật trốn đi đã dùng không ít phù chú, hiện tại số còn lại thật không đủ để chạy thoát ra ngoài.
Một bên nàng đang tự trách mình quá ngu ngốc suy nghĩ không chu toàn bị bắt được, một bên tìm địa phương kín đáo hạ xuống, không nói một lời đẩy Từ Âm vào đó.
“Ngươi trốn ở chỗ này đừng lên tiếng, ta đi dẫn dắt bọn họ rời đi, nếu như đến hừng đông mà ta chưa trở lại thì một mình ngươi cứ trốn đi.”
Hồng Liễu nói rất nhanh, thường xuyên ngoái ra sau nhìn một cái, đáy mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nàng đang sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng lại không tùy ý vứt bỏ vật cản trở là hắn, hoặc là ném hắn lại cho địch nhân để kéo dài thời gian. Thậm chí nàng còn lãng phí thời gian quý giá, tìm cho hắn một chỗ an toàn để ẩn thân.
Nàng ném xuống một cái kết giới làm ẩu làm tả, lại đem Địch Trần Kính giao cho hắn: “Nếu sau này ngươi gặp lại một người hiểu được pháp thuật, có thể nhờ bọn họ giúp ngươi mở ra để chữa thương.”
Tóc tai nàng rối loạn, gương mặt bởi vì sốt ruột mà phiếm hồng, khóe mắt còn hơi ẩm ướt: “Còn có số linh thạch này ngươi cầm đi, nếu ta không trở về thì ngươi từ chỗ này chậm rãi đi ra ngoài, chính mình phải cẩn thận một chút, ta không thể ở đây lâu được.”
Nàng nói xong chữ cuối cùng, ánh mắt phức tạp nhìn hắn một lúc, trước khi phi thân rời đi còn cúi người hôn xuống chóp mũi của hắn.
Từ Âm từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.
Hắn không thể nói chuyện, trầm mặc giống như bình thường.
Hắn vẫn luôn nhìn nàng, rõ ràng xuất hiện nguy cơ phía trước, hành động của nàng đã phá vỡ điểm mấu chốt của hắn, làm hắn hận không thể giết nàng, nhưng giờ thì…
Nhìn số linh thạch cùng với Địch Trần Kính ở trong tay, chóp mũi còn lưu lại độ ấm và hơi thở của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong không trung linh quang lập lòe, là đám người kia đuổi theo.
Hồng Liễu lãng phí thời gian, gần như sắp bị bắt lấy, đuôi hồ ly bị thương nhiễm cả một mảng máu, hình ảnh ấy đập vào trong mắt Từ Âm khiến hắn phải nheo mắt lại.
Hắn quét mắt nhìn qua yêu vật đã làm nàng bị thương, hắn không có linh lực nên nhìn không chuẩn lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá kém, nếu lấy tiêu chuẩn của nhân tu mà tính thì có lẽ tu vi của bọn họ ở mức Kim Đan trung kỳ, so với thất vĩ Hồng Liễu không hiểu cách thao túng pháp thuật còn cao hơn cả nửa đại cảnh giới.
Trong lòng nàng biết nơi này cách chỗ ẩn thân của Từ Âm rất gần, cho dù bị thương cũng không dám cùng bọn họ dây dưa ở chỗ này, liền lấy hình thái bán yêu hướng về nơi xa lao đi.
Hai người bọn họ dù thế nào cũng phải sống được một người, bằng không cũng quá thua thiệt.
Mục tiêu của Huyền Thưởng Lệnh vốn là nàng, thấy nàng bỏ chạy, trong nháy mắt liền đuổi theo, chẳng hề luyến tiếc nơi này.
Từ Âm chỉ cần đợi ở trong này đến hừng đông rồi rời đi, tuyệt đối sẽ an toàn.
Nhưng mà…Hắn ở trong kết giới mà Hồng Liễu hạ, tay chạm vào ánh sáng đỏ của kết giới, chẳng hề do dự quá lâu đã bước ra ngoài.
Hồng Liễu đã phạm vào tội chết muôn lần cũng không đủ đền tội với hắn, phải nên xử tử.
Nhưng hình phạt này phải do hắn đưa ra.
Người khác không được, ai cũng không được.
Không ai có thể khiêu chiến quyền uy của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro