Vỏ Bọc Hoàn Hảo...
2024-11-02 00:33:53
Trạch Dương, một người đàn ông quyền lực và bí ẩn, hiện đang nắm giữ cả thành phố Tứ Xuyên và Giang Nam, là hình mẫu của sự thành công và ảnh hưởng. Trong công việc ban ngày, anh là một CEO nổi tiếng, điều hành công ty với hình ảnh một người tài trợ từ thiện, che giấu những hoạt động của mình trong bóng tối. Vào ban đêm, anh trở thành ông trùm bí mật với một danh tính ẩn dật, không ai có thể nhận ra anh. Mọi thứ đều diễn ra trôi chảy, không có gì đáng lo ngại khi anh nắm trong tay mọi thứ mình muốn.
Một buổi sáng, trong lúc Trạch Dương đang bận rộn xử lý các công việc ở văn phòng, một cô thư ký bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.
- Thưa giám đốc, có một cô gái muốn gặp người. Tôi đã giải thích rằng giám đốc không tiếp khách riêng tư trừ khi có cuộc họp. Nhưng cô gái ấy rất kiên quyết, nói rằng muốn gặp người để nói chuyện. Cô ấy đang ở dưới tầng trệt, trong phòng tiếp khách.
Trạch Dương ngừng lại công việc, ngước mắt nhìn cô thư ký qua kính mắt của mình. Anh chỉnh lại kính, suy nghĩ về việc ai có thể là người này và tại sao lại quan trọng đến vậy.
- Được rồi, để tôi xem cô gái ấy là ai. Một người cứng đầu ư?
Cô thư ký gật đầu, đáp:
— Dạ phải, cô ấy rất kiên quyết.
Trạch Dương thở dài, quyết định xuống thang máy để gặp người này. Khi anh đến phòng tiếp khách, cảm giác của anh ngay lập tức chuyển từ sự nghi ngờ sang sự kinh ngạc. Cô gái đứng dậy, quay lưng lại. Anh không thể tin vào mắt mình, sự ngạc nhiên khiến anh đứng hình tại chỗ.
- Liễu Hạnh sao có thể? Cô ấy... cô ấy đã chết rồi mà. Liễu Hạnh tìm mình ư?
Tiệp Trân bước lại gần, ôm chặt lấy Trạch Dương với ánh mắt đầy yêu thương và nũng nịu.
— Chú, con nhớ chú quá! Sao chú không nhớ con? Sao cứ đứng đó ngó ngơ vậy?
Trạch Dương giật mình, nhận ra đây là Tiệp Trân, không phải Liễu Hạnh. Anh lấy lại bình tĩnh và hỏi:
- Tiệp Trân, sao con lại ở đây? Con qua bên đây hồi nào vậy? Sao không thông báo cho chú để chú ra đón con?
Con đến đây đột ngột quá.
Tiệp Trân, với giọng điệu nũng nịu và hơi giận dỗi, đáp:
- Chú hứa với con sẽ về thăm con, nhưng chú đã nói dối. Đã năm năm rồi chú không về thăm con, chỉ gửi quà vào sinh nhật. Chú bỏ rơi con rồi, chú hết yêu thương con rồi sao?
Trạch Dương vỗ về cô bé, cảm giác có lỗi vì sự thiếu sót của mình:
- Được rồi, được rồi. Chú xin lỗi, được chưa? Chú bận quá với việc quản lý công ty ở đây và bên Giang Nam. Làm sao chú có thể lo hết mọi việc được? Đừng giận chú nữa mà.
Tiệp Trân nhõng nhẽo thêm:
- Con không biết đâu, con giận lắm. Chú bỏ rơi con rồi. Chú đã bỏ con rồi, con không chịu đâu.
Trạch Dương mỉm cười và ôm chặt Tiệp Trân, đáp:
- Dù con lớn bao nhiêu đi chăng nữa, trong mắt chú, con vẫn là cô bé Tiệp Trân yêu quý của chú. Chú vẫn luôn yêu thương con như ngày xưa. Được rồi, được rồi, ngoan nào.
Họ ngồi xuống ghế, trò chuyện với nhau trong không khí ấm áp. Tiệp Trân kể cho Trạch Dương nghe về cuộc sống của cô sau khi rời Hồng Kông. Cô cho biết việc xin phép Hạo Huy để được đến đây không dễ dàng chút nào.
Hạo Huy nghiêm khắc hơn nhiều so với Trạch Dương, và sự giám sát của ông ta khiến cô cảm thấy ngạt thở. Tuy vậy, khi đã đến đây và gặp được Trạch Dương, cô không có ý định trở về Hồng Kông nữa, mà chỉ muốn ở lại với chú.
- Chú biết không? Con phải mất nhiều thời gian lắm mới được phép qua đây. Chú Hạo Huy nghiêm khắc lắm, nhưng bây giờ con đã gặp được chú rồi, con không muốn trở lại Hồng Kông nữa đâu. Con chỉ muốn ở lại đây với chú thôi.
Trạch Dương có vẻ hơi ngạc nhiên và hỏi:
- Thực ra, con có xin phép chú Hạo Huy chưa? Việc con tự ý đến đây như vậy không tốt đâu.
Tiệp Trân nhõng nhẽo trả lời:
- Con không chịu đâu. Chú đã bỏ rơi con rồi, bây giờ chú lại muốn đuổi con đi sao? Con không muốn về lại Hồng Kông đâu.
Trạch Dương nhìn Tiệp Trân với ánh mắt đầy tình cảm và nói:
- Được rồi, cứ ở đây với chú. Chú sẽ sắp xếp mọi thứ để con cảm thấy thoải mái. Chú luôn yêu thương con, dù con lớn bao nhiêu đi chăng nữa, trong mắt chú, con vẫn là cô bé đáng yêu ngày nào.
Tiệp Trân cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng khi nghe những lời của chú. Cô bắt đầu kể về những khó khăn và sự cố gắng của mình để đến đây, cùng với những khó khăn trong việc xin phép từ Hạo Huy. Trạch Dương lắng nghe chăm chú, cảm nhận được sự trưởng thành và lòng kiên trì của cô bé. Anh thấy rõ sự thay đổi của Tiệp Trân, từ một cô bé dễ thương thành một thiếu nữ đầy quyết tâm và mạnh mẽ.
— Chú rất tự hào về con. Con đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây. Đừng lo, chú sẽ giúp con thích nghi với cuộc sống ở đây. Con có thể ở lại và chúng ta sẽ cùng nhau làm việc, chia sẻ những khoảnh khắc quý giá.
Tiệp Trân mỉm cười, cảm giác như gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ. Cô tiếp tục trò chuyện với Trạch Dương về những thay đổi trong cuộc sống của mình, những người bạn mới, và những ước mơ của cô. Cô cũng kể về những lần nhớ chú và cảm thấy cô đơn khi không có chú bên cạnh.
Trong khi trò chuyện, Trạch Dương cảm thấy sự kết nối và tình cảm giữa họ ngày càng sâu sắc. Anh nhận ra rằng sự hiện diện của Tiệp Trân không chỉ mang lại cho anh niềm vui mà còn là một sự nhắc nhở về những gì anh đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua.
- Con có bạn bè nào ở đây chưa? Chú có thể giới thiệu cho con những người đáng tin cậy, giúp con cảm thấy bớt cô đơn.
Tiệp Trân lắc đầu, trả lời:
- Con chưa có nhiều bạn ở đây, nhưng con sẽ cố gắng để hòa nhập. Con chỉ muốn ở bên chú và hỗ trợ chú trong công việc.
Trạch Dương gật đầu, cảm thấy hài lòng với quyết định của Tiệp Trân. Anh hứa sẽ sắp xếp mọi thứ để cô có thể sống thoải mái và hạnh phúc tại đây.
Cuộc trò chuyện giữa hai chú cháu kéo dài cả buổi sáng. Họ chia sẻ những kỷ niệm, cùng nhau cười và cảm nhận được sự ấm áp trong tình cảm gia đình. Trạch Dương cảm thấy tâm trạng của mình được nâng cao nhờ vào sự hiện diện của Tiệp Trân, và anh quyết định sẽ làm mọi cách để giúp cô cảm thấy thoải mái và hạnh phúc trong thời gian ở lại đầy.
Cuối cùng, Trạch Dương đứng dậy, ôm chặt Tiệp Trân và nói:
- Được rồi, con đã ở đây và chú sẽ không để con cảm thấy cô đơn nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và tận hưởng những khoảnh khắc quý giá bên nhau.
Tiệp Trân mỉm cười hạnh phúc, cảm nhận được sự yêu thương và sự chăm sóc của chú. Cô biết rằng mặc dù đã rời xa Hồng Kông, nhưng với sự hỗ trợ và tình cảm của Trạch Dương, cô sẽ tìm thấy niềm vui và sự an ủi trong cuộc sống mới.
Một buổi sáng, trong lúc Trạch Dương đang bận rộn xử lý các công việc ở văn phòng, một cô thư ký bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.
- Thưa giám đốc, có một cô gái muốn gặp người. Tôi đã giải thích rằng giám đốc không tiếp khách riêng tư trừ khi có cuộc họp. Nhưng cô gái ấy rất kiên quyết, nói rằng muốn gặp người để nói chuyện. Cô ấy đang ở dưới tầng trệt, trong phòng tiếp khách.
Trạch Dương ngừng lại công việc, ngước mắt nhìn cô thư ký qua kính mắt của mình. Anh chỉnh lại kính, suy nghĩ về việc ai có thể là người này và tại sao lại quan trọng đến vậy.
- Được rồi, để tôi xem cô gái ấy là ai. Một người cứng đầu ư?
Cô thư ký gật đầu, đáp:
— Dạ phải, cô ấy rất kiên quyết.
Trạch Dương thở dài, quyết định xuống thang máy để gặp người này. Khi anh đến phòng tiếp khách, cảm giác của anh ngay lập tức chuyển từ sự nghi ngờ sang sự kinh ngạc. Cô gái đứng dậy, quay lưng lại. Anh không thể tin vào mắt mình, sự ngạc nhiên khiến anh đứng hình tại chỗ.
- Liễu Hạnh sao có thể? Cô ấy... cô ấy đã chết rồi mà. Liễu Hạnh tìm mình ư?
Tiệp Trân bước lại gần, ôm chặt lấy Trạch Dương với ánh mắt đầy yêu thương và nũng nịu.
— Chú, con nhớ chú quá! Sao chú không nhớ con? Sao cứ đứng đó ngó ngơ vậy?
Trạch Dương giật mình, nhận ra đây là Tiệp Trân, không phải Liễu Hạnh. Anh lấy lại bình tĩnh và hỏi:
- Tiệp Trân, sao con lại ở đây? Con qua bên đây hồi nào vậy? Sao không thông báo cho chú để chú ra đón con?
Con đến đây đột ngột quá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiệp Trân, với giọng điệu nũng nịu và hơi giận dỗi, đáp:
- Chú hứa với con sẽ về thăm con, nhưng chú đã nói dối. Đã năm năm rồi chú không về thăm con, chỉ gửi quà vào sinh nhật. Chú bỏ rơi con rồi, chú hết yêu thương con rồi sao?
Trạch Dương vỗ về cô bé, cảm giác có lỗi vì sự thiếu sót của mình:
- Được rồi, được rồi. Chú xin lỗi, được chưa? Chú bận quá với việc quản lý công ty ở đây và bên Giang Nam. Làm sao chú có thể lo hết mọi việc được? Đừng giận chú nữa mà.
Tiệp Trân nhõng nhẽo thêm:
- Con không biết đâu, con giận lắm. Chú bỏ rơi con rồi. Chú đã bỏ con rồi, con không chịu đâu.
Trạch Dương mỉm cười và ôm chặt Tiệp Trân, đáp:
- Dù con lớn bao nhiêu đi chăng nữa, trong mắt chú, con vẫn là cô bé Tiệp Trân yêu quý của chú. Chú vẫn luôn yêu thương con như ngày xưa. Được rồi, được rồi, ngoan nào.
Họ ngồi xuống ghế, trò chuyện với nhau trong không khí ấm áp. Tiệp Trân kể cho Trạch Dương nghe về cuộc sống của cô sau khi rời Hồng Kông. Cô cho biết việc xin phép Hạo Huy để được đến đây không dễ dàng chút nào.
Hạo Huy nghiêm khắc hơn nhiều so với Trạch Dương, và sự giám sát của ông ta khiến cô cảm thấy ngạt thở. Tuy vậy, khi đã đến đây và gặp được Trạch Dương, cô không có ý định trở về Hồng Kông nữa, mà chỉ muốn ở lại với chú.
- Chú biết không? Con phải mất nhiều thời gian lắm mới được phép qua đây. Chú Hạo Huy nghiêm khắc lắm, nhưng bây giờ con đã gặp được chú rồi, con không muốn trở lại Hồng Kông nữa đâu. Con chỉ muốn ở lại đây với chú thôi.
Trạch Dương có vẻ hơi ngạc nhiên và hỏi:
- Thực ra, con có xin phép chú Hạo Huy chưa? Việc con tự ý đến đây như vậy không tốt đâu.
Tiệp Trân nhõng nhẽo trả lời:
- Con không chịu đâu. Chú đã bỏ rơi con rồi, bây giờ chú lại muốn đuổi con đi sao? Con không muốn về lại Hồng Kông đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trạch Dương nhìn Tiệp Trân với ánh mắt đầy tình cảm và nói:
- Được rồi, cứ ở đây với chú. Chú sẽ sắp xếp mọi thứ để con cảm thấy thoải mái. Chú luôn yêu thương con, dù con lớn bao nhiêu đi chăng nữa, trong mắt chú, con vẫn là cô bé đáng yêu ngày nào.
Tiệp Trân cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng khi nghe những lời của chú. Cô bắt đầu kể về những khó khăn và sự cố gắng của mình để đến đây, cùng với những khó khăn trong việc xin phép từ Hạo Huy. Trạch Dương lắng nghe chăm chú, cảm nhận được sự trưởng thành và lòng kiên trì của cô bé. Anh thấy rõ sự thay đổi của Tiệp Trân, từ một cô bé dễ thương thành một thiếu nữ đầy quyết tâm và mạnh mẽ.
— Chú rất tự hào về con. Con đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây. Đừng lo, chú sẽ giúp con thích nghi với cuộc sống ở đây. Con có thể ở lại và chúng ta sẽ cùng nhau làm việc, chia sẻ những khoảnh khắc quý giá.
Tiệp Trân mỉm cười, cảm giác như gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ. Cô tiếp tục trò chuyện với Trạch Dương về những thay đổi trong cuộc sống của mình, những người bạn mới, và những ước mơ của cô. Cô cũng kể về những lần nhớ chú và cảm thấy cô đơn khi không có chú bên cạnh.
Trong khi trò chuyện, Trạch Dương cảm thấy sự kết nối và tình cảm giữa họ ngày càng sâu sắc. Anh nhận ra rằng sự hiện diện của Tiệp Trân không chỉ mang lại cho anh niềm vui mà còn là một sự nhắc nhở về những gì anh đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua.
- Con có bạn bè nào ở đây chưa? Chú có thể giới thiệu cho con những người đáng tin cậy, giúp con cảm thấy bớt cô đơn.
Tiệp Trân lắc đầu, trả lời:
- Con chưa có nhiều bạn ở đây, nhưng con sẽ cố gắng để hòa nhập. Con chỉ muốn ở bên chú và hỗ trợ chú trong công việc.
Trạch Dương gật đầu, cảm thấy hài lòng với quyết định của Tiệp Trân. Anh hứa sẽ sắp xếp mọi thứ để cô có thể sống thoải mái và hạnh phúc tại đây.
Cuộc trò chuyện giữa hai chú cháu kéo dài cả buổi sáng. Họ chia sẻ những kỷ niệm, cùng nhau cười và cảm nhận được sự ấm áp trong tình cảm gia đình. Trạch Dương cảm thấy tâm trạng của mình được nâng cao nhờ vào sự hiện diện của Tiệp Trân, và anh quyết định sẽ làm mọi cách để giúp cô cảm thấy thoải mái và hạnh phúc trong thời gian ở lại đầy.
Cuối cùng, Trạch Dương đứng dậy, ôm chặt Tiệp Trân và nói:
- Được rồi, con đã ở đây và chú sẽ không để con cảm thấy cô đơn nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và tận hưởng những khoảnh khắc quý giá bên nhau.
Tiệp Trân mỉm cười hạnh phúc, cảm nhận được sự yêu thương và sự chăm sóc của chú. Cô biết rằng mặc dù đã rời xa Hồng Kông, nhưng với sự hỗ trợ và tình cảm của Trạch Dương, cô sẽ tìm thấy niềm vui và sự an ủi trong cuộc sống mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro