Một Ngày Thảnh...
2024-11-02 00:33:53
Buối trưa vừa mới chớm nắng, Trạch Dương cùng Tiệp Trân ngồi trên xe, anh lái xe với một tâm trạng nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác tự do sau những ngày dài căng thẳng trong bệnh viện và công việc. Tiệp Trân ngồi cạnh, đôi mắt long lanh nhìn ra ngoài cửa sổ, không giấu được sự háo hức.
"Chú ơi, mình sẽ đi đâu trước vậy?" Tiệp Trân quay sang hỏi, giọng điệu đầy tò mò.
Trạch Dương cười khẽ, đôi tay vẫn chắc nịch trên vô lăng. "Trước tiên, chú sẽ đưa con đi ăn món gì thật ngon nhé.
Bữa trưa nay chú dành cho con, muốn ăn gì nào?"
Tiệp Trân ngẫm nghĩ một lúc rồi cười tươi, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ. "Con muốn ăn món hải sản nướng, được không chú?"
"Được, ý kiến hay đấy. Chú cũng thích món đó," Trạch Dương đáp, rồi anh nhấn ga đưa chiếc xe chạy thẳng đến nhà hàng hải sản nổi tiếng ở khu trung tâm thành phố.
Đến nơi, cả hai bước vào nhà hàng, không khí bên trong mát mẻ và sảng khoái. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, cùng với mùi hải sản thơm lừng khiến bụng của Tiệp Trân khẽ reo lên. Trạch Dương chọn một bàn sát cửa sổ, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố sầm uất bên ngoài.
"Chú ơi, ở đây đẹp quá!" Tiệp Trân reo lên, nhìn ra cửa sổ với vẻ thích thú.
"Con thích thì tốt rồi," Trạch Dương cười, gọi phục vụ mang thực đơn đến. "Nào, con chọn món đi."
Tiệp Trân vui vẻ cầm lấy thực đơn, mắt sáng lên khi nhìn thấy các món tôm hùm, cua nướng và mực ống nhồi. Cô bé nhanh chóng chọn vài món mà mình yêu thích, còn Trạch Dương thì chỉ đơn giản là gọi theo ý của cô bé.
Khi các món ăn được mang ra, Trạch Dương nhẹ nhàng bóc vỏ tôm cho Tiệp Trân, đặt vào đĩa của cô bé. Tiệp Trân nhìn chú với ánh mắt trìu mến, rồi hỏi: "Chú, dạo này công việc của chú có bận lắm không? Chú hay đi công tác xa lắm à?"
Trạch Dương hơi khựng lại một chút, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười, nhẹ nhàng trả lời: "Ừ, công việc của chú có chút bận rộn, nhưng bây giờ chú sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho con hơn."
Tiệp Trân gật đầu, đôi mắt cô bé long lanh ánh lên niềm vui. "Dạ, con cũng không muốn làm phiền chú đâu, nhưng mà mỗi lần chú gọi về con đều thấy vui lắm."
"Chú biết mà, từ nay chú sẽ không để con phải cô đơn nữa đâu."
Hai chú cháu vừa ăn vừa trò chuyện, Tiệp Trân kể về những ngày đi học, về bạn bè, và cả những chuyện vụn vặt thường ngày. Trạch Dương lăng nghe, gật đầu mỉm cười và thỉnh thoảng đáp lại những câu hỏi của cô bé. Anh thực sự thấy nhẹ nhàng khi được ở bên Tiệp Trân, cảm giác mà lâu rồi anh mới có lại.
Sau bữa trưa, Trạch Dương dẫn Tiệp Trân đi đến một khu vui chơi giải trí nằm không xa nhà hàng. Đó là một khu công viên lớn với đủ loại trò chơi, từ đu quay, tàu lượn, đến các trò chơi điện tử hiện đại. Vừa đến nơi, Tiệp Trân đã nhảy chân sáo, mắt sáng lên như một đứa trẻ.
"Chú ơi, mình chơi trò gì trước đây?" Cô bé hớn hở hỏi.
"Con muốn chơi trò gì nào?" Trạch Dương nhướn mày hỏi ngược lại.
Tiệp Trân chỉ tay về phía chiếc đu quay khổng lồ nằm ngay giữa công viên, nơi mà từ trên cao có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật xung quanh. "Con muốn đi đu quay!"
"Được, đi thôi."
Trạch Dương nắm tay Tiệp Trân dẫn đến quầy vé, cả hai mua vé và nhanh chóng lên cabin của chiếc đu quay. Khi chiếc đu quay từ từ lăn bánh lên cao, gió mát từ trên cao thổi qua khiến cả hai cảm thấy thật sảng khoái. Tiệp Trân tựa đầu vào cửa kính, nhìn ngắm cảnh vật bên dưới, đôi mắt mở to đầy phấn khích.
"Chú ơi, nhìn từ đây đẹp thật đó! Con chưa bao giờ được đi cao như vậy."
"Ữ, đẹp thật. Khi con lớn, chú sẽ dẫn con đi nhiều nơi hơn, con sẽ còn thấy nhiều cảnh đẹp hơn nữa," Trạch Dương đáp lại, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô bé.
Sau khi chiếc đu quay chẩm chậm trở về mặt đất, cả hai lại tiếp tục đi đến các khu vực khác trong công viên. Tiệp Trân chơi rất nhiều trò như đua xe điện, bắn súng nước, và cả trò chơi gắp thú bông. Trạch Dương kiên nhẫn đứng bên cạnh, cổ vũ và giúp đỡ khi cần, dù anh biết cô bé cũng không quá cần sự giúp đỡ.
"'Cố lên, Tiệp Trân! Chú tin con có thể gắp được con gấu kia!" Trạch Dương hô hào khi thấy Tiệp Trân đang cố gắng gắp một con thú bông lớn.
"Con làm được rồi!" Tiệp Trân vui mừng khi chiếc cần cẩu gắp được con gấu bông lớn rơi vào khay.
Cả hai cười vang, niềm vui lan tỏa trên khuôn mặt họ. Sau đó, Tiệp Trân cầm con gấu bông lớn, tự hào khoe với
Trạch Dương. "Chú thấy chưa, con giỏi không?"
"Giỏi lắm, Tiệp Trân của chú giỏi nhất!" Trạch Dương khen ngợi, ánh mắt anh ngập tràn niềm tự hào và yêu thương.
Khi trời bắt đầu ngả chiều, ánh nắng vàng hoe nhạt dần, Trạch Dương quyết định dẫn Tiệp Trân đi ăn tối. Cả hai chọn một quán ăn nhỏ ven đường, nơi phục vụ những món ăn dân dã nhưng rất ngon miệng. Tiệp Trân ăn rất ngon lành, miệng không ngừng kể về những trò chơi mà cô bé đã trải qua trong ngày.
"Chú ơi, hôm nay là ngày vui nhất của con luôn," Tiệp Trân nói trong lúc vừa nhai món bún bò thơm phức. "Con chưa bao giờ được chơi nhiều như vậy."
"Chú cũng vậy, lâu lắm rồi chú mới có một ngày thảnh thơi như hôm nay," Trạch Dương nhẹ nhàng đáp, lòng anh cảm thấy bình yên khi nhìn thấy nụ cười của cô cháu gái nhỏ.
Sau bữa tối, cả hai dạo quanh phố, tận hưởng không khí buổi tối mát mẻ. Tiệp Trân nắm chặt tay Trạch Dương, đôi chân nhỏ đi theo nhịp bước của anh. Trời đã dần tối, những ánh đèn phố thị bắt đầu sáng rực, nhưng họ không vội vàng về nhà.
Đến khoảng 9 giờ tối, khi đã thấm mệt, Trạch Dương và Tiệp Trân mới quyết định trở về nhà. Chiếc xe lăn bánh nhẹ nhàng trên con đường về, Tiệp Trân ngồi tựa vào ghế, đôi mắt khẽ lim dim vì mệt mỏi sau một ngày dài vui chơi. Trạch Dương liếc nhìn cô bé qua gương chiếu hậu, nụ cười khẽ hiện lên trên môi.
Khi về đến nhà, Tiệp Trân đã thiếp đi trên ghế. Trạch Dương nhẹ nhàng bế cô bé vào nhà, đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Tiệp Trân, thầm nói với chính mình: "Chú sẽ luôn ở bên con,
Tiệp Trân. Con sẽ không bao giờ cô đơn nữa."
Một ngày dài trôi qua, và cả hai đều cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên nhau, cùng chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ và bình yên.
Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác tự do sau những ngày dài căng thẳng trong bệnh viện và công việc. Tiệp Trân ngồi cạnh, đôi mắt long lanh nhìn ra ngoài cửa sổ, không giấu được sự háo hức.
"Chú ơi, mình sẽ đi đâu trước vậy?" Tiệp Trân quay sang hỏi, giọng điệu đầy tò mò.
Trạch Dương cười khẽ, đôi tay vẫn chắc nịch trên vô lăng. "Trước tiên, chú sẽ đưa con đi ăn món gì thật ngon nhé.
Bữa trưa nay chú dành cho con, muốn ăn gì nào?"
Tiệp Trân ngẫm nghĩ một lúc rồi cười tươi, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ. "Con muốn ăn món hải sản nướng, được không chú?"
"Được, ý kiến hay đấy. Chú cũng thích món đó," Trạch Dương đáp, rồi anh nhấn ga đưa chiếc xe chạy thẳng đến nhà hàng hải sản nổi tiếng ở khu trung tâm thành phố.
Đến nơi, cả hai bước vào nhà hàng, không khí bên trong mát mẻ và sảng khoái. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, cùng với mùi hải sản thơm lừng khiến bụng của Tiệp Trân khẽ reo lên. Trạch Dương chọn một bàn sát cửa sổ, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố sầm uất bên ngoài.
"Chú ơi, ở đây đẹp quá!" Tiệp Trân reo lên, nhìn ra cửa sổ với vẻ thích thú.
"Con thích thì tốt rồi," Trạch Dương cười, gọi phục vụ mang thực đơn đến. "Nào, con chọn món đi."
Tiệp Trân vui vẻ cầm lấy thực đơn, mắt sáng lên khi nhìn thấy các món tôm hùm, cua nướng và mực ống nhồi. Cô bé nhanh chóng chọn vài món mà mình yêu thích, còn Trạch Dương thì chỉ đơn giản là gọi theo ý của cô bé.
Khi các món ăn được mang ra, Trạch Dương nhẹ nhàng bóc vỏ tôm cho Tiệp Trân, đặt vào đĩa của cô bé. Tiệp Trân nhìn chú với ánh mắt trìu mến, rồi hỏi: "Chú, dạo này công việc của chú có bận lắm không? Chú hay đi công tác xa lắm à?"
Trạch Dương hơi khựng lại một chút, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười, nhẹ nhàng trả lời: "Ừ, công việc của chú có chút bận rộn, nhưng bây giờ chú sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho con hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiệp Trân gật đầu, đôi mắt cô bé long lanh ánh lên niềm vui. "Dạ, con cũng không muốn làm phiền chú đâu, nhưng mà mỗi lần chú gọi về con đều thấy vui lắm."
"Chú biết mà, từ nay chú sẽ không để con phải cô đơn nữa đâu."
Hai chú cháu vừa ăn vừa trò chuyện, Tiệp Trân kể về những ngày đi học, về bạn bè, và cả những chuyện vụn vặt thường ngày. Trạch Dương lăng nghe, gật đầu mỉm cười và thỉnh thoảng đáp lại những câu hỏi của cô bé. Anh thực sự thấy nhẹ nhàng khi được ở bên Tiệp Trân, cảm giác mà lâu rồi anh mới có lại.
Sau bữa trưa, Trạch Dương dẫn Tiệp Trân đi đến một khu vui chơi giải trí nằm không xa nhà hàng. Đó là một khu công viên lớn với đủ loại trò chơi, từ đu quay, tàu lượn, đến các trò chơi điện tử hiện đại. Vừa đến nơi, Tiệp Trân đã nhảy chân sáo, mắt sáng lên như một đứa trẻ.
"Chú ơi, mình chơi trò gì trước đây?" Cô bé hớn hở hỏi.
"Con muốn chơi trò gì nào?" Trạch Dương nhướn mày hỏi ngược lại.
Tiệp Trân chỉ tay về phía chiếc đu quay khổng lồ nằm ngay giữa công viên, nơi mà từ trên cao có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật xung quanh. "Con muốn đi đu quay!"
"Được, đi thôi."
Trạch Dương nắm tay Tiệp Trân dẫn đến quầy vé, cả hai mua vé và nhanh chóng lên cabin của chiếc đu quay. Khi chiếc đu quay từ từ lăn bánh lên cao, gió mát từ trên cao thổi qua khiến cả hai cảm thấy thật sảng khoái. Tiệp Trân tựa đầu vào cửa kính, nhìn ngắm cảnh vật bên dưới, đôi mắt mở to đầy phấn khích.
"Chú ơi, nhìn từ đây đẹp thật đó! Con chưa bao giờ được đi cao như vậy."
"Ữ, đẹp thật. Khi con lớn, chú sẽ dẫn con đi nhiều nơi hơn, con sẽ còn thấy nhiều cảnh đẹp hơn nữa," Trạch Dương đáp lại, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô bé.
Sau khi chiếc đu quay chẩm chậm trở về mặt đất, cả hai lại tiếp tục đi đến các khu vực khác trong công viên. Tiệp Trân chơi rất nhiều trò như đua xe điện, bắn súng nước, và cả trò chơi gắp thú bông. Trạch Dương kiên nhẫn đứng bên cạnh, cổ vũ và giúp đỡ khi cần, dù anh biết cô bé cũng không quá cần sự giúp đỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"'Cố lên, Tiệp Trân! Chú tin con có thể gắp được con gấu kia!" Trạch Dương hô hào khi thấy Tiệp Trân đang cố gắng gắp một con thú bông lớn.
"Con làm được rồi!" Tiệp Trân vui mừng khi chiếc cần cẩu gắp được con gấu bông lớn rơi vào khay.
Cả hai cười vang, niềm vui lan tỏa trên khuôn mặt họ. Sau đó, Tiệp Trân cầm con gấu bông lớn, tự hào khoe với
Trạch Dương. "Chú thấy chưa, con giỏi không?"
"Giỏi lắm, Tiệp Trân của chú giỏi nhất!" Trạch Dương khen ngợi, ánh mắt anh ngập tràn niềm tự hào và yêu thương.
Khi trời bắt đầu ngả chiều, ánh nắng vàng hoe nhạt dần, Trạch Dương quyết định dẫn Tiệp Trân đi ăn tối. Cả hai chọn một quán ăn nhỏ ven đường, nơi phục vụ những món ăn dân dã nhưng rất ngon miệng. Tiệp Trân ăn rất ngon lành, miệng không ngừng kể về những trò chơi mà cô bé đã trải qua trong ngày.
"Chú ơi, hôm nay là ngày vui nhất của con luôn," Tiệp Trân nói trong lúc vừa nhai món bún bò thơm phức. "Con chưa bao giờ được chơi nhiều như vậy."
"Chú cũng vậy, lâu lắm rồi chú mới có một ngày thảnh thơi như hôm nay," Trạch Dương nhẹ nhàng đáp, lòng anh cảm thấy bình yên khi nhìn thấy nụ cười của cô cháu gái nhỏ.
Sau bữa tối, cả hai dạo quanh phố, tận hưởng không khí buổi tối mát mẻ. Tiệp Trân nắm chặt tay Trạch Dương, đôi chân nhỏ đi theo nhịp bước của anh. Trời đã dần tối, những ánh đèn phố thị bắt đầu sáng rực, nhưng họ không vội vàng về nhà.
Đến khoảng 9 giờ tối, khi đã thấm mệt, Trạch Dương và Tiệp Trân mới quyết định trở về nhà. Chiếc xe lăn bánh nhẹ nhàng trên con đường về, Tiệp Trân ngồi tựa vào ghế, đôi mắt khẽ lim dim vì mệt mỏi sau một ngày dài vui chơi. Trạch Dương liếc nhìn cô bé qua gương chiếu hậu, nụ cười khẽ hiện lên trên môi.
Khi về đến nhà, Tiệp Trân đã thiếp đi trên ghế. Trạch Dương nhẹ nhàng bế cô bé vào nhà, đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Tiệp Trân, thầm nói với chính mình: "Chú sẽ luôn ở bên con,
Tiệp Trân. Con sẽ không bao giờ cô đơn nữa."
Một ngày dài trôi qua, và cả hai đều cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên nhau, cùng chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ và bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro