Một hồi náo độn...
Túy Phong Lâm
2024-09-26 09:34:13
Tế bái kết thúc, bốn người đứng trước mộ không hẹn mà cùng nhau buồn. Dư Tâm Ngữ qua đời vào mùa đông giá rét, ngày giỗ hàng năm đều sẽ mưa,
như một tiếng khóc thầm của ông trời, khiến tâm trạng mọi người đều rất
nặng nề.
Tất cả những người quan tâm đến bà ấy trên thế gian này, ngoại trừ Lăng Quốc Thao đã khuất, còn lại đều có mặt.
Nhiều năm trôi qua, có người bi thương, có người chấp nhất, có người tiếc nuối, có người tiếc hận. Bầu trời xám xịt bao trùm mặt đất, nghĩa trang u ám vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Lẳng lặng đứng một giờ, bọn họ mới rời đi. Lăng Thiên Dục và Dư Tâm Hoan cầm một chiếc dù đi phía trước, Liễu Tư Dực và Lý Hân Dao theo sau. Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Lý Hân Dao nhẹ nhàng thở dài, bà cả đời này sẽ mãi sống trong tiếc nuối, tự hỏi không thua thiệt bất kỳ ai, chỉ có chính mình.
Liễu Tư Dực cầm dù, luôn nghiêng về phía Lý Hân Dao, vai mình ướt mà không hay biết, Lý Hân Dao phát hiện ra chi tiết này, cũng biết Liễu Tư Dực luôn có điều muốn nói mà không dám, bà cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Liễu Tư Dực, "Có phải có chuyện muốn nói với bác gái không?" Giọng bà nhẹ nhàng, đầy yêu thương khiến Liễu Tư Dực cảm thấy càng thêm áy náy. "Xin lỗi bác gái." Nàng vẫn luôn muốn nói câu này. "Xin lỗi thì để bác nhận thay Tiểu Bắc, bác cũng nói thay nó là không sao, từ lần đầu gặp chúa bác đã biết trong lòng cháu không có nó." Lý Hân Dao hiểu được tâm tư của nàng, người tỉ mỉ như bụi luôn có thể đặt mình vào vị trí của người khác, càng có thể thấu hiểu cảm giác của người khác. Liễu Tư Dực khó mở lời về dụng tâm tiếp cận Lăng Thương Bắc, cũng không tiện tiết lộ mối quan hệ phức tạp của nàng với Lăng Thiên Dục, ban đầu chỉ là một kế sách lợi dụng lòng người, nhưng khi gặp Lý Hân Dao, nàng lại cảm nhận được lòng tốt và chân thành tuyệt vời, thậm chí là sự ấm áp như người thân. Cảm giác này, đã lâu, hoặc là nói Liễu Tư Dực chưa bao giờ cảm nhận được tình thương như vậy.
"Cháu sẽ tìm thời gian nói rõ ràng với Thương Bắc, bác yên tâm, cháu sẽ xử lý tốt." Lý Hân Dao liên tục xua tay, quay lại nhìn Liễu Tư Dực, khóe môi nhếch lên: "Cháu tự định đoạt, không cần cảm thấy áy náy, tình cảm nếu không phải hai bên đều yêu, thì chỉ có thể là một bên cố chấp, nhiều người rơi vào đó, nhưng vẫn là vui vẻ chịu đựng." "Cảm ơn bác gái đã hiểu." "Cháu yêu Tiểu Dục rất lâu rồi nhỉ?" "Không nhớ rõ đã bao lâu, yêu chị ấy đôi khi giống như một thói quen, người có ở bên cạnh hay không đều giống nhau, bất kể lúc nào, trong lòng chị ấy luôn ở bên cháu." Liễu Tư Dực nói với nụ cười, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, cũng vô thức nhìn về phía Lăng Thiên Dục ở phía trước, như thể có một sợi tơ hồng vô hình kết nối họ, lúc này Lăng Thiên Dục không biết đang nói gì với Dư Tâm Hoan, vừa lúc quay đầu nhìn Liễu Tư Dực. Cái nhìn thoáng qua này, gặp ánh mắt trong veo của Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục nghịch ngợm nháy mắt, trước mặt bác cả, tinh nghịch rất vui vẻ.
Liễu Tư Dực nhẹ trừng mắt lại, ra hiệu cô chú ý hình tượng, Lăng Thiên Dục cười nhún vai thu hồi ánh nhìn. Tuổi trẻ thật tốt, Lý Hân Dao mặc dù tâm trạng bình thản, nhưng vẫn sinh ra sự ghen tị với các nàng, bà nhìn theo bóng lưng Dư Tâm Hoan một lúc, rồi nhìn về phía những ngọn núi xanh xa xa, chỉ cảm thấy những năm qua sống một cách mơ hồ, dường như chưa bao giờ thực sự quan tâm đến ai, kể cả chính mình. "Tiểu Dực, cháu nhất định phải vì Tiểu Dục mà bảo vệ bản thân, giữ gìn sức khỏe." Đây là câu nói cuối cùng Lý Hân Dao nói trước khi chia tay, là lời dặn dò chân thành, nhưng không may lại thành cơn ác mộng trong tương lai. Dư Tâm Hoan bay vào buổi tối, mỗi lần đều đến và đi vội vàng. Rời khỏi nghĩa trang, bà ấy theo Lăng Thiên Dục về nhà cũ, tưởng nhớ em gái. Còn Lý Hân Dao lại trở về với cuộc sống bình yên của mình, vẫn không tranh với đời, khác biệt là, bà đã gọi điện cho anh trai ở nhà mẹ đẻ, giao phó một số việc, đồng thời cũng đã nói chuyện với Lăng Thương Bắc rất lâu.
Những gì bà có thể làm là có hạn, nhưng càng tin tưởng vào khả năng bày mưu tính kế và trí tuệ của Lăng Thiên Dục, để có thể bù đắp cho sự tiếc nuối của Dư Tâm Hoan, cũng để hoàn thành di nguyện của Dư Tâm Ngữ, Lý Hân Dao sẵn sàng bỏ chút sức lực, xem như một hành động cứu rỗi, chỉ một lần này. Việc chỉnh đốn của tập đoàn quản cọc đã ổn định, vấn đề điều chỉnh nhân sự vẫn còn chút phiền toái, vì điều chuyển vị trí đã khiến một số nhân viên cũ phải ra đi, những người bị hạ cấp và bị buộc phải rời đi bắt đầu gây rắc rối cho Lăng Thiên Dục. Trước tiên, trên báo chí và truyền thông phơi bày tác phong gần như lạnh lùng của Lăng Thiên Dục, sau đó hàng ngày đi làm tan làm chặn ở cửa cao ốc Lăng Duệ, hô to bất công, yêu cầu Lăng Thiên Dục phải giải thích, còn yêu cầu xin trọng tài lao động. "Lăng nhị tiểu thư sau khi lên chức đã qua cầu rút ván, sa thải một lượng lớn nhân viên cũ?" "Quan mới nhậm chức tiến hành cải cách, đằng sau việc thay đổi triều đại quản cọc Lăng Duệ ẩn giấu điều gì?"
"Sa thải nhân viên cũ mười năm có hoàn cảnh khó khăn, Lăng nhị tiểu thư thật sự vì lợi ích?" Một thời gian, các phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin về sự việc này, tất cả mọi chỉ trích đều nhắm vào Lăng Thiên Dục, chủ đề trên Weibo không giảm nhiệt, một thời gian đã lên hot search.
Vốn dĩ tất cả các kênh truyền thông đưa tin về Lăng gia đều phải thận trọng, nhưng lần này dường như đã hình thành sự đồng ý ngầm, như thể nhận được lệnh ân xá, với đủ loại tiêu đề và cách giải thích, đưa tin che trời lấp đất, khiến dư luận xã hội nặng nề đổ dồn về phía Lăng Thiên Dục. "Có tổ chức, có kỷ luật như vậy, chắc chắn có người đứng sau điều khiển." Lam Phi Húc lướt xem các bình luận dưới bài báo, tiếng chửi rủa vang trời, những lời lẽ thô tục thực sự chói tai, "Chắc chắn có thuỷ quân, chắc chắn có!" Anh ấy tức giận đập iPad thật mạnh xuống bàn. Lăng Thiên Dục liếc nhìn Lam Phi Húc, "Anh cẩn thận chút, cố ý làm hỏng tài sản công ty sẽ không được hoàn tiền đâu." Cô lại rất điềm tĩnh, tùy tiện lướt qua vài bài báo và bình luận, không tức giận cũng không khó chịu. Bởi vì sự việc liên quan đến thương hiệu và danh dự của Lăng Duệ, cuối cùng đã làm kinh động đến hội đồng quản trị, nhóm đại diện lấy Hải Dụ làm trung tâm đã xuống quản cọc tìm hiểu tình hình. Hải Dụ là người có vẻ công bằng nhất trong toàn bộ tập đoàn, cô ấy gần như đại diện cho chủ tịch và các thành viên hội đồng quản trị, mặc dù làm việc trong cùng một tòa nhà văn phòng, nhưng Hải Dụ làm việc ở tầng trên cùng, bình thường sẽ không đến công ty con nếu không có việc gì. Cô ấy trước tiên đã cho người đến các bộ phận tìm hiểu tình hình nhân viên điều chuyển và nghỉ việc, sau đó bản thân trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc. Mọi người đều cảm thấy Lăng Thiên Dục lần này cần tài chính trên tay chính mình, kết quả không nương tay sẽ phản tác dụng, thấy Hải Dụ đến thăm thì cảm thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng.
Nhưng không ai biết Hải Dụ đến để giúp Lăng Thiên Dục giải quyết khó khăn. "Nhị tiểu thư, đã điều tra rõ ràng một số phương tiện truyền thông lớn là do tam phòng chỉ đạo đưa tin, chủ tịch mắt nhắm mắt mở, tương đương với ngầm đồng ý chuyện này. Tam phòng muốn làm cho chuyện này phát triển, khiến cô gây phẫn nộ công chúng, mất lòng dân. Nếu tôi đoán không sai, bước tiếp theo tam phòng sẽ đóng vai người tốt, an ủi những nhân viên cũ đã lên tiếng bằng nhiều cách khác nhau." Hải Dụ trước khi đến đã điều tra rõ ràng mọi chuyện và tiến hành phân tích toàn diện. Lăng Thiên Dục chống cằm, bình tĩnh vẽ tranh, trong bản vẽ là cảnh tượng hôm đó đi viếng mộ, hai chiếc dù che mưa, bốn người. Mức độ phiền toái này, khảo nghiệm chính khả năng quan hệ công chúng, đây là sở trường của cô, tam phòng nghĩ thế nào, ngay cả khi mượn chuyện để phát huy cũng nên tìm một chủ đề tốt hơn? Lăng Thiên Dục mặt lộ nụ cười, bình tĩnh tự nhiên. "Dục tổng, đại tổng quản Hải nói rất đúng, chúng ta phải hành động trước tam phòng." Lam Phi Húc rất đồng tình với ý tưởng của Hải Dụ. Hải Dụ nhìn anh ấy với vẻ khó chịu, "Anh Lam, đừng gọi đại tổng quản Hải, nghe cứ như thái giám thời nhà Thanh."
"Phụt, nếu cô không nói tôi cũng không cảm thấy vậy, cô cừa nói như vậy, đúng là có chút đó." Hải Dụ lại cười không nổi, khi làm việc cô ấy thường có khuôn mặt lạnh lùng, đôi khi nghiêm túc, có sức ảnh hưởng và uy quyền nhất định. Cô ấy không thích những người đàn ông lải nhải, Lam Phi Húc vô nghĩa rất nhiều. Cô ấy chọn cách phớt lờ, tiếp tục nói: "Nhị tiểu thư, tất cả các vụ gây rối tập thể ngoài những người ủng hộ phía sau, chắc chắn sẽ có một lãnh đạo trung tâm, tìm ra lãnh đạo trung tâm, đột phá hắn là được." "Có thể có lãnh đạo trung tâm gì chứ, không phải là tài vụ cũ ở phòng tài chính sao? Làm tài chính mười mấy năm, lương 15 ngàn, làm việc của 5 ngàn, năng lực bình thường, khối lượng công việc cũng ít, chỉ là một vị trí ảo, công ty không phải là nơi dưỡng lão." Lăng Thiên Dục vẫn đang vẽ tranh, xung quanh rừng núi tự nhiên vẫn còn thiếu vài nét phác họa, cô là người trong cuộc, nhưng cũng là người bình tĩnh nhất. Lam Phi Húc và Hải Dụ nhìn nhau, không hiểu tại sao cô vẫn không áp dụng hành động gì. "Chúng ta bây giờ quá bị động rồi, Dục tổng, có cần không?" "Không cần, để tam phòng trước tiên mượn chuyện để phát huy, để họ không bị nghẹn như táo bón đến mức khó chịu." Nét bút cuối cùng, Lăng Thiên Dục cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh, ngẩng đầu phát hiện Hải Dụ đang nhịn cười, nhưng lại rất cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.
"Được rồi, Hải Dụ, cô đi trước báo cáo kết quả công việc đi." Hải Dụ lúc này mới nở nụ cười, cung kính gật đầu, "Vâng, nhị tiểu thư." Cô ấy vừa đi đến cửa, đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, "Đúng rồi, nhị tiểu thư, mẹ của Kỳ tổng Khê có phải đã qua đời không?" "Ừ, đúng vậy, tôi đã thấy tin tức, sao vậy?" "Lam Doanh hỏi tôi số điện thoại của Kỳ tổng, nói muốn hỏi thăm một chút, tôi thực sự có số liên lạc của Kỳ tổng, nhưng không biết có thể cho cô ấy không, muốn hỏi ý kiến của cô." "Cho đi, không sao, đều là người một nhà." Trong lúc này Lăng Thiên Dục sẽ không quấy rầy Kỳ Mộc Uyển, có lẽ cô ấy cũng sẽ không nghe điện thoại, nhưng Lam Doanh có thể khác. "À, được." Hải Dụ trong lòng cuối cùng cũng có cơ sở, dù sao Lam Doanh vẫn đang sốt ruột chờ tin tức. Lăng Thiên Dục đóng bản vẽ lại, cho vào túi, hôm nay cô có tâm trạng nổi loạn, muốn tan làm sớm, xem thử đám người mỗi ngày chặn ở lầu một. "Cô định làm gì?" Lam Phi Húc vội ngăn cô lại, đã nhiều ngày rồi, dưới lầu vẫn chưa yên tĩnh, giờ tan làm không phải tự tìm rắc rối sao? "Thêm dầu vào lửa cho bọn họ, tôi cứ trốn tránh cũng không phải là cách đúng không, không bằng để bọn họ cùng phát ra sự bất mãn."
"Làm cực tự mình chuốc lấy cực khổ, không được đi." Lam Phi Húc không thể nhìn thấy Lăng Thiên Dục bị người khác chĩa mũi vào mắng. "Nếu anh cản được tôi thì cứ cản." "Tôi..." Lam Phi Húc nắm chặt tay, nghiến răng ưỡn ngực, dang tay ra, Lăng Thiên Dục không biểu lộ cảm xúc mà nhìn anh ấy, nhìn nhau vài giây, anh ấy thua! "Thôi được, tôi sẽ đi xuống với cô." Không thể thuyết phục thì chỉ có thể đi theo, Lam Phi Húc lần đầu cảm thấy Lăng Thiên Dục cần một vệ sĩ, anh ấy theo sát cô, đúng lúc ở cửa thang máy gặp Lăng Thương Bắc, anh nhìn Lăng Thiên Dục một cái thật sâu rồi không nói gì. Anh thậm chí không ngạc nhiên khi Lăng Thiên Dục tan làm vào lúc này, cô cố tình lao vào tâm bão, đẩy mọi chuyện lên đến đỉnh điểm, không phải chính là cách giải quyết scandal tình ái lần trước sao. Tình huống không thể tệ hơn được nữa, để tam phòng phát huy hết sức, để mọi chuyện phát triển đến trạng thái tồi tệ nhất, mới có thể chuyển từ bị động sang chủ động. Ở dưới lầu, có khoảng hai mươi người bị chặn lại, trong đó không ít là những gương mặt lạ cố tình tụ tập. Liễu Tư Dực tối nay vẫn đợi như thường lệ, nàng không biết Lăng Thiên Dục hôm nay sẽ tan làm sớm, Lam Phi Húc cũng không kịp thông báo cho nàng.
Chỉ là nhìn những tin tức gần đây nàng rất lo lắng cho sự an toàn của Lăng Thiên Dục, nàng đi đi lại lại ở cửa trung tâm thương mại bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía đám người chuẩn bị gây rối ở cửa. Bảo vệ tòa nhà Lăng Duệ rất chuyên nghiệp, số lượng cũng đủ, chắc sẽ không có vấn đề gì. Nhưng Liễu Tư Dực cũng lo lắng không biết bảo vệ có buông lỏng không, dù sao Lăng Thiên Dục vào công ty không lâu, căn cơ không vững, không thể so với tam phòng tứ phòng. Rõ ràng có người đang thúc đẩy mọi chuyện, ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng để giải quyết khủng hoảng hiện tại, vẫn cần tốn chút sức lực và thời gian. Cô đã vài lần muốn liên lạc với Lam Phi Húc nhưng lại sợ không tiện, chỉ có thể lo lắng đứng chờ ở đó. Đã vào giữa mùa đông khác nghiệt, bầu trời đột nhiên rơi những bông tuyết, những bông tuyết nhẹ nhàng bay lượn dưới ánh đèn đường, Liễu Tư Dực đưa tay ra, những bông tuyết lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay, ngay lập tức tan chảy. Đây là trận tuyết đầu tiên sau khi nàng và Lăng Thiên Dục ở bên nhau, nàng cảm thấy mình đã chờ ngày này rất lâu rất lâu. Nàng vẫn đang từ từ cảm nhận tốt đẹp, thì nghe thấy tiếng ồn ào không xa ngày càng lớn, nàng nhìn về phía đó và thấy Lăng Thiên Dục bị chặn ở cửa. Cô tan làm rồi sao? Liễu Tư Dực lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên vài bước. Không được, nàng không thể xuất hiện một cách mạo muội, quá dễ làm người ta nghi ngờ, bây giờ vẫn chưa thể công khai mối quan hệ thân mật của hai người. Liễu Tư Dực lùi lại vài bước, đứng bên cạnh một cái cây, đặt bình giữ nhiệt trên thùng rác, quan sát tình hình. Nàng phát hiện người đi cùng Lăng Thiên Dục ngoài Lam Phi Húc còn có Lăng Thương Bắc, nàng chợt nảy ra một ý tưởng, gọi điện cho Lăng Thương Bắc, quyết định đánh cược một lần.
Thật may mắn, điện thoại của Lăng Thương Bắc đang để ở chế độ rung, thấy cuộc gọi từ Liễu Tư Dực, anh không do dự mà nhận. "Hoa Hồng, em có chuyện gì sao?" "Tôi đang đi dạo ở bên cạnh công ty các anh, đến giờ ăn chắc anh tan làm rồi, không bằng cùng ăn một bữa?" Liễu Tư Dực vừa nhìn tình hình vừa nói. "À..." "Sao bên anh ồn ào thế?" Liễu Tư Dực cố tình hỏi. "Có chút phiền phức, tôi xử lý một chút đã, không nói nữa nhé." Lăng Thương Bắc quyết đoán cúp điện thoại, bảo vệ vây quanh bọn họ, ngăn cản những người muốn gây rối, "Cho các người ba phút để tản ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát xử lý." "Xin Dục tổng hãy cho chúng tôi một lời giải thích!" "Đúng vậy, không có bồi thường, nếu không thì cùng chúng tôi đi đến trọng tài lao động!" "Cô dựa vào gì mà khuyên chúng tôi lui đi." Rất nhiều người bùng nổ sự bất mãn, chen chúc ồn ào, Lăng Thương Bắc và Lam Phi Húc bảo vệ Lăng Thiên Dục ở phía sau, Lăng Thương Bắc lớn tiếng: "Bảo vệ! Gọi cảnh sát!" Chỉ có Lăng Thiên Dục trong đám đông bình tĩnh tự nhiên, lạnh lùng nhìn mọi người.
Lòng Liễu Tư Dực sốt ruột như lửa đốt, nàng vẫn luôn tự nhắc chính mình bình tĩnh, nhìn kim giây trên đồng hồ đang chạy, tính toán thời gian, không thể cúp điện thoại rồi xuất hiện, phải kiềm chế, chờ thêm một chút để mọi thứ trông đều thật tự nhiên. Thực tế chứng minh, sự lo lắng và bất an của nàng là thật, đội bảo vệ có vẻ như bảo vệ vài lãnh đạo đến chật như nêm, nhưng vẫn có người cố tình để lộ sơ hở, buông tay để người gây rối vọt tới. Có hai người nhân cơ hội dùng nắm đấm đánh về phía Lăng Thiên Dục, Lam Phi Húc vội vàng dùng thân mình che chở cho Lăng Thiên Dục, bị đánh vài cái. "Đánh chết cái thằng ẻo lả này, nó cũng không phải thứ tốt đẹp gì." "Phi Húc!" Lăng Thiên Dục muốn kéo người, nhưng Lăng Thương Bắc lại kéo cô lại, tránh một cây gậy của một người, một số bảo vệ bị sốc, vội vàng chạy tới kéo người, hiện trường hỗn loạn, Lăng Thương Bắc vẫn luôn giữ Lăng Thiên Dục, cúi người chui ra từ đám đông. Hai người vừa thở được một hơi, thì gặp hai người cầm gậy, giơ tay muốn đánh xuống, Lăng Thương Bắc theo bản năng ôm đầu, cây gậy chưa rơi xuống đã bị một người nắm chặt cổ tay.
Liễu Tư Dực đã xoay người kia một cái, tước đi cây gậy sắt, tránh đi nguy hiểm, đánh thẳng vào vai hắn. Người đó đau đến mức cúi người, một người khác vung gậy đánh tới, nàng tận dụng lực từ lưng hắn, nhảy lên, hai chân vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không, đầu gối đánh thẳng vào cằm người đó. Hai người rõ ràng không phải là người của công ty, có thể là những kẻ lưu manh cố ý gây rối. Bọn họ nghĩ rằng đây là một nữ vệ sĩ nên muốn chạy trốn, nhưng Liễu Tư Dực sao có thể theo ý bọn họ, nàng giữ chặt cánh tay một người, đấm vào thái dương, khiến người đó mắt hoa lên, không đứng dậy nổi. Người kia đã chạy được vài mét, trong lúc cấp bách, nàng giật lấy túi của Lăng Thiên Dục và ném thẳng vào đó. Vì là túi khóa bấm, không có dây kéo, bản vẽ bên trong rơi xuống đất. Liễu Tư Dực đi tới, nhìn vào bản vẽ trên mặt đất, tò mò nhặt lên, còn chưa kịp lật xem thì người kia lại cố gắng chạy trốn, nàng lập tức đá vào trán hắn, khiến hắn ôm đầu kêu đau. Bảo vệ đã chạy tới khống chế người đó, một số người lợi dụng tình hình hỗn loạn chạy trốn, một số khác bị bảo vệ bắt giữ, chờ cảnh sát đến xử lý. "Túi của tôi..." Lăng Thiên Dục đau lòng không thôi, chiếc túi bản giới hạn giá trị hàng chục ngàn, lại bị Liễu Tư Dực dùng làm vũ khí ném đi.
Điện thoại, ví tiền, chìa khóa rơi đầy đất, còn dính nước. Cô bất lực nhìn về phía Liễu Tư Dực, đuổi người thì đuổi, sao lại ném điện thoại hay túi, toàn chọn đồ đắt tiền? "Suýt nữa mạng cũng không còn, còn nói túi? Để tôi tặng cho cô một cái." Lam Phi Húc bị đánh vài cú, nũng nịu hừ hừ. "Được, vậy tôi muốn hai cái, mua cho ân nhân cứu mạng của tôi một cái, thế nào?" "Được được được, chỉ cần cô không sao là được, tiêu tiền để tránh tai họa." "Đã lúc nào rồi còn nói đến túi." Lăng Thương Bắc nhớ lại vẫn còn sợ, không ngờ tình hình lại phát triển thành như vậy. Lăng Thiên Dục lườm anh một cái, "Loại thẳng nam ung thu như anh không hiểu được tình thú và niềm vui mà vật chất mang lại cho cuộc sống đâu." "Em thật là có tâm trạng, nếu không phải đúng lúc Hoa Hồng ở gần đây, hậu quả thật không dám tưởng tượng." Lăng Thiên Dục nhìn về phía Liễu Tư Dực, lúm đồng tiền như hoa, trong lúc nguy hiểm như vậy, chỉ muốn ôm nàng một cái.
Rõ ràng là trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm rình rập, nàng vẫn có thể cười, Lăng Thương Bắc mặt không biểu cảm thậm chí có chút tức giận, Liễu Tư Dực lại càng lạnh lùng bức người, lạnh lẽo hơn cả đêm tuyết rơi. Tuyết nhỏ rơi trên vai nàng, ngay lập tức tan ra, lông mi dính một chút sương. Nàng đưa túi cho Lăng Thiên Dục, quên mất mình còn cầm bản vẽ, Lăng Thiên Dục vừa định hỏi nàng, nàng im lặng quay người rời đi. "Này, Hoa Hồng." Lăng Thương Bắc đuổi theo, Liễu Tư Dực bước đi rất nhanh, anh phải chạy mới miễn cưỡng theo kịp. Tay Lăng Thiên Dục treo lơ lửng, lời nói nghẹn lại, chỉ nhẹ nhàng thở dài. "Cô không đuổi theo?" "Để sau đi, cô ấy lo lắng quá nên giận rồi, nhưng sao cô ấy lại ở đây?" Lăng Thiên Dục lòng sinh nghi ngờ, không thể nào cứ ngồi đây nằm vùng mỗi ngày được. "À, đây chính là tâm linh tương thông, tôi ghen tị quá, haizz, hôm nay lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu của người khác." Lam Phi Húc cố tình chuyển đề tài, sợ bị cô phát hiện ra điều gì. Quả thật Liễu Tư Dực tức giận rời đi, sống trong lo lắng đề phòng thực sự đủ rồi, còn bao nhiêu lần như thế này nữa? Nhưng nàng lại tức chính mình vì chỉ tình cờ gặp được, càng nghĩ càng thấy chán nản.
"Hoa Hồng, ít nhiều em đã cứu chúng tôi, không thì tôi mời em ăn một bữa nhé." Lăng Thương Bắc vẫn theo sau, Liễu Tư Dực mới cảm nhận được có người bên cạnh, nàng dừng bước, nhìn Lăng Thương Bắc, lạnh lùng nói: "Không ăn nữa, không có tâm trạng, đừng theo tôi nữa." Nói xong nàng biến mất trong gió tuyết. Trong phòng giám sát của bảo vệ, Lăng Thương Vũ gác chân nhìn mọi thứ bên trong, lại là người phụ nữ này ra tay cứu nhị tỷ. "Xóa đoạn video tối nay đi, nói là camera hỏng, tôi đã làm xong tài liệu bảo hành cho các người, đừng lỡ miệng." Giám đốc bảo an liên tục gật đầu, Lăng Thương Vũ nở nụ cười chiến thắng bước ra ngoài, cậu ta lôi ra những bức ảnh trong điện thoại, lướt qua vài lần, ánh mắt chợt lóe lên, như hiểu ra điều gì. Nhị tỷ à nhị tỷ, thật không ngờ chị cũng thích kiểu này, hai anh em tranh giành một người, thật thú vị. Trợ lý Kiều Sơn cầm dù cho cậu ta, bước theo sát, Lăng Thương Vũ đi được vài bước thì vẫy tay, Kiều Sơn cúi người nghe. "Đi đốt cái quán bar đó đi, tôi muốn xem nhị tỷ có nổi điên không." "Hả?" "Tìm vài tên du côn vào trong đó, tiêu tiền nhiều một chút cũng không sao, làm cho sạch sẽ, phải giống như một sự cố ngoài ý muốn thật sự, hiểu chưa?" "Vâng." Kiều Sơn gật đầu, Lăng Thương Vũ tâm trạng rất tốt, vừa đi vừa hát một bài, thong thả tiến về phía trước, ở lầu một gặp được Lăng Thiên Dục chưa rời đi. "Người giống như một ngọn lửa trong mùa đông, ngọn lửa hừng hực sưởi ấm trái tim tôi..." Cậu ta cố tình hát bài này, có chút đắc ý. Lửa trong mùa đông, có cháy lớn trong tuyết không nhỉ? Lăng Thương Vũ nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người Lăng Thiên Dục một lúc, khóe môi nở nụ cười xảo quyệt.
Tất cả những người quan tâm đến bà ấy trên thế gian này, ngoại trừ Lăng Quốc Thao đã khuất, còn lại đều có mặt.
Nhiều năm trôi qua, có người bi thương, có người chấp nhất, có người tiếc nuối, có người tiếc hận. Bầu trời xám xịt bao trùm mặt đất, nghĩa trang u ám vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Lẳng lặng đứng một giờ, bọn họ mới rời đi. Lăng Thiên Dục và Dư Tâm Hoan cầm một chiếc dù đi phía trước, Liễu Tư Dực và Lý Hân Dao theo sau. Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Lý Hân Dao nhẹ nhàng thở dài, bà cả đời này sẽ mãi sống trong tiếc nuối, tự hỏi không thua thiệt bất kỳ ai, chỉ có chính mình.
Liễu Tư Dực cầm dù, luôn nghiêng về phía Lý Hân Dao, vai mình ướt mà không hay biết, Lý Hân Dao phát hiện ra chi tiết này, cũng biết Liễu Tư Dực luôn có điều muốn nói mà không dám, bà cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Liễu Tư Dực, "Có phải có chuyện muốn nói với bác gái không?" Giọng bà nhẹ nhàng, đầy yêu thương khiến Liễu Tư Dực cảm thấy càng thêm áy náy. "Xin lỗi bác gái." Nàng vẫn luôn muốn nói câu này. "Xin lỗi thì để bác nhận thay Tiểu Bắc, bác cũng nói thay nó là không sao, từ lần đầu gặp chúa bác đã biết trong lòng cháu không có nó." Lý Hân Dao hiểu được tâm tư của nàng, người tỉ mỉ như bụi luôn có thể đặt mình vào vị trí của người khác, càng có thể thấu hiểu cảm giác của người khác. Liễu Tư Dực khó mở lời về dụng tâm tiếp cận Lăng Thương Bắc, cũng không tiện tiết lộ mối quan hệ phức tạp của nàng với Lăng Thiên Dục, ban đầu chỉ là một kế sách lợi dụng lòng người, nhưng khi gặp Lý Hân Dao, nàng lại cảm nhận được lòng tốt và chân thành tuyệt vời, thậm chí là sự ấm áp như người thân. Cảm giác này, đã lâu, hoặc là nói Liễu Tư Dực chưa bao giờ cảm nhận được tình thương như vậy.
"Cháu sẽ tìm thời gian nói rõ ràng với Thương Bắc, bác yên tâm, cháu sẽ xử lý tốt." Lý Hân Dao liên tục xua tay, quay lại nhìn Liễu Tư Dực, khóe môi nhếch lên: "Cháu tự định đoạt, không cần cảm thấy áy náy, tình cảm nếu không phải hai bên đều yêu, thì chỉ có thể là một bên cố chấp, nhiều người rơi vào đó, nhưng vẫn là vui vẻ chịu đựng." "Cảm ơn bác gái đã hiểu." "Cháu yêu Tiểu Dục rất lâu rồi nhỉ?" "Không nhớ rõ đã bao lâu, yêu chị ấy đôi khi giống như một thói quen, người có ở bên cạnh hay không đều giống nhau, bất kể lúc nào, trong lòng chị ấy luôn ở bên cháu." Liễu Tư Dực nói với nụ cười, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, cũng vô thức nhìn về phía Lăng Thiên Dục ở phía trước, như thể có một sợi tơ hồng vô hình kết nối họ, lúc này Lăng Thiên Dục không biết đang nói gì với Dư Tâm Hoan, vừa lúc quay đầu nhìn Liễu Tư Dực. Cái nhìn thoáng qua này, gặp ánh mắt trong veo của Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục nghịch ngợm nháy mắt, trước mặt bác cả, tinh nghịch rất vui vẻ.
Liễu Tư Dực nhẹ trừng mắt lại, ra hiệu cô chú ý hình tượng, Lăng Thiên Dục cười nhún vai thu hồi ánh nhìn. Tuổi trẻ thật tốt, Lý Hân Dao mặc dù tâm trạng bình thản, nhưng vẫn sinh ra sự ghen tị với các nàng, bà nhìn theo bóng lưng Dư Tâm Hoan một lúc, rồi nhìn về phía những ngọn núi xanh xa xa, chỉ cảm thấy những năm qua sống một cách mơ hồ, dường như chưa bao giờ thực sự quan tâm đến ai, kể cả chính mình. "Tiểu Dực, cháu nhất định phải vì Tiểu Dục mà bảo vệ bản thân, giữ gìn sức khỏe." Đây là câu nói cuối cùng Lý Hân Dao nói trước khi chia tay, là lời dặn dò chân thành, nhưng không may lại thành cơn ác mộng trong tương lai. Dư Tâm Hoan bay vào buổi tối, mỗi lần đều đến và đi vội vàng. Rời khỏi nghĩa trang, bà ấy theo Lăng Thiên Dục về nhà cũ, tưởng nhớ em gái. Còn Lý Hân Dao lại trở về với cuộc sống bình yên của mình, vẫn không tranh với đời, khác biệt là, bà đã gọi điện cho anh trai ở nhà mẹ đẻ, giao phó một số việc, đồng thời cũng đã nói chuyện với Lăng Thương Bắc rất lâu.
Những gì bà có thể làm là có hạn, nhưng càng tin tưởng vào khả năng bày mưu tính kế và trí tuệ của Lăng Thiên Dục, để có thể bù đắp cho sự tiếc nuối của Dư Tâm Hoan, cũng để hoàn thành di nguyện của Dư Tâm Ngữ, Lý Hân Dao sẵn sàng bỏ chút sức lực, xem như một hành động cứu rỗi, chỉ một lần này. Việc chỉnh đốn của tập đoàn quản cọc đã ổn định, vấn đề điều chỉnh nhân sự vẫn còn chút phiền toái, vì điều chuyển vị trí đã khiến một số nhân viên cũ phải ra đi, những người bị hạ cấp và bị buộc phải rời đi bắt đầu gây rắc rối cho Lăng Thiên Dục. Trước tiên, trên báo chí và truyền thông phơi bày tác phong gần như lạnh lùng của Lăng Thiên Dục, sau đó hàng ngày đi làm tan làm chặn ở cửa cao ốc Lăng Duệ, hô to bất công, yêu cầu Lăng Thiên Dục phải giải thích, còn yêu cầu xin trọng tài lao động. "Lăng nhị tiểu thư sau khi lên chức đã qua cầu rút ván, sa thải một lượng lớn nhân viên cũ?" "Quan mới nhậm chức tiến hành cải cách, đằng sau việc thay đổi triều đại quản cọc Lăng Duệ ẩn giấu điều gì?"
"Sa thải nhân viên cũ mười năm có hoàn cảnh khó khăn, Lăng nhị tiểu thư thật sự vì lợi ích?" Một thời gian, các phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin về sự việc này, tất cả mọi chỉ trích đều nhắm vào Lăng Thiên Dục, chủ đề trên Weibo không giảm nhiệt, một thời gian đã lên hot search.
Vốn dĩ tất cả các kênh truyền thông đưa tin về Lăng gia đều phải thận trọng, nhưng lần này dường như đã hình thành sự đồng ý ngầm, như thể nhận được lệnh ân xá, với đủ loại tiêu đề và cách giải thích, đưa tin che trời lấp đất, khiến dư luận xã hội nặng nề đổ dồn về phía Lăng Thiên Dục. "Có tổ chức, có kỷ luật như vậy, chắc chắn có người đứng sau điều khiển." Lam Phi Húc lướt xem các bình luận dưới bài báo, tiếng chửi rủa vang trời, những lời lẽ thô tục thực sự chói tai, "Chắc chắn có thuỷ quân, chắc chắn có!" Anh ấy tức giận đập iPad thật mạnh xuống bàn. Lăng Thiên Dục liếc nhìn Lam Phi Húc, "Anh cẩn thận chút, cố ý làm hỏng tài sản công ty sẽ không được hoàn tiền đâu." Cô lại rất điềm tĩnh, tùy tiện lướt qua vài bài báo và bình luận, không tức giận cũng không khó chịu. Bởi vì sự việc liên quan đến thương hiệu và danh dự của Lăng Duệ, cuối cùng đã làm kinh động đến hội đồng quản trị, nhóm đại diện lấy Hải Dụ làm trung tâm đã xuống quản cọc tìm hiểu tình hình. Hải Dụ là người có vẻ công bằng nhất trong toàn bộ tập đoàn, cô ấy gần như đại diện cho chủ tịch và các thành viên hội đồng quản trị, mặc dù làm việc trong cùng một tòa nhà văn phòng, nhưng Hải Dụ làm việc ở tầng trên cùng, bình thường sẽ không đến công ty con nếu không có việc gì. Cô ấy trước tiên đã cho người đến các bộ phận tìm hiểu tình hình nhân viên điều chuyển và nghỉ việc, sau đó bản thân trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc. Mọi người đều cảm thấy Lăng Thiên Dục lần này cần tài chính trên tay chính mình, kết quả không nương tay sẽ phản tác dụng, thấy Hải Dụ đến thăm thì cảm thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng.
Nhưng không ai biết Hải Dụ đến để giúp Lăng Thiên Dục giải quyết khó khăn. "Nhị tiểu thư, đã điều tra rõ ràng một số phương tiện truyền thông lớn là do tam phòng chỉ đạo đưa tin, chủ tịch mắt nhắm mắt mở, tương đương với ngầm đồng ý chuyện này. Tam phòng muốn làm cho chuyện này phát triển, khiến cô gây phẫn nộ công chúng, mất lòng dân. Nếu tôi đoán không sai, bước tiếp theo tam phòng sẽ đóng vai người tốt, an ủi những nhân viên cũ đã lên tiếng bằng nhiều cách khác nhau." Hải Dụ trước khi đến đã điều tra rõ ràng mọi chuyện và tiến hành phân tích toàn diện. Lăng Thiên Dục chống cằm, bình tĩnh vẽ tranh, trong bản vẽ là cảnh tượng hôm đó đi viếng mộ, hai chiếc dù che mưa, bốn người. Mức độ phiền toái này, khảo nghiệm chính khả năng quan hệ công chúng, đây là sở trường của cô, tam phòng nghĩ thế nào, ngay cả khi mượn chuyện để phát huy cũng nên tìm một chủ đề tốt hơn? Lăng Thiên Dục mặt lộ nụ cười, bình tĩnh tự nhiên. "Dục tổng, đại tổng quản Hải nói rất đúng, chúng ta phải hành động trước tam phòng." Lam Phi Húc rất đồng tình với ý tưởng của Hải Dụ. Hải Dụ nhìn anh ấy với vẻ khó chịu, "Anh Lam, đừng gọi đại tổng quản Hải, nghe cứ như thái giám thời nhà Thanh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phụt, nếu cô không nói tôi cũng không cảm thấy vậy, cô cừa nói như vậy, đúng là có chút đó." Hải Dụ lại cười không nổi, khi làm việc cô ấy thường có khuôn mặt lạnh lùng, đôi khi nghiêm túc, có sức ảnh hưởng và uy quyền nhất định. Cô ấy không thích những người đàn ông lải nhải, Lam Phi Húc vô nghĩa rất nhiều. Cô ấy chọn cách phớt lờ, tiếp tục nói: "Nhị tiểu thư, tất cả các vụ gây rối tập thể ngoài những người ủng hộ phía sau, chắc chắn sẽ có một lãnh đạo trung tâm, tìm ra lãnh đạo trung tâm, đột phá hắn là được." "Có thể có lãnh đạo trung tâm gì chứ, không phải là tài vụ cũ ở phòng tài chính sao? Làm tài chính mười mấy năm, lương 15 ngàn, làm việc của 5 ngàn, năng lực bình thường, khối lượng công việc cũng ít, chỉ là một vị trí ảo, công ty không phải là nơi dưỡng lão." Lăng Thiên Dục vẫn đang vẽ tranh, xung quanh rừng núi tự nhiên vẫn còn thiếu vài nét phác họa, cô là người trong cuộc, nhưng cũng là người bình tĩnh nhất. Lam Phi Húc và Hải Dụ nhìn nhau, không hiểu tại sao cô vẫn không áp dụng hành động gì. "Chúng ta bây giờ quá bị động rồi, Dục tổng, có cần không?" "Không cần, để tam phòng trước tiên mượn chuyện để phát huy, để họ không bị nghẹn như táo bón đến mức khó chịu." Nét bút cuối cùng, Lăng Thiên Dục cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh, ngẩng đầu phát hiện Hải Dụ đang nhịn cười, nhưng lại rất cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.
"Được rồi, Hải Dụ, cô đi trước báo cáo kết quả công việc đi." Hải Dụ lúc này mới nở nụ cười, cung kính gật đầu, "Vâng, nhị tiểu thư." Cô ấy vừa đi đến cửa, đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, "Đúng rồi, nhị tiểu thư, mẹ của Kỳ tổng Khê có phải đã qua đời không?" "Ừ, đúng vậy, tôi đã thấy tin tức, sao vậy?" "Lam Doanh hỏi tôi số điện thoại của Kỳ tổng, nói muốn hỏi thăm một chút, tôi thực sự có số liên lạc của Kỳ tổng, nhưng không biết có thể cho cô ấy không, muốn hỏi ý kiến của cô." "Cho đi, không sao, đều là người một nhà." Trong lúc này Lăng Thiên Dục sẽ không quấy rầy Kỳ Mộc Uyển, có lẽ cô ấy cũng sẽ không nghe điện thoại, nhưng Lam Doanh có thể khác. "À, được." Hải Dụ trong lòng cuối cùng cũng có cơ sở, dù sao Lam Doanh vẫn đang sốt ruột chờ tin tức. Lăng Thiên Dục đóng bản vẽ lại, cho vào túi, hôm nay cô có tâm trạng nổi loạn, muốn tan làm sớm, xem thử đám người mỗi ngày chặn ở lầu một. "Cô định làm gì?" Lam Phi Húc vội ngăn cô lại, đã nhiều ngày rồi, dưới lầu vẫn chưa yên tĩnh, giờ tan làm không phải tự tìm rắc rối sao? "Thêm dầu vào lửa cho bọn họ, tôi cứ trốn tránh cũng không phải là cách đúng không, không bằng để bọn họ cùng phát ra sự bất mãn."
"Làm cực tự mình chuốc lấy cực khổ, không được đi." Lam Phi Húc không thể nhìn thấy Lăng Thiên Dục bị người khác chĩa mũi vào mắng. "Nếu anh cản được tôi thì cứ cản." "Tôi..." Lam Phi Húc nắm chặt tay, nghiến răng ưỡn ngực, dang tay ra, Lăng Thiên Dục không biểu lộ cảm xúc mà nhìn anh ấy, nhìn nhau vài giây, anh ấy thua! "Thôi được, tôi sẽ đi xuống với cô." Không thể thuyết phục thì chỉ có thể đi theo, Lam Phi Húc lần đầu cảm thấy Lăng Thiên Dục cần một vệ sĩ, anh ấy theo sát cô, đúng lúc ở cửa thang máy gặp Lăng Thương Bắc, anh nhìn Lăng Thiên Dục một cái thật sâu rồi không nói gì. Anh thậm chí không ngạc nhiên khi Lăng Thiên Dục tan làm vào lúc này, cô cố tình lao vào tâm bão, đẩy mọi chuyện lên đến đỉnh điểm, không phải chính là cách giải quyết scandal tình ái lần trước sao. Tình huống không thể tệ hơn được nữa, để tam phòng phát huy hết sức, để mọi chuyện phát triển đến trạng thái tồi tệ nhất, mới có thể chuyển từ bị động sang chủ động. Ở dưới lầu, có khoảng hai mươi người bị chặn lại, trong đó không ít là những gương mặt lạ cố tình tụ tập. Liễu Tư Dực tối nay vẫn đợi như thường lệ, nàng không biết Lăng Thiên Dục hôm nay sẽ tan làm sớm, Lam Phi Húc cũng không kịp thông báo cho nàng.
Chỉ là nhìn những tin tức gần đây nàng rất lo lắng cho sự an toàn của Lăng Thiên Dục, nàng đi đi lại lại ở cửa trung tâm thương mại bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía đám người chuẩn bị gây rối ở cửa. Bảo vệ tòa nhà Lăng Duệ rất chuyên nghiệp, số lượng cũng đủ, chắc sẽ không có vấn đề gì. Nhưng Liễu Tư Dực cũng lo lắng không biết bảo vệ có buông lỏng không, dù sao Lăng Thiên Dục vào công ty không lâu, căn cơ không vững, không thể so với tam phòng tứ phòng. Rõ ràng có người đang thúc đẩy mọi chuyện, ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng để giải quyết khủng hoảng hiện tại, vẫn cần tốn chút sức lực và thời gian. Cô đã vài lần muốn liên lạc với Lam Phi Húc nhưng lại sợ không tiện, chỉ có thể lo lắng đứng chờ ở đó. Đã vào giữa mùa đông khác nghiệt, bầu trời đột nhiên rơi những bông tuyết, những bông tuyết nhẹ nhàng bay lượn dưới ánh đèn đường, Liễu Tư Dực đưa tay ra, những bông tuyết lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay, ngay lập tức tan chảy. Đây là trận tuyết đầu tiên sau khi nàng và Lăng Thiên Dục ở bên nhau, nàng cảm thấy mình đã chờ ngày này rất lâu rất lâu. Nàng vẫn đang từ từ cảm nhận tốt đẹp, thì nghe thấy tiếng ồn ào không xa ngày càng lớn, nàng nhìn về phía đó và thấy Lăng Thiên Dục bị chặn ở cửa. Cô tan làm rồi sao? Liễu Tư Dực lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên vài bước. Không được, nàng không thể xuất hiện một cách mạo muội, quá dễ làm người ta nghi ngờ, bây giờ vẫn chưa thể công khai mối quan hệ thân mật của hai người. Liễu Tư Dực lùi lại vài bước, đứng bên cạnh một cái cây, đặt bình giữ nhiệt trên thùng rác, quan sát tình hình. Nàng phát hiện người đi cùng Lăng Thiên Dục ngoài Lam Phi Húc còn có Lăng Thương Bắc, nàng chợt nảy ra một ý tưởng, gọi điện cho Lăng Thương Bắc, quyết định đánh cược một lần.
Thật may mắn, điện thoại của Lăng Thương Bắc đang để ở chế độ rung, thấy cuộc gọi từ Liễu Tư Dực, anh không do dự mà nhận. "Hoa Hồng, em có chuyện gì sao?" "Tôi đang đi dạo ở bên cạnh công ty các anh, đến giờ ăn chắc anh tan làm rồi, không bằng cùng ăn một bữa?" Liễu Tư Dực vừa nhìn tình hình vừa nói. "À..." "Sao bên anh ồn ào thế?" Liễu Tư Dực cố tình hỏi. "Có chút phiền phức, tôi xử lý một chút đã, không nói nữa nhé." Lăng Thương Bắc quyết đoán cúp điện thoại, bảo vệ vây quanh bọn họ, ngăn cản những người muốn gây rối, "Cho các người ba phút để tản ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát xử lý." "Xin Dục tổng hãy cho chúng tôi một lời giải thích!" "Đúng vậy, không có bồi thường, nếu không thì cùng chúng tôi đi đến trọng tài lao động!" "Cô dựa vào gì mà khuyên chúng tôi lui đi." Rất nhiều người bùng nổ sự bất mãn, chen chúc ồn ào, Lăng Thương Bắc và Lam Phi Húc bảo vệ Lăng Thiên Dục ở phía sau, Lăng Thương Bắc lớn tiếng: "Bảo vệ! Gọi cảnh sát!" Chỉ có Lăng Thiên Dục trong đám đông bình tĩnh tự nhiên, lạnh lùng nhìn mọi người.
Lòng Liễu Tư Dực sốt ruột như lửa đốt, nàng vẫn luôn tự nhắc chính mình bình tĩnh, nhìn kim giây trên đồng hồ đang chạy, tính toán thời gian, không thể cúp điện thoại rồi xuất hiện, phải kiềm chế, chờ thêm một chút để mọi thứ trông đều thật tự nhiên. Thực tế chứng minh, sự lo lắng và bất an của nàng là thật, đội bảo vệ có vẻ như bảo vệ vài lãnh đạo đến chật như nêm, nhưng vẫn có người cố tình để lộ sơ hở, buông tay để người gây rối vọt tới. Có hai người nhân cơ hội dùng nắm đấm đánh về phía Lăng Thiên Dục, Lam Phi Húc vội vàng dùng thân mình che chở cho Lăng Thiên Dục, bị đánh vài cái. "Đánh chết cái thằng ẻo lả này, nó cũng không phải thứ tốt đẹp gì." "Phi Húc!" Lăng Thiên Dục muốn kéo người, nhưng Lăng Thương Bắc lại kéo cô lại, tránh một cây gậy của một người, một số bảo vệ bị sốc, vội vàng chạy tới kéo người, hiện trường hỗn loạn, Lăng Thương Bắc vẫn luôn giữ Lăng Thiên Dục, cúi người chui ra từ đám đông. Hai người vừa thở được một hơi, thì gặp hai người cầm gậy, giơ tay muốn đánh xuống, Lăng Thương Bắc theo bản năng ôm đầu, cây gậy chưa rơi xuống đã bị một người nắm chặt cổ tay.
Liễu Tư Dực đã xoay người kia một cái, tước đi cây gậy sắt, tránh đi nguy hiểm, đánh thẳng vào vai hắn. Người đó đau đến mức cúi người, một người khác vung gậy đánh tới, nàng tận dụng lực từ lưng hắn, nhảy lên, hai chân vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không, đầu gối đánh thẳng vào cằm người đó. Hai người rõ ràng không phải là người của công ty, có thể là những kẻ lưu manh cố ý gây rối. Bọn họ nghĩ rằng đây là một nữ vệ sĩ nên muốn chạy trốn, nhưng Liễu Tư Dực sao có thể theo ý bọn họ, nàng giữ chặt cánh tay một người, đấm vào thái dương, khiến người đó mắt hoa lên, không đứng dậy nổi. Người kia đã chạy được vài mét, trong lúc cấp bách, nàng giật lấy túi của Lăng Thiên Dục và ném thẳng vào đó. Vì là túi khóa bấm, không có dây kéo, bản vẽ bên trong rơi xuống đất. Liễu Tư Dực đi tới, nhìn vào bản vẽ trên mặt đất, tò mò nhặt lên, còn chưa kịp lật xem thì người kia lại cố gắng chạy trốn, nàng lập tức đá vào trán hắn, khiến hắn ôm đầu kêu đau. Bảo vệ đã chạy tới khống chế người đó, một số người lợi dụng tình hình hỗn loạn chạy trốn, một số khác bị bảo vệ bắt giữ, chờ cảnh sát đến xử lý. "Túi của tôi..." Lăng Thiên Dục đau lòng không thôi, chiếc túi bản giới hạn giá trị hàng chục ngàn, lại bị Liễu Tư Dực dùng làm vũ khí ném đi.
Điện thoại, ví tiền, chìa khóa rơi đầy đất, còn dính nước. Cô bất lực nhìn về phía Liễu Tư Dực, đuổi người thì đuổi, sao lại ném điện thoại hay túi, toàn chọn đồ đắt tiền? "Suýt nữa mạng cũng không còn, còn nói túi? Để tôi tặng cho cô một cái." Lam Phi Húc bị đánh vài cú, nũng nịu hừ hừ. "Được, vậy tôi muốn hai cái, mua cho ân nhân cứu mạng của tôi một cái, thế nào?" "Được được được, chỉ cần cô không sao là được, tiêu tiền để tránh tai họa." "Đã lúc nào rồi còn nói đến túi." Lăng Thương Bắc nhớ lại vẫn còn sợ, không ngờ tình hình lại phát triển thành như vậy. Lăng Thiên Dục lườm anh một cái, "Loại thẳng nam ung thu như anh không hiểu được tình thú và niềm vui mà vật chất mang lại cho cuộc sống đâu." "Em thật là có tâm trạng, nếu không phải đúng lúc Hoa Hồng ở gần đây, hậu quả thật không dám tưởng tượng." Lăng Thiên Dục nhìn về phía Liễu Tư Dực, lúm đồng tiền như hoa, trong lúc nguy hiểm như vậy, chỉ muốn ôm nàng một cái.
Rõ ràng là trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm rình rập, nàng vẫn có thể cười, Lăng Thương Bắc mặt không biểu cảm thậm chí có chút tức giận, Liễu Tư Dực lại càng lạnh lùng bức người, lạnh lẽo hơn cả đêm tuyết rơi. Tuyết nhỏ rơi trên vai nàng, ngay lập tức tan ra, lông mi dính một chút sương. Nàng đưa túi cho Lăng Thiên Dục, quên mất mình còn cầm bản vẽ, Lăng Thiên Dục vừa định hỏi nàng, nàng im lặng quay người rời đi. "Này, Hoa Hồng." Lăng Thương Bắc đuổi theo, Liễu Tư Dực bước đi rất nhanh, anh phải chạy mới miễn cưỡng theo kịp. Tay Lăng Thiên Dục treo lơ lửng, lời nói nghẹn lại, chỉ nhẹ nhàng thở dài. "Cô không đuổi theo?" "Để sau đi, cô ấy lo lắng quá nên giận rồi, nhưng sao cô ấy lại ở đây?" Lăng Thiên Dục lòng sinh nghi ngờ, không thể nào cứ ngồi đây nằm vùng mỗi ngày được. "À, đây chính là tâm linh tương thông, tôi ghen tị quá, haizz, hôm nay lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu của người khác." Lam Phi Húc cố tình chuyển đề tài, sợ bị cô phát hiện ra điều gì. Quả thật Liễu Tư Dực tức giận rời đi, sống trong lo lắng đề phòng thực sự đủ rồi, còn bao nhiêu lần như thế này nữa? Nhưng nàng lại tức chính mình vì chỉ tình cờ gặp được, càng nghĩ càng thấy chán nản.
"Hoa Hồng, ít nhiều em đã cứu chúng tôi, không thì tôi mời em ăn một bữa nhé." Lăng Thương Bắc vẫn theo sau, Liễu Tư Dực mới cảm nhận được có người bên cạnh, nàng dừng bước, nhìn Lăng Thương Bắc, lạnh lùng nói: "Không ăn nữa, không có tâm trạng, đừng theo tôi nữa." Nói xong nàng biến mất trong gió tuyết. Trong phòng giám sát của bảo vệ, Lăng Thương Vũ gác chân nhìn mọi thứ bên trong, lại là người phụ nữ này ra tay cứu nhị tỷ. "Xóa đoạn video tối nay đi, nói là camera hỏng, tôi đã làm xong tài liệu bảo hành cho các người, đừng lỡ miệng." Giám đốc bảo an liên tục gật đầu, Lăng Thương Vũ nở nụ cười chiến thắng bước ra ngoài, cậu ta lôi ra những bức ảnh trong điện thoại, lướt qua vài lần, ánh mắt chợt lóe lên, như hiểu ra điều gì. Nhị tỷ à nhị tỷ, thật không ngờ chị cũng thích kiểu này, hai anh em tranh giành một người, thật thú vị. Trợ lý Kiều Sơn cầm dù cho cậu ta, bước theo sát, Lăng Thương Vũ đi được vài bước thì vẫy tay, Kiều Sơn cúi người nghe. "Đi đốt cái quán bar đó đi, tôi muốn xem nhị tỷ có nổi điên không." "Hả?" "Tìm vài tên du côn vào trong đó, tiêu tiền nhiều một chút cũng không sao, làm cho sạch sẽ, phải giống như một sự cố ngoài ý muốn thật sự, hiểu chưa?" "Vâng." Kiều Sơn gật đầu, Lăng Thương Vũ tâm trạng rất tốt, vừa đi vừa hát một bài, thong thả tiến về phía trước, ở lầu một gặp được Lăng Thiên Dục chưa rời đi. "Người giống như một ngọn lửa trong mùa đông, ngọn lửa hừng hực sưởi ấm trái tim tôi..." Cậu ta cố tình hát bài này, có chút đắc ý. Lửa trong mùa đông, có cháy lớn trong tuyết không nhỉ? Lăng Thương Vũ nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người Lăng Thiên Dục một lúc, khóe môi nở nụ cười xảo quyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro