Đồng Đội?
2024-11-02 00:33:53
Con đường dẫn tới điểm giao hàng đã gần kề, nhưng thử thách vẫn chưa chấm dứt. Những kẻ tạo phản trong tổ chức vẫn còn ở đâu đó, chờ cơ hội để ra tay. Trạch Dương không thể để xảy ra sơ suất nào, không chỉ vì tính mạng của anh và Lý Tinh mà còn vì nhiệm vụ này mang ý nghĩa sống còn cho cả tổ chức.
Khi họ đến gần kho hàng bí mật, Trạch Dương đột nhiên dừng lại. Anh nhìn xung quanh, cảm nhận một bầu không khí căng thăng, khác thường so với nãy giờ. Trái tim anh đập nhanh hơn, nhưng không phải vì lo sợ, mà là vì sự cảnh giác cao độ mà cái cảm giác này mang lại và bầu không khí nơi đây. "Chúng ta có kẻ theo dõi," anh nói nhỏ với Lý Tinh.
Lý Tinh gật đầu, đôi mắt anh cũng trở nên sắc bén. "Là ai? Có lẽ nào..."
"Không phải chỉ là lính đánh thuê thông thường." Trạch Dương tiếp tục di chuyển, nhưng lần này thận trọng hơn.
"Là bọn tạo phản, có lẽ chúng đã cài người từ lâu. Giờ chỉ còn lại chúng ta. Nhưng tôi sẽ không để chúng cướp lô hàng này."
Những kẻ tạo phản mà Trạch Dương nghi ngờ thực sự đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy ở kho hàng bí mật. Chúng biết rằng chỉ cần Trạch Dương bị thương, chúng có thể dễ dàng đoạt lấy lô hàng mà không cần phải đối đầu trực tiếp.
Nhưng chúng đã đánh giá sai về anh.
Khi Trạch Dương và Lý Tinh tiến vào kho hàng, họ bị bao vây bởi một nhóm người có vũ trang. Kẻ đứng đầu bọn chúng là một người quen mặt - Lâm Quang, người từng là đồng đội của Trạch Dương nhưng đã phản bội tổ chức để tham gia vào kế hoạch của những kẻ đối địch.
"Ta biết cậu sẽ đến đây, Trạch Dương." Lâm Quang nói, giọng hắn ta đầy chế giều. "Cậu thực sự rất giỏi, nhưng hôm nay, cậu không thể thoát được đâu. Lô hàng này giờ thuộc về chúng ta."
Trạch Dương không nói gì, chỉ nhìn chăm chẳm vào Lâm Quang. Đôi mắt anh toát lên sự lạnh lùng và quyết tâm.
"Mày đã phản bội tổ chức, Lâm Quang. Tao sẽ không để mày sống sót sau ngày hôm nay."
Một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện trên mặt Lâm Quang. "Đừng ngốc nghếch, Trạch Dương. Cậu đã kiệt sức, bị thương nặng. Cậu nghĩ mình có thể làm gì được nữa? Cậu không có cơ hội đâu."
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, Trạch Dương đã đưa ra quyết định. Anh sẽ không chờ đợi. Với một động tác nhanh như chớp, anh rút khẩu súng ra và bắn về phía bọn tay chân của Lâm Quang. Những tiếng súng vang lên đinh tai, cả không gian trở nên hỗn loạn. Lý Tinh, dù bị thương, cũng nhanh chóng tham gia vào trận chiến, hỗ trợ
Trạch Dương bằng cách bắn yểm trợ.
Trạch Dương di chuyển như một bóng ma, né tránh từng loạt đạn, tận dụng mọi ngóc ngách của kho hàng để đánh lạc hướng kẻ địch. Anh sử dụng trí thông minh và kỹ năng nhạy bén để lừa Lâm Quang và đồng bọn vào bẫy. Những mảnh vụn và vật dụng trong kho được anh khéo léo sắp xếp thành các vị trí chiến đấu thuận lợi.
Chỉ trong vài phút, số lượng kẻ địch đã giảm đi đáng kể. Trạch Dương và Lý Tinh phối hợp nhịp nhàng, từng viên đạn bắn ra đều trúng mục tiêu. Bọn phản bội không ngờ rằng Trạch Dương, dù đang bị thương, lại có thể chống lại chúng với sức mạnh không tưởng.
Cuối cùng, chỉ còn lại Lâm Quang. Hắn ta lùi dần về phía sau, hoảng sợ trước sự tàn bạo và không khoan nhượng của Trạch Dương. "Đừng làm thế, Trạch Dương! Chúng ta từng là đồng đội. Hãy nghĩ lại, chúng ta có thế cùng nhau chia sẻ lô hàng này mà!"
Trạch Dương cười lạnh. "Đồng đội? Từ khoảnh khắc mày phản bội tổ chức, chúng ta không còn là đồng đội nữa."
Với một động tác dứt khoát, Trạch Dương bắn hạ Lâm Quang. Hắn ngã xuống, ánh mắt tràn đầy hối hận, nhưng đã quá muộn.
Sau khi trận chiến kết thúc, Trạch Dương đứng lặng giữa kho hàng, mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường. Cả không gian chìm trong sự yên tĩnh đền nghẹt thở. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ - giữ được lô hàng và tiêu diệt toàn bộ kẻ thU.
Lý Tinh bước lại gần, nhìn Trạch Dương bằng ánh mắt lo lắng. "Cậu bị thương nặng rồi, Trạch Dương. Chúng ta cần đưa cậu đến bác sĩ ngay."
Nhưng Trạch Dương lắc đầu, đôi mắt vẫn sáng lên ngọn lửa không bao giờ tắt. "Không cần. Chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ trước. Tôi sẽ tự lo cho mình sau. Anh hãy lo cho bản thân trước đi, anh bị nặng hơn tôi nhiều."
Lý Tinh không nói gì thêm, chỉ im lặng hỗ trợ Trạch Dương trong việc kiểm tra lô hàng và đảm bảo mọi thứ an toàn trước khi đưa chúng về điểm hẹn. Anh biết rằng Trạch Dương là người không bao giờ lùi bước trước khó khăn, và hôm nay, anh đã chứng kiển sự kiên cường và thông minh của cậu trai trẻ mà anh từng coi thường.
Cuối cùng, Trạch Dương đã giao được lô hàng an toàn, dù vết thương của anh ngày càng nghiêm trọng. Nhưng trong lòng anh, một cảm giác thanh thản dâng lên. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ tố chức và tiêu diệt những kẻ phản bội. Dù thân thể có bị bào mòn, ý chí của Trạch Dương vẫn mạnh mẽ như ngày đầu anh bắt đầu hành trình này.
Khi họ đến gần kho hàng bí mật, Trạch Dương đột nhiên dừng lại. Anh nhìn xung quanh, cảm nhận một bầu không khí căng thăng, khác thường so với nãy giờ. Trái tim anh đập nhanh hơn, nhưng không phải vì lo sợ, mà là vì sự cảnh giác cao độ mà cái cảm giác này mang lại và bầu không khí nơi đây. "Chúng ta có kẻ theo dõi," anh nói nhỏ với Lý Tinh.
Lý Tinh gật đầu, đôi mắt anh cũng trở nên sắc bén. "Là ai? Có lẽ nào..."
"Không phải chỉ là lính đánh thuê thông thường." Trạch Dương tiếp tục di chuyển, nhưng lần này thận trọng hơn.
"Là bọn tạo phản, có lẽ chúng đã cài người từ lâu. Giờ chỉ còn lại chúng ta. Nhưng tôi sẽ không để chúng cướp lô hàng này."
Những kẻ tạo phản mà Trạch Dương nghi ngờ thực sự đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy ở kho hàng bí mật. Chúng biết rằng chỉ cần Trạch Dương bị thương, chúng có thể dễ dàng đoạt lấy lô hàng mà không cần phải đối đầu trực tiếp.
Nhưng chúng đã đánh giá sai về anh.
Khi Trạch Dương và Lý Tinh tiến vào kho hàng, họ bị bao vây bởi một nhóm người có vũ trang. Kẻ đứng đầu bọn chúng là một người quen mặt - Lâm Quang, người từng là đồng đội của Trạch Dương nhưng đã phản bội tổ chức để tham gia vào kế hoạch của những kẻ đối địch.
"Ta biết cậu sẽ đến đây, Trạch Dương." Lâm Quang nói, giọng hắn ta đầy chế giều. "Cậu thực sự rất giỏi, nhưng hôm nay, cậu không thể thoát được đâu. Lô hàng này giờ thuộc về chúng ta."
Trạch Dương không nói gì, chỉ nhìn chăm chẳm vào Lâm Quang. Đôi mắt anh toát lên sự lạnh lùng và quyết tâm.
"Mày đã phản bội tổ chức, Lâm Quang. Tao sẽ không để mày sống sót sau ngày hôm nay."
Một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện trên mặt Lâm Quang. "Đừng ngốc nghếch, Trạch Dương. Cậu đã kiệt sức, bị thương nặng. Cậu nghĩ mình có thể làm gì được nữa? Cậu không có cơ hội đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, Trạch Dương đã đưa ra quyết định. Anh sẽ không chờ đợi. Với một động tác nhanh như chớp, anh rút khẩu súng ra và bắn về phía bọn tay chân của Lâm Quang. Những tiếng súng vang lên đinh tai, cả không gian trở nên hỗn loạn. Lý Tinh, dù bị thương, cũng nhanh chóng tham gia vào trận chiến, hỗ trợ
Trạch Dương bằng cách bắn yểm trợ.
Trạch Dương di chuyển như một bóng ma, né tránh từng loạt đạn, tận dụng mọi ngóc ngách của kho hàng để đánh lạc hướng kẻ địch. Anh sử dụng trí thông minh và kỹ năng nhạy bén để lừa Lâm Quang và đồng bọn vào bẫy. Những mảnh vụn và vật dụng trong kho được anh khéo léo sắp xếp thành các vị trí chiến đấu thuận lợi.
Chỉ trong vài phút, số lượng kẻ địch đã giảm đi đáng kể. Trạch Dương và Lý Tinh phối hợp nhịp nhàng, từng viên đạn bắn ra đều trúng mục tiêu. Bọn phản bội không ngờ rằng Trạch Dương, dù đang bị thương, lại có thể chống lại chúng với sức mạnh không tưởng.
Cuối cùng, chỉ còn lại Lâm Quang. Hắn ta lùi dần về phía sau, hoảng sợ trước sự tàn bạo và không khoan nhượng của Trạch Dương. "Đừng làm thế, Trạch Dương! Chúng ta từng là đồng đội. Hãy nghĩ lại, chúng ta có thế cùng nhau chia sẻ lô hàng này mà!"
Trạch Dương cười lạnh. "Đồng đội? Từ khoảnh khắc mày phản bội tổ chức, chúng ta không còn là đồng đội nữa."
Với một động tác dứt khoát, Trạch Dương bắn hạ Lâm Quang. Hắn ngã xuống, ánh mắt tràn đầy hối hận, nhưng đã quá muộn.
Sau khi trận chiến kết thúc, Trạch Dương đứng lặng giữa kho hàng, mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường. Cả không gian chìm trong sự yên tĩnh đền nghẹt thở. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ - giữ được lô hàng và tiêu diệt toàn bộ kẻ thU.
Lý Tinh bước lại gần, nhìn Trạch Dương bằng ánh mắt lo lắng. "Cậu bị thương nặng rồi, Trạch Dương. Chúng ta cần đưa cậu đến bác sĩ ngay."
Nhưng Trạch Dương lắc đầu, đôi mắt vẫn sáng lên ngọn lửa không bao giờ tắt. "Không cần. Chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ trước. Tôi sẽ tự lo cho mình sau. Anh hãy lo cho bản thân trước đi, anh bị nặng hơn tôi nhiều."
Lý Tinh không nói gì thêm, chỉ im lặng hỗ trợ Trạch Dương trong việc kiểm tra lô hàng và đảm bảo mọi thứ an toàn trước khi đưa chúng về điểm hẹn. Anh biết rằng Trạch Dương là người không bao giờ lùi bước trước khó khăn, và hôm nay, anh đã chứng kiển sự kiên cường và thông minh của cậu trai trẻ mà anh từng coi thường.
Cuối cùng, Trạch Dương đã giao được lô hàng an toàn, dù vết thương của anh ngày càng nghiêm trọng. Nhưng trong lòng anh, một cảm giác thanh thản dâng lên. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ tố chức và tiêu diệt những kẻ phản bội. Dù thân thể có bị bào mòn, ý chí của Trạch Dương vẫn mạnh mẽ như ngày đầu anh bắt đầu hành trình này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro