Hoa Dại Trong Nước Mắt

Suy Tư Riêng (...

2024-11-02 00:33:53

Sáng hôm sau, Liễu Hạnh từ từ mở mắt, cảm giác toàn thân mệt mỏi, tay chân rã rời như thể đã mất hết sức lực.

Vùng dưới của cô đau đớn đến tột độ, một cơn đau như xé da xé thịt lan khắp cơ thể. Đặc biệt là nơi nhạy cảm của cô, cơn đau ấy khó lòng miêu tả, nó như dội thẳng vào tâm trí, khiến cô khó chịu từng phút. Ngực của cô cũng không ngoại lệ, mỗi hơi thở đều khiến cô thấy đau, như có một luồng điện chạy dọc từng thớ thịt. Cô cảm thấy cơ thể mình đau nhức một cách khủng khiếp.

Ngồi dậy với sự nỗ lực không nhỏ, Liễu Hạnh lết đồi chân bủn rủn ra khỏi giường. Cô đảo mắt khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng của Trạch Dương. Lo lắng, cô bước từng bước yếu ớt ra ngoài. Ở phía trước biệt thự, cô thấy Trạch Dương đang ngồi trò chuyện cùng Bạch Dương, anh trai của anh, khuôn mặt hai người lộ vẻ khó xử và nghiêm trọng. Nhìn thấy cảnh ấy, lòng cô dấy lên một nỗi bất an, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Trạch Dương bất ngờ ngẩng lên thấy Liễu Hạnh, liền tiến lại gần, nét mặt thoáng chút lo lắng. Anh hỏi:

"Em sao vậy? Bộ tối qua em uống nhiều lắm hay sao mà bây giờ không đi nổi?"

Liều Hạnh khẽ cười, cổ gắng giữ vẻ bình thản, đáp:

"Chắc có lẽ là vậy. Em ít khi uống rượu, nên hôm qua uống nhiều vào cơ thể mệt mỏi quá."

Trạch Dương dịu dàng đỡ cô ngồi xuống ghế sofa gần đó. Bạch Dương ngồi đối diện, cười nhẹ nhưng nụ cười ấy khiến Liễu Hạnh cảm thấy có gì đó không bình thường. Anh nói với giọng dâm đãng và đầy ẩn ý:

"Em như vậy rồi ư? Tiếc quá, anh không biết nấu ăn. Anh sẽ gọi đồ ăn về cho hai đứa, muốn ăn gì nào?"

Liều Hạnh nhẹ nhàng đáp, cố gắng giữ giọng dịu dàng, mặc dù cơn đau vẫn hành hạ cô:

"Dạ, anh gọi món gì cũng được. Em không kén chọn đâu, ăn gì cũng được ạ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạch Dương nghe vậy, nở nụ cười đẩy ẩn ý, rồi nói:

"Không kén chọn món gì cũng được à? Thật dễ thương. Vậy anh sẽ gọi đặc sản Tứ Xuyên cho hai đứa."

Nói xong, anh đứng dậy gọi điện đặt món. Trong lúc chờ đồ ăn, ba người ngồi trò chuyện. Liễu Hạnh cảm thấy căng thẳng trước ánh mắt đầy hàm ý của Bạch Dương, nhưng cô vấn cố gắng giữ vẻ điểm tĩnh.

Khi thức ăn được mang đến, cả ba người cùng ngồi ăn. Bầu không khí có vẻ dễ chịu hơn một chút, nhưng Liễu Hạnh vẫn cảm thấy sự căng thẳng ngẩm giữa hai anh em họ. Khi vừa ăn xong, Bạch Dương đột nhiên lên tiếng, giọng điệu như muốn thử thách cô:

"À, chắc em thấy vẻ mặt anh em bọn anh lúc nãy rồi, có tò mò chuyện gì không?"

Liễu Hạnh khẽ lắc đầu, đáp một cách thận trọng:

"Dạ, em không tò mò đâu anh. Chỉ là em thấy Trạch Dương có vẻ lo lắng, em cũng hơi lo lắng cho anh ấy thôi."

Bạch Dương nhìn cô, rồi nở nụ cười lạnh lùng:

"Em lo cho nó à? Thôi được, anh sẽ kể cho em nghe, dù sao em cũng là người nhà rồi. Trạch Dương sau này sẽ thay anh quản lý khu vực ở Tứ Xuyên, hoặc những tỉnh thành khác. Em cũng biết rồi, trong thể giới này, ai cũng phải kính phục và nể sợ anh cả. Anh đã dạy bảo nó từ nhỏ, nhưng dù có thông minh đến đâu, nó vẫn cần phải học hỏi thêm. Em có biết nó đã từng giết người, giao dịch ma túy khi còn ở Canada không?"

Liễu Hạnh hơi sững sờ. Trạch Dương chưa bao giờ nói với cô về những chuyện này. Cô chỉ biết rằng anh từng qua

Canada du học, chứ không hề nghĩ rằng anh đã từng tham gia vào những hoạt động đen tối đó. Dù vậy, cô vẫn giữ vẻ điểm tĩnh, nhẹ nhàng đáp:

"Dạ, em yêu anh ấy vì con người anh ấy, không phải vì quá khứ của anh ấy. Dù anh ấy có ra sao, em vẫn yêu anh ấy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạch Dương cười to, ánh mắt lóe lên sự thích thú:

"Đúng là một cô gái nặng tình nhỉ. Nhưng em nên biết rằng, Tứ Xuyên là nơi đầy phức tạp. Anh định để Trạch Dương quản lý một khu vực bên đó, nhưng nơi đó rất nguy hiểm. Anh muốn em ở lại đây với anh, còn nó sẽ phải ra ngoài đó một thời gian ngắn."

Nghe vậy, Liễu Hạnh quay sang nhìn Trạch Dương. Khuôn mặt anh đầy vẻ khó chịu, rõ ràng không muốn rời xa cô. Trạch Dương gẵn giọng, nói với anh trai mình:

"Em không thể để Liễu Hạnh ở đây một mình được. Nếu anh muốn, em sẽ ra ngoài quản lý, nhưng em không thể bỏ cô ấy lại."

Bạch Dương nhíu mày, giọng có phần trầm ngâm nhưng đầy uy quyền:

"Trạch Dương, từ trước đến giờ em chưa từng cãi lời anh. Vậy mà bây giờ em lại muốn trái ý anh? Anh nuôi em từ nhỏ, mọi quyết định của anh luôn vì lợi ích của em mà."

Trạch Dương vẫn giữ vững lập trường, đáp lại:

"Em không muốn trái ý anh, nhưng em không thể để Liễu Hạnh ở đây một mình. Dù có nguy hiểm thế nào, em cũng sẽ bảo vệ cô ấy."

Bạch Dương thở dài, nhún vai bất lực:

"Thôi được, hai đứa tự quyết định đi. Nhưng anh chỉ muốn nhắc em, ở khu vực đó rất phức tạp. Kẻ thù có thể tấn công bất cứ lúc nào, và chúng có thể bắt cóc Liều Hạnh nếu cô ấy ở đây một mình. Đàn em của em liệu có thật sự trung thành không? Điều này rất khó nói. Anh chỉ muốn tốt cho cả hai đứa mà thôi. Suy nghĩ cho kỹ, rồi báo lại cho anh."

Nói xong, Bạch Dương đứng dậy và rời khỏi biệt thự. Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại Liễu Hạnh và Trạch Dương đối diện nhau, cả hai đều mang nặng những suy tư riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Dại Trong Nước Mắt

Số ký tự: 0