Bản Sao ( Nhật...
2024-11-02 00:33:53
Dưới ánh đèn mờ của căn phòng vắng lặng, Tiệp Trân ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt cô dán chặt vào cuốn nhật ký mà cô vừa tìm thấy trong ngăn kéo của Trạch Dương. Những trang giấy vàng ố cũ kỹ, dòng chữ bằng bút mực đen đậm nét hiện rõ. Cô lướt tay nhẹ qua từng dòng, từng chữ, mỗi từ như chất chứa cả bầu trời cảm xúc của một người đàn ông lạnh lùng nhưng nội tâm đầy sóng gió. Mở trang đầu tiên, cô bất ngờ khi nhận ra đó không chỉ là những ghi chép công việc, mà còn là những cảm xúc sâu thằm của Trạch Dương về một người phụ nữ đã khuất
- Liễu Hạnh, mẹ cô.
Dòng chữ nghiêng nghiêng của Trạch Dương kể về lần đầu tiên anh gặp Liễu Hạnh. Anh nhớ rõ từng chi tiết, từng cảm xúc khi lần đầu đứng trước cô. Liễu Hạnh là một người phụ nữ có phong cách tinh tế, dịu dàng nhưng đầy cá tính. Trạch Dương viết rằng lần đầu anh tặng hoa cho Liễu Hạnh, không ngờ rằng cô bị dị ứng phấn hoa. Đó là một buổi chiều mưa nhẹ, Trạch Dương đã chọn bó hoa ly trắng - loài hoa mà anh nghĩ cô sẽ thích. Nhưng ngay khi Liều Hạnh nhận lấy bó hoa, cô đã ngất đi vì dị ứng phấn hoa nghiêm trọng, phải nhập viện suốt một tuần. Kể từ đó, Trạch Dương không bao giờ tặng hoa cho cô nữa. Thay vào đó, anh tìm cách tặng những món quà đơn giản hơn, mang nhiều ý nghĩa hơn, như những món trang sức tự tay anh làm. Anh viết rằng Liễu Hạnh không bao giờ thích những thứ xa hoa, cầu kỳ, chỉ thích những điều đơn giản nhưng chân thành.
Đọc đến đây, Tiệp Trân dừng lại một chút, cảm giác như trái tim cô đập nhanh hơn. Những ký ức về mẹ bỗng ùa về, hòa quyện với những điều cô đang đọc. Cô luôn tự hỏi tại sao Trạch Dương lại đối xử với cô như thể cô là bảo vật quý giá nhất. Và giờ đây, cô dần hiểu ra, không phải vì cô là cháu gái của anh, mà vì trong mắt Trạch Dương, cô mang hình bóng của Liếu Hạnh.
Trạch Dương ghi lại trong nhật ký rằng từ khi cô lớn lên, anh không ngừng nhìn thấy hình ảnh của Liều Hạnh trong cô. Từ cách cô ăn uống, sử dụng nước hoa, phong cách ăn mặc đến cả những cử chỉ nhỏ nhặt nhất, tất cả đều làm anh liên tưởng đến người phụ nữ anh đã yêu sâu đậm. "Càng nhìn, càng thấy nhớ," anh viết, "Giống như
Liễu Hạnh đang sống trong cơ thể của Tiệp Trân vậy."
Dị ứng phấn hoa - một chi tiết nhỏ nhưng đầy ý nghĩa đối với anh. Anh kể về những lần Tiệp Trân bị dị ứng, và mỗi lần như thế, hình ảnh của Liễu Hạnh lại hiện lên rõ ràng hơn trong tâm trí anh. Anh nhớ về những kỷ niệm cũ, về cái lần anh vô tình đưa Liễu Hạnh vào viện chỉ vì một bó hoa. Sau lần đó, anh đã thể rằng không bao giờ để cô bị tổn thương lần nào nữa. Nhưng anh đã không giữ được lời hứa đó. Liễu Hạnh ra đi, và nỗi đau đó đã theo anh suốt nhiều năm, đeo bám anh như một cái bóng không thể xóa nhòa.
Trang nhật ký tiếp theo kể về việc Trạch Dương cố gắng bảo vệ Tiệp Trân một cách tuyệt đối. Anh luôn dõi theo cô, luôn đặt cô dưới sự giám sát nghiêm ngặt, dù rằng cô có thể cảm thấy ngột ngạt. "Không phải vì anh yêu thương đứa cháu mình, mà vì anh cảm thấy có lỗi với Liều Hạnh," dòng chữ trong cuốn nhật ký đậm nét hơn ở đoạn này. Anh sợ rằng, một ngày nào đó, anh sẽ mất đi Tiệp Trân như đã từng mất đi Liễu Hạnh. Chính vì vậy, anh không để ai, dù là người nào, đến gần cô mà không qua sự kiểm soát của anh. Anh cho đàn em theo dõi cô 24/24, dù cô có phần nàn thế nào, anh vẫn không dừng lại. Anh không thể chịu đựng thêm một lần mất mát nào nữa.
Nhưng điều làm Tiệp Trân rùng mình khi đọc tiếp những dòng sau đó chính là việc Trạch Dương thừa nhận rằng, có những lúc anh nhìn cô và ảo tưởng rằng mình đang nhìn thấy Liễu Hạnh. Anh viết rằng: "Cảm giác như Liễu Hạnh tìm về anh để yêu anh thêm một lần nữa." Nhưng anh biết rõ ràng, đó chỉ là ảo giác. Tiệp Trân là con gái của Liếu Hạnh, không phải Liễu Hạnh. Và dù anh có mong muốn, anh không thể ép buộc bản thân yêu Tiệp Trân với tâm hồn của Liếu Hạnh trong cơ thể của con gái cô ấy. Anh không muốn làm vậy. "Anh chỉ có thể ngắm thôi," anh viết, "Nhìn nhưng không thể chạm. Thật giống, nhưng chỉ là bản sao."
Trạch Dương không thể phủ nhận rằng hình bóng của Liểu Hạnh đã in sâu trong tâm trí anh đến mức không thể xóa nhòa. Mỗi lần nhớ về cô, anh lại lấy tấm ảnh cũ ra xem. Nhưng điều làm anh đau lòng nhất là, anh không cần phải xem ảnh nữa, bởi vì mỗi khi nhìn Tiệp Trân, anh đã thấy Liễu Hạnh trước mắt rồi.
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu. Dòng nhật ký tiếp tục kể về những công việc trong thế giới ngầm mà Trạch Dương đang dấn thân. Anh nói rằng, anh kiếm thật nhiều tiền không phải vì tham vọng, mà vì anh biết rằng mình sẽ không thể sống mãi trong thế giới này. "Tương lai của anh sẽ không bền vững," anh viết. Anh biết rằng, với mỗi phi vụ anh thực hiện, mạng sống của anh đang dần bị đe dọa. Nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ quan tâm đến Tiệp Trân, đến việc cô sẽ sống một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc bởi quá khứ đen tối của anh.
Trạch Dương cũng ghi nhận công lao của Tiệp Trân, rằng chính nhờ cô mà anh đã né tránh được nhiều lần cảnh sát triệt phá những phi vụ giao dịch ma túy của mình. Anh không ngờ rằng, việc cô làm trong ngành cảnh sát lại mang lại lợi ích cho anh. Nhưng điều đó chỉ càng làm anh thêm lo lắng. "Cô quá đam mê công việc của mình," anh viết, "Anh không thể ngăn cản cô, nhưng anh sợ một ngày nào đó cô sẽ bị cuốn vào những nguy hiểm không đáng có."
- Liễu Hạnh, mẹ cô.
Dòng chữ nghiêng nghiêng của Trạch Dương kể về lần đầu tiên anh gặp Liễu Hạnh. Anh nhớ rõ từng chi tiết, từng cảm xúc khi lần đầu đứng trước cô. Liễu Hạnh là một người phụ nữ có phong cách tinh tế, dịu dàng nhưng đầy cá tính. Trạch Dương viết rằng lần đầu anh tặng hoa cho Liễu Hạnh, không ngờ rằng cô bị dị ứng phấn hoa. Đó là một buổi chiều mưa nhẹ, Trạch Dương đã chọn bó hoa ly trắng - loài hoa mà anh nghĩ cô sẽ thích. Nhưng ngay khi Liều Hạnh nhận lấy bó hoa, cô đã ngất đi vì dị ứng phấn hoa nghiêm trọng, phải nhập viện suốt một tuần. Kể từ đó, Trạch Dương không bao giờ tặng hoa cho cô nữa. Thay vào đó, anh tìm cách tặng những món quà đơn giản hơn, mang nhiều ý nghĩa hơn, như những món trang sức tự tay anh làm. Anh viết rằng Liễu Hạnh không bao giờ thích những thứ xa hoa, cầu kỳ, chỉ thích những điều đơn giản nhưng chân thành.
Đọc đến đây, Tiệp Trân dừng lại một chút, cảm giác như trái tim cô đập nhanh hơn. Những ký ức về mẹ bỗng ùa về, hòa quyện với những điều cô đang đọc. Cô luôn tự hỏi tại sao Trạch Dương lại đối xử với cô như thể cô là bảo vật quý giá nhất. Và giờ đây, cô dần hiểu ra, không phải vì cô là cháu gái của anh, mà vì trong mắt Trạch Dương, cô mang hình bóng của Liếu Hạnh.
Trạch Dương ghi lại trong nhật ký rằng từ khi cô lớn lên, anh không ngừng nhìn thấy hình ảnh của Liều Hạnh trong cô. Từ cách cô ăn uống, sử dụng nước hoa, phong cách ăn mặc đến cả những cử chỉ nhỏ nhặt nhất, tất cả đều làm anh liên tưởng đến người phụ nữ anh đã yêu sâu đậm. "Càng nhìn, càng thấy nhớ," anh viết, "Giống như
Liễu Hạnh đang sống trong cơ thể của Tiệp Trân vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dị ứng phấn hoa - một chi tiết nhỏ nhưng đầy ý nghĩa đối với anh. Anh kể về những lần Tiệp Trân bị dị ứng, và mỗi lần như thế, hình ảnh của Liễu Hạnh lại hiện lên rõ ràng hơn trong tâm trí anh. Anh nhớ về những kỷ niệm cũ, về cái lần anh vô tình đưa Liễu Hạnh vào viện chỉ vì một bó hoa. Sau lần đó, anh đã thể rằng không bao giờ để cô bị tổn thương lần nào nữa. Nhưng anh đã không giữ được lời hứa đó. Liễu Hạnh ra đi, và nỗi đau đó đã theo anh suốt nhiều năm, đeo bám anh như một cái bóng không thể xóa nhòa.
Trang nhật ký tiếp theo kể về việc Trạch Dương cố gắng bảo vệ Tiệp Trân một cách tuyệt đối. Anh luôn dõi theo cô, luôn đặt cô dưới sự giám sát nghiêm ngặt, dù rằng cô có thể cảm thấy ngột ngạt. "Không phải vì anh yêu thương đứa cháu mình, mà vì anh cảm thấy có lỗi với Liều Hạnh," dòng chữ trong cuốn nhật ký đậm nét hơn ở đoạn này. Anh sợ rằng, một ngày nào đó, anh sẽ mất đi Tiệp Trân như đã từng mất đi Liễu Hạnh. Chính vì vậy, anh không để ai, dù là người nào, đến gần cô mà không qua sự kiểm soát của anh. Anh cho đàn em theo dõi cô 24/24, dù cô có phần nàn thế nào, anh vẫn không dừng lại. Anh không thể chịu đựng thêm một lần mất mát nào nữa.
Nhưng điều làm Tiệp Trân rùng mình khi đọc tiếp những dòng sau đó chính là việc Trạch Dương thừa nhận rằng, có những lúc anh nhìn cô và ảo tưởng rằng mình đang nhìn thấy Liễu Hạnh. Anh viết rằng: "Cảm giác như Liễu Hạnh tìm về anh để yêu anh thêm một lần nữa." Nhưng anh biết rõ ràng, đó chỉ là ảo giác. Tiệp Trân là con gái của Liếu Hạnh, không phải Liễu Hạnh. Và dù anh có mong muốn, anh không thể ép buộc bản thân yêu Tiệp Trân với tâm hồn của Liếu Hạnh trong cơ thể của con gái cô ấy. Anh không muốn làm vậy. "Anh chỉ có thể ngắm thôi," anh viết, "Nhìn nhưng không thể chạm. Thật giống, nhưng chỉ là bản sao."
Trạch Dương không thể phủ nhận rằng hình bóng của Liểu Hạnh đã in sâu trong tâm trí anh đến mức không thể xóa nhòa. Mỗi lần nhớ về cô, anh lại lấy tấm ảnh cũ ra xem. Nhưng điều làm anh đau lòng nhất là, anh không cần phải xem ảnh nữa, bởi vì mỗi khi nhìn Tiệp Trân, anh đã thấy Liễu Hạnh trước mắt rồi.
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu. Dòng nhật ký tiếp tục kể về những công việc trong thế giới ngầm mà Trạch Dương đang dấn thân. Anh nói rằng, anh kiếm thật nhiều tiền không phải vì tham vọng, mà vì anh biết rằng mình sẽ không thể sống mãi trong thế giới này. "Tương lai của anh sẽ không bền vững," anh viết. Anh biết rằng, với mỗi phi vụ anh thực hiện, mạng sống của anh đang dần bị đe dọa. Nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ quan tâm đến Tiệp Trân, đến việc cô sẽ sống một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc bởi quá khứ đen tối của anh.
Trạch Dương cũng ghi nhận công lao của Tiệp Trân, rằng chính nhờ cô mà anh đã né tránh được nhiều lần cảnh sát triệt phá những phi vụ giao dịch ma túy của mình. Anh không ngờ rằng, việc cô làm trong ngành cảnh sát lại mang lại lợi ích cho anh. Nhưng điều đó chỉ càng làm anh thêm lo lắng. "Cô quá đam mê công việc của mình," anh viết, "Anh không thể ngăn cản cô, nhưng anh sợ một ngày nào đó cô sẽ bị cuốn vào những nguy hiểm không đáng có."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro