Về Lại Hồng Kôn...
2024-11-02 00:33:53
Trạch Dương vừa bước chân xuống Hồng Kông đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, khác xa những ngày trước khi anh rời đi. Hạo Huy cùng một số đàn em lâu năm đã đứng chờ sẵn, gương mặt ai nấy đều nghiêm túc và có phần lo lẳng. Khi Trạch Dương vừa tới, họ chào anh với một sự trang nghiêm hiểm có. Trạch Dương gật đầu chào lại, bắt tay Hạo Huy và ôm anh một cách thân mật như những năm về trước khi họ còn sát cánh cùng
nhau.
Hạo Huy mỉm cười mệt mỏi, vỗ vai Trạch Dương rồi nói: "Được rồi, mau lên xe đi. Ở đây không an toàn như trước kia đâu." Trạch Dương hơi nhíu mày khi nghe câu nói này, cảm nhận rõ ràng có điều gì đó không ổn. Anh bước lên xe với Hạo Huy, cả hai im lặng trong chốc lát khi xe bắt đầu rời đi.
Khi đã đi xa khỏi khu vực đón tiếp, Hạo Huy mở lời trước, giọng anh nặng nề hơn: "Anh biết em đang thắc mắc tại sao lại không an toàn, để anh nói rõ hơn. Sau khi em đi, tình hình ở đây ngày càng tệ. Anh phải quản lý cả một khu vực rộng lớn, và nhiều thế lực mới nổi đang tìm cách chiếm lấy những địa bàn của anh. Anh không còn trẻ để đối phó với bọn chúng như ngày xưa nữa. Mọi chuyện đang dần vượt quá khả năng của anh."
Trạch Dương im lặng lắng nghe, anh bắt đầu cảm nhận được sự phức tạp của vấn đề. "Vậy là anh gọi em về để xử lý chuyện này sao? Có phải băng nhóm nào đó đang nhắm vào anh rồi phải không?"' - Trạch Dương hỏi, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn giữ vẻ điểm đạm thường ngày.
Hạo Huy lắc đầu, thở dài: "Không chỉ có thế, Trạch Dương. Anh cần em về đây để thay thế anh, quản lý Hồng Kông. Anh không thể tiếp tục nữa rồi. Chỉ có em mới đủ khả năng để nắm giữ vị trí này."
Trạch Dương nhíu mày, đôi mắt anh trở nên sâu thằm hơn. "Quản lý Hồng Kông? Em đã phải quản lý 5 thành phố lớn ở Trung Quốc, thêm vào đó là một số tỉnh nhỏ lẻ nữa. Em còn phải dựa vào đàn em thân cận để điều hành.
Làm sao em có thể gánh thêm Hồng Kông được nữa?"
Hạo Huy nhìn thẳng vào mắt Trạch Dương, ánh mắt anh không hề dao động. "Anh biết là rất khó cho em, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh tin tưởng em hơn bất kỳ ai, Trạch Dương. Nếu có ai có thể quản lý Hồng Kông, thì chỉ có em mà thôi."
Sự căng thẳng trong không gian dường như đề nặng lên cả hai người. Trách nhiệm to lớn mà Hạo Huy muốn giao cho Trạch Dương khiến anh khó có thể từ chối, nhưng anh cũng không thể ngay lập tức chấp nhận. Trạch Dương chưa kịp trả lời thì bất ngờ, tiếng súng xé gió vang lên, đạn bay xuyên qua cửa kính xe, làm nó vỡ vụn. Mảnh kính sắc bén rơi khắp nơi.
Trạch Dương phản xạ nhanh chóng, nhoài người xuống, kịp thời tránh được viên đạn. May mắn là anh đã chuẩn bị từ trước, mặc áo giáp chống đạn bên trong áo khoác. Trước khi qua Hồng Kông, anh biết chắc chắn việc Hạo Huy gọi anh về không phải vì chuyện đơn giản. Nhưng lần này, mọi thứ có vẻ nguy hiểm hơn anh tưởng.
Anh hét lên với đàn em: "Tăng tốc! Nhanh lên!" Xe lập tức phóng nhanh hơn, rẽ gấp qua những con phố tối tăm của Hồng Kông. Trong lúc đó, Trạch Dương căng mắt quan sát xung quanh, cố gắng tìm ra nơi xuất phát của loạt đạn.
Hạo Huy nghiễn răng, mặt đanh lại. "Chết tiệt! Bọn chúng lại đến rồi. Chỉ mới chiếm được vài địa bàn nhỏ mà đã muốn chiếm ngôi à?" - Anh ta lẩm bẩm với giọng đầy phần nộ.
Trạch Dương nhìn Hạo Huy, giọng lạnh lùng: "Nếu bọn chúng muốn chiếm lấy Hồng Kông, hãy bước qua xác của em trước." Ánh mắt Trạch Dương lóe lên sự sắc bén, gương mặt anh không hề dao động trước sự nguy hiểm.
Tiếng súng lại vang lên, lần này bắn trúng vào thân xe, làm cho nó lảo đảo. Hạo Huy cầm lấy khẩu súng bên cạnh mình, nhanh chóng rút ra và sẵn sàng bắn trả. "Không thể để bọn chúng lộng hành như thế này được. Chuẩn bị đi!" - Anh nói, rồi nhảy xuống khỏi xe khi nó vừa dừng lại, sẵn sàng cho một cuộc đấu súng.
Trạch Dương bước ra khỏi xe, mắt anh không ngừng quan sát xung quanh. Bóng đen của những tay súng đang núp sau những tòa nhà, lén lút di chuyển qua lại. Trận đấu súng nổ ra ngay trên phố. Trạch Dương và Hạo Huy bắn trả một cách chuẩn xác, nhưng bọn địch không dễ đối phó. Đạn bay xé gió, đèn đường mờ nhạt hắt lên không gian lạnh lẽo. Không khí ngột ngạt và căng thẳng.
Trận chiến kéo dài trong vài phút nhưng có cảm giác như cả giờ đồng hồ. Đàn em của Hạo Huy và Trạch Dương cuối cùng cũng áp đảo được đối phương, buộc bọn chúng phải rút lui. Nhưng Trạch Dương biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu của một cuộc chiến còn dài và nguy hiểm hơn.
Sau khi bọn địch rút đi, Hạo Huy lau mồ hôi trên trán, quay sang Trạch Dương: "Đó chỉ là một phần nhỏ trong những gì đang diễn ra. Nếu em không quay lại, mọi thứ sẽ trở nên tổi tệ hơn nhiều. Anh cần em, Trạch Dương. Chỉ có em mới có thể xử lý đám này."
Trạch Dương đứng lặng một lúc, anh hiểu rõ trách nhiệm nặng nề đang đặt lên vai mình. Ánh mắt anh trở nên quyết đoán hơn. "Được rồi, em sẽ nhận nhiệm vụ này. Nhưng em cần thời gian để sắp xếp mọi thứ bên Trung Quốc. Chúng ta không thể để tình hình này tiếp tục kéo dài."
Hạo Huy mỉm cười nhẹ nhõm. "Anh biết mà. Anh luôn tin em.
nhau.
Hạo Huy mỉm cười mệt mỏi, vỗ vai Trạch Dương rồi nói: "Được rồi, mau lên xe đi. Ở đây không an toàn như trước kia đâu." Trạch Dương hơi nhíu mày khi nghe câu nói này, cảm nhận rõ ràng có điều gì đó không ổn. Anh bước lên xe với Hạo Huy, cả hai im lặng trong chốc lát khi xe bắt đầu rời đi.
Khi đã đi xa khỏi khu vực đón tiếp, Hạo Huy mở lời trước, giọng anh nặng nề hơn: "Anh biết em đang thắc mắc tại sao lại không an toàn, để anh nói rõ hơn. Sau khi em đi, tình hình ở đây ngày càng tệ. Anh phải quản lý cả một khu vực rộng lớn, và nhiều thế lực mới nổi đang tìm cách chiếm lấy những địa bàn của anh. Anh không còn trẻ để đối phó với bọn chúng như ngày xưa nữa. Mọi chuyện đang dần vượt quá khả năng của anh."
Trạch Dương im lặng lắng nghe, anh bắt đầu cảm nhận được sự phức tạp của vấn đề. "Vậy là anh gọi em về để xử lý chuyện này sao? Có phải băng nhóm nào đó đang nhắm vào anh rồi phải không?"' - Trạch Dương hỏi, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn giữ vẻ điểm đạm thường ngày.
Hạo Huy lắc đầu, thở dài: "Không chỉ có thế, Trạch Dương. Anh cần em về đây để thay thế anh, quản lý Hồng Kông. Anh không thể tiếp tục nữa rồi. Chỉ có em mới đủ khả năng để nắm giữ vị trí này."
Trạch Dương nhíu mày, đôi mắt anh trở nên sâu thằm hơn. "Quản lý Hồng Kông? Em đã phải quản lý 5 thành phố lớn ở Trung Quốc, thêm vào đó là một số tỉnh nhỏ lẻ nữa. Em còn phải dựa vào đàn em thân cận để điều hành.
Làm sao em có thể gánh thêm Hồng Kông được nữa?"
Hạo Huy nhìn thẳng vào mắt Trạch Dương, ánh mắt anh không hề dao động. "Anh biết là rất khó cho em, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh tin tưởng em hơn bất kỳ ai, Trạch Dương. Nếu có ai có thể quản lý Hồng Kông, thì chỉ có em mà thôi."
Sự căng thẳng trong không gian dường như đề nặng lên cả hai người. Trách nhiệm to lớn mà Hạo Huy muốn giao cho Trạch Dương khiến anh khó có thể từ chối, nhưng anh cũng không thể ngay lập tức chấp nhận. Trạch Dương chưa kịp trả lời thì bất ngờ, tiếng súng xé gió vang lên, đạn bay xuyên qua cửa kính xe, làm nó vỡ vụn. Mảnh kính sắc bén rơi khắp nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trạch Dương phản xạ nhanh chóng, nhoài người xuống, kịp thời tránh được viên đạn. May mắn là anh đã chuẩn bị từ trước, mặc áo giáp chống đạn bên trong áo khoác. Trước khi qua Hồng Kông, anh biết chắc chắn việc Hạo Huy gọi anh về không phải vì chuyện đơn giản. Nhưng lần này, mọi thứ có vẻ nguy hiểm hơn anh tưởng.
Anh hét lên với đàn em: "Tăng tốc! Nhanh lên!" Xe lập tức phóng nhanh hơn, rẽ gấp qua những con phố tối tăm của Hồng Kông. Trong lúc đó, Trạch Dương căng mắt quan sát xung quanh, cố gắng tìm ra nơi xuất phát của loạt đạn.
Hạo Huy nghiễn răng, mặt đanh lại. "Chết tiệt! Bọn chúng lại đến rồi. Chỉ mới chiếm được vài địa bàn nhỏ mà đã muốn chiếm ngôi à?" - Anh ta lẩm bẩm với giọng đầy phần nộ.
Trạch Dương nhìn Hạo Huy, giọng lạnh lùng: "Nếu bọn chúng muốn chiếm lấy Hồng Kông, hãy bước qua xác của em trước." Ánh mắt Trạch Dương lóe lên sự sắc bén, gương mặt anh không hề dao động trước sự nguy hiểm.
Tiếng súng lại vang lên, lần này bắn trúng vào thân xe, làm cho nó lảo đảo. Hạo Huy cầm lấy khẩu súng bên cạnh mình, nhanh chóng rút ra và sẵn sàng bắn trả. "Không thể để bọn chúng lộng hành như thế này được. Chuẩn bị đi!" - Anh nói, rồi nhảy xuống khỏi xe khi nó vừa dừng lại, sẵn sàng cho một cuộc đấu súng.
Trạch Dương bước ra khỏi xe, mắt anh không ngừng quan sát xung quanh. Bóng đen của những tay súng đang núp sau những tòa nhà, lén lút di chuyển qua lại. Trận đấu súng nổ ra ngay trên phố. Trạch Dương và Hạo Huy bắn trả một cách chuẩn xác, nhưng bọn địch không dễ đối phó. Đạn bay xé gió, đèn đường mờ nhạt hắt lên không gian lạnh lẽo. Không khí ngột ngạt và căng thẳng.
Trận chiến kéo dài trong vài phút nhưng có cảm giác như cả giờ đồng hồ. Đàn em của Hạo Huy và Trạch Dương cuối cùng cũng áp đảo được đối phương, buộc bọn chúng phải rút lui. Nhưng Trạch Dương biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu của một cuộc chiến còn dài và nguy hiểm hơn.
Sau khi bọn địch rút đi, Hạo Huy lau mồ hôi trên trán, quay sang Trạch Dương: "Đó chỉ là một phần nhỏ trong những gì đang diễn ra. Nếu em không quay lại, mọi thứ sẽ trở nên tổi tệ hơn nhiều. Anh cần em, Trạch Dương. Chỉ có em mới có thể xử lý đám này."
Trạch Dương đứng lặng một lúc, anh hiểu rõ trách nhiệm nặng nề đang đặt lên vai mình. Ánh mắt anh trở nên quyết đoán hơn. "Được rồi, em sẽ nhận nhiệm vụ này. Nhưng em cần thời gian để sắp xếp mọi thứ bên Trung Quốc. Chúng ta không thể để tình hình này tiếp tục kéo dài."
Hạo Huy mỉm cười nhẹ nhõm. "Anh biết mà. Anh luôn tin em.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro