Cánh Tay Trái Đ...
2024-11-02 00:33:53
Trạch Dương bước vào căn phòng làm việc quen thuộc, hơi thở của anh vẫn còn dồn dập sau trận chiến vừa diễn ra. Hắn cúi đầu, vuốt nhẹ những giọt mồ hôi còn đọng trên trán, đôi mắt ánh lên sự mãn nguyện. Trước đó vài giờ,
Hà Khải Thép đã chính thức bị hắn tiêu diệt. Không còn một cơ hội nào cho kẻ từng là trùm giang hồ cộm cán đó.
Cú đòn chí mạng của Trạch Dương đã chấm dứt toàn bộ con đường sống của Khải Thép, đặt dấu chấm hết cho đế chế mà hắn ta xây dựng bao năm qua.
Hắn thả người xuống ghế, đôi tay đặt lên thành ghế bọc da mát lạnh, cảm nhận sự yên bình thoáng qua trong tâm trí. Mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn, từ đất đai, đến các quán bar, sòng bài, địa điểm thu tiền bảo kê - tất cả đều đã thuộc về Trạch Dương. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn phản chiếu lên bức tường, tôn lên bóng dáng cao lớn của hắn. Mọi người giờ đây sẽ phải kính nể hắn - kẻ đứng đầu, không ai có thể thay thế
"Anh Trạch Dương, em đã mang mọi thứ về đây rồi." Giọng nói điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự tự hào vang lên từ cánh cửa phía sau. Người bước vào là Thanh Long, cánh tay trái của Trạch Dương, người mà hắn đã nhận về dưới trướng cách đây một năm. Long chỉ mới 20 tuổi, nhưng sự khéo léo và tàn nhẫn của cậu trong các phi vụ đã khiến giới giang hồ phải dè chừng.
Long đặt một tập hồ sơ dày cộp lên bàn, cúi đầu kính cẩn. "Hồ sơ toàn bộ các địa điểm của Khải Thép, bao gồm những quán bar nhỏ lẻ, địa điểm thu tiền bảo kê và các đường dây làm ăn khác. Giờ mọi thứ đều thuộc về anh."
Trạch Dương lặng lẽ mở hồ sơ, mắt hắn lướt nhanh qua từng dòng chữ, từng bức ảnh. Những con số, địa chỉ, tên người, tất cả được Long ghi chép cẩn thận. Hắn nở một nụ cười lạnh nhạt nhưng đầy hài lòng. "Không uổng công tao tin tưởng mày, Long. Mày làm tốt lắm. Giờ thì đám đàn em của Khải Thép cũng không dám hó hé gì nữa."
Thanh Long khẽ cúi đầu, giọng nói đầy lòng biết ơn vang lên, nhưng trong đôi mắt sáng rực của cậu ta có chút gì đó lạnh lùng. "Nếu không có anh, em đã chết rồi. Cả đời này em mang ơn anh, làm trâu làm ngựa, làm chó cho anh cũng không hề gì. Nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ theo anh, anh Trạch Dương."
"Được rồi," Trạch Dương nhếch môi, giọng nói cứng rắn nhưng không giấu được sự hài lòng. "Giờ thì mày đi xử lý hết đám đàn em còn sót lại của Khải Thép đi. Đừng để đứa nào dám chống đối, tao muốn mọi thứ phải được kiểm soát triệt để. Còn nữa, quản lý luôn những quán bar nhỏ đó, thu tiền bảo kê đúng hẹn, không được để bất cứ sơ hở nào."
"Vâng, em sẽ xử lý ngay lập tức." Long cúi đầu, xoay người bước ra ngoài, đôi mắt lóe lên ánh sáng của sự trung thành tuyệt đối.
Sau khi Long rời đi, Trạch Dương dựa lưng vào ghế, lặng lẽ nhớ lại một năm trước - cái ngày mà hắn vô tình gặp được Thanh Long. Khi ấy, Long chỉ là một thằng nhóc nghiện ngập, co ro bên vệ đường trong cơn thèm thuốc. Đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta đầy sự bất cần và giận dữ, như thể cả thế giới này đã quay lưng với cậu. Trạch Dương khi đó đang thực hiện một nhiệm vụ ở khu phố cũ, và vô tình nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Trạch Dương nhớ lại cái đêm mưa tầm tã khi lần đầu tiên hắn bắt gặp Long, người còn được gọi là "Đứa con hoang của cơn bão" vì cuộc đời đầy sóng gió của mình. Long khi ấy chỉ mới 19 tuổi, gầy gò, mái tóc rối bù dính bết nước mưa. Trên gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu đầy sự tuyệt vọng. Cậu ta vừa bị bọn giang hồ lừa đảo, đẩy vào đường cùng, không còn tiền, không còn gia đình, chỉ còn lại cơ thể bị ma túy phá hủy. Hắn nhìn thấy
Long đang ôm bụng, co rúm dưới một góc khuất của con hẻm tối, thân hình run rẩy trong cơn đói thuốc.
"Lũ khốn... chúng mày đã lừa tao!" Long thì thầm với giọng khản đặc, hơi thở nặng nề. Cậu ta không thể đứng dậy nổi, cơn nghiện làm cơ thể cậu suy sụp nhanh chóng. Trạch Dương lúc đó bước tới, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của
Long, không chút thương hại, nhưng có điều gì đó khiến hắn phải dừng lại.
"Muốn sống không?" Trạch Dương hỏi, giọng nói lạnh lùng, nhưng đầy uy lực.
Long ngẩng đầu lên, đôi mắt khô cạn niềm hy vọng nhìn chẳm chằm vào người đàn ông trước mặt. Một thoáng do dự, rồi cậu ta gật đầu, dù không biết rằng đó là con đường sống hay địa ngục đang mở ra trước mắt.
"Đi theo tao, từ giờ mày là người của tao," Trạch Dương tuyên bố, không cần chờ câu trả lời.
Kể từ ngày đó, Thanh Long bắt đầu hành trình lột xác khỏi cuộc đời vô gia cư và nghiện ngập của mình. Trạch Dương không chỉ cứu mạng cậu ta, mà còn biến cậu thành một sát thủ máu lạnh, một kẻ mà ai cũng phải e sợ.
Trong thế giới ngầm, biệt danh "Long Đao" dần trở thành biểu tượng của sự tàn nhẫn và quyết liệt. Long luôn đi theo Trạch Dương, học hỏi từ hắn, và không bao giờ dám trái lệnh.
Trạch Dương thở dài, rời khỏi những suy nghĩ về quá khứ. Giờ đây, Thanh Long đã trưởng thành, và hơn hết, cậu ta là một công cụ sắc bén mà hắn có thể tin tưởng tuyệt đối.
Căn phòng lúc này trở nên im lặng, nhưng trong lòng Trạch Dương, những kế hoạch mới đã bắt đầu thành hình.
Hắn hiểu rằng việc loại bỏ Hà Khải Thép chỉ là bước đầu tiên. Để duy trì sự thống trị, hắn cần nhiều hơn thế. Và Thanh Long sẽ là người giúp hắn hoàn thành mục tiêu đó - một cánh tay phải đắc lực, không sợ nguy hiểm, không ngại dơ bẩn.
Ánh đèn mờ dần, bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ còn lại Trạch Dương ngồi đó, với đôi mắt sắc lạnh nhìn xa xăm.
Hà Khải Thép đã chính thức bị hắn tiêu diệt. Không còn một cơ hội nào cho kẻ từng là trùm giang hồ cộm cán đó.
Cú đòn chí mạng của Trạch Dương đã chấm dứt toàn bộ con đường sống của Khải Thép, đặt dấu chấm hết cho đế chế mà hắn ta xây dựng bao năm qua.
Hắn thả người xuống ghế, đôi tay đặt lên thành ghế bọc da mát lạnh, cảm nhận sự yên bình thoáng qua trong tâm trí. Mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn, từ đất đai, đến các quán bar, sòng bài, địa điểm thu tiền bảo kê - tất cả đều đã thuộc về Trạch Dương. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn phản chiếu lên bức tường, tôn lên bóng dáng cao lớn của hắn. Mọi người giờ đây sẽ phải kính nể hắn - kẻ đứng đầu, không ai có thể thay thế
"Anh Trạch Dương, em đã mang mọi thứ về đây rồi." Giọng nói điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự tự hào vang lên từ cánh cửa phía sau. Người bước vào là Thanh Long, cánh tay trái của Trạch Dương, người mà hắn đã nhận về dưới trướng cách đây một năm. Long chỉ mới 20 tuổi, nhưng sự khéo léo và tàn nhẫn của cậu trong các phi vụ đã khiến giới giang hồ phải dè chừng.
Long đặt một tập hồ sơ dày cộp lên bàn, cúi đầu kính cẩn. "Hồ sơ toàn bộ các địa điểm của Khải Thép, bao gồm những quán bar nhỏ lẻ, địa điểm thu tiền bảo kê và các đường dây làm ăn khác. Giờ mọi thứ đều thuộc về anh."
Trạch Dương lặng lẽ mở hồ sơ, mắt hắn lướt nhanh qua từng dòng chữ, từng bức ảnh. Những con số, địa chỉ, tên người, tất cả được Long ghi chép cẩn thận. Hắn nở một nụ cười lạnh nhạt nhưng đầy hài lòng. "Không uổng công tao tin tưởng mày, Long. Mày làm tốt lắm. Giờ thì đám đàn em của Khải Thép cũng không dám hó hé gì nữa."
Thanh Long khẽ cúi đầu, giọng nói đầy lòng biết ơn vang lên, nhưng trong đôi mắt sáng rực của cậu ta có chút gì đó lạnh lùng. "Nếu không có anh, em đã chết rồi. Cả đời này em mang ơn anh, làm trâu làm ngựa, làm chó cho anh cũng không hề gì. Nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ theo anh, anh Trạch Dương."
"Được rồi," Trạch Dương nhếch môi, giọng nói cứng rắn nhưng không giấu được sự hài lòng. "Giờ thì mày đi xử lý hết đám đàn em còn sót lại của Khải Thép đi. Đừng để đứa nào dám chống đối, tao muốn mọi thứ phải được kiểm soát triệt để. Còn nữa, quản lý luôn những quán bar nhỏ đó, thu tiền bảo kê đúng hẹn, không được để bất cứ sơ hở nào."
"Vâng, em sẽ xử lý ngay lập tức." Long cúi đầu, xoay người bước ra ngoài, đôi mắt lóe lên ánh sáng của sự trung thành tuyệt đối.
Sau khi Long rời đi, Trạch Dương dựa lưng vào ghế, lặng lẽ nhớ lại một năm trước - cái ngày mà hắn vô tình gặp được Thanh Long. Khi ấy, Long chỉ là một thằng nhóc nghiện ngập, co ro bên vệ đường trong cơn thèm thuốc. Đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta đầy sự bất cần và giận dữ, như thể cả thế giới này đã quay lưng với cậu. Trạch Dương khi đó đang thực hiện một nhiệm vụ ở khu phố cũ, và vô tình nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Trạch Dương nhớ lại cái đêm mưa tầm tã khi lần đầu tiên hắn bắt gặp Long, người còn được gọi là "Đứa con hoang của cơn bão" vì cuộc đời đầy sóng gió của mình. Long khi ấy chỉ mới 19 tuổi, gầy gò, mái tóc rối bù dính bết nước mưa. Trên gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu đầy sự tuyệt vọng. Cậu ta vừa bị bọn giang hồ lừa đảo, đẩy vào đường cùng, không còn tiền, không còn gia đình, chỉ còn lại cơ thể bị ma túy phá hủy. Hắn nhìn thấy
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long đang ôm bụng, co rúm dưới một góc khuất của con hẻm tối, thân hình run rẩy trong cơn đói thuốc.
"Lũ khốn... chúng mày đã lừa tao!" Long thì thầm với giọng khản đặc, hơi thở nặng nề. Cậu ta không thể đứng dậy nổi, cơn nghiện làm cơ thể cậu suy sụp nhanh chóng. Trạch Dương lúc đó bước tới, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của
Long, không chút thương hại, nhưng có điều gì đó khiến hắn phải dừng lại.
"Muốn sống không?" Trạch Dương hỏi, giọng nói lạnh lùng, nhưng đầy uy lực.
Long ngẩng đầu lên, đôi mắt khô cạn niềm hy vọng nhìn chẳm chằm vào người đàn ông trước mặt. Một thoáng do dự, rồi cậu ta gật đầu, dù không biết rằng đó là con đường sống hay địa ngục đang mở ra trước mắt.
"Đi theo tao, từ giờ mày là người của tao," Trạch Dương tuyên bố, không cần chờ câu trả lời.
Kể từ ngày đó, Thanh Long bắt đầu hành trình lột xác khỏi cuộc đời vô gia cư và nghiện ngập của mình. Trạch Dương không chỉ cứu mạng cậu ta, mà còn biến cậu thành một sát thủ máu lạnh, một kẻ mà ai cũng phải e sợ.
Trong thế giới ngầm, biệt danh "Long Đao" dần trở thành biểu tượng của sự tàn nhẫn và quyết liệt. Long luôn đi theo Trạch Dương, học hỏi từ hắn, và không bao giờ dám trái lệnh.
Trạch Dương thở dài, rời khỏi những suy nghĩ về quá khứ. Giờ đây, Thanh Long đã trưởng thành, và hơn hết, cậu ta là một công cụ sắc bén mà hắn có thể tin tưởng tuyệt đối.
Căn phòng lúc này trở nên im lặng, nhưng trong lòng Trạch Dương, những kế hoạch mới đã bắt đầu thành hình.
Hắn hiểu rằng việc loại bỏ Hà Khải Thép chỉ là bước đầu tiên. Để duy trì sự thống trị, hắn cần nhiều hơn thế. Và Thanh Long sẽ là người giúp hắn hoàn thành mục tiêu đó - một cánh tay phải đắc lực, không sợ nguy hiểm, không ngại dơ bẩn.
Ánh đèn mờ dần, bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ còn lại Trạch Dương ngồi đó, với đôi mắt sắc lạnh nhìn xa xăm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro