Bài huấn luyện đầu tiên
Chước Nguyệt
2024-07-11 20:07:54
Đàm Vân Hi và Lâm Phong cùng nhau
trở về toa tàu của mình, không ngờ lại gặp Tiêu Sinh đang chuẩn bị mở
cửa. Nhìn thấy hai người tay trong tay ngọt ngào như thế, gương mặt anh
ta có chút ngại ngùng.
Anh khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng nhé, nhưng đừng có lộ liễu như thế. Nếu không phải tôi mà là người khác thì hai người sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
“Ừ.”
Nói thì nói nhưng Lâm Phong vẫn không chịu buông tay, tuy nhiên khi Đàm Vân Hi chủ động bỏ tay ra thì sắc mặt anh hiện rõ sự không vui.
Đương sự không biết chuyện này, cô nói vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình, sau đó nhanh chóng chợp mắt.
Sau hơn hai mươi hai tiếng ngồi tàu, qua vài trạm trung chuyển, cuối cùng tất cả cũng đã đến thủ đô. Vì đây là đêm đầu tiên từ lúc nhập ngũ được ngủ ngon như thế nên ai nấy đều vô cùng hứng khởi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn mọi khi.
Khi mọi người vừa xuống tàu thì năm người mặc quân phục đã đứng chờ sẵn, giơ tay chào Lâm Phong. Một trong số đó lên tiếng: “Đại tá.”
“Ừ, đến thẳng Bộ Tư lệnh Thủ Đô.”
Lâm Phong và Tiêu Sinh ngồi riêng, hai mươi người còn lại được phân bố trên một chiếc xe khác. Tất cả đều là dân quê ở vùng nông thôn nhỏ bé, đây là lần đầu tiên mọi người đến chốn tráng lệ này, vì thế không kiềm được sự ngạc nhiên và trầm trồ.
Đi đâu cũng thấy những ngôi nhà cao ngất che cả bầu trời, đường xá thì đầy ắp xe cộ. Hơn nữa, người nào người nấy đều ăn mặc sang trọng lộng lẫy, toát lên khí chất của người nội thành.
Đoàn người mất hơn nửa tiếng mới đến nơi.
Không giống quân khu, Bộ Tư lệnh Thủ đô rộng lớn và uy nghiêm hơn rất nhiều, hơn nữa dường như tất cả mọi người ở đây đều là những người nắm quyền lực cao nhất cả nước, đương nhiên là không tính bộ phận Chính Phủ.
Có vẻ như kỷ luật ở đây còn gắt gao hơn quân khu, dù thấy một đoàn xe jeep nhưng không ai lơ là việc canh gác của mình, duy trì tư thế đứng nghiêm, tầm mắt vẫn hướng về phía trước.
Hai mươi tân binh được đưa đến một khu đất trốn được phủ bởi đất bùn và cỏ dại.
Vì Lâm Phong có việc phải báo cáo với cấp trên nên Tiêu Sinh là người quản lý.
Anh bảo họ đặt balo xuống, sau đó xếp thành hai hàng ngang, sau đó thông báo: “Kể từ hôm nay, đợt đặc huấn của các đồng chí chính thức bắt đầu. Hoàn thành nhiệm vụ và sống sót, mọi người chỉ cần nhớ nhiêu đó là đủ. Bên cạnh đó, còn vô số đồng chí được chọn từ những quân khu, quân đoàn khác, do đó không tránh được việc chúng ta sẽ va chạm với họ. Nếu không liên quan đến nhiệm vụ, tốt nhất đừng dính líu vào bất cứ chuyện gì.”
Tiêu Sinh không giải thích gì thêm. Có Đàm Vân Hi ở đây, anh tin Lâm Phong sẽ không để mọi người chịu khổ.
Tuy nhiên, Tiêu Sinh vô tình quên mất một điều: bên trên đang tìm cách xử lý Lâm Phong.
Vẫn giống như lúc còn ở quân khu, bài tập đầu tiên là chạy bộ. Tuy nhiên, diện tích ở chỗ này có vẻ như gấp đôi nơi cũ, số vòng được yêu cầu là năm.
Vì toàn bộ mọi người ở đây có thể lực cực kỳ tốt nên hầu như tốc độ đều ngang ngửa nhau.
Ngoại lệ duy nhất là nhóm sôi nổi. Trong khi một, hai người còn chưa chạy nửa vòng thứ năm thì họ đã hoàn thành bài tập của mình.
Nhóm của Đàm Vân Hi cũng chẳng kém cạnh gì, là nhóm người về đích thứ hai.
Sau khi những người khác hoàn thành, Tiêu Sinh để cho mọi người nghỉ ngơi năm phút, sau đó lập tức chuyển sang bài tập tiếp theo: vượt chướng ngại vật.
Tất cả mọi thứ cần thiết đã được bố trí sẵn, vì thế Tiêu Sinh chỉ nói sơ qua về đường chạy và những điều cần lưu ý. Mọi thứ đều ổn cho đến khi anh ta thốt lên ba từ “cây mắt mèo”.
Ở những đoạn bò trườn có kha khá cây mắt mèo mọc lên ở đó. Nhằm nâng cao năng lực của bộ đội nên phía trên quyết định để mặc chúng ở đấy, chỉ chừa duy nhất một đoạn đường nhỏ đủ qua. Nếu trong quá trình vượt chướng ngại vật mà ai đó lệch khỏi quỹ đạo được định sẵn thì tự mình chịu ngứa.
Tiêu Sinh còn nói thêm, nếu ai dính phải thì người đó sẽ phải tập đến khi nào thuần thục mới thôi.
Một câu nói đơn giản nhưng cũng đủ dọa sợ mọi người.
“Tôi đọc tên ai thì đồng chí đó bắt đầu. Người đầu tiên, Thịnh Thưởng.”
Thịnh Thưởng không ngờ mình lại là người đầu tiên, anh nhanh chóng đứng vào vị trí, quan sát đường đi một lần nữa. Tiếng hô “bắt đầu” vang lên, Thịnh Thưởng lập tức xuất phát.
Đầu tiên là chạy cự ly ngắn ba mươi mét, sau đó sẽ gặp chướng ngại vật đầu tiên: đu xà. Có tổng cộng tám cái xà, nhiệm vụ của anh là đu từng thanh xà để vượt qua, nếu chân chạm đất thì phải trở lại vạch xuất phát.
Một bài tập cơ tay đơn giản nhưng cũng dễ để lọc người.
Tiếp đến là phần bò trườn trong bụi mắt mèo. Ước tính chiều dài của tấm lướt được giăng sẵn là tám mét, hơn nữa mặt lưới không được căng ra mà chạm cả đất. Đa phần mọi người đều không sợ mắt mèo, nhưng họ không thích tấm lưới này vì nó rất dễ vướng vào cơ thể, từ đó cũng làm cho động tác chậm đi.
Sau đó là nhảy cao. Hai mươi bục cao chừng bảy mươi centimet đã được đặt sẵn, nhiệm vụ của người được huấn luyện là nhảy qua toàn bộ chúng mà không để bản thân bị vướng lại ở bất cứ bục nào.
Cuối cùng chỉ là đơn giản chạy năm mươi mét rồi về đích.
Nơi huấn luyện thật sự của bài tập vượt chướng ngại vật không phải ở đây, Tiêu Sinh muốn mọi người làm quen với nó trước đã. Hơn nữa, nghe thì có vẻ không khó mấy, nhưng điều khiến mọi người mệt mỏi với nó chính là hai từ “làm lại”. Chỉ cần mắc sai lầm một lần thôi là phải trở về vạch xuất phát.
Tiêu Sinh quan sát từng hành động của Thịnh Thưởng, ánh mắt hiện rõ sự hài lòng. Từ lúc anh quản lý tân binh đến bây giờ, đây là người đầu tiên hoàn thành bài huấn luyện trong thời gian sớm mà không bị vấp chỗ nào.
“Làm tốt lắm.” Tiêu Sinh không nhịn được khen một tiếng.
“Cảm ơn Trung Đội trưởng.”
Thịnh Thưởng quay về nhóm của mình, mỉm cười với mọi người. Lúc này anh đã mệt đến mức muốn ngất đi rồi, nhưng đôi mắt vẫn bán đứng anh, hướng về nhóm của Đàm Vân Hi.
Không biết trong mắt cô thì anh đã làm đủ tốt như nhỉ?
Anh khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng nhé, nhưng đừng có lộ liễu như thế. Nếu không phải tôi mà là người khác thì hai người sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
“Ừ.”
Nói thì nói nhưng Lâm Phong vẫn không chịu buông tay, tuy nhiên khi Đàm Vân Hi chủ động bỏ tay ra thì sắc mặt anh hiện rõ sự không vui.
Đương sự không biết chuyện này, cô nói vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình, sau đó nhanh chóng chợp mắt.
Sau hơn hai mươi hai tiếng ngồi tàu, qua vài trạm trung chuyển, cuối cùng tất cả cũng đã đến thủ đô. Vì đây là đêm đầu tiên từ lúc nhập ngũ được ngủ ngon như thế nên ai nấy đều vô cùng hứng khởi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn mọi khi.
Khi mọi người vừa xuống tàu thì năm người mặc quân phục đã đứng chờ sẵn, giơ tay chào Lâm Phong. Một trong số đó lên tiếng: “Đại tá.”
“Ừ, đến thẳng Bộ Tư lệnh Thủ Đô.”
Lâm Phong và Tiêu Sinh ngồi riêng, hai mươi người còn lại được phân bố trên một chiếc xe khác. Tất cả đều là dân quê ở vùng nông thôn nhỏ bé, đây là lần đầu tiên mọi người đến chốn tráng lệ này, vì thế không kiềm được sự ngạc nhiên và trầm trồ.
Đi đâu cũng thấy những ngôi nhà cao ngất che cả bầu trời, đường xá thì đầy ắp xe cộ. Hơn nữa, người nào người nấy đều ăn mặc sang trọng lộng lẫy, toát lên khí chất của người nội thành.
Đoàn người mất hơn nửa tiếng mới đến nơi.
Không giống quân khu, Bộ Tư lệnh Thủ đô rộng lớn và uy nghiêm hơn rất nhiều, hơn nữa dường như tất cả mọi người ở đây đều là những người nắm quyền lực cao nhất cả nước, đương nhiên là không tính bộ phận Chính Phủ.
Có vẻ như kỷ luật ở đây còn gắt gao hơn quân khu, dù thấy một đoàn xe jeep nhưng không ai lơ là việc canh gác của mình, duy trì tư thế đứng nghiêm, tầm mắt vẫn hướng về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mươi tân binh được đưa đến một khu đất trốn được phủ bởi đất bùn và cỏ dại.
Vì Lâm Phong có việc phải báo cáo với cấp trên nên Tiêu Sinh là người quản lý.
Anh bảo họ đặt balo xuống, sau đó xếp thành hai hàng ngang, sau đó thông báo: “Kể từ hôm nay, đợt đặc huấn của các đồng chí chính thức bắt đầu. Hoàn thành nhiệm vụ và sống sót, mọi người chỉ cần nhớ nhiêu đó là đủ. Bên cạnh đó, còn vô số đồng chí được chọn từ những quân khu, quân đoàn khác, do đó không tránh được việc chúng ta sẽ va chạm với họ. Nếu không liên quan đến nhiệm vụ, tốt nhất đừng dính líu vào bất cứ chuyện gì.”
Tiêu Sinh không giải thích gì thêm. Có Đàm Vân Hi ở đây, anh tin Lâm Phong sẽ không để mọi người chịu khổ.
Tuy nhiên, Tiêu Sinh vô tình quên mất một điều: bên trên đang tìm cách xử lý Lâm Phong.
Vẫn giống như lúc còn ở quân khu, bài tập đầu tiên là chạy bộ. Tuy nhiên, diện tích ở chỗ này có vẻ như gấp đôi nơi cũ, số vòng được yêu cầu là năm.
Vì toàn bộ mọi người ở đây có thể lực cực kỳ tốt nên hầu như tốc độ đều ngang ngửa nhau.
Ngoại lệ duy nhất là nhóm sôi nổi. Trong khi một, hai người còn chưa chạy nửa vòng thứ năm thì họ đã hoàn thành bài tập của mình.
Nhóm của Đàm Vân Hi cũng chẳng kém cạnh gì, là nhóm người về đích thứ hai.
Sau khi những người khác hoàn thành, Tiêu Sinh để cho mọi người nghỉ ngơi năm phút, sau đó lập tức chuyển sang bài tập tiếp theo: vượt chướng ngại vật.
Tất cả mọi thứ cần thiết đã được bố trí sẵn, vì thế Tiêu Sinh chỉ nói sơ qua về đường chạy và những điều cần lưu ý. Mọi thứ đều ổn cho đến khi anh ta thốt lên ba từ “cây mắt mèo”.
Ở những đoạn bò trườn có kha khá cây mắt mèo mọc lên ở đó. Nhằm nâng cao năng lực của bộ đội nên phía trên quyết định để mặc chúng ở đấy, chỉ chừa duy nhất một đoạn đường nhỏ đủ qua. Nếu trong quá trình vượt chướng ngại vật mà ai đó lệch khỏi quỹ đạo được định sẵn thì tự mình chịu ngứa.
Tiêu Sinh còn nói thêm, nếu ai dính phải thì người đó sẽ phải tập đến khi nào thuần thục mới thôi.
Một câu nói đơn giản nhưng cũng đủ dọa sợ mọi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi đọc tên ai thì đồng chí đó bắt đầu. Người đầu tiên, Thịnh Thưởng.”
Thịnh Thưởng không ngờ mình lại là người đầu tiên, anh nhanh chóng đứng vào vị trí, quan sát đường đi một lần nữa. Tiếng hô “bắt đầu” vang lên, Thịnh Thưởng lập tức xuất phát.
Đầu tiên là chạy cự ly ngắn ba mươi mét, sau đó sẽ gặp chướng ngại vật đầu tiên: đu xà. Có tổng cộng tám cái xà, nhiệm vụ của anh là đu từng thanh xà để vượt qua, nếu chân chạm đất thì phải trở lại vạch xuất phát.
Một bài tập cơ tay đơn giản nhưng cũng dễ để lọc người.
Tiếp đến là phần bò trườn trong bụi mắt mèo. Ước tính chiều dài của tấm lướt được giăng sẵn là tám mét, hơn nữa mặt lưới không được căng ra mà chạm cả đất. Đa phần mọi người đều không sợ mắt mèo, nhưng họ không thích tấm lưới này vì nó rất dễ vướng vào cơ thể, từ đó cũng làm cho động tác chậm đi.
Sau đó là nhảy cao. Hai mươi bục cao chừng bảy mươi centimet đã được đặt sẵn, nhiệm vụ của người được huấn luyện là nhảy qua toàn bộ chúng mà không để bản thân bị vướng lại ở bất cứ bục nào.
Cuối cùng chỉ là đơn giản chạy năm mươi mét rồi về đích.
Nơi huấn luyện thật sự của bài tập vượt chướng ngại vật không phải ở đây, Tiêu Sinh muốn mọi người làm quen với nó trước đã. Hơn nữa, nghe thì có vẻ không khó mấy, nhưng điều khiến mọi người mệt mỏi với nó chính là hai từ “làm lại”. Chỉ cần mắc sai lầm một lần thôi là phải trở về vạch xuất phát.
Tiêu Sinh quan sát từng hành động của Thịnh Thưởng, ánh mắt hiện rõ sự hài lòng. Từ lúc anh quản lý tân binh đến bây giờ, đây là người đầu tiên hoàn thành bài huấn luyện trong thời gian sớm mà không bị vấp chỗ nào.
“Làm tốt lắm.” Tiêu Sinh không nhịn được khen một tiếng.
“Cảm ơn Trung Đội trưởng.”
Thịnh Thưởng quay về nhóm của mình, mỉm cười với mọi người. Lúc này anh đã mệt đến mức muốn ngất đi rồi, nhưng đôi mắt vẫn bán đứng anh, hướng về nhóm của Đàm Vân Hi.
Không biết trong mắt cô thì anh đã làm đủ tốt như nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro