Ngụy Lâm Rời Đi
2024-11-02 00:33:53
Trạch Dương sau khi ngất đi được đàn em vội vàng đưa đến bệnh viện mà không để Tiệp Trân hay biết, mọi sự hoảng loạn đều diễn ra trong im lặng và kín đáo. Cả một đội ngũ đàn em của anh, dẫn đầu bởi Lý Tin và Hạo Huy, đã chuẩn bị trước để che giấu toàn bộ chuyện này. Trong bóng tối của buổi tối muộn, khi mọi thứ yên lặng, họ âm thầm đưa Trạch Dương vào xe, những ánh mắt lo lắng nhưng tuyệt đối giữ im lặng. Lý Tinh vừa vỗ về Tiệp Trân, giả bộ như không có gì nghiêm trọng xảy ra, vừa tổ chức cho đàn em bí mật xử lý tình huống khẩn cấp này.
Sau khi đến bệnh viện, Trạch Dương được chuyển thẳng vào phòng cấp cứu, tình trạng của anh rất nghiêm trọng.
Cả người anh bị băng bó, truyền dịch, thở oxy, và anh hầu như bất tỉnh suốt đêm. Trái tim của Lý Tinh và Hạo Huy như thắt lại khi chứng kiến người anh em của mình nằm im trên giường bệnh, nhưng họ không dám để lộ cảm xúc lo lắng quá rõ ràng, vì sợ rằng nếu để Tiệp Trân biết chuyện này, cô sẽ không chịu nổi cú sốc.
Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, Lý Tinh ngồi lặng lẽ bên cạnh giường bệnh của Trạch Dương. Mắt anh đỏ ngầu, nhìn người anh em nằm đó mà lòng dâng trào biết bao cảm xúc. Khi thấy Trạch Dương hơi nhúc nhích, đôi mắt của anh mở nhẹ ra, Lý Tinh thở phào, rồi nhanh chóng tiến lại gần.
"Anh tỉnh rồi sao?" Lý Tinh thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng pha chút giận dữ. "Trời ơi, làm tôi lo muốn chết.
Hôm qua đột ngột anh ngã quy xuống dưới đất, bọn tôi phải đưa anh đến bệnh viện ngay. Nếu chỉ chậm một giây thôi, có lẽ anh đã chết vì mất máu rồi!"
Trạch Dương cố nhoẻn miệng cười yếu ớt, nhưng đau đớn trên cơ thể khiến anh không thể thoải mái. "Không sao, tôi ổn mà..." Anh khẽ nói, giọng thều thào. "Chỉ là... tôi không muốn con bé Tiệp Trân nó biết thôi."
"Anh điên thật rồi!" Lý Tinh bật lên, giọng pha chút trách móc. "Tôi đã bảo anh nhiều lần rồi, kêu anh đi bệnh viện sớm chút có sao đâu? Năm sau vẫn còn sinh nhật nữa mà, đâu cần phải liều mạng như thế này. Thiệt tình, tôi không biết nói nổi anh nữa!"
Trạch Dương cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét kiên định. "Tôi biết chứ, nhưng... hôm qua là sinh nhật quan trọng, tôi không muốn làm con bé buồn."
Lý Tin thở dài một tiếng, rồi quay đầu nhìn ra cửa. "Hết biết nói nổi anh rồi! Để tôi đi gọi bác sĩ vào kiểm tra anh xem tình trạng thế nào." Nói xong, Lý Tinh vội bước ra khỏi phòng, để lại Trạch Dương nằm yên lặng, ánh mắt hướng về trần nhà, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Chẳng mấy chốc, Lý Tinh quay trở lại, dẫn theo bác sĩ. Người bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Trạch Dương, khẽ nhíu mày sau khi xem xét các vết thương trên cơ thể anh. "Tình trạng của anh rất nặng. Hiện tại anh phải ở lại bệnh viện vài tuần để theo dõi vết thương. Không thể xuất viện sớm được. Nếu vết thương không lành hẳn, nguy cơ nhiễm trùng là rất cao."
Lý Tinh gật đầu, rồi quay sang Trạch Dương. "Anh nghe bác sĩ nói rồi đó. Phải ở lại đây một thời gian, không được về sớm đâu."
Trạch Dương không phản ứng, chỉ khẽ gật đầu đồng ý. Nhưng vừa lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ ngoài cửa, Hạo Huy và Ngụy Lâm bước vào với vẻ mặt đầy lo lắng. "Trạch Dương, cậu làm bọn tôi lo muốn chết!"
Hạo Huy lên tiếng, giọng không giấu nổi sự bất an.
Ngụy Lâm cũng tiến lại gần, ánh mắt thăm dò Trạch Dương. "'Em ổn chưa? Có cần gì không?
Trạch Dương nhìn cả hai, rồi nở một nụ cười nhạt. "Không sao đâu, em vẫn sống. Chỉ là... hơi đau thôi."
Hạo Huy lắc đầu, sau đó anh đổi giọng, nghiêm túc hơn. "Nhưng bây giờ chúng ta phải bàn chuyện nghiêm túc.
Hiện bên phía Giang Tây ở Trung Quốc không có người quản lý, tình hình ở đó đang rất căng thẳng. Nếu không cử người qua bên đó, địa bàn của chúng ta có nguy cơ bị chiếm mất."
Trạch Dương im lặng, lắng nghe từng lời của Hạo Huy. "Bên đó có ai rành việc không?" anh hỏi, giọng mệt mỏi nhưng vẫn tập trung vào công việc.
"Ngụy Lâm là người duy nhất hiểu rõ địa phận bên đó," Hạo Huy trả lời. "Nhưng nếu cử Ngụy Lâm đi, anh có chắc chắn không? Dù sao anh ta cũng đã trốn qua đây suốt 13 năm rồi, quay lại đó không khác gì đâm đầu vào chỗ chết."
Ngụy Lâm nhìn Trạch Dương với ánh mắt kiên định, rồi nắm chặt tay anh. "Em đừng lo cho anh. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh sẽ thay tên đổi họ, hoạt động ẩn danh và từ từ mở rộng địa bàn. Đây là cơ hội để chúng ta lấy lại
Tứ Xuyên, trả thù cho anh Bạch Dương."
Trạch Dương nhìn Ngụy Lâm một lúc lâu, ánh mắt đượm buồn nhưng cũng đầy quyết tâm. "Được rồi. Nếu anh quyết tâm như vậy, em đồng ý. Nhưng phải cẩn thận. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho em ngay."
Ngụy Lâm gật đầu. "Anh biết rồi. Em nghỉ ngơi đi, để mọi chuyện ở đó cho anh lo."
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch, Ngụy Lâm quay người bước ra khỏi phòng, để chuẩn bị cho chuyến đi tới Giang Tây. Còn lại trong phòng là Trạch Dương, Lý Tinh và Hạo Huy. Cả ba người đều cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, biết rằng những ngày sắp tới sẽ rất nguy hiểm. Nhưng họ cũng hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để lấy lại những gì đã mất.
Hạo Huy vỗ vai Trạch Dương, ánh mắt nghiêm túc. "Cậu nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện chúng tôi sẽ lo liệu."
Trạch Dương khẽ gật đầu, rồi nhắm mắt lại. Những suy nghĩ về tương lai đầy bất trắc lướt qua tâm trí anh, nhưng anh biết rằng trong cuộc sống này, không có gì là dễ dàng cả.
Sau khi đến bệnh viện, Trạch Dương được chuyển thẳng vào phòng cấp cứu, tình trạng của anh rất nghiêm trọng.
Cả người anh bị băng bó, truyền dịch, thở oxy, và anh hầu như bất tỉnh suốt đêm. Trái tim của Lý Tinh và Hạo Huy như thắt lại khi chứng kiến người anh em của mình nằm im trên giường bệnh, nhưng họ không dám để lộ cảm xúc lo lắng quá rõ ràng, vì sợ rằng nếu để Tiệp Trân biết chuyện này, cô sẽ không chịu nổi cú sốc.
Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, Lý Tinh ngồi lặng lẽ bên cạnh giường bệnh của Trạch Dương. Mắt anh đỏ ngầu, nhìn người anh em nằm đó mà lòng dâng trào biết bao cảm xúc. Khi thấy Trạch Dương hơi nhúc nhích, đôi mắt của anh mở nhẹ ra, Lý Tinh thở phào, rồi nhanh chóng tiến lại gần.
"Anh tỉnh rồi sao?" Lý Tinh thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng pha chút giận dữ. "Trời ơi, làm tôi lo muốn chết.
Hôm qua đột ngột anh ngã quy xuống dưới đất, bọn tôi phải đưa anh đến bệnh viện ngay. Nếu chỉ chậm một giây thôi, có lẽ anh đã chết vì mất máu rồi!"
Trạch Dương cố nhoẻn miệng cười yếu ớt, nhưng đau đớn trên cơ thể khiến anh không thể thoải mái. "Không sao, tôi ổn mà..." Anh khẽ nói, giọng thều thào. "Chỉ là... tôi không muốn con bé Tiệp Trân nó biết thôi."
"Anh điên thật rồi!" Lý Tinh bật lên, giọng pha chút trách móc. "Tôi đã bảo anh nhiều lần rồi, kêu anh đi bệnh viện sớm chút có sao đâu? Năm sau vẫn còn sinh nhật nữa mà, đâu cần phải liều mạng như thế này. Thiệt tình, tôi không biết nói nổi anh nữa!"
Trạch Dương cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét kiên định. "Tôi biết chứ, nhưng... hôm qua là sinh nhật quan trọng, tôi không muốn làm con bé buồn."
Lý Tin thở dài một tiếng, rồi quay đầu nhìn ra cửa. "Hết biết nói nổi anh rồi! Để tôi đi gọi bác sĩ vào kiểm tra anh xem tình trạng thế nào." Nói xong, Lý Tinh vội bước ra khỏi phòng, để lại Trạch Dương nằm yên lặng, ánh mắt hướng về trần nhà, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Chẳng mấy chốc, Lý Tinh quay trở lại, dẫn theo bác sĩ. Người bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Trạch Dương, khẽ nhíu mày sau khi xem xét các vết thương trên cơ thể anh. "Tình trạng của anh rất nặng. Hiện tại anh phải ở lại bệnh viện vài tuần để theo dõi vết thương. Không thể xuất viện sớm được. Nếu vết thương không lành hẳn, nguy cơ nhiễm trùng là rất cao."
Lý Tinh gật đầu, rồi quay sang Trạch Dương. "Anh nghe bác sĩ nói rồi đó. Phải ở lại đây một thời gian, không được về sớm đâu."
Trạch Dương không phản ứng, chỉ khẽ gật đầu đồng ý. Nhưng vừa lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ ngoài cửa, Hạo Huy và Ngụy Lâm bước vào với vẻ mặt đầy lo lắng. "Trạch Dương, cậu làm bọn tôi lo muốn chết!"
Hạo Huy lên tiếng, giọng không giấu nổi sự bất an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Lâm cũng tiến lại gần, ánh mắt thăm dò Trạch Dương. "'Em ổn chưa? Có cần gì không?
Trạch Dương nhìn cả hai, rồi nở một nụ cười nhạt. "Không sao đâu, em vẫn sống. Chỉ là... hơi đau thôi."
Hạo Huy lắc đầu, sau đó anh đổi giọng, nghiêm túc hơn. "Nhưng bây giờ chúng ta phải bàn chuyện nghiêm túc.
Hiện bên phía Giang Tây ở Trung Quốc không có người quản lý, tình hình ở đó đang rất căng thẳng. Nếu không cử người qua bên đó, địa bàn của chúng ta có nguy cơ bị chiếm mất."
Trạch Dương im lặng, lắng nghe từng lời của Hạo Huy. "Bên đó có ai rành việc không?" anh hỏi, giọng mệt mỏi nhưng vẫn tập trung vào công việc.
"Ngụy Lâm là người duy nhất hiểu rõ địa phận bên đó," Hạo Huy trả lời. "Nhưng nếu cử Ngụy Lâm đi, anh có chắc chắn không? Dù sao anh ta cũng đã trốn qua đây suốt 13 năm rồi, quay lại đó không khác gì đâm đầu vào chỗ chết."
Ngụy Lâm nhìn Trạch Dương với ánh mắt kiên định, rồi nắm chặt tay anh. "Em đừng lo cho anh. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh sẽ thay tên đổi họ, hoạt động ẩn danh và từ từ mở rộng địa bàn. Đây là cơ hội để chúng ta lấy lại
Tứ Xuyên, trả thù cho anh Bạch Dương."
Trạch Dương nhìn Ngụy Lâm một lúc lâu, ánh mắt đượm buồn nhưng cũng đầy quyết tâm. "Được rồi. Nếu anh quyết tâm như vậy, em đồng ý. Nhưng phải cẩn thận. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho em ngay."
Ngụy Lâm gật đầu. "Anh biết rồi. Em nghỉ ngơi đi, để mọi chuyện ở đó cho anh lo."
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch, Ngụy Lâm quay người bước ra khỏi phòng, để chuẩn bị cho chuyến đi tới Giang Tây. Còn lại trong phòng là Trạch Dương, Lý Tinh và Hạo Huy. Cả ba người đều cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, biết rằng những ngày sắp tới sẽ rất nguy hiểm. Nhưng họ cũng hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để lấy lại những gì đã mất.
Hạo Huy vỗ vai Trạch Dương, ánh mắt nghiêm túc. "Cậu nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện chúng tôi sẽ lo liệu."
Trạch Dương khẽ gật đầu, rồi nhắm mắt lại. Những suy nghĩ về tương lai đầy bất trắc lướt qua tâm trí anh, nhưng anh biết rằng trong cuộc sống này, không có gì là dễ dàng cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro