Đêm Noel
2024-11-02 00:33:53
Ngày Giáng sinh ở Cáp Nhĩ Tân không kém phần lãng mạn và huyền ảo hơn những ngày trước đó. Những con đường phủ đẩy tuyết trắng được trang trí với đèn lấp lánh và những cây thông Noel lớn đứng sừng sững, tạo nên một bầu không khí ấm áp giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông. Buổi sáng hôm ấy, Tiệp Trân tỉnh dậy, háo hức chờ đón ngày lễ mà cô mong ngóng từ lâu. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt, bởi vì cô sẽ đón
Noel cùng Trạch Dương - người mà cô ngỡ rắng cũng yều mình, như cách cô yêu anh.
Tiệp Trân vui vẻ chạy đến bên Trạch Dương, vừa bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ len ấm áp và một chiếc khăn quàng cổ dài, cô nhảy nhót như một đứa trẻ. "Chú Dương! Hôm nay là Noel rồi! Con muốn đi dạo ở quảng trường, ngắm đèn và mua đồ kỷ niệm! Chú sẽ dẫn con đi, đúng không?"
Trạch Dương nhìn cô mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng nhưng lại chứa đựng một chút xa xăm, như thể tâm trí anh đang ở một nơi khác. "Tất nhiên rồi, cháu gái. Chú sẽ dẫn con đi khắp nơi, hôm nay là ngày đặc biệt mà."
Tiệp Trân phấn khích reo lên, tay cô khẽ khoác lấy cánh tay của Trạch Dương, kéo anh xuống phố. Cô không nhận ra rằng mỗi lần cô chạm vào anh, sự thân mật ấy chỉ làm cho tình cảm của cô càng lớn hơn, và trong thâm tâm, cô đã bắt đầu tự nhủ rằng Trạch Dương cũng yêu mình. Những cử chỉ của anh, dù chỉ là vô tình, cũng đủ khiến trái tim Tiệp Trần đập rộn ràng.
Khi hai người cùng nhau dạo chơi giữa những con phố phủ đầy tuyết, Trạch Dương luôn theo sát cô. Anh không ngần ngại đưa tay đỡ lấy cô khi cô bước lên những bậc thang trơn trượt, hay đôi khi chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô khi nó bị lệch. Những hành động đó đối với anh chỉ là sự quan tâm thông thường, như cách anh luôn bảo vệ
Tiệp Trân như một đứa cháu gái nhỏ bé. Nhưng đối với Tiệp Trân, mỗi cử chỉ ấy lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
"Chú Dương này..." Tiệp Trân ngập ngừng khi họ dừng chân tại một quán cà phê nhỏ ven đường. Cô ngồi đối diện anh, đôi mắt lấp lánh nhìn anh như chờ đợi một điều gì đó. "Chú có thấy... Noel năm nay đặc biệt hơn không?"
Trạch Dương nhấp một ngụm cà phê nóng, anh ngẩng đầu lên và mỉm cười: "Ừ, đúng là đặc biệt. Chú chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đón Giáng sinh cùng cháu ở một nơi đẹp như thế này."
Câu trả lời đơn giản và thản nhiên của Trạch Dương làm lòng Tiệp Trân như tan chảy. Cô tin rằng những lời nói đó có hàm ý sâu xa hơn, rằng trong lòng anh cũng có một chút gì đó dành cho cô, chỉ là anh chưa dám thổ lộ mà thôi. Cô nũng nịu cầm lấy tay anh đặt lên bàn, nhẹ nhàng siết chặt như muốn tìm kiếm một sự xác nhận cho tình cảm của mình.
Trạch Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng anh không rút tay ra, chỉ khẽ cười nhẹ, không nhận ra sự rung động của
Tiệp Trân. "Con lạnh à? Để chú gọi thêm chút trà nóng cho con nhé."
Những cử chỉ ấy, những lời quan tâm dù rất bình dị, lại làm cho Tiệp Trân càng thêm vững tin rằng tình yêu giữa cô và Trạch Dương đang dần lớn lên. Buổi tối hôm đó, hai người đi dạo quanh quảng trường chính, nơi có cây thông Noel khổng lồ và các cặp đôi nắm tay nhau dưới những ánh đèn lung linh. Tiệp Trân đứng gần Trạch Dương, đôi tay cô tự nhiên nắm lấy tay anh, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay to lớn và mạnh mẽ của anh.
"Chú Dương, mình có thể chụp một tấm hình với cây thông kia không?" Cô hỏi, ánh mắt rạng rỡ như một đứa trẻ.
Trạch Dương gật đầu, "Được chứ. Chúng ta nên có những kỷ niệm đẹp trong dịp này."
Khi họ đứng cạnh nhau dưới cây thông lớn, Tiệp Trân khẽ dựa đầu vào vai anh, cảm giác trong lòng cô dâng trào không thể kiểm soát. Trái tim cô đập nhanh, và cô không thể ngừng suy nghĩ rằng mình và Trạch Dương thật sự đã trở thành một cặp đôi hạnh phúc. Những cử chỉ ân cần của anh, từ việc đỡ cô khi cô trượt tuyết, đến việc ôm cô khi tuyết rơi nặng hạt, tất cả đều làm cô cảm nhận được sự quan tâm đầy yêu thương.
Nhưng với Trạch Dương, tất cả chỉ dừng lại ở một mối quan hệ chú cháu. Trong lòng anh, không gì có thể thay thế được hình bóng của Liễu Hạnh - người con gái mà anh từng yêu hơn cả bản thân mình. Cô ấy vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí anh, ám ảnh anh mỗi khi anh nghĩ đến tình yêu. Chính vì vậy, dù có thân thiết với Tiệp Trân đến đâu, anh cũng không cho phép mình bước qua ranh giới đó. Cô chỉ là cháu gái mà anh phải bảo vệ, như cách anh luôn âm thầm bảo vệ cô khỏi thể giới đầy nguy hiểm mà anh đang sống.
Khi màn đêm buông xuống, hai người trở về phòng khách sạn, nơi không gian lại trở nên yên tĩnh và riêng tư. Tiệp Trân vẫn còn trong trạng thái lâng lâng của sự hạnh phúc, cô ngồi xuống giường, nhìn Trạch Dương đang chuẩn bị quần áo cho sáng mai. Cô bước đến gẩn anh, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng và trìu mến.
"Chú Dương... Con rất vui vì có chú bên cạnh." Cô nói nhỏ, giọng cô nhẹ nhàng như thể sợ làm vỡ tan bầu không khí ấm áp giữa hai người. "Con... thật sự rất quý chú."
Trạch Dương mỉm cười, anh bước lại gần, khẽ đặt tay lên vai cô. "Chú cũng rất vui vì có con bên cạnh, Tiệp Trân.
Con là đứa cháu mà chú luôn yêu thương và muốn bảo vệ."
Tiệp Trân cảm nhận trái tim mình đập loạn nhịp trước lời nói ấy, cô ngỡ rằng điều anh nói chính là một lời tỏ tình gián tiếp. Cô không hề biết rằng trong lòng Trạch Dương, anh đang cố giữ khoảng cách để không bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc như với Liều Hạnh.
Đêm Noel yên bình trôi qua, và sáng hồm sau, họ cùng nhau ra ngoài dạo chơi, như mọi ngày. Tiệp Trần cảm thấy mọi thứ thật đẹp và hoàn hảo. Cô không ngừng nghĩ về những khoảnh khắc ẩm áp bên Trạch Dương, những cử chỉ nhẹ nhàng mà anh dành cho cô. Trong lòng cô, một ước nguyện trỗi dậy, rằng Giáng sinh nào cũng sẽ được ở bên anh, rằng tình yêu giữa họ sẽ ngày càng lớn lên và anh sẽ mãi mãi là của cô.
Còn với Trạch Dương, ước nguyện duy nhất của anh là Tiệp Trân không bao giờ biết được bí mật đen tối mà anh đang cố che giấu. Anh biết rằng một khi cô phát hiện ra anh là ai thật sự, cô sẽ không còn có thể nhìn anh bằng ánh mắt trong sáng ấy nữa. Chính vì vậy, anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm, và để cô mãi mãi không biết được sự thật.
Noel cùng Trạch Dương - người mà cô ngỡ rắng cũng yều mình, như cách cô yêu anh.
Tiệp Trân vui vẻ chạy đến bên Trạch Dương, vừa bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ len ấm áp và một chiếc khăn quàng cổ dài, cô nhảy nhót như một đứa trẻ. "Chú Dương! Hôm nay là Noel rồi! Con muốn đi dạo ở quảng trường, ngắm đèn và mua đồ kỷ niệm! Chú sẽ dẫn con đi, đúng không?"
Trạch Dương nhìn cô mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng nhưng lại chứa đựng một chút xa xăm, như thể tâm trí anh đang ở một nơi khác. "Tất nhiên rồi, cháu gái. Chú sẽ dẫn con đi khắp nơi, hôm nay là ngày đặc biệt mà."
Tiệp Trân phấn khích reo lên, tay cô khẽ khoác lấy cánh tay của Trạch Dương, kéo anh xuống phố. Cô không nhận ra rằng mỗi lần cô chạm vào anh, sự thân mật ấy chỉ làm cho tình cảm của cô càng lớn hơn, và trong thâm tâm, cô đã bắt đầu tự nhủ rằng Trạch Dương cũng yêu mình. Những cử chỉ của anh, dù chỉ là vô tình, cũng đủ khiến trái tim Tiệp Trần đập rộn ràng.
Khi hai người cùng nhau dạo chơi giữa những con phố phủ đầy tuyết, Trạch Dương luôn theo sát cô. Anh không ngần ngại đưa tay đỡ lấy cô khi cô bước lên những bậc thang trơn trượt, hay đôi khi chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô khi nó bị lệch. Những hành động đó đối với anh chỉ là sự quan tâm thông thường, như cách anh luôn bảo vệ
Tiệp Trân như một đứa cháu gái nhỏ bé. Nhưng đối với Tiệp Trân, mỗi cử chỉ ấy lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
"Chú Dương này..." Tiệp Trân ngập ngừng khi họ dừng chân tại một quán cà phê nhỏ ven đường. Cô ngồi đối diện anh, đôi mắt lấp lánh nhìn anh như chờ đợi một điều gì đó. "Chú có thấy... Noel năm nay đặc biệt hơn không?"
Trạch Dương nhấp một ngụm cà phê nóng, anh ngẩng đầu lên và mỉm cười: "Ừ, đúng là đặc biệt. Chú chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đón Giáng sinh cùng cháu ở một nơi đẹp như thế này."
Câu trả lời đơn giản và thản nhiên của Trạch Dương làm lòng Tiệp Trân như tan chảy. Cô tin rằng những lời nói đó có hàm ý sâu xa hơn, rằng trong lòng anh cũng có một chút gì đó dành cho cô, chỉ là anh chưa dám thổ lộ mà thôi. Cô nũng nịu cầm lấy tay anh đặt lên bàn, nhẹ nhàng siết chặt như muốn tìm kiếm một sự xác nhận cho tình cảm của mình.
Trạch Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng anh không rút tay ra, chỉ khẽ cười nhẹ, không nhận ra sự rung động của
Tiệp Trân. "Con lạnh à? Để chú gọi thêm chút trà nóng cho con nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những cử chỉ ấy, những lời quan tâm dù rất bình dị, lại làm cho Tiệp Trân càng thêm vững tin rằng tình yêu giữa cô và Trạch Dương đang dần lớn lên. Buổi tối hôm đó, hai người đi dạo quanh quảng trường chính, nơi có cây thông Noel khổng lồ và các cặp đôi nắm tay nhau dưới những ánh đèn lung linh. Tiệp Trân đứng gần Trạch Dương, đôi tay cô tự nhiên nắm lấy tay anh, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay to lớn và mạnh mẽ của anh.
"Chú Dương, mình có thể chụp một tấm hình với cây thông kia không?" Cô hỏi, ánh mắt rạng rỡ như một đứa trẻ.
Trạch Dương gật đầu, "Được chứ. Chúng ta nên có những kỷ niệm đẹp trong dịp này."
Khi họ đứng cạnh nhau dưới cây thông lớn, Tiệp Trân khẽ dựa đầu vào vai anh, cảm giác trong lòng cô dâng trào không thể kiểm soát. Trái tim cô đập nhanh, và cô không thể ngừng suy nghĩ rằng mình và Trạch Dương thật sự đã trở thành một cặp đôi hạnh phúc. Những cử chỉ ân cần của anh, từ việc đỡ cô khi cô trượt tuyết, đến việc ôm cô khi tuyết rơi nặng hạt, tất cả đều làm cô cảm nhận được sự quan tâm đầy yêu thương.
Nhưng với Trạch Dương, tất cả chỉ dừng lại ở một mối quan hệ chú cháu. Trong lòng anh, không gì có thể thay thế được hình bóng của Liễu Hạnh - người con gái mà anh từng yêu hơn cả bản thân mình. Cô ấy vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí anh, ám ảnh anh mỗi khi anh nghĩ đến tình yêu. Chính vì vậy, dù có thân thiết với Tiệp Trân đến đâu, anh cũng không cho phép mình bước qua ranh giới đó. Cô chỉ là cháu gái mà anh phải bảo vệ, như cách anh luôn âm thầm bảo vệ cô khỏi thể giới đầy nguy hiểm mà anh đang sống.
Khi màn đêm buông xuống, hai người trở về phòng khách sạn, nơi không gian lại trở nên yên tĩnh và riêng tư. Tiệp Trân vẫn còn trong trạng thái lâng lâng của sự hạnh phúc, cô ngồi xuống giường, nhìn Trạch Dương đang chuẩn bị quần áo cho sáng mai. Cô bước đến gẩn anh, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng và trìu mến.
"Chú Dương... Con rất vui vì có chú bên cạnh." Cô nói nhỏ, giọng cô nhẹ nhàng như thể sợ làm vỡ tan bầu không khí ấm áp giữa hai người. "Con... thật sự rất quý chú."
Trạch Dương mỉm cười, anh bước lại gần, khẽ đặt tay lên vai cô. "Chú cũng rất vui vì có con bên cạnh, Tiệp Trân.
Con là đứa cháu mà chú luôn yêu thương và muốn bảo vệ."
Tiệp Trân cảm nhận trái tim mình đập loạn nhịp trước lời nói ấy, cô ngỡ rằng điều anh nói chính là một lời tỏ tình gián tiếp. Cô không hề biết rằng trong lòng Trạch Dương, anh đang cố giữ khoảng cách để không bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc như với Liều Hạnh.
Đêm Noel yên bình trôi qua, và sáng hồm sau, họ cùng nhau ra ngoài dạo chơi, như mọi ngày. Tiệp Trần cảm thấy mọi thứ thật đẹp và hoàn hảo. Cô không ngừng nghĩ về những khoảnh khắc ẩm áp bên Trạch Dương, những cử chỉ nhẹ nhàng mà anh dành cho cô. Trong lòng cô, một ước nguyện trỗi dậy, rằng Giáng sinh nào cũng sẽ được ở bên anh, rằng tình yêu giữa họ sẽ ngày càng lớn lên và anh sẽ mãi mãi là của cô.
Còn với Trạch Dương, ước nguyện duy nhất của anh là Tiệp Trân không bao giờ biết được bí mật đen tối mà anh đang cố che giấu. Anh biết rằng một khi cô phát hiện ra anh là ai thật sự, cô sẽ không còn có thể nhìn anh bằng ánh mắt trong sáng ấy nữa. Chính vì vậy, anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm, và để cô mãi mãi không biết được sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro