Nhiệm vụ đầu tiên (3)
Chước Nguyệt
2024-07-11 20:07:54
Đột nhiên Lâm Phong ra lệnh cho mọi người tắt toàn bộ đèn pin, cúi người xuống, sau đó tách ra hai bên rồi trèo lền cây.
Ở đây đều là những người có kinh nghiệm hoặc nhạy bén, lập tức làm theo. Nhân lúc không ai chú ý, Lâm Phong nắm cổ tay Đàm Vân Hi, kéo cô đi cùng mình. Mặc dù bất ngờ nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Chưa đến hai phút sau, âm thanh va chạm giữa sinh vật sống và cỏ vang lên.
Hai người đàn ông xuất hiện. Chúng chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc, trên lưng có hình xăm lớn, cầm đèn pin đi xuống chân núi. Chúng nói tiếng nước ngoài nên mọi người đều nghe không hiểu, cứ như bên tai vang lên một loại âm thanh kì lạ nào đấy.
Đàm Vân Hi đứng cạnh Lâm Phong, khẽ nhíu mày. Cô không dám tự nhận bản thân là một kẻ thông thạo ngôn ngữ, tuy nhiên cô có thể giao tiếp và hiểu một vài thứ tiếng khác nhau.
Hai người đàn ông này đang nói chuyện bằng tiếng Khmer, và chúng đang thắc mắc ánh sáng khi nãy biến đi đâu mất rồi.
Cô ghé sát tai Lâm Phong, nói cho anh nghe nội dung cuộc trò chuyện. Anh hôn lên má cô gái, như một phần thưởng cho sự giỏi giang này.
Bịch.
Anh Kiệt nào phải loại người kiên nhẫn, gã vội nhảy xuống, nhanh chóng đánh ngất một tên. Về phần tên còn lại.
gã nhét một nhúm lá cây vừa bứt vào miệng, khóa tay lại.
Gã không biết đây là cây gì, có độc hay không. Gã chỉ biết rằng gã cần ngăn cản mấy cái miệng kia hét lên.
Đây là thời điểm quyết định nhân phẩm của gã ngoại quốc. Đương nhiên, Anh Kiệt mong nó có độc để khỏi phải đánh nhau.
Tuy nhiên, sự thật lại ngược với mong đợi của gã.
Tên đàn ông ngoại quốc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên không kịp phản ứng. Đến khi Anh Kiệt tung cú đá thứ hai gã mới hoàn hồn lại.
"Ê, mấy tên còn lại ở đâu?"
Hắn không hiểu đối phương nói gì, chỉ lo nhả mấy cái lá cây ra, Tuy nhiên, miệng của tên ngoại quốc làm sao nhanh bằng tay của Anh Kiệt. Hắn nhả một lá, Anh Kiệt lại nhét một nắm, mà còn là từ mấy bụi cỏ ở xung quanh.
Đàm Vân Hi không nhịn được nữa, nhảy xuống. Cô tiến đến chỗ hắn, dùng tiếng Khmer hỏi.
Tên ngoại quốc không ngờ người trước mặt biết ngôn ngữ này, gương mặt có chút ngạc nhiên, sau đó bắt đầu mắng cô. Đàm Vân Hi chẳng thèm để bụng mấy lời này, nhưng cứ mỗi khi hắn ngừng nói cô lại đánh hắn một cái, hơn nữa còn dùng lực rất mạnh.
Cuối cùng, hắn chịu thua, đành phải khai sạch sẽ.
Mấy người bọn chúng là tội phạm vượt ngục, bị truy nã gắt gao. Biết rằng cứ tiếp tục trốn ở đó cũng sẽ có ngày bị bắt, thế là chúng quyết định mang toàn bộ tài sản vượt biên.
Ngọn núi này gần biên giới, lại không thấy người đóng quân, vì thế chúng cho rằng chuyến này ngon rồi. Chúng chạy lên đỉnh núi, tiếp tục trồng mấy loại cây trong danh sách cấm, sau đó tìm cách liên lạc với bên ngoài rồi bán đi.
Không ngờ hai ngày sau quân đội lại chọn nơi này tập luyện.
Có nhiều tên vô tình phát hiện chúng, lập tức dùng bộ đàm gọi cho quân đội. Chúng không còn cách nào khác ngoài việc giết chết họ làm gương. Thế là, mấy tên quân nhân lo sợ, giơ tay xin hàng, đồng ý bị giam trên núi.
Những xác chết mà họ gặp dọc đường đi chính là "tác phẩm" của người cầm đầu, X. Hắn ta là một kẻ có bệnh, lấy việc hại người làm thú vui. Trước đây, khi còn ở trong tù, hắn sát hại vài tên tù nhân vì cho rằng họ đang xem thường mình. Từ đó, hắn thuận thế trở thành lão đại trong tù, rồi tìm cách bỏ trốn.
"Mấy người vẫn đi theo hắn đấy thôi."
Gã đàn ông cười khổ. "Cô không biết đâu. Hắn ta nắm được nhược điểm của bọn tôi, bắt bọn tôi phải thuận theo hắn. Nếu chúng tôi phản kháng được thì cần gì phải làm đến mức này."
Ở đây đều là những người có kinh nghiệm hoặc nhạy bén, lập tức làm theo. Nhân lúc không ai chú ý, Lâm Phong nắm cổ tay Đàm Vân Hi, kéo cô đi cùng mình. Mặc dù bất ngờ nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Chưa đến hai phút sau, âm thanh va chạm giữa sinh vật sống và cỏ vang lên.
Hai người đàn ông xuất hiện. Chúng chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc, trên lưng có hình xăm lớn, cầm đèn pin đi xuống chân núi. Chúng nói tiếng nước ngoài nên mọi người đều nghe không hiểu, cứ như bên tai vang lên một loại âm thanh kì lạ nào đấy.
Đàm Vân Hi đứng cạnh Lâm Phong, khẽ nhíu mày. Cô không dám tự nhận bản thân là một kẻ thông thạo ngôn ngữ, tuy nhiên cô có thể giao tiếp và hiểu một vài thứ tiếng khác nhau.
Hai người đàn ông này đang nói chuyện bằng tiếng Khmer, và chúng đang thắc mắc ánh sáng khi nãy biến đi đâu mất rồi.
Cô ghé sát tai Lâm Phong, nói cho anh nghe nội dung cuộc trò chuyện. Anh hôn lên má cô gái, như một phần thưởng cho sự giỏi giang này.
Bịch.
Anh Kiệt nào phải loại người kiên nhẫn, gã vội nhảy xuống, nhanh chóng đánh ngất một tên. Về phần tên còn lại.
gã nhét một nhúm lá cây vừa bứt vào miệng, khóa tay lại.
Gã không biết đây là cây gì, có độc hay không. Gã chỉ biết rằng gã cần ngăn cản mấy cái miệng kia hét lên.
Đây là thời điểm quyết định nhân phẩm của gã ngoại quốc. Đương nhiên, Anh Kiệt mong nó có độc để khỏi phải đánh nhau.
Tuy nhiên, sự thật lại ngược với mong đợi của gã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên đàn ông ngoại quốc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên không kịp phản ứng. Đến khi Anh Kiệt tung cú đá thứ hai gã mới hoàn hồn lại.
"Ê, mấy tên còn lại ở đâu?"
Hắn không hiểu đối phương nói gì, chỉ lo nhả mấy cái lá cây ra, Tuy nhiên, miệng của tên ngoại quốc làm sao nhanh bằng tay của Anh Kiệt. Hắn nhả một lá, Anh Kiệt lại nhét một nắm, mà còn là từ mấy bụi cỏ ở xung quanh.
Đàm Vân Hi không nhịn được nữa, nhảy xuống. Cô tiến đến chỗ hắn, dùng tiếng Khmer hỏi.
Tên ngoại quốc không ngờ người trước mặt biết ngôn ngữ này, gương mặt có chút ngạc nhiên, sau đó bắt đầu mắng cô. Đàm Vân Hi chẳng thèm để bụng mấy lời này, nhưng cứ mỗi khi hắn ngừng nói cô lại đánh hắn một cái, hơn nữa còn dùng lực rất mạnh.
Cuối cùng, hắn chịu thua, đành phải khai sạch sẽ.
Mấy người bọn chúng là tội phạm vượt ngục, bị truy nã gắt gao. Biết rằng cứ tiếp tục trốn ở đó cũng sẽ có ngày bị bắt, thế là chúng quyết định mang toàn bộ tài sản vượt biên.
Ngọn núi này gần biên giới, lại không thấy người đóng quân, vì thế chúng cho rằng chuyến này ngon rồi. Chúng chạy lên đỉnh núi, tiếp tục trồng mấy loại cây trong danh sách cấm, sau đó tìm cách liên lạc với bên ngoài rồi bán đi.
Không ngờ hai ngày sau quân đội lại chọn nơi này tập luyện.
Có nhiều tên vô tình phát hiện chúng, lập tức dùng bộ đàm gọi cho quân đội. Chúng không còn cách nào khác ngoài việc giết chết họ làm gương. Thế là, mấy tên quân nhân lo sợ, giơ tay xin hàng, đồng ý bị giam trên núi.
Những xác chết mà họ gặp dọc đường đi chính là "tác phẩm" của người cầm đầu, X. Hắn ta là một kẻ có bệnh, lấy việc hại người làm thú vui. Trước đây, khi còn ở trong tù, hắn sát hại vài tên tù nhân vì cho rằng họ đang xem thường mình. Từ đó, hắn thuận thế trở thành lão đại trong tù, rồi tìm cách bỏ trốn.
"Mấy người vẫn đi theo hắn đấy thôi."
Gã đàn ông cười khổ. "Cô không biết đâu. Hắn ta nắm được nhược điểm của bọn tôi, bắt bọn tôi phải thuận theo hắn. Nếu chúng tôi phản kháng được thì cần gì phải làm đến mức này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro