Tất Cả Là "Lặng...
2024-11-02 00:33:53
Cuộc gặp gỡ giữa Trạch Dương và ông trùm Hồng Kông diễn ra trong bầu không khí căng thẳng và đầy ngột ngạt. Căn phòng kín, nằm sâu trong một khu biệt thự hẻo lánh trên đảo, nơi cả hai phe đã thỏa thuận gặp mặt để
"nói chuyện". Trạch Dương, như mọi khi, xuất hiện với bộ đồ đen từ đầu đến chân, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ trắng lạnh lùng. Không ai có thể nhìn thấy biểu cảm hay ánh mắt của anh, và đó chính là lý do vì sao anh được gọi là "ông trùm lặng im"' - một kẻ bất khả xâm phạm, không để lộ bất kỳ điểm yếu nào.
Đối diện anh là Lâm Khải, một ông trùm già lão làng của Hồng Kông, nổi tiếng tàn nhẫn và giàu kinh nghiệm. Ông ta lớn hơn Trạch Dương nhiều tuổi, nhưng không vì thế mà đánh mất sự ngạo nghễ. Lâm Khải nhìn Trạch Dương với ánh mắt đẩy khinh bỉ, miệng nở nụ cười mỉa mai.
"Thế đấy, ông trùm lặng im. Cái danh tiếng ghê gớm ấy, hóa ra chỉ là một kẻ núp sau chiếc mặt nạ để che giấu sự hèn nhát sao?" Lâm Khải bật cười, giọng điệu đầy thách thức. "Có phải ngươi sợ hãi đến mức không dám để ai thấy khuôn mặt mình không?"
Trạch Dương vẫn đứng yên, ánh mắt ẩn sau lớp mặt nạ nhưng toát lên sự lạnh lùng đến rợn người. Anh đáp lại bằng giọng trầm, sắc lạnh: "Mặt nạ của ta không phải để che giấu sự sợ hãi, mà để bảo vệ những kẻ ngu xuẩn như ngươi khỏi phải chứng kiến cái chết của chính mình trong ánh mắt ta."
Lâm Khải nghiến răng, tức giận khi nghe lời nói đầy khinh miệt của Trạch Dương. "Ngươi giết em trai ta và giờ lại dám đến đây chỉ để biện minh? Thằng bé chưa biết gì, mới chỉ là một kẻ trẻ tuổi muốn làm ăn, ngươi lại thẳng tay trừng trị như vậy."
Trạch Dương nhún vai, giọng điệu lạnh nhạt không thay đổi. "Em trai của ngươi không biết trời cao đất dày. Kẻ ngu ngốc thì đáng phải trả giá. Nó không được dạy dỗ đàng hoàng, và ngươi cũng chẳng khác gì."
Lâm Khải nắm chặt bàn tay, đập mạnh xuống bàn. "Ngươi dám xúc phạm ta?"
"Ta chỉ nói sự thật. Ngươi thua rồi, Lâm Khải. Ngươi không còn khả năng kiểm soát được Hồng Kông nữa. Địa bàn này giờ sẽ thuộc về ta, và không ai có thể ngăn cản điều đó."
Lâm Khải bật dậy khỏi ghế, tay rút khẩu súng từ túi áo. Hắn chĩa thẳng vào Trạch Dương, mắt long sòng sọc.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể đến đây và lấy đi mọi thứ của ta sao?"
Trạch Dương vẫn đứng im, không có chút dấu hiệu sợ hãi. "Ta không cần nghĩ. Đó là sự thật."
Ngay lập tức, một loạt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khi những thuộc hạ của cả hai phe lao vào nhau. Tiếng súng vang lên, tiếng dao đâm xé không gian. Bên ngoài căn biệt thự, hỗn loạn bùng nổ khi đàn em của cả Trạch Dương và Lâm Khải đều lao vào cuộc chiến. Những tiếng hét, tiếng va chạm kim loại hòa quyện với tiếng rên rỉ của những kẻ gục xuống.
Lâm Khải bắn thẳng về phía Trạch Dương, nhưng anh nhanh như chớp né được và lao về phía đối thủ. Tay anh chộp lấy cổ tay Lâm Khải, bẻ quặt khiến khẩu súng rơi xuống đất. Lâm Khải dù đã già nhưng vẫn vô cùng cứng cỏi, hắn phản đòn bằng một cú đấm thẳng vào bụng Trạch Dương. Nhưng ngay sau đó, Trạch Dương đã dùng cùi chỏ đánh thẳng vào mặt hắn, làm Lâm Khải choáng váng.
Trận đấu không chỉ là cuộc chiến thể lực mà còn là cuộc đọ trí giữa hai kẻ lão luyện. Lâm Khải điên cuồng tấn công, nhưng mỗi đòn của hắn đều bị Trạch Dương né hoặc chặn đứng. Trạch Dương không phải là một kẻ đánh nhau bừa bãi, anh tính toán từng động tác, từng cú đấm và cú đá đều nhằm vào những điểm yếu của đối phương.
Mặc dù Lâm Khải có sức mạnh và sự hung hãn của tuổi già, nhưng những năm tháng kinh nghiệm và kỹ năng tinh thông đã giúp Trạch Dương dễ dàng áp đảo.
Chỉ trong vòng mười phút, Lâm Khải bị đánh gục xuống đất, máu từ mũi và miệng chảy ra, tay chân hắn run rẩy.
Trạch Dương đứng đó, nhìn xuống ông trùm đã từng một thời lừng lẫy nay nằm dưới chân mình. Anh không nói gì, chỉ nhấc chân đạp thẳng lên ngực Lâm Khải, giữ hẳn không thể cử động.
"Ta đã cảnh báo, Lâm Khải. Hồng Kông giờ là của ta," Trạch Dương tuyên bố bằng giọng điệu lạnh lùng và cương quyết.
Lâm Khải thở hồn hền, mắt hắn lấp lánh sự sợ hãi. "Ngươi không thể... Ngươi không thể cướp đi tất cả của ta...
"Ngươi không còn lựa chọn nào khác," Trạch Dương nói rồi xoay người bước đi, bỏ lại Lâm Khải nằm đó với cơn đau và sự thất bại. Đàn em của Lâm Khải chứng kiến cảnh ông trùm của họ bị hạ gục mà không ai dám phản kháng. Tất cả đều hiểu rõ, thời đại của Lâm Khải đã kết thúc, và giờ đây, chỉ có ông trùm lặng im mới là kẻ đứng
ศีลิ่น.
Tiếng rì rầm trong giới giang hồ nhanh chóng lan truyền. Tin tức về việc Trạch Dương đã quay lại và giết chết Lâm Khải lan rộng khắp Hồng Kông. Các băng đảng, từ nhỏ tới lớn, đều bắt đầu dè chừng và tôn kính cái tên "ông trùm lặng im". Họ biết rõ, một khi Trạch Dương đã trở lại, sẽ không còn ai có thể thách thức sự thống trị của anh trên đất Hồng Kông.
Với cú ngã của Lâm Khải, Hồng Kông giờ đây thuộc về Trạch Dương, và không ai có thể ngăn cản. Trận chiến đó đã đánh dấu sự trở lại đầy ngoạn mục và tàn bạo của ông trùm lặng im, người mà một khi đã ra tay, không ai có thể đứng dậy sau cú đấm của anh.
"nói chuyện". Trạch Dương, như mọi khi, xuất hiện với bộ đồ đen từ đầu đến chân, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ trắng lạnh lùng. Không ai có thể nhìn thấy biểu cảm hay ánh mắt của anh, và đó chính là lý do vì sao anh được gọi là "ông trùm lặng im"' - một kẻ bất khả xâm phạm, không để lộ bất kỳ điểm yếu nào.
Đối diện anh là Lâm Khải, một ông trùm già lão làng của Hồng Kông, nổi tiếng tàn nhẫn và giàu kinh nghiệm. Ông ta lớn hơn Trạch Dương nhiều tuổi, nhưng không vì thế mà đánh mất sự ngạo nghễ. Lâm Khải nhìn Trạch Dương với ánh mắt đẩy khinh bỉ, miệng nở nụ cười mỉa mai.
"Thế đấy, ông trùm lặng im. Cái danh tiếng ghê gớm ấy, hóa ra chỉ là một kẻ núp sau chiếc mặt nạ để che giấu sự hèn nhát sao?" Lâm Khải bật cười, giọng điệu đầy thách thức. "Có phải ngươi sợ hãi đến mức không dám để ai thấy khuôn mặt mình không?"
Trạch Dương vẫn đứng yên, ánh mắt ẩn sau lớp mặt nạ nhưng toát lên sự lạnh lùng đến rợn người. Anh đáp lại bằng giọng trầm, sắc lạnh: "Mặt nạ của ta không phải để che giấu sự sợ hãi, mà để bảo vệ những kẻ ngu xuẩn như ngươi khỏi phải chứng kiến cái chết của chính mình trong ánh mắt ta."
Lâm Khải nghiến răng, tức giận khi nghe lời nói đầy khinh miệt của Trạch Dương. "Ngươi giết em trai ta và giờ lại dám đến đây chỉ để biện minh? Thằng bé chưa biết gì, mới chỉ là một kẻ trẻ tuổi muốn làm ăn, ngươi lại thẳng tay trừng trị như vậy."
Trạch Dương nhún vai, giọng điệu lạnh nhạt không thay đổi. "Em trai của ngươi không biết trời cao đất dày. Kẻ ngu ngốc thì đáng phải trả giá. Nó không được dạy dỗ đàng hoàng, và ngươi cũng chẳng khác gì."
Lâm Khải nắm chặt bàn tay, đập mạnh xuống bàn. "Ngươi dám xúc phạm ta?"
"Ta chỉ nói sự thật. Ngươi thua rồi, Lâm Khải. Ngươi không còn khả năng kiểm soát được Hồng Kông nữa. Địa bàn này giờ sẽ thuộc về ta, và không ai có thể ngăn cản điều đó."
Lâm Khải bật dậy khỏi ghế, tay rút khẩu súng từ túi áo. Hắn chĩa thẳng vào Trạch Dương, mắt long sòng sọc.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể đến đây và lấy đi mọi thứ của ta sao?"
Trạch Dương vẫn đứng im, không có chút dấu hiệu sợ hãi. "Ta không cần nghĩ. Đó là sự thật."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lập tức, một loạt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khi những thuộc hạ của cả hai phe lao vào nhau. Tiếng súng vang lên, tiếng dao đâm xé không gian. Bên ngoài căn biệt thự, hỗn loạn bùng nổ khi đàn em của cả Trạch Dương và Lâm Khải đều lao vào cuộc chiến. Những tiếng hét, tiếng va chạm kim loại hòa quyện với tiếng rên rỉ của những kẻ gục xuống.
Lâm Khải bắn thẳng về phía Trạch Dương, nhưng anh nhanh như chớp né được và lao về phía đối thủ. Tay anh chộp lấy cổ tay Lâm Khải, bẻ quặt khiến khẩu súng rơi xuống đất. Lâm Khải dù đã già nhưng vẫn vô cùng cứng cỏi, hắn phản đòn bằng một cú đấm thẳng vào bụng Trạch Dương. Nhưng ngay sau đó, Trạch Dương đã dùng cùi chỏ đánh thẳng vào mặt hắn, làm Lâm Khải choáng váng.
Trận đấu không chỉ là cuộc chiến thể lực mà còn là cuộc đọ trí giữa hai kẻ lão luyện. Lâm Khải điên cuồng tấn công, nhưng mỗi đòn của hắn đều bị Trạch Dương né hoặc chặn đứng. Trạch Dương không phải là một kẻ đánh nhau bừa bãi, anh tính toán từng động tác, từng cú đấm và cú đá đều nhằm vào những điểm yếu của đối phương.
Mặc dù Lâm Khải có sức mạnh và sự hung hãn của tuổi già, nhưng những năm tháng kinh nghiệm và kỹ năng tinh thông đã giúp Trạch Dương dễ dàng áp đảo.
Chỉ trong vòng mười phút, Lâm Khải bị đánh gục xuống đất, máu từ mũi và miệng chảy ra, tay chân hắn run rẩy.
Trạch Dương đứng đó, nhìn xuống ông trùm đã từng một thời lừng lẫy nay nằm dưới chân mình. Anh không nói gì, chỉ nhấc chân đạp thẳng lên ngực Lâm Khải, giữ hẳn không thể cử động.
"Ta đã cảnh báo, Lâm Khải. Hồng Kông giờ là của ta," Trạch Dương tuyên bố bằng giọng điệu lạnh lùng và cương quyết.
Lâm Khải thở hồn hền, mắt hắn lấp lánh sự sợ hãi. "Ngươi không thể... Ngươi không thể cướp đi tất cả của ta...
"Ngươi không còn lựa chọn nào khác," Trạch Dương nói rồi xoay người bước đi, bỏ lại Lâm Khải nằm đó với cơn đau và sự thất bại. Đàn em của Lâm Khải chứng kiến cảnh ông trùm của họ bị hạ gục mà không ai dám phản kháng. Tất cả đều hiểu rõ, thời đại của Lâm Khải đã kết thúc, và giờ đây, chỉ có ông trùm lặng im mới là kẻ đứng
ศีลิ่น.
Tiếng rì rầm trong giới giang hồ nhanh chóng lan truyền. Tin tức về việc Trạch Dương đã quay lại và giết chết Lâm Khải lan rộng khắp Hồng Kông. Các băng đảng, từ nhỏ tới lớn, đều bắt đầu dè chừng và tôn kính cái tên "ông trùm lặng im". Họ biết rõ, một khi Trạch Dương đã trở lại, sẽ không còn ai có thể thách thức sự thống trị của anh trên đất Hồng Kông.
Với cú ngã của Lâm Khải, Hồng Kông giờ đây thuộc về Trạch Dương, và không ai có thể ngăn cản. Trận chiến đó đã đánh dấu sự trở lại đầy ngoạn mục và tàn bạo của ông trùm lặng im, người mà một khi đã ra tay, không ai có thể đứng dậy sau cú đấm của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro