Hoa Chẳng Phải Hoa, Sương Chẳng Phải Sương
Chương 5
Tiểu Nãi Cái Nhi
2025-03-22 08:00:29
Nàng chỉ là một nha hoàn bị cha mẹ bán cho lái buôn, phản bội chủ nhân, ngoài Lý Mặc Bạch ra, nàng không còn ai để dựa vào. Dù ta nói thật hay không, nàng cũng không dám chất vấn Lý Mặc Bạch.Nàng chỉ có thể âm thầm quan sát, và rồi sẽ nhận ra Lý Mặc Bạch quả thực có cách đối xử khác biệt với Thôi Noãn.Nữ tử mang thai thường suy nghĩ nhiều, bất kỳ dấu hiệu nhỏ nhặt nào cũng sẽ bị phóng đại trong mắt họ. Nàng chắc chắn sẽ không được yên ổn.Con người chỉ có giới hạn về sức lực, Lý Mặc Bạch phải an ủi và chăm sóc nàng, những chuyện khác tự nhiên sẽ không thể chu toàn.Ta xoay người, thấy Thôi Noãn đứng ngay sau lưng, nhíu mày nhìn ta.“Ngươi nói gì với nàng? Nhìn như gặp ma vậy.”“Không có gì cả.”“Hôm nay ngươi kỳ lạ lắm.”Ta không giải thích, chỉ hạ giọng nói: “Đại bá của ngươi dường như đang qua lại với ai đó, bảo cha ngươi cẩn thận.”Nàng kinh hãi nhìn ta.Ta nắm lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Liên quan đến tính mạng cả nhà ngươi, nhất định phải giữ bí mật.”Ta chỉ có thể nói đến đây, phần còn lại phụ thuộc vào vận may của họ. Thôi Noãn sợ hãi, gần như ngay lập tức đi tìm cha mình.Hai tháng sau, hai anh em Thôi gia trở mặt thành thù.Nghe nói vì Thôi Đại tướng quân toan tính chuyện hôn nhân của Thôi Noãn, dù không thành công nhưng hai bên cãi nhau rất lớn, không chỉ phân tách gia đình mà còn thề không bao giờ qua lại nữa.Ta cảm thấy rất hài lòng.Cha của Thôi Noãn là người biết nhìn nhận vấn đề. Ông sống chung dưới một mái nhà với Thôi Tướng quân, chỉ cần chú ý một chút là chắc chắn sẽ phát hiện được manh mối.Nhanh chóng cắt đứt mối nguy, dù sau này có bị liên lụy cũng sẽ không rơi vào kết cục như kiếp trước.Thôi Noãn hẹn ta gặp mặt tại Túy Tiên Cư, mang đến tặng ta một bộ trang sức đắt tiền.“Cha ta bảo đây là lễ tạ.”Ta không khách sáo nhận lấy. Thái độ của nàng đối với ta đã thay đổi, cũng chịu nói với ta vài lời tâm sự.“Cái tên Lý Mặc Bạch đó không biết bị làm sao, mỗi lần gặp ta ánh mắt đều kỳ lạ, có lần còn gọi ta là Noãn Noãn, bị đại ca ta mắng cho một trận mới chịu chạy.”Cha của Thôi Noãn là giảng quan ở Hàn Lâm viện, Thái tử rất thích nghe ông giảng kinh sử, có lẽ Lý Mặc Bạch muốn nhờ vả ông ấy để tiếp cận Thái tử.Dẫu sao, con đường thông qua cha nuôi hắn là Đặng Như Thịnh hiệu quả rất thấp. Hắn mãi không được Thái tử để ý, mà với một người từng đạt địa vị cao như hắn, chắc chắn không đủ kiên nhẫn đợi thêm vài năm.Bỗng nhiên, từ phòng đối diện vang lên tiếng ồn ào, âm thanh nghe rất quen thuộc. Ta và Thôi Noãn mở cửa ra xem, hóa ra là Lý Mặc Bạch và Triệu Tư Tắc.Thì ra, Lý Mặc Bạch không biết từ đâu nghe ngóng được hành tung của Thái tử, liền bám theo đến Túy Tiên Cư. Nhưng thị vệ canh cửa không cho hắn vào, hai bên còn xảy ra xung đột. Thái tử nghe thấy liền sai Triệu Tư Tắc ra xử lý.Triệu Tư Tắc vốn đã không ưa gì Lý Mặc Bạch, nói không được vài câu đã muốn động tay. Đúng lúc thấy ta bước ra, hắn lập tức thu tay lại, đổi thái độ.“Cẩm Bình muội muội, muội cũng đến đây ăn cơm à?” Hắn thay đổi sắc mặt nhanh như trở bàn tay, vừa rồi còn lạnh lùng nghiêm khắc, giờ đã cười như gió xuân: “Ở đây bồ câu quay ngon lắm, muội nhất định phải thử.”Hắn thậm chí còn có tâm trạng bàn về đồ ăn.Thôi Noãn thuận miệng nói: “Được, lát nữa gọi món, hôm nay ta mời Cẩm Bình muội muội, có món gì ngon cứ kể đi.”Triệu Tư Tắc thật sự báo luôn vài món. Lý Mặc Bạch uống rượu, lửa giận bừng bừng, cả gan lớn tiếng: “Ta nói rồi, ta nhất định phải gặp được Điện hạ!”Triệu Tư Tắc cười nhạo: “Ngươi nghĩ Điện hạ là ai, mà để ngươi muốn gặp là gặp? Đi mau, đừng cản ta nói chuyện với Cẩm Bình muội muội.”Lý Mặc Bạch chuyển cơn giận sang ta: “Nam Cẩm Bình, có phải ngươi đã nói gì với Điện hạ không? Điện hạ không thể nào không gặp ta sau khi đọc bài sách lược của ta. Chắc chắn là ngươi ghi hận trong lòng, bêu xấu ta trước mặt Điện hạ!”Thôi Noãn kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến Cẩm Bình?”Hắn nhìn Thôi Noãn, ánh mắt lại dịu dàng: “Noãn… Thôi tiểu thư, nàng phải tránh xa Nam Cẩm Bình ra. Nàng ta tâm tư độc ác, không tài không đức, lại đố kỵ. Nàng hơn nàng ta ở mọi mặt, sớm muộn gì nàng ta cũng hại nàng.”Thôi Noãn tức đến đỏ bừng mặt: “Ngươi bị điên à!”Ta không hề tức giận, ngược lại, Lý Mặc Bạch mất kiểm soát như vậy chứng tỏ tâm trạng hắn đã hoàn toàn sụp đổ.Nhưng chỉ như vậy thì chưa đủ.Ta hỏi: “Là bài sách lược nào? Là bài Điện hạ bảo người vứt bỏ đó sao?”Triệu Tư Tắc đáp: “Chắc là vậy, ta cũng không rõ. Nhưng nếu Cẩm Bình muội muội nói vứt thì chắc chắn đã vứt rồi. Dù chưa vứt, lát nữa ta cũng sẽ nhờ Điện hạ vứt đi.”Ta và hắn nhìn nhau, mỉm cười đầy tình ý.Lý Mặc Bạch tức giận đến mất lý trí: “Nam Cẩm Bình, ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ta đã cảnh cáo ngươi đừng giở trò, ngươi thật sự không coi ta ra gì sao?”Hắn hoàn toàn nhầm lẫn giữa kiếp trước và kiếp này, vẫn nghĩ mình là quyền thần cao cao tại thượng, còn ta thì gia đình tan nát, để hắn mặc sức chà đạp.Hắn giơ tay định đánh ta.Thật ra hắn chẳng thể nào chạm đến ta, vì vừa có động thái, Triệu Tư Tắc đã nhanh nhẹn đá hắn một cú. Nhưng ta vẫn hét lên thảm thiết, tiện đà ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro