Kẻ Yếu Đuối?
2024-11-02 00:33:53
Một tuần trước khi lô hàng được vận chuyển, Trạch Dương nhận được tin báo rằng một trong những người thân cận của anh đã phản bội. Thanh Long, kẻ mà anh luôn tin tưởng giao phó nhiệm vụ bảo vệ hàng hóa, đã âm thầm liên kết với Đông Minh để phá hoại lô hàng và đoạt quyền kiểm soát địa bàn. Đây là cú sốc lớn đối với Trạch Dương, vì anh biết rằng Thanh Long đã ngầm lập kế hoạch với sự trợ giúp của một trong những ông trùm trong cuộc họp trước đó - Phùng Tùng.
Trạch Dương không vội vàng hành động. Anh biết mình cần phải cẩn trọng, vì chỉ cần một bước đi sai lầm, hắn có thể mất tất cả. Trong văn phòng tối tăm, anh ngồi lặng lẽ, ánh mắt sắc bén lướt qua từng tấm bản đồ địa bàn Hồng Kông. Bên ngoài, tiếng mưa rơi rả rích làm không gian trở nên u tối, báo hiệu một cơn bão đang đến gần.
Hai ngày sau, Trạch Dương quyết định gặp riêng Hạo Huy. Họ hẹn nhau tại một căn biệt thự sang trọng bên bờ biển, nơi không ai có thể nghe lén. Trong căn phòng rộng lớn, Hạo Huy ngồi đối diện Trạch Dương, ánh mắt trầm ngâm và sắc bén. Trạch Dương mở lời, giọng nói đầy nghiêm trọng:
"Anh Hạo Huy, có kẻ phản bội trong nội bộ. Thanh Long đã liên kết với Đông Minh và Phùng Tùng để phá hủy lô hàng của chúng ta."
Hạo Huy nhíu mày, nhưng không có vẻ ngạc nhiên. “Tôi đã nghi ngờ từ lâu. Phùng Tùng không bao giờ chịu đứng dưới ai. Nhưng Thanh Long... cậu ta là người của cậu. Cậu có chắc về chuyện này không?"
Trạch Dương gật đầu, ánh mắt không dao động. "Chắc chắn. Em đã cho người theo dõi và phát hiện ra cuộc gặp gỡ bí mật giữa hắn và Phùng Tùng. Vấn đề là chúng đang âm mưu tấn công lỗ hàng tại biên giới và đoạt quyền kiểm soát."
Không gian trong phòng chìm vào im lặng. Hạo Huy đứng dậy, bước tới cửa sổ và nhìn ra biển, nơi những con sóng đang đánh mạnh vào bờ đá. "Trạch Dương, cậu đã đi xa hơn bất kỳ ai. Tôi tự hào về những gì cậu đã làm. Nhưng cậu cũng biết rằng, thế giới này không có chỗ cho sự yếu đuối hay do dự. Nếu cậu không ra tay trước, chúng sẽ nuốt chửng cậu."
Trạch Dương gật đầu, trong lòng hắn biết rằng Hạo Huy đang giao phó tất cả cho hẳn. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được áp lực từ việc trở thành một ông trùm thực thụ - không chỉ chiến đấu với kẻ thù, mà còn phải giữ vững lòng trung thành và niềm tin với những người thân cận nhất.
Ngày vận chuyển hàng đến gần, Trạch Dương đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh cho người theo dõi Thanh Long và Phùng Tùng, đồng thời lên kế hoạch đối phó khi bọn chúng ra tay. Lô hàng lần này chứa một loại ma túy mới được chế tạo với công nghệ tiên tiến từ Giang Nam - không chỉ có giá trị khổng lồ về kinh tế, mà còn có tiềm năng mở rộng mạng lưới buôn bán của Trạch Dương ra toàn khu vực Đông Á.
Trong đêm tối, tại biên giới giữa Hồng Kông và Trung Quốc, đoàn xe của Trạch Dương di chuyển trong lặng lẽ, dưới sự bảo vệ của những tay súng tinh nhuệ. Mọi thứ dường như diễn ra thuận lợi, nhưng Trạch Dương biết, kẻ phản bội không dễ dàng để hắn hoàn thành nhiệm vụ này. Và đúng như dự đoán, khi đoàn xe vừa đến một đoạn đường hẻo lánh gần biên giới, bất ngờ có tiếng súng vang lên.
"Phục kích!” một trong những thuộc hạ của Trạch Dương hét lên khi các chiếc xe bọc thép của Đông Minh xuất hiện từ các ngả đường, bao vây đoàn xe của anh.
Cuộc giao tranh nổ ra. Trạch Dương ra lệnh cho thuộc hạ bảo vệ lô hàng, trong khi bản thân anh lao vào trận chiến. Những viên đạn rít qua không trung, ánh đèn pha chiếu sáng cả một vùng trời đen tối. Tiếng la hét, tiếng súng nổ vang rền khắp nơi. Trạch Dương, với khả năng chiến đấu của mình và sự lạnh lùng và quyết đoán của hẳn khiến cả đội ngũ đối phương phải dè chừng.
Bất ngờ, một chiếc xe bọc thép của Đông Minh lao tới, tông thẳng vào đoàn xe chở hàng. Trạch Dương nhảy khỏi xe, vừa kịp né tránh trước khi chiếc xe của anh nổ tung trong một cột lửa khổng lồ. Lửa bùng lên, ánh sáng chiếu lên gương mặt đầy bụi bặm nhưng quyết liệt của Trạch Dương. Hắn đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Thanh Long, kẻ đang chỉ huy cuộc tấn công.
"Thanh Long!" Trạch Dương hét lớn, giọng đầy sự thách thức. “Mày nghĩ mày có thể phản bội tao và sống sót sao?"
Thanh Long, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, rút súng ra và nhắm thẳng về phía Trạch Dương. “Trạch Dương, mày quá yếu đuối. Thế giới này không có chỗ cho sự trung thành mù quáng. Đã đến lúc mày phải nhường bước.
Tiếng súng vang lên. Nhưng không phải từ khẩu súng của Thanh Long, mà từ phía sau hẳn. Thanh Long đổ gục xuống đất, máu trào ra từ ngực. Hạo Huy xuất hiện từ bóng tối, khẩu súng vẫn còn bốc khói trên tay.
"Không ai phản bội được người của tôi," Hạo Huy nói lạnh lùng, bước tới chỗ Trạch Dương. "Cậu vẫn còn trẻ, nhưng cậu đã học được bài học quan trọng nhất trong thế giới này - không có chỗ cho sự tha thứ”
Cuộc chiến kết thúc, lô hàng được vận chuyển thành công. Trạch Dương biết rằng, đây chỉ là khởi đầu cho một cuộc chiến lớn hơn. Đông Minh sẽ không dừng lại, và Phùng Tùng chắc chắn sẽ còn quay trở lại để trả thù. Nhưng giờ đây, với sự trung thành tuyệt đối với Hạo Huy và sức mạnh ngày càng lớn, Trạch Dương đã thực sự trở thành một ông trùm không thể bị đánh bại.
Trong bóng tối của thế giới ngầm, Trạch Dương đã vươn lên, và giờ đây, hẳn sẵn sàng đối mặt với bất cứ ai dám thách thức quyền lực của mình.
Trạch Dương không vội vàng hành động. Anh biết mình cần phải cẩn trọng, vì chỉ cần một bước đi sai lầm, hắn có thể mất tất cả. Trong văn phòng tối tăm, anh ngồi lặng lẽ, ánh mắt sắc bén lướt qua từng tấm bản đồ địa bàn Hồng Kông. Bên ngoài, tiếng mưa rơi rả rích làm không gian trở nên u tối, báo hiệu một cơn bão đang đến gần.
Hai ngày sau, Trạch Dương quyết định gặp riêng Hạo Huy. Họ hẹn nhau tại một căn biệt thự sang trọng bên bờ biển, nơi không ai có thể nghe lén. Trong căn phòng rộng lớn, Hạo Huy ngồi đối diện Trạch Dương, ánh mắt trầm ngâm và sắc bén. Trạch Dương mở lời, giọng nói đầy nghiêm trọng:
"Anh Hạo Huy, có kẻ phản bội trong nội bộ. Thanh Long đã liên kết với Đông Minh và Phùng Tùng để phá hủy lô hàng của chúng ta."
Hạo Huy nhíu mày, nhưng không có vẻ ngạc nhiên. “Tôi đã nghi ngờ từ lâu. Phùng Tùng không bao giờ chịu đứng dưới ai. Nhưng Thanh Long... cậu ta là người của cậu. Cậu có chắc về chuyện này không?"
Trạch Dương gật đầu, ánh mắt không dao động. "Chắc chắn. Em đã cho người theo dõi và phát hiện ra cuộc gặp gỡ bí mật giữa hắn và Phùng Tùng. Vấn đề là chúng đang âm mưu tấn công lỗ hàng tại biên giới và đoạt quyền kiểm soát."
Không gian trong phòng chìm vào im lặng. Hạo Huy đứng dậy, bước tới cửa sổ và nhìn ra biển, nơi những con sóng đang đánh mạnh vào bờ đá. "Trạch Dương, cậu đã đi xa hơn bất kỳ ai. Tôi tự hào về những gì cậu đã làm. Nhưng cậu cũng biết rằng, thế giới này không có chỗ cho sự yếu đuối hay do dự. Nếu cậu không ra tay trước, chúng sẽ nuốt chửng cậu."
Trạch Dương gật đầu, trong lòng hắn biết rằng Hạo Huy đang giao phó tất cả cho hẳn. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được áp lực từ việc trở thành một ông trùm thực thụ - không chỉ chiến đấu với kẻ thù, mà còn phải giữ vững lòng trung thành và niềm tin với những người thân cận nhất.
Ngày vận chuyển hàng đến gần, Trạch Dương đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh cho người theo dõi Thanh Long và Phùng Tùng, đồng thời lên kế hoạch đối phó khi bọn chúng ra tay. Lô hàng lần này chứa một loại ma túy mới được chế tạo với công nghệ tiên tiến từ Giang Nam - không chỉ có giá trị khổng lồ về kinh tế, mà còn có tiềm năng mở rộng mạng lưới buôn bán của Trạch Dương ra toàn khu vực Đông Á.
Trong đêm tối, tại biên giới giữa Hồng Kông và Trung Quốc, đoàn xe của Trạch Dương di chuyển trong lặng lẽ, dưới sự bảo vệ của những tay súng tinh nhuệ. Mọi thứ dường như diễn ra thuận lợi, nhưng Trạch Dương biết, kẻ phản bội không dễ dàng để hắn hoàn thành nhiệm vụ này. Và đúng như dự đoán, khi đoàn xe vừa đến một đoạn đường hẻo lánh gần biên giới, bất ngờ có tiếng súng vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phục kích!” một trong những thuộc hạ của Trạch Dương hét lên khi các chiếc xe bọc thép của Đông Minh xuất hiện từ các ngả đường, bao vây đoàn xe của anh.
Cuộc giao tranh nổ ra. Trạch Dương ra lệnh cho thuộc hạ bảo vệ lô hàng, trong khi bản thân anh lao vào trận chiến. Những viên đạn rít qua không trung, ánh đèn pha chiếu sáng cả một vùng trời đen tối. Tiếng la hét, tiếng súng nổ vang rền khắp nơi. Trạch Dương, với khả năng chiến đấu của mình và sự lạnh lùng và quyết đoán của hẳn khiến cả đội ngũ đối phương phải dè chừng.
Bất ngờ, một chiếc xe bọc thép của Đông Minh lao tới, tông thẳng vào đoàn xe chở hàng. Trạch Dương nhảy khỏi xe, vừa kịp né tránh trước khi chiếc xe của anh nổ tung trong một cột lửa khổng lồ. Lửa bùng lên, ánh sáng chiếu lên gương mặt đầy bụi bặm nhưng quyết liệt của Trạch Dương. Hắn đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Thanh Long, kẻ đang chỉ huy cuộc tấn công.
"Thanh Long!" Trạch Dương hét lớn, giọng đầy sự thách thức. “Mày nghĩ mày có thể phản bội tao và sống sót sao?"
Thanh Long, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, rút súng ra và nhắm thẳng về phía Trạch Dương. “Trạch Dương, mày quá yếu đuối. Thế giới này không có chỗ cho sự trung thành mù quáng. Đã đến lúc mày phải nhường bước.
Tiếng súng vang lên. Nhưng không phải từ khẩu súng của Thanh Long, mà từ phía sau hẳn. Thanh Long đổ gục xuống đất, máu trào ra từ ngực. Hạo Huy xuất hiện từ bóng tối, khẩu súng vẫn còn bốc khói trên tay.
"Không ai phản bội được người của tôi," Hạo Huy nói lạnh lùng, bước tới chỗ Trạch Dương. "Cậu vẫn còn trẻ, nhưng cậu đã học được bài học quan trọng nhất trong thế giới này - không có chỗ cho sự tha thứ”
Cuộc chiến kết thúc, lô hàng được vận chuyển thành công. Trạch Dương biết rằng, đây chỉ là khởi đầu cho một cuộc chiến lớn hơn. Đông Minh sẽ không dừng lại, và Phùng Tùng chắc chắn sẽ còn quay trở lại để trả thù. Nhưng giờ đây, với sự trung thành tuyệt đối với Hạo Huy và sức mạnh ngày càng lớn, Trạch Dương đã thực sự trở thành một ông trùm không thể bị đánh bại.
Trong bóng tối của thế giới ngầm, Trạch Dương đã vươn lên, và giờ đây, hẳn sẵn sàng đối mặt với bất cứ ai dám thách thức quyền lực của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro