Danh Xưng "Lặng...
2024-11-02 00:33:53
Trong không gian tĩnh lặng của phòng làm việc, Trạch Dương ngả lưng ra ghế, ánh mắt dõi về phía cửa sổ nơi ánh đèn thành phố vẫn lấp lánh trong màn đêm. Vụ việc vừa rồi tại quán bar không đơn giản là một trận ẩu đả thường tình. Cảm giác bất an len lỏi trong đầu anh, những đường nét trên khuôn mặt sắc lạnh của Trạch Dương dần trỏ nên căng thẳng hơn. Hắn biết rằng băng nhóm của Khải - kẻ có biệt danh "Khải Thép", một gã đại ca đầy tham vọng và không dễ đối phó, đang ngầm muốn lấn sang địa bàn của hắn.
Không thể chậm trễ thêm, Trạch Dương nhấc điện thoại, bấm số gọi cho Hạo Huy - người mà anh tin tưởng nhất, người mà anh biết sẽ cho lời khuyên thích đáng trong những tình huống khó khăn như thế này. Bên kia đầu dây vang lên giọng nói trầm ấm nhưng mệt mỏi, rõ ràng Hạo Huy cũng đang nghỉ ngơi giữa đêm khuya.
"Trạch Dương, có chuyện gì gấp vậy?" Hạo Huy hỏi, giọng tỉnh táo dù bị đánh thức đột ngột.
Trạch Dương nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi bắt đầu kể lại sự việc vừa xảy ra. "Bên bar của em vừa có một vụ lộn xộn, băng của Khải Thép cố ý gây sự, ép một trong các em nhân viên của quán phải đi với chúng. Em không cho, nên chúng náo loạn. Cái kiểu này, chắc chắn không phải chỉ là đòi gái đâu. Bọn chúng muốn phá anh, muốn giành địa bàn."
Nghe đến đây, Hạo Huy cười khẽ. "Khải Thép? Thằng này đúng là chẳng biết trời cao đất dày là gì. Nó nghĩ có thể lấn sân qua địa bàn của Trạch Dương, xem ra hơi hoang tưởng rồi."
"Đúng, nhưng vụ này không đơn giản vậy đâu. Tụi nó không phải là kiểu làm ăn nhỏ lẻ, rõ ràng có mục đích sâu xa hơn. Em nghĩ rằng nó đang thăm dò, muốn thử sức tao xem thế nào." Trạch Dương trầm ngâm, đôi mắt hằn lên sự tính toán kỹ lưỡng. "Vấn đề là em nên xử lý thế nào bây giờ? Đánh phủ đầu hay chơi trò dài hơi?"
Hạo Huy lại cười, lần này là một tiếng cười sảng khoái hơn. "Em từ bao giờ lại đi hỏi anh cách xử lý mấy vụ này vậy? Từ trước đến giờ, mọi thứ em đều tự tay giải quyết, đâu cần thông qua anh nữa. Trạch Dương, anh tin em biết rõ em phải làm gì mà. Bất cứ quyết định nào của em cũng là điều anh ủng hộ."
Trạch Dương im lặng một lúc, cảm nhận rõ ràng sự tin tưởng tuyệt đối từ Hạo Huy, nhưng cũng cảm thấy áp lực nặng nề. "Cảm ơn anh, Hạo Huy. Nhưng em không muốn sơ suất gì, vụ này liên quan đến nhiều thứ. Khải Thép không chỉ là một thằng ngu, nó có sự hậu thuẫn từ nhiều phía. Nếu không cẩn thận, anh biết hậu quả ra sao rồi
day."
"Chính xác, nhưng đừng quên, em cũng đâu phải kẻ tay mơ. Mọi chuyện cứ tùy quyền của em mà giải quyết, đừng để anh phải can thiệp vào mấy chuyện nhỏ nhặt này." Hạo Huy hạ giọng, pha chút châm biểm, nhưng cũng đầy tin tưởng. "Cứ làm sao cho hợp tình hợp lý là được. Còn anh, chỉ cần ngồi xem em làm chủ cuộc chơi thôi."
Trạch Dương khẽ cười, nhưng không giấu được sự mệt mỏi. "Ứ, hợp tình hợp lý. Anh nói nghe thật là dễ. Nhưng để làm được thì không phải chuyện một sớm một chiều đâu."
Nghe giọng điệu đăm chiêu của Trạch Dương, Hạo Huy đùa thêm: "Dạo gần đây anh nghe nhiều người trong giới xưng hô em là 'ông trùm lặng im' đấy. Danh xưng hay phết, phải không?"
Trạch Dương bật cười thành tiếng, cảm giác căng thẳng tan biến chút ít. "Ông trùm lặng im? Ai đặt cái biệt danh nhảm nhí đó thế? Em chỉ giải quyết mọi chuyện một cách êm thấm thôi, có gì mà lặng im ở đây chứ?"
"Thì cái biệt danh đấy hợp với em mà. Em luôn làm việc không ai biết trước, âm thầm xử lý tất cả, khiến tụi nó không kịp trở tay. 'Lặng im giải quyết tất cả', đúng là không sai chút nào."
Trạch Dương chỉ cười nhẹ, không đáp lại. Những lời của Hạo Huy, dù mang tính trêu đùa, nhưng lại chứa đựng một sự tôn trọng và tin tưởng tuyệt đối dành cho anh. Hạo Huy đã trao toàn quyền kiểm soát cho Trạch Dương từ lâu, không cần phải nhúng tay vào nữa, bởi anh biết Trạch Dương sẽ không bao giờ làm điều gì khiến anh thất
vọng
Cả hai nói vài câu tạm biệt, rồi cúp máy. Trạch Dương vẫn ngồi lại trong căn phòng yên tĩnh, ánh mắt sáng lên với hàng loạt suy nghĩ đang ùa về. Hắn biết rõ Khải Thép không phải đối thủ dễ chơi, nhưng Trạch Dương cũng không phải là người dễ bị qua mặt. Với sự nhạy bén và quyền lực trong tay, Trạch Dương đã sẵn sàng cho một trận chiến đầy toan tính.
"Khải Thép, muốn giành địa bàn của tao à? Mày sẽ biết thế nào là lặng im." Trạch Dương lẩm bẩm, đôi môi nở nụ cười lạnh lùng.
Trong tâm trí anh, mọi kế hoạch và đường đi nước bước đã được vạch ra. Vụ việc tối nay chỉ là bước khởi đầu, và
Trạch Dương biết rõ mình sẽ không thua trong cuộc chiến này. Dù Khải Thép có âm mưu gì, Trạch Dương vẫn sẽ nắm chắc phần thắng trong tay. Bởi vì, cuối cùng, trong thế giới ngầm này, kẻ nào tinh tường và tàn nhẫn hơn sẽ là người chiến thắng.
Không thể chậm trễ thêm, Trạch Dương nhấc điện thoại, bấm số gọi cho Hạo Huy - người mà anh tin tưởng nhất, người mà anh biết sẽ cho lời khuyên thích đáng trong những tình huống khó khăn như thế này. Bên kia đầu dây vang lên giọng nói trầm ấm nhưng mệt mỏi, rõ ràng Hạo Huy cũng đang nghỉ ngơi giữa đêm khuya.
"Trạch Dương, có chuyện gì gấp vậy?" Hạo Huy hỏi, giọng tỉnh táo dù bị đánh thức đột ngột.
Trạch Dương nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi bắt đầu kể lại sự việc vừa xảy ra. "Bên bar của em vừa có một vụ lộn xộn, băng của Khải Thép cố ý gây sự, ép một trong các em nhân viên của quán phải đi với chúng. Em không cho, nên chúng náo loạn. Cái kiểu này, chắc chắn không phải chỉ là đòi gái đâu. Bọn chúng muốn phá anh, muốn giành địa bàn."
Nghe đến đây, Hạo Huy cười khẽ. "Khải Thép? Thằng này đúng là chẳng biết trời cao đất dày là gì. Nó nghĩ có thể lấn sân qua địa bàn của Trạch Dương, xem ra hơi hoang tưởng rồi."
"Đúng, nhưng vụ này không đơn giản vậy đâu. Tụi nó không phải là kiểu làm ăn nhỏ lẻ, rõ ràng có mục đích sâu xa hơn. Em nghĩ rằng nó đang thăm dò, muốn thử sức tao xem thế nào." Trạch Dương trầm ngâm, đôi mắt hằn lên sự tính toán kỹ lưỡng. "Vấn đề là em nên xử lý thế nào bây giờ? Đánh phủ đầu hay chơi trò dài hơi?"
Hạo Huy lại cười, lần này là một tiếng cười sảng khoái hơn. "Em từ bao giờ lại đi hỏi anh cách xử lý mấy vụ này vậy? Từ trước đến giờ, mọi thứ em đều tự tay giải quyết, đâu cần thông qua anh nữa. Trạch Dương, anh tin em biết rõ em phải làm gì mà. Bất cứ quyết định nào của em cũng là điều anh ủng hộ."
Trạch Dương im lặng một lúc, cảm nhận rõ ràng sự tin tưởng tuyệt đối từ Hạo Huy, nhưng cũng cảm thấy áp lực nặng nề. "Cảm ơn anh, Hạo Huy. Nhưng em không muốn sơ suất gì, vụ này liên quan đến nhiều thứ. Khải Thép không chỉ là một thằng ngu, nó có sự hậu thuẫn từ nhiều phía. Nếu không cẩn thận, anh biết hậu quả ra sao rồi
day."
"Chính xác, nhưng đừng quên, em cũng đâu phải kẻ tay mơ. Mọi chuyện cứ tùy quyền của em mà giải quyết, đừng để anh phải can thiệp vào mấy chuyện nhỏ nhặt này." Hạo Huy hạ giọng, pha chút châm biểm, nhưng cũng đầy tin tưởng. "Cứ làm sao cho hợp tình hợp lý là được. Còn anh, chỉ cần ngồi xem em làm chủ cuộc chơi thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trạch Dương khẽ cười, nhưng không giấu được sự mệt mỏi. "Ứ, hợp tình hợp lý. Anh nói nghe thật là dễ. Nhưng để làm được thì không phải chuyện một sớm một chiều đâu."
Nghe giọng điệu đăm chiêu của Trạch Dương, Hạo Huy đùa thêm: "Dạo gần đây anh nghe nhiều người trong giới xưng hô em là 'ông trùm lặng im' đấy. Danh xưng hay phết, phải không?"
Trạch Dương bật cười thành tiếng, cảm giác căng thẳng tan biến chút ít. "Ông trùm lặng im? Ai đặt cái biệt danh nhảm nhí đó thế? Em chỉ giải quyết mọi chuyện một cách êm thấm thôi, có gì mà lặng im ở đây chứ?"
"Thì cái biệt danh đấy hợp với em mà. Em luôn làm việc không ai biết trước, âm thầm xử lý tất cả, khiến tụi nó không kịp trở tay. 'Lặng im giải quyết tất cả', đúng là không sai chút nào."
Trạch Dương chỉ cười nhẹ, không đáp lại. Những lời của Hạo Huy, dù mang tính trêu đùa, nhưng lại chứa đựng một sự tôn trọng và tin tưởng tuyệt đối dành cho anh. Hạo Huy đã trao toàn quyền kiểm soát cho Trạch Dương từ lâu, không cần phải nhúng tay vào nữa, bởi anh biết Trạch Dương sẽ không bao giờ làm điều gì khiến anh thất
vọng
Cả hai nói vài câu tạm biệt, rồi cúp máy. Trạch Dương vẫn ngồi lại trong căn phòng yên tĩnh, ánh mắt sáng lên với hàng loạt suy nghĩ đang ùa về. Hắn biết rõ Khải Thép không phải đối thủ dễ chơi, nhưng Trạch Dương cũng không phải là người dễ bị qua mặt. Với sự nhạy bén và quyền lực trong tay, Trạch Dương đã sẵn sàng cho một trận chiến đầy toan tính.
"Khải Thép, muốn giành địa bàn của tao à? Mày sẽ biết thế nào là lặng im." Trạch Dương lẩm bẩm, đôi môi nở nụ cười lạnh lùng.
Trong tâm trí anh, mọi kế hoạch và đường đi nước bước đã được vạch ra. Vụ việc tối nay chỉ là bước khởi đầu, và
Trạch Dương biết rõ mình sẽ không thua trong cuộc chiến này. Dù Khải Thép có âm mưu gì, Trạch Dương vẫn sẽ nắm chắc phần thắng trong tay. Bởi vì, cuối cùng, trong thế giới ngầm này, kẻ nào tinh tường và tàn nhẫn hơn sẽ là người chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro