Mày Không Biết?...
2024-11-02 00:33:53
Bóng đêm buông xuống thành phố, mang theo sự tĩnh lặng đáng sợ. Trong khuôn viên bệnh viện, không khí lạnh lẽo len lỏi qua từng góc tường trắng toát. Phòng bệnh của Tiệp Trân chìm trong sự yên tĩnh tuyệt đổi, chỉ còn nghe thấy tiếng máy thở oxy và nhịp đập đều đặn của thiết bị theo dõi sức khỏẻ. Cô đã ngủ khi vừa ăn cháo và uống thuốc an thần. Sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt, đôi môi hơi tím tái dù đã được chăm sóc và điều trị kịp thời.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại khi Trạch Dương rời đi, bước ra hành lang. Bên ngoài bệnh viện, ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống chiếc xe đen bóng đang đợi sẵn. Đám đàn em của Trạch Dương đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ theo lệnh anh. Trạch Dương mở cửa, leo lên xe. Bên trong, một đàn em ngồi ghế trước nhanh chóng quay
dลื่น lai bao cao.
"Anh, tất cả thông tin về Khải Minh đã có đủ. Hắn là con trai duy nhất của một gia đình giàu có trong giới kinh doanh. Mọi hành vi của hẳn đều năm trong khuôn khổ, không có tiền án tiền sự, tính cách điểm đạm. Gia đình hẳn cũng không phải dạng vừa, nhưng hắn không dính líu đến chuyện xã hội đen hay băng nhóm nào cả."
Trạch Dương ngồi dựa vào ghế, mắt anh khẽ nhắm lại để suy ngẫm. Điều này khiến mọi thứ càng thêm phức tạp, nhưng không phải là không thể giải quyết. Sự tôn trọng mà gia đình Khải Minh có trong xã hội sẽ không thể bảo vệ được hắn sau những gì đã gây ra cho Tiệp Trân. Bất kể hắn có vô tội hay không, việc khiến cô phải nhập viện đã chạm đến giới hạn của Trạch Dương. Anh không thể tha thứ.
"Bắt được nó chưa?" Giọng anh trầm nhưng đầy uy quyền, ánh mắt anh lóe lên sự lạnh lẽo.
"Dạ, bắt rồi. Hiện đang giữ hắn ở bìa rừng theo lệnh của anh. Chỉ cần anh ra lệnh, chúng tôi sẽ đưa hắn đến ngay."
Trạch Dương mở mắt ra, ánh nhìn anh sâu thằm và nguy hiểm. "Tốt. Chở tao ra đó ngay."
Chiếc xe lướt nhanh trong đêm tối, rời khỏi trung tâm thành phố và tiến về khu vực ngoại ô. Đèn đường dần thưa thớt, thay vào đó là bóng đêm bao trùm lấy không gian rộng lớn. Gió rít qua những cành cây xào xạc, tạo nên không khí lạnh lẽo đáng sợ. Bên trong xe, Trạch Dương vẫn giữ im lặng, trong đầu anh đang dồn nén hàng loạt kế hoạch. Cảm xúc của anh lúc này không hẳn là giận dữ, mà là sự kiên quyết, một sự quyết tâm phải làm cho ra lẽ chuyện này.
Chiếc xe dừng lại trước một khu đất trống gần bìa rừng. Đám đàn em bước xuống, dẫn Trạch Dương vào sâu trong khu vực tối om, chỉ có ánh đèn pin lờ mờ soi đường. Càng đi sâu, không gian càng ngột ngạt và lạnh lẽo.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ nằm biệt lập giữa khu rừng.
Bên trong căn nhà, Khải Minh bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ cũ kĩ. Đôi mắt cậu ta bị bịt kín bởi một tấm vải đen, tay chân bị trói gọn ghẽ. Cậu ta có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua khe cửa và tiếng bước chân đang đến gần, lòng cậu hoang mang tột độ. Khải Minh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không biết tại sao mình lại bị bắt đến đây.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?" Khải Minh la lên, giọng nói run rẩy không giấu nổi sự hoảng sợ. "Tôi không làm gì sai cả! Hãy thả tôi ra!"
Trạch Dương bước vào, thân hình cao lớn của anh đồ bóng dài trên mặt đất. Anh đã đeo lên chiếc mặt nạ đen, che kín toàn bộ gương mặt. Không ai có thể nhận ra anh, và giọng nói của anh cũng được thay đổi một cách tinh vi, trầm hơn, lạnh lùng hơn.
Anh tiến lại gần Khải Minh, đứng trước mặt cậu ta nhưng không vội nói gì. Chỉ nhìn một lúc, để cho cậu cảm nhận được sự im lặng đầy uy lực đang bao trùm lên không gian nhỏ bé này.
"Ngươi có biết vì sao mình ở đây không?" Trạch Dương cất tiếng, giọng anh lạnh lẽo như băng.
Khải Minh ngừng vùng vẫy, cậu ta cố gắng lắng nghe giọng nói của người đàn ông trước mặt. Cậu không thể nhận ra ai, nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói đó khiến cậu rùng mình.
"Tôi... tôi không biết. Tôi không có thù oán với ai cả. Hãy thả tôi ra!" Khải Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu ta ngập tràn hoang mang.
Trạch Dương khẽ cười nhạt, nhưng đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ không chút cảm xúc.
"Mày có biết Tiệp Trân đã suýt chết vì bó hoa mà mày tặng không?" Giọng anh trầm và đanh thép. "Mày có biết cô ấy dị ứng phấn hoa đến mức nào không? Nếu không được cứu chữa kịp thời, cô ấy có thể đã không qua khỏi."
Khải Minh sững người khi nghe đến tên Tiệp Trân. Trong đầu cậu ta hiện lên hình ảnh cô gái mà cậu đã đem lòng thích và tỏ tình bằng bó hoa tươi vào buổi sáng hôm đó. Cậu không thể ngờ rằng việc tặng hoa lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
"Tôi... tôi không hề biết cô ấy bị dị ứng phấn hoa! Tôi thể, tôi không cố ý làm cô ấy bị thương. Tôi thật sự không biết.." Khải Minh nói nhanh, giọng cậu ta bắt đầu run rẩy vì lo sợ.
Trạch Dương không bận tâm đến lời biện minh của Khải Minh. Anh chỉ tiến lại gần hơn, đôi mắt sắc lạnh lóe lên sau lớp mặt nạ.
"Mày không cần biết. Mày chỉ cần hiểu rằng, không ai được phép làm hại đến Tiệp Trân, dù là cố ý hay vô tình. Và mày sẽ phải trả giá cho chuyện này."
Khải Minh cảm nhận được sự đe dọa trong từng lời nói của Trạch Dương. Cậu ta cố gắng vùng vẫy, nhưng những sợi dây trói quá chặt khiến cậu không thể làm gì hơn ngoài việc la lên trong tuyệt vọng.
"Làm ơn! Tôi không có ác ý! Tôi thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra mà..."
Trạch Dương cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai Khải Minh bằng giọng lạnh lùng đến rợn người.
"Những gì mày không biết, tao sẽ dạy cho mày biết.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại khi Trạch Dương rời đi, bước ra hành lang. Bên ngoài bệnh viện, ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống chiếc xe đen bóng đang đợi sẵn. Đám đàn em của Trạch Dương đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ theo lệnh anh. Trạch Dương mở cửa, leo lên xe. Bên trong, một đàn em ngồi ghế trước nhanh chóng quay
dลื่น lai bao cao.
"Anh, tất cả thông tin về Khải Minh đã có đủ. Hắn là con trai duy nhất của một gia đình giàu có trong giới kinh doanh. Mọi hành vi của hẳn đều năm trong khuôn khổ, không có tiền án tiền sự, tính cách điểm đạm. Gia đình hẳn cũng không phải dạng vừa, nhưng hắn không dính líu đến chuyện xã hội đen hay băng nhóm nào cả."
Trạch Dương ngồi dựa vào ghế, mắt anh khẽ nhắm lại để suy ngẫm. Điều này khiến mọi thứ càng thêm phức tạp, nhưng không phải là không thể giải quyết. Sự tôn trọng mà gia đình Khải Minh có trong xã hội sẽ không thể bảo vệ được hắn sau những gì đã gây ra cho Tiệp Trân. Bất kể hắn có vô tội hay không, việc khiến cô phải nhập viện đã chạm đến giới hạn của Trạch Dương. Anh không thể tha thứ.
"Bắt được nó chưa?" Giọng anh trầm nhưng đầy uy quyền, ánh mắt anh lóe lên sự lạnh lẽo.
"Dạ, bắt rồi. Hiện đang giữ hắn ở bìa rừng theo lệnh của anh. Chỉ cần anh ra lệnh, chúng tôi sẽ đưa hắn đến ngay."
Trạch Dương mở mắt ra, ánh nhìn anh sâu thằm và nguy hiểm. "Tốt. Chở tao ra đó ngay."
Chiếc xe lướt nhanh trong đêm tối, rời khỏi trung tâm thành phố và tiến về khu vực ngoại ô. Đèn đường dần thưa thớt, thay vào đó là bóng đêm bao trùm lấy không gian rộng lớn. Gió rít qua những cành cây xào xạc, tạo nên không khí lạnh lẽo đáng sợ. Bên trong xe, Trạch Dương vẫn giữ im lặng, trong đầu anh đang dồn nén hàng loạt kế hoạch. Cảm xúc của anh lúc này không hẳn là giận dữ, mà là sự kiên quyết, một sự quyết tâm phải làm cho ra lẽ chuyện này.
Chiếc xe dừng lại trước một khu đất trống gần bìa rừng. Đám đàn em bước xuống, dẫn Trạch Dương vào sâu trong khu vực tối om, chỉ có ánh đèn pin lờ mờ soi đường. Càng đi sâu, không gian càng ngột ngạt và lạnh lẽo.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ nằm biệt lập giữa khu rừng.
Bên trong căn nhà, Khải Minh bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ cũ kĩ. Đôi mắt cậu ta bị bịt kín bởi một tấm vải đen, tay chân bị trói gọn ghẽ. Cậu ta có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua khe cửa và tiếng bước chân đang đến gần, lòng cậu hoang mang tột độ. Khải Minh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không biết tại sao mình lại bị bắt đến đây.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?" Khải Minh la lên, giọng nói run rẩy không giấu nổi sự hoảng sợ. "Tôi không làm gì sai cả! Hãy thả tôi ra!"
Trạch Dương bước vào, thân hình cao lớn của anh đồ bóng dài trên mặt đất. Anh đã đeo lên chiếc mặt nạ đen, che kín toàn bộ gương mặt. Không ai có thể nhận ra anh, và giọng nói của anh cũng được thay đổi một cách tinh vi, trầm hơn, lạnh lùng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh tiến lại gần Khải Minh, đứng trước mặt cậu ta nhưng không vội nói gì. Chỉ nhìn một lúc, để cho cậu cảm nhận được sự im lặng đầy uy lực đang bao trùm lên không gian nhỏ bé này.
"Ngươi có biết vì sao mình ở đây không?" Trạch Dương cất tiếng, giọng anh lạnh lẽo như băng.
Khải Minh ngừng vùng vẫy, cậu ta cố gắng lắng nghe giọng nói của người đàn ông trước mặt. Cậu không thể nhận ra ai, nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói đó khiến cậu rùng mình.
"Tôi... tôi không biết. Tôi không có thù oán với ai cả. Hãy thả tôi ra!" Khải Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu ta ngập tràn hoang mang.
Trạch Dương khẽ cười nhạt, nhưng đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ không chút cảm xúc.
"Mày có biết Tiệp Trân đã suýt chết vì bó hoa mà mày tặng không?" Giọng anh trầm và đanh thép. "Mày có biết cô ấy dị ứng phấn hoa đến mức nào không? Nếu không được cứu chữa kịp thời, cô ấy có thể đã không qua khỏi."
Khải Minh sững người khi nghe đến tên Tiệp Trân. Trong đầu cậu ta hiện lên hình ảnh cô gái mà cậu đã đem lòng thích và tỏ tình bằng bó hoa tươi vào buổi sáng hôm đó. Cậu không thể ngờ rằng việc tặng hoa lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
"Tôi... tôi không hề biết cô ấy bị dị ứng phấn hoa! Tôi thể, tôi không cố ý làm cô ấy bị thương. Tôi thật sự không biết.." Khải Minh nói nhanh, giọng cậu ta bắt đầu run rẩy vì lo sợ.
Trạch Dương không bận tâm đến lời biện minh của Khải Minh. Anh chỉ tiến lại gần hơn, đôi mắt sắc lạnh lóe lên sau lớp mặt nạ.
"Mày không cần biết. Mày chỉ cần hiểu rằng, không ai được phép làm hại đến Tiệp Trân, dù là cố ý hay vô tình. Và mày sẽ phải trả giá cho chuyện này."
Khải Minh cảm nhận được sự đe dọa trong từng lời nói của Trạch Dương. Cậu ta cố gắng vùng vẫy, nhưng những sợi dây trói quá chặt khiến cậu không thể làm gì hơn ngoài việc la lên trong tuyệt vọng.
"Làm ơn! Tôi không có ác ý! Tôi thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra mà..."
Trạch Dương cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai Khải Minh bằng giọng lạnh lùng đến rợn người.
"Những gì mày không biết, tao sẽ dạy cho mày biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro