Toang Tính Âm M...
2024-11-02 00:33:53
Bạch Dương đã cảm nhận được sự thay đổi trong không khí giữa anh và Liều Hạnh kể từ khi Trạch Dương đi làm nhiệm vụ. Cứ mỗi khi anh xuất hiện gần cô, cảm giác khó chịu rõ rệt hiện lên trên khuôn mặt cô, như thể giữa họ có một bức tường vô hình. Trong nhiều ngày, anh cố gắng gần gũi cô, tìm cách trò chuyện và gợi mở những cuộc đối thoại nhẹ nhàng, nhưng mọi nỗ lực đều rơi vào khoảng không. Liễu Hạnh luôn giữ khoảng cách với anh, không bao giờ để anh tiến gần hơn hai mét. Điều này khiến Bạch Dương ngày càng trở nên bực bội.
Hôm ấy, vào buổi tối, Liễu Hạnh đang bận nấu đồ ăn trong bếp, cô hoàn toàn không để ý rằng Bạch Dương đã đứng phía sau từ khi nào. Khi cô xoay người lại và thấy anh đứng ngay sát mình, khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở. Cảm giác hốt hoảng tràn qua gương mặt cô, tay cô run rẩy đẩy anh ra, môi cô lắp bắp: "Anh... làm gì mà đứng gần em quá vậy? Anh xuất hiện từ khi nào? Sao không gọi em trước?"
Bạch Dương cười nhẹ, nhìn vào đôi mắt đầy lo âu của cô, anh đáp: "Anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em thôi. Cả tuần nay em cứ ở lì trong phòng, anh lo em sẽ bị trầm cảm mất. Ra ngoài chơi với anh đi, ăn uống, hít thở không khí chút nào. Em muốn đi đâu, anh đưa đi. Đừng nhốt mình mãi thế."
Liễu Hạnh lắc đầu từ chối một cách kiên quyết: "Không cần đâu, em đợi Trạch Dương về rồi hai tụi em đi cùng nhau. Em không muốn làm phiền anh."
Bạch Dương thấy câu trả lời này khiến anh càng thêm khó chịu. "Trạch Dương à... Nó bận lắm, em đâu cần đợi nó làm gì? Anh đưa em đi cũng được mà, không nhất thiết phải đợi Trạch Dương."
Cô vẫn cương quyết lắc đầu, đôi mắt tránh ánh nhìn của anh, giọng nói kiên định: "Thật sự không cần đâu, em ở nhà đợi anh ấy về là được rồi."
Sau khi nói xong, cô cẩm đồ ăn rời khỏi bếp, bước nhanh về phía phòng mình, khóa cửa lại. Không một lời từ biệt.
Sự lạnh nhạt của Liễu Hạnh khiến Bạch Dương tức giận tột độ. Anh đứng đó, ngón tay nắm chặt đến mức các khớp trở nên trắng bệch, lòng anh như lửa đốt. Một tuần liền, anh đã cố gằng tiếp cận cô, nhưng cô cứ như bức tường không thể xuyên thủng. Cảm giác thất bại đeo bám lấy anh từng giây.
Buổi tối hôm đó, Bạch Dương quyết định ra ngoài đi quán bar để giải tỏa cảm xúc. Anh chọn một quán bar thân thuộc, nơi anh thường lui tới cùng với đám đàn em. Khi ngồi xuống bàn, những cô gái quán bar nhanh chóng tiến tới phục vụ, đưa ly rượu vào tay anh. Nhưng hôm nay, chẳng thứ gì khiến anh cảm thấy thoải mái. Những nỗi tức giận về Liểu Hạnh cứ lởn vởn trong đầu anh.
Một tên đàn em thân cận tiến đến, cười nhạt hỏi: "Đại ca, dạo này anh có tiếp cận được con bé đó chưa?"
Bạch Dương uống một ngụm rượu, lắc đầu, nói với giọng đầy chán nản: "Khó nhai lắm. Tưởng đẩy thằng em trai ra ngoài rồi dễ dàng tiếp cận, ai ngờ nó lụy tình thế, lúc nào cũng đợi chờ thằng nhóc đó về."
Mấy tên đàn em bật cười, một tên cười lớn: "Đại ca xưa giờ mà cũng có chuyện tiếp cận không được hả? Sao không thử mạnh tay một lần luôn đi. Con bé đó mà yêu thằng nhị ca nặng tình như vậy, thì khó mà giành được
เล็m."
Bạch Dương nghe thế liền bật cười lạnh lẽo, đáp: "Tao không muốn ép buộc. Tao muốn con nhỏ đó tự phản bội thằng em trai của tao mà đến với tao. Tao không thích kiểu tình cảm ép buộc."
Đám đàn em nghe thể cười rộ lên, một tên gật gù nói: "Nếu đại ca nói thế thì chắc đợi ngày con nhỏ đó với nhị ca kết hôn thôi. Nhìn cái cách nó không tiếp cận ai hết, chỉ ru rú trong phòng đợi nhị ca về, là đủ hiểu nó lụy tình cỡ nào rồi."
Nghe những lời này, lòng Bạch Dương như có lửa thiêu. Đúng là Liễu Hạnh rất lụy tình, cô không giao tiếp với bất cứ ai, chỉ đợi Trạch Dương về. Càng nghĩ, Bạch Dương càng thấy bực bội, cảm giác thua cuộc khiến anh không thể chịu đựng được. Sau vài ly rượu, anh bắt đầu nghĩ đến những kế hoạch tàn nhẫn hơn.
Anh nhìn đàn em, nụ cười đầy toan tính hiện lên trên mặt: "Tao nghĩ đã đến lúc dùng những cách tao từng làm rồi. Tuy có hơi đau đớn, nhưng... thứ gì tao muốn thì phải là của tao."
Cả đám đàn em nghe thấy thế, liền hò reo, nâng ly chúc mừng. Bạch Dương cũng cười, nhưng trong đôi mắt anh, ánh lên sự lạnh lùng và quyết tâm không gì lay chuyển được. Anh biết rằng từ lúc này, anh sẽ không còn dùng những biện pháp nhẹ nhàng nữa. Sẽ có một kế hoạch thật điên rổ, tàn nhẫn, và chắc chắn nó sẽ đạt được mục đích của anh-Liều Hạnh sẽ phải thuộc về anh, bằng bất cứ giá nào.
Hôm ấy, vào buổi tối, Liễu Hạnh đang bận nấu đồ ăn trong bếp, cô hoàn toàn không để ý rằng Bạch Dương đã đứng phía sau từ khi nào. Khi cô xoay người lại và thấy anh đứng ngay sát mình, khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở. Cảm giác hốt hoảng tràn qua gương mặt cô, tay cô run rẩy đẩy anh ra, môi cô lắp bắp: "Anh... làm gì mà đứng gần em quá vậy? Anh xuất hiện từ khi nào? Sao không gọi em trước?"
Bạch Dương cười nhẹ, nhìn vào đôi mắt đầy lo âu của cô, anh đáp: "Anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em thôi. Cả tuần nay em cứ ở lì trong phòng, anh lo em sẽ bị trầm cảm mất. Ra ngoài chơi với anh đi, ăn uống, hít thở không khí chút nào. Em muốn đi đâu, anh đưa đi. Đừng nhốt mình mãi thế."
Liễu Hạnh lắc đầu từ chối một cách kiên quyết: "Không cần đâu, em đợi Trạch Dương về rồi hai tụi em đi cùng nhau. Em không muốn làm phiền anh."
Bạch Dương thấy câu trả lời này khiến anh càng thêm khó chịu. "Trạch Dương à... Nó bận lắm, em đâu cần đợi nó làm gì? Anh đưa em đi cũng được mà, không nhất thiết phải đợi Trạch Dương."
Cô vẫn cương quyết lắc đầu, đôi mắt tránh ánh nhìn của anh, giọng nói kiên định: "Thật sự không cần đâu, em ở nhà đợi anh ấy về là được rồi."
Sau khi nói xong, cô cẩm đồ ăn rời khỏi bếp, bước nhanh về phía phòng mình, khóa cửa lại. Không một lời từ biệt.
Sự lạnh nhạt của Liễu Hạnh khiến Bạch Dương tức giận tột độ. Anh đứng đó, ngón tay nắm chặt đến mức các khớp trở nên trắng bệch, lòng anh như lửa đốt. Một tuần liền, anh đã cố gằng tiếp cận cô, nhưng cô cứ như bức tường không thể xuyên thủng. Cảm giác thất bại đeo bám lấy anh từng giây.
Buổi tối hôm đó, Bạch Dương quyết định ra ngoài đi quán bar để giải tỏa cảm xúc. Anh chọn một quán bar thân thuộc, nơi anh thường lui tới cùng với đám đàn em. Khi ngồi xuống bàn, những cô gái quán bar nhanh chóng tiến tới phục vụ, đưa ly rượu vào tay anh. Nhưng hôm nay, chẳng thứ gì khiến anh cảm thấy thoải mái. Những nỗi tức giận về Liểu Hạnh cứ lởn vởn trong đầu anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tên đàn em thân cận tiến đến, cười nhạt hỏi: "Đại ca, dạo này anh có tiếp cận được con bé đó chưa?"
Bạch Dương uống một ngụm rượu, lắc đầu, nói với giọng đầy chán nản: "Khó nhai lắm. Tưởng đẩy thằng em trai ra ngoài rồi dễ dàng tiếp cận, ai ngờ nó lụy tình thế, lúc nào cũng đợi chờ thằng nhóc đó về."
Mấy tên đàn em bật cười, một tên cười lớn: "Đại ca xưa giờ mà cũng có chuyện tiếp cận không được hả? Sao không thử mạnh tay một lần luôn đi. Con bé đó mà yêu thằng nhị ca nặng tình như vậy, thì khó mà giành được
เล็m."
Bạch Dương nghe thế liền bật cười lạnh lẽo, đáp: "Tao không muốn ép buộc. Tao muốn con nhỏ đó tự phản bội thằng em trai của tao mà đến với tao. Tao không thích kiểu tình cảm ép buộc."
Đám đàn em nghe thể cười rộ lên, một tên gật gù nói: "Nếu đại ca nói thế thì chắc đợi ngày con nhỏ đó với nhị ca kết hôn thôi. Nhìn cái cách nó không tiếp cận ai hết, chỉ ru rú trong phòng đợi nhị ca về, là đủ hiểu nó lụy tình cỡ nào rồi."
Nghe những lời này, lòng Bạch Dương như có lửa thiêu. Đúng là Liễu Hạnh rất lụy tình, cô không giao tiếp với bất cứ ai, chỉ đợi Trạch Dương về. Càng nghĩ, Bạch Dương càng thấy bực bội, cảm giác thua cuộc khiến anh không thể chịu đựng được. Sau vài ly rượu, anh bắt đầu nghĩ đến những kế hoạch tàn nhẫn hơn.
Anh nhìn đàn em, nụ cười đầy toan tính hiện lên trên mặt: "Tao nghĩ đã đến lúc dùng những cách tao từng làm rồi. Tuy có hơi đau đớn, nhưng... thứ gì tao muốn thì phải là của tao."
Cả đám đàn em nghe thấy thế, liền hò reo, nâng ly chúc mừng. Bạch Dương cũng cười, nhưng trong đôi mắt anh, ánh lên sự lạnh lùng và quyết tâm không gì lay chuyển được. Anh biết rằng từ lúc này, anh sẽ không còn dùng những biện pháp nhẹ nhàng nữa. Sẽ có một kế hoạch thật điên rổ, tàn nhẫn, và chắc chắn nó sẽ đạt được mục đích của anh-Liều Hạnh sẽ phải thuộc về anh, bằng bất cứ giá nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro