Hoa Dại Trong Nước Mắt

Ngày Đầu Đến Tr...

2024-11-02 00:33:53

Khi chiếc xe của Trạch Dương dừng lại trước cổng trường, anh nhìn Tiệp Trân qua gương chiếu hậu, ánh mắt thoáng chút lo âu. Dù biết cô đã lớn, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bất an khi để cô một mình ở một nơi xa lạ. Trước khi cô bước xuống xe, Trạch Dương nói, giọng trầm ấm nhưng nghiêm nghị:

"Tiệp Trân, nhớ giữ liên lạc thường xuyên. Nếu có chuyện gì thì gọi cho chú ngay, đừng để bản thân gặp rắc rối đấy. Ớ đây khác Hồng Kông rất nhiều. Biết không?"

Tiệp Trân bật cười, nũng nịu đáp:

"Chú cứ yên tâm, con không phải trẻ con nữa mà. Chỉ là học đại học thôi mà, có gì mà phải lo chứ dù sao con cũng là sinh viên năm 2 mà!"

Anh cười nhẹ, nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm sâu sắc.

"Được rồi, đi đi. Nhưng nhớ là chú luôn ở đây khi con cần."

Tiệp Trân vẫy tay chào chú, rồi bước nhanh vào trong khuôn viên trường. Cô cảm thấy lòng mình vừa rộn ràng vừa hồi hộp. Không phải vì sợ hãi, mà vì sự háo hức khi bước vào một chương mới của cuộc đời. Nhưng khi bước vào khuôn viên của Đại học Tứ Xuyên, cô ngay lập tức nhận ra sự khác biệt rõ rệt. Nơi đây không giống Hồng Kông, nơi mà nam nữ đều bình đẳng trong mọi lĩnh vực. Ố trường này, số lượng nam sinh học ngành cảnh sát vượt trội hẳn, trong khi số nữ sinh như cô thì hiếm hoi.

Với mái tóc hồng san hô nổi bật và đôi mắt đỏ sắc sảo, Tiệp Trân nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Các nam sinh đứng tụ lại, liếc nhìn cô từ đầu đến chân, bàn tán xôn xao. Một cậu trong đám bồng thốt lên:

"Chà, cô ấy đến từ Hồng Kông sao? Trông khác biệt thật."

Một cậu khác phụ họa:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đúng rồi, vẻ ngoài của cô ấy thật nổi bật. Không ngờ lại có người như vậy học ngành cảnh sát."

Tiệp Trân cố gắng không để ý đến những ánh mắt đổ dồn về mình. Cô bước vào lớp học đầu tiên, nơi mà các học viên khác đã ngồi chật kín. Khi cô bước vào, mọi ánh mắt đều hướng về phía cô. Cô cố gắng giữ bình tĩnh và mỉm cười với mọi người, nhưng trong lòng không tránh khỏi chút ngại ngùng. Người duy nhất trong lớp là con gái, mà lại từ nơi xa đến, Tiệp Trân biết rằng cô sẽ phải cố gắng hơn rất nhiều để hòa nhập.

Giảng viên bước vào lớp, với giọng trầm vang đầy quyền uy, ông giới thiệu Tiệp Trân với cả lớp:

"Hôm nay, chúng ta có một học viên mới. Đây là Tiệp Trân, cô ấy đến từ Hồng Kông và sẽ tham gia khóa học của chúng ta. Mong mọi người sẽ giúp đỡ và hướng dẫn cô ấy."

Ngay lập tức, cả lớp rộ lên tiếng xì xào, vài nam sinh cố gắng thả thính hoặc trêu chọc:

"Hồng Kông sao? Nghe hấp dẫn đấy."

"Không biết cô ấy có bạn trai chưa nhỉ?"

Tiệp Trân mỉm cười gượng gạo, cúi đầu chào mọi người:

"Chào mọi người, tôi là Trạch Tiệp Trân, cứ gọi là Tiệp Trân là được rồi, rất mong được các bạn ở đây chỉ dạy thêm."

Sau khi giới thiệu xong, giáo viên gợi ý cho Tiệp Trân ngồi cạnh một bạn nam giỏi nhất lớp để tiện trao đổi và học hỏi. Tuy nhiên, cô lịch sự từ chối và xin phép được ngồi một mình ở góc lớp. Hành động này khiến cô lại càng trở nên nổi bật hơn, và các nam sinh dường như càng chú ý đến cô nhiều hơn.

Trong suốt buổi học đầu tiên, Tiệp Trân cảm nhận được không khí căng thẳng của ngành cảnh sát mà cô đã chọn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từng bài giảng đều nặng nề và đòi hỏi sự tập trung cao độ. Dù cảm thấy lo lắng, nhưng cô không hề nản chí.

Những bài giảng về điều tra hiện trường, tâm lý tội phạm, và cách xử lý các tình huống phức tạp khiến cô thấy hứng thú. Đây chính là điều mà cô đã mong chờ từ rất lâu.

Giữa buổi học, khi giờ nghỉ trưa đến, Tiệp Trân bước ra khỏi lớp, tìm một chỗ yên tĩnh để ăn trưa. Cô chọn một chiếc bàn trống ở góc sân trường, hy vọng có thể tránh được sự chú ý quá mức từ các bạn học. Nhưng ngay khi vừa ngồi xuống, một nhóm nam sinh đã tiền đền gần, họ bắt đầu trò chuyện với cô.

"Chào Tiệp Trân, cậu đã quen với môi trường ở đây chưa?" Một cậu nam sinh với nụ cười tự tin hỏi.

Tiệp Trân ngẩng lên, mỉm cười nhẹ:

"Cũng tạm ổn thôi, mọi thứ còn mới mẻ lắm."

Cậu ta nháy mắt:

"Nếu cần gì, cứ nói với bọn mình nhé. Bọn mình sẽ giúp đỡ cậu hết sức!"

Tiệp Trân cảm thấy hơi ngại ngùng trước sự nhiệt tình này. Dù biết họ chỉ đang cố gắng làm quen, nhưng cô không quen với sự chú ý quá mức như vậy. Cô trả lời ngắn gọn, rồi tiếp tục bữa trưa của mình

Buổi học chiều diễn ra tương tự như buổi sáng, với các bài giảng về quy trình điều tra, cách thu thập chứng cứ và cách làm việc nhóm. Tiệp Trân dần dần bị cuốn vào những kiến thức mà cô đang học. Dù có hơi căng thẳng vì lượng thông tin quá nhiều, nhưng cô cảm thấy hào hứng và quyết tâm học thật tốt.

Khi buổi học kết thúc, Tiệp Trân cảm thấy mệt mỏi nhưng lòng lại tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng, con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhất là với một cô gái trẻ như cô trong ngành cảnh sát. Nhưng với sự kiên định và nhiệt huyết, Tiệp Trân tin rằng mình sẽ vượt qua được mọi thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Dại Trong Nước Mắt

Số ký tự: 0