Cuộc Gặp Mặt Ấn...
2024-11-02 00:33:53
Trong đêm tối tĩnh mịch, Trạch Dương lái xe đến một khu xưởng bỏ hoang ở ngoại ô. Bên ngoài, những dãy nhà kho cũ kỹ năm lặng lẽ dưới ánh trăng nhạt, nhưng bên trong, bóng dáng của những người đàn ông lực lưỡng đang âm thầm chờ đợi. Tiếng bước chân của Trạch Dương vang lên đều đặn trên nền bê tông ẩm ướt. Khi anh bước vào trong, ánh mắt ngay lập tức chạm phải một người đàn ông lớn tuổi ngồi ở góc phòng, gương mặt lộ rõ vẻ bình thản nhưng trong ánh mắt đầy sự sắc bén của một kẻ đã từng trải qua quá nhiều cuộc chiến.
"Chào mừng ông trùm Tứ Xuyên," giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, mang theo sự chế giễu.
"Quay trở lại rồi, không ngờ đã 20 năm trôi qua từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Cậu đã lớn lên nhiều hơn so với trước kia, Trạch Dương."
Người đàn ông ấy không ai khác chính là Vương Đình Hạo, ông trùm của tỉnh Quý Châu, kẻ từng cùng cha của
Trạch Dương thống trị giới tội phạm phía Tây Trung Quốc. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng quyền lực của Vương Đình Hạo vẫn không suy giảm, dù thân thể đã bắt đầu lão hóa với thời gian.
Trạch Dương bước đến gần, đôi mắt anh lạnh lẽo như tảng băng, nhưng trong sâu thẳm lòng lại có chút hồi hộp.
Dù đã sớm biết cuộc gặp này sẽ đến, nhưng anh không nghĩ nó lại xảy ra sớm đến vậy.
"Đã lâu không gặp, chú Vương," Trạch Dương trả lời, giọng điềm đạm nhưng không kém phần sắc bén. "Có vẻ chú vẫn khỏe nhỉ."
Vương Đình Hạo bật cười, tiếng cười khàn vang lên trong không gian tĩnh lặng của căn phòng. "Khỏe ư? Tất nhiên rồi! Phải khỏe để chờ cái ngày mà cậu lật đổ bọn bằng nhóm kia và lấy lại Tứ Xuyên thuộc về mình chứ! Thời gian trôi qua nhanh thật, phải không?"
Câu nói của Vương Đình Hạo vang lên như một lời khiêu khích, nhưng ánh mắt ông ta đầy tính toan tính. Dù đã bước vào tuổi già, ông vẫn giữ được sự khôn ngoan và tính toán trong từng lời nói.
Trạch Dương mỉm cười nhẹ, không để lộ cảm xúc. "Con không nghĩ sẽ có ngày chúng ta hợp tác với nhau. Đây là lô hàng con vừa nhập từ Đông Âu, hàng hóa rất khó để lấy, nhưng lần này con đã gom được một số lượng lớn."
Anh chỉ tay về phía những chiếc thùng lớn phía sau, nơi đàn em của anh đang kiểm tra hàng hóa. Đây là một trong những phi vụ lớn nhất mà anh tham gia kể từ khi lên nắm quyền ở Tứ Xuyên. Hàng hóa từ Đông Âu không dễ dàng có được, nhưng với mạng lưới của mình, Trạch Dương đã thành công đưa chúng về đến Trung Quốc an toàn.
Vương Đình Hạo đứng dậy, bước chậm rãi đến gần những chiếc thùng hàng. Ông ta lướt tay nhẹ qua bề mặt một trong số chúng, như thể kiểm tra bằng cảm nhận thay vì mở ra xem xét. "Không cần phải kiểm tra đâu. Tôi tin tưởng cậu, Trạch Dương."
Trạch Dương gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi không cần phải qua những bước kiểm tra phức tạp. "Cảm ơn chú đã tin tưởng."
Vương Đình Hạo quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Trạch Dương. "Cô cháu gái của cậu lớn nhanh quá. Nhưng mà kỳ lạ thật, càng nhìn nó, tôi càng thấy giống Liễu Hạnh."
Câu nói của Vương Đình Hạo khiến Trạch Dương khựng lại trong giây lát. Gương mặt anh thoáng chút ngạc nhiên. "Cháu nó mới về Tứ Xuyên không lâu, sao chú lại biết rồi?"
Vương Đình Hạo cười, tiếng cười trầm ấm nhưng lại mang đầy ẩn ý. "Không ai truyền tin cả, nhưng cậu có biết gì không, Trạch Dương? Trong giới của chúng ta, việc một người lộ diện quá rõ ràng, quá gần với công lý... một ngày nào đó sẽ dẫn đến những hậu quả mà cậu không mong muốn đâu."
Lời nói của Vương Đình Hạo như một lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng sắc bén. Dù Trạch Dương biết ông ta không đe dọa trực tiếp, nhưng cảm giác bị giám sát và nguy hiểm từ phía cảnh sát luôn là mối lo ngại trong giới tội phạm.
Trạch Dương giữ thái độ điềm tĩnh, đáp lại: "Chú không cần lo lắng. Tiệp Trân còn nhỏ, nó không nghĩ gì sâu xa đâu. Cháu gái của con chỉ là một cô bé ngây thơ, không đến mức chú phải lo lắng về việc theo dõi hay quan sát."
Vương Đình Hạo nhìn Trạch Dương một lúc lâu, ánh mắt sâu thằm nhưng không nói thêm gì. "Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi, đừng để mọi chuyện đi quá xa."
Trạch Dương cúi đầu tôn kính. "Cảm ơn chú đã quan tâm. Nhưng con biết việc mình làm, và cháu gái của con, con cũng hiểu rất rõ."
Hai người đàn ông nhìn nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi Vương Đình Hạo bước lùi lại, nụ cười hài lòng thoáng hiện trên gương mặt già nua. "Được rồi. Cậu làm tốt lắm. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ còn hợp tác dài dài."
Cả hai bắt tay nhau, sự căng thẳng trong căn phòng dường như tan biến dần. Họ đều hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc giao dịch, mà còn là sự tái ngộ giữa những kẻ từng là đồng minh, giờ phải tìm cách duy trì quan hệ trong thế giới tội phạm đây biến động.
Khi Trạch Dương quay người rời đi, Vương Đình Hạo vẫn đứng lại, ánh mắt theo dõi từng bước chân của anh. Khi Trạch Dương đã ra ngoài, cánh tay phải của Vương Đình Hạo tiến lại gần, cúi đầu tôn kính: "Ông chủ, sao lại nói chuyện về Liễu Hạnh với cậu ta vậy? Liễu Hạnh là ai?"
Vương Đình Hạo chỉ lặng lẽ cười, ánh mắt thoáng hiện chút hoài niệm. "Liễu Hạnh... chỉ là một người phụ nữ trong quá khứ thôi."
Nói xong, ông ta quay lưng bước đi, không nói thêm lời nào. Cánh tay phải của ông chỉ biết lặng lẽ theo sau, không dám hỏi thêm.
"Chào mừng ông trùm Tứ Xuyên," giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, mang theo sự chế giễu.
"Quay trở lại rồi, không ngờ đã 20 năm trôi qua từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Cậu đã lớn lên nhiều hơn so với trước kia, Trạch Dương."
Người đàn ông ấy không ai khác chính là Vương Đình Hạo, ông trùm của tỉnh Quý Châu, kẻ từng cùng cha của
Trạch Dương thống trị giới tội phạm phía Tây Trung Quốc. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng quyền lực của Vương Đình Hạo vẫn không suy giảm, dù thân thể đã bắt đầu lão hóa với thời gian.
Trạch Dương bước đến gần, đôi mắt anh lạnh lẽo như tảng băng, nhưng trong sâu thẳm lòng lại có chút hồi hộp.
Dù đã sớm biết cuộc gặp này sẽ đến, nhưng anh không nghĩ nó lại xảy ra sớm đến vậy.
"Đã lâu không gặp, chú Vương," Trạch Dương trả lời, giọng điềm đạm nhưng không kém phần sắc bén. "Có vẻ chú vẫn khỏe nhỉ."
Vương Đình Hạo bật cười, tiếng cười khàn vang lên trong không gian tĩnh lặng của căn phòng. "Khỏe ư? Tất nhiên rồi! Phải khỏe để chờ cái ngày mà cậu lật đổ bọn bằng nhóm kia và lấy lại Tứ Xuyên thuộc về mình chứ! Thời gian trôi qua nhanh thật, phải không?"
Câu nói của Vương Đình Hạo vang lên như một lời khiêu khích, nhưng ánh mắt ông ta đầy tính toan tính. Dù đã bước vào tuổi già, ông vẫn giữ được sự khôn ngoan và tính toán trong từng lời nói.
Trạch Dương mỉm cười nhẹ, không để lộ cảm xúc. "Con không nghĩ sẽ có ngày chúng ta hợp tác với nhau. Đây là lô hàng con vừa nhập từ Đông Âu, hàng hóa rất khó để lấy, nhưng lần này con đã gom được một số lượng lớn."
Anh chỉ tay về phía những chiếc thùng lớn phía sau, nơi đàn em của anh đang kiểm tra hàng hóa. Đây là một trong những phi vụ lớn nhất mà anh tham gia kể từ khi lên nắm quyền ở Tứ Xuyên. Hàng hóa từ Đông Âu không dễ dàng có được, nhưng với mạng lưới của mình, Trạch Dương đã thành công đưa chúng về đến Trung Quốc an toàn.
Vương Đình Hạo đứng dậy, bước chậm rãi đến gần những chiếc thùng hàng. Ông ta lướt tay nhẹ qua bề mặt một trong số chúng, như thể kiểm tra bằng cảm nhận thay vì mở ra xem xét. "Không cần phải kiểm tra đâu. Tôi tin tưởng cậu, Trạch Dương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trạch Dương gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi không cần phải qua những bước kiểm tra phức tạp. "Cảm ơn chú đã tin tưởng."
Vương Đình Hạo quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Trạch Dương. "Cô cháu gái của cậu lớn nhanh quá. Nhưng mà kỳ lạ thật, càng nhìn nó, tôi càng thấy giống Liễu Hạnh."
Câu nói của Vương Đình Hạo khiến Trạch Dương khựng lại trong giây lát. Gương mặt anh thoáng chút ngạc nhiên. "Cháu nó mới về Tứ Xuyên không lâu, sao chú lại biết rồi?"
Vương Đình Hạo cười, tiếng cười trầm ấm nhưng lại mang đầy ẩn ý. "Không ai truyền tin cả, nhưng cậu có biết gì không, Trạch Dương? Trong giới của chúng ta, việc một người lộ diện quá rõ ràng, quá gần với công lý... một ngày nào đó sẽ dẫn đến những hậu quả mà cậu không mong muốn đâu."
Lời nói của Vương Đình Hạo như một lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng sắc bén. Dù Trạch Dương biết ông ta không đe dọa trực tiếp, nhưng cảm giác bị giám sát và nguy hiểm từ phía cảnh sát luôn là mối lo ngại trong giới tội phạm.
Trạch Dương giữ thái độ điềm tĩnh, đáp lại: "Chú không cần lo lắng. Tiệp Trân còn nhỏ, nó không nghĩ gì sâu xa đâu. Cháu gái của con chỉ là một cô bé ngây thơ, không đến mức chú phải lo lắng về việc theo dõi hay quan sát."
Vương Đình Hạo nhìn Trạch Dương một lúc lâu, ánh mắt sâu thằm nhưng không nói thêm gì. "Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi, đừng để mọi chuyện đi quá xa."
Trạch Dương cúi đầu tôn kính. "Cảm ơn chú đã quan tâm. Nhưng con biết việc mình làm, và cháu gái của con, con cũng hiểu rất rõ."
Hai người đàn ông nhìn nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi Vương Đình Hạo bước lùi lại, nụ cười hài lòng thoáng hiện trên gương mặt già nua. "Được rồi. Cậu làm tốt lắm. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ còn hợp tác dài dài."
Cả hai bắt tay nhau, sự căng thẳng trong căn phòng dường như tan biến dần. Họ đều hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc giao dịch, mà còn là sự tái ngộ giữa những kẻ từng là đồng minh, giờ phải tìm cách duy trì quan hệ trong thế giới tội phạm đây biến động.
Khi Trạch Dương quay người rời đi, Vương Đình Hạo vẫn đứng lại, ánh mắt theo dõi từng bước chân của anh. Khi Trạch Dương đã ra ngoài, cánh tay phải của Vương Đình Hạo tiến lại gần, cúi đầu tôn kính: "Ông chủ, sao lại nói chuyện về Liễu Hạnh với cậu ta vậy? Liễu Hạnh là ai?"
Vương Đình Hạo chỉ lặng lẽ cười, ánh mắt thoáng hiện chút hoài niệm. "Liễu Hạnh... chỉ là một người phụ nữ trong quá khứ thôi."
Nói xong, ông ta quay lưng bước đi, không nói thêm lời nào. Cánh tay phải của ông chỉ biết lặng lẽ theo sau, không dám hỏi thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro