Hoa Dại Trong Nước Mắt

Kế Hoạch Được T...

2024-11-02 00:33:53

Tối khuya, quán bar vẫn đông khách, với ánh đèn lấp lánh và âm nhạc vang vọng. Trạch Dương đã đến trước, ngồi ở góc quán, tay cầm điện thoại, lướt qua các thông tin. Khi Linh Trung bước vào, gương mặt anh không giấu nổi vẻ khó chịu và giận dữ. Trạch Dương đã nhanh chóng nhận ra tâm trạng của bạn mình.

"Chào bạn, sao mà hôm nay mặt mày trầm ngâm vậy? Có chuyện gì xảy ra à? Kể tôi nghe thử xem nào" Trạch Dương giả vờ không biết gì, cố gắng tỏ ra quan tâm.

Linh Trung thở dài, ngồi xuống đối diện và nói: "Cậu biết không, lần trước tôi nghe theo lời cậu, thử xem chuyện cự cãi với họ như thế nào. Đúng như cậu nói, bọn họ không chịu để tôi đứng đầu băng nhóm để quản lý tổ chức. Họ có vẻ kiên quyết lật đổ tôi rồi. Cậu thật đúng là quý nhân của đời tôi."

Trạch Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu. Ngay từ lần đầu gặp cậu, tôi đã biết cậu sẽ là bạn thân của tôi. Cảm giác như chúng ta đã quen biết từ lâu vậy. Thật không ngờ chúng ta lại trở nên thân thiết đến vậy. Đúng là duyên số mà."

Linh Trung cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của Trạch Dương, liền khoác vai anh, dựa vào lòng và nói: "Phải đấy, mình là anh em thân thiết. Cảm ơn cậu vì mọi sự sắp xếp đều đúng như cậu nói. Vậy tiếp theo tôi nên làm gì?"

Trạch Dương thở dài, hạ giọng: "Nếu như bọn họ điều tra thông tin của tôi và tìm cách hãm hại tôi thì sao đây, Linh Trung? Tôi sợ lắm đó nha."

Linh Trung ngay lập tức trấn an: "Yên tâm đi, mọi thứ để tôi lo. Nếu bọn họ dám làm hại cậu, tôi sẽ kêu người xử lý ngay. Đụng đến quý nhân của tôi thì chỉ có nằm mơ thôi!"

Trạch Dương bật cười, vui vẻ nói: "Tôi không cần cậu phải làm vậy đâu. Nhưng mà, Linh Trung, có một chuyện tôi muốn nói với cậu. Nếu cậu thật sự muốn

nắm quyền quản lý băng nhóm của cha cậu, tôi cần phải nắm rõ thông tin về Tề Vĩnh và Mã Đằng. Cậu có thông tin gì về bọn họ không?"

Linh Trung gật đầu, khẳng định: "Có, tôi nắm khá rõ thông tin về bọn họ ngay cả chuyện quá khứ của họ tôi đều biết rõ."

Trạch Dương mỉm cười, tiếp tục: "Tốt lắm. Vậy trước tiên, hãy cho tôi biết thông tin chi tiết về Tề Vĩnh và Mã Đằng. Tôi sẽ tìm hiểu điểm yếu của họ và giúp cậu nắm quyền. Nếu tôi giúp được cậu, đừng quên ơn của tôi nhé."

Linh Trung nghiêng người, thì thầm vào tai Trạch Dương: "Đương nhiên rồi. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn của cậu. Nếu cậu giúp tôi, thông tin về bọn họ sẽ nằm trong lòng bàn tay tôi"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trạch Dương cảm thấy hài lòng khi thấy kế hoạch của mình đang tiến triển tốt. Anh mỉm cười trong lòng, tự nhủ rằng Linh Trung đúng là quá ngây thơ so với những gì anh tưởng tượng.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự ấm cúng của tình bạn, nhưng bên dưới sự hòa hợp đó, Trạch Dương đã âm thầm sắp xếp mọi thứ để thực hiện kế hoạch của mình. Linh Trung tin tưởng tuyệt đối vào Trạch Dương, và trong khi anh vẫn chưa nhận ra sự thật, Trạch Dương tiếp tục điều khiển mọi thứ theo ý muốn của mình, từ từ hoàn thiện âm mưu của mình.

Tại căn cứ bí mật của Trạch Dương, chỉ mới ba ngày trôi qua kể từ khi Linh Trung cung cấp thông tin, nhưng bộ hồ sơ về Tề Vĩnh và Mã Đằng đã được chuẩn bị đầy đủ. Những tài liệu này không chỉ ghi chép chi tiết các cuộc giao dịch mà còn nêu rõ quá khứ, điểm yếu, thế mạnh, và các thương tích của từng người. Trạch Dương và Ngụy Lâm đang xem xét chúng với sự hài lòng rõ rệt.

Ngụy Lâm lật qua từng trang hồ sơ, rồi đặt chúng lên bàn, mỉm cười nói: "Anh không ngờ cậu ta lại dễ dàng bị dụ dỗ đến vậy. Mới có 22 tuổi, anh cứ nghĩ cậu ta trưởng thành hơn nhiều. Xem ra, kế hoạch của chúng ta thành công hơn dự đoán."

Trạch Dương cũng cảm thấy hài lòng, cười và đáp: "Đúng vậy, thật không ngờ. Chỉ cần chúng ta biết rõ thông tin của bọn họ thì mọi thứ đều nằm trong tay chúng ta. Với những thông tin này, không sớm thì muộn, bọn họ sẽ không thể thoát khỏi tay chúng ta."

Trạch Dương ngả người ra ghế sofa, vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt. "Nếu không có thông tin này, còn lâu chúng ta mới có thể nắm bắt được tình hình. Dù sao, việc thu thập thông tin cũng tốn khá nhiều thời gian và công sức. Chúng ta đã phải nỗ lực không ngừng để tiếp cận và lấy lòng tin của Linh Trung. Nhưng với mưu mẹo của chúng ta, làm sao bọn họ có thể trở tay kịp chứ?"

Ngụy Lâm bật cười và nói: "Đúng thế. Lần này, bọn họ sẽ không thể thoát khỏi sự sắp đặt của chúng ta. Chúng ta cùng nhau hành động, chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu."

Lúc này, Trạch Dương nhận thấy điện thoại của mình đang reo, là cuộc gọi từ đứa cháu gái yêu quý. Anh đứng dậy và đi ra ban công để nhận cuộc gọi. Trước khi rời đi, anh nói với Ngụy Lâm: "À, phải rồi, với thông tin này, chúng ta cần phải hành động sớm thôi. Dù nhìn có vẻ dễ dàng, nhưng thực ra chúng ta đã mất nhiều thời gian để thu thập chúng. Chắc chắn mọi thứ sẽ sớm được giải quyết."

Ngụy Lâm gật đầu và đáp: "Đúng, với thông tin này, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đạt được mục tiêu. Chúng ta đã chờ đợi quá lâu rồi, không thể trì hoãn thêm nữa"

Trạch Dương rời khỏi phòng, bước ra ban công để tiếp nhận cuộc gọi. Anh bắt máy, giọng nói trở nên ấm áp khi trò chuyện với đứa cháu gái của mình. Trong khi đó, Ngụy Lâm tiếp tục xem xét các tài liệu và chuẩn bị cho những bước tiếp theo trong kế hoạch.

Cuộc trò chuyện với đứa cháu gái kéo dài không lâu, nhưng Trạch Dương trở lại với tâm trạng hào hứng và quyết tâm. Anh biết rằng thời điểm để hành động đã đến gần. Với thông tin đầy đủ và kế hoạch rõ ràng, mọi thứ giờ đây đã sẵn sàng cho những bước tiếp theo trong cuộc chiến của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Dại Trong Nước Mắt

Số ký tự: 0