Một tờ tiền mặt
Túy Phong Lâm
2024-09-26 09:34:13
Edit: phuong_bchii
________________
Sau khi Lăng Thiên Dục đi, chỉ cần có máy bay xẹt qua bầu trời, Liễu Tư Dực sẽ ngẩng đầu nhìn, đếm ngày chờ cô trở về.
Những ngày cô không có ở đây, Tuyên An đối với Liễu Tư Dực mà nói giống như một tòa thành trống không, tất cả ồn ào náo động và phồn hoa đều không liên quan đến nàng. Mỗi buổi tối ngồi ở ban công nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, bưng một ly rượu cầu vồng, coi như Lăng Thiên Dục vẫn ở đây.
Số lần nàng đến quán bar càng ngày càng ít, Lăng Thương Bắc mấy lần hẹn nàng, đều bị từ chối khéo. Nàng không làm được giống như lời Lăng Thiên Dục nói, tâm không tạp niệm mà làm cuộc sống đẫy đà, làm phong phú chuyện của mình, nàng luôn muốn cùng Lăng Thiên Dục đối mặt.
Tài xế gây tai nạn kia tên là Lý Thụy, quê quán ở nông thôn vùng ngoại ô, Liễu Tư Dực làm bộ như nhân viên công tác trong tù tuyên bố đến làm tư liệu hoàn thiện, tìm được trưởng thôn. Thì ra năm đó trước khi xảy ra chuyện, bà nội Lý Thụy nương tựa lẫn nhau đã qua đời, hắn trở về làm một đám tang long trọng, hơn nữa còn trả hết nợ nần xây nhà trước kia thiếu bạn bè họ hàng.
Hắn làm tài xế cùng lắm mới một năm, dựa theo thu nhập hơn ba ngàn lúc ấy mà tính, làm sao thoáng cái đã trả hết 100 ngàn? Trừ phi hắn nhận được một khoản tiền, quan trọng nhất là năm đó trả nợ đều dùng tiền mặt.
Chuyện hơn mười năm trước dễ dàng làm cho ký ức người ta mơ hồ, nhưng chuyện Lý Thụy xây một cây cầu cho trưởng thôn ký ức vẫn còn mới mẻ, năm đó hắn lấy ra một khoản tiền mặt nói muốn làm chút chuyện tốt, cầu tâm an, nên xây cây cầu kia.
Thật ra tiền mặt hẳn là một điểm đột phá rất tốt, nếu như không có trải qua lưu thông, thì càng dễ tra. Nhưng qua nhiều năm như vậy, khả năng tìm được tiền gần như bằng không.
Liễu Tư Dực đi một vòng trong thôn không có phát hiện gì định rời đi, lúc ra khỏi thôn gặp phải một cụ già ngã sấp xuống, nàng đỡ cụ già dậy đưa về nhà.
Thôn này rất nghèo khó, đặc biệt là người già cô đơn, bình thường dựa vào chút trợ cấp duy trì cuộc sống, nhóm lửa nấu cơm còn phải ra ngoài nhặt củi.
Liễu Tư Dực nhìn thấy thôn này nhớ tới quê nhà, nhớ tới tuổi thơ, trong lòng không đành lòng, để lại mấy trăm đồng tiền mặt trên người đều cho cho hết cụ già, trước khi rời đi nàng vô tình nhìn thấy trên tường dán một tờ nhân dân tệ.
"Ông ơi, tờ tiền này chắc không phải là hiện tại phải?" Liễu Tư Dực nhìn chằm chằm khung tranh có chút tích bụi, đó là 100 tệ giá trị lớn bản cũ, hơn nữa còn mới keng.
"Đúng vậy, đây là đại niên Tiểu Thụy cho ta, mới quá không nỡ dùng, nên đóng khung lại."
Liễu Tư Dực mừng thầm, "Ông có thể bán tờ tiền này cho cháu không?"
"Cô gái, cháu tốt bụng như vậy nói mua bán gì chứ, nếu cháu cần thì tặng cho cháu."
"Cảm ơn ông ạ."
Liễu Tư Dực sau đó chuyển 10 ngàn cho trưởng thôn coi như tiền từ thiện, làm báo đáp, hy vọng có thể cố chút sức lực non nớt, hơn nữa thỉnh cầu trưởng thôn phải thay nàng giữ bí mật chuyện này, trưởng thôn đã đồng ý.
Trên đường về nàng gặp một chiếc Toyota màu đen trước mặt, tuy rằng không thấy rõ người trong xe, nhưng chiếc xe này xuất hiện có chút kỳ quặc.
Liễu Tư Dực nổi lên lòng nghi ngờ, bởi vì trên đường nàng tới hình như đã nhìn thấy chiếc xe này qua kính chiếu hậu. Vốn trên đường đi xe tới xe lui rất bình thường, nhưng cứ nhìn thấy thì quá khả nghi, Liễu Tư Dực lúc trước trà trộn vào quán bar vì nhận biết rượu, bồi dưỡng trí nhớ.
Tính nhạy bén của nàng đối với hoàn cảnh xung quanh cùng với những thứ tương tự gần như là một loại bản năng, nàng rất chắc chắn biển số xe này, đã gặp qua không chỉ một lần.
Để xác định suy đoán của mình, nàng cố ý giảm tốc độ trở về, quả nhiên, khi nàng đi qua khúc cua trên cao, lại lần nữa thấy chiếc xe kia cùng đường đi theo tới.
Theo dõi mình? Kẻ nào lúc này muốn theo dõi mình?
Là Lăng Thương Bắc sao? Không có khả năng, Liễu Tư Dực cảm thấy anh có rất nhiều cách điều tra mình, không cần thiết cho người đi theo mình.
Là những người khác của Lăng gia? Không thể nào, nàng còn chưa từng cọ xát với người Lăng gia, chẳng lẽ là chuyện trang viên Lăng thị lần trước bị Lăng gia theo dõi?
Liễu Tư Dực suy nghĩ vô số khả năng, cũng không đưa ra kết luận. Nếu nàng đoán không ra, vậy cũng chỉ có thể để cho cái đuôi tự mình mở miệng.
Sau khi tiến vào nội thành, nàng lái xe đi vài vòng, cuối cùng dừng ở gần nhà Lăng Thiên Dục, bên kia là khu phố cũ, cầu nhỏ nước chảy, hẻm nhỏ đá xanh chằng chịt, rất dễ hành động.
Phía sau có hai bóng dáng vẫn duy trì khoảng cách mấy chục mét, Liễu Tư Dực sau khi xuống xe bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí giống như chạy chậm, bọn họ không thể không nắm chặt đuổi theo.
Liễu Tư Dực rất quen thuộc khu vực này, rẽ trái rẽ phải, từ hẻm nhỏ này lẻn đến bên kia, sau đó liền không thấy bóng dáng, hai người kia vội vàng chạy tiến lên, vừa mới quẹo phải, một cú quét chân đánh úp lại, người nọ phản ứng cực nhanh, hai khuỷu tay che mặt, chặn một cước kia.
Còn chưa kịp giải thích, Liễu Tư Dực vung tay phải một cái, người nọ tiếp tục phòng bị, nàng lại bỗng nhiên thu hồi động tác khom lưng một kích, thẳng đến bụng hắn.
Một người khác muốn đến hỗ trợ, Liễu Tư Dực không cho hắn cơ hội, mượn lực vách tường đạp một chân, ngang trời quét đi, lần này dùng đủ lực, đá trúng vai người nọ, cả người bị ép đến gập chân quỳ xuống.
Bọn họ chỉ thủ chứ không tấn công, đối phó với Liễu Tư Dực vô cùng vất vả, tốc độ và sức mạnh của nàng đều rất khủng khiếp, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, nhìn không ra dùng chiêu thức gì, dường như là kết hợp sanda và quyền anh, thậm chí còn có chút chiêu thức taekwondo.
Nàng rõ ràng coi bọn họ là kẻ địch, xuống tay rất nặng, muốn đánh ngã bọn họ.
"Liễu tiểu thư, đừng đánh nữa, người một nhà!" Người nọ né tránh không kịp, cuống quít chỉ đành cầu xin tha thứ, đến mức này, chỉ có thể ngả bài.
Tay Liễu Tư Dực vung ra bóp chặt cổ họng một người trong đó, nàng thấy hai người này có thân thủ, còn suy nghĩ làm sao tránh được tay trái dùng sức, chế phục bọn họ.
"Người một nhà? Ai phái các người tới, theo dõi tôi bao lâu rồi?" Nàng lạnh lùng nhìn bọn họ, khí thế mười phần, một tay nắm yết hầu người nọ, còn chưa buông ra.
"Chúng tôi là tới bảo vệ cô." Người nọ bị siết chặt không thở nổi.
Lúc này Liễu Tư Dực mới chậm rãi buông ra, "Bảo vệ tôi? Sao tôi không biết tôi còn có người một nhà đang âm thầm bảo vệ?" Trước khi biết rõ sự tình, nàng không buông lỏng đề phòng, nói chuyện cũng vạn phần cẩn thận.
"Thật sự!" Một người đàn ông áo đen cố gắng giải thích, hắn trông rất to lớn, giống như một người luyện quyền.
Liễu Tư Dực nhìn bọn họ không giống đang nói dối, thu hồi tư thế cách đấu đề phòng, hỏi: "Nói rõ ràng, ai, phái các người tới?"
"Là Lam tiên sinh tìm chúng ta."
"Lam tiên sinh?" Liễu Tư Dực nhất thời không nhớ ra người bọn họ nói là ai, nàng chỉ quen biết cô gái họ Lam, không biết tiên sinh nào cả.
"Lam Phi Húc tiên sinh thuê chúng tôi, bảo vệ cô chính là công việc của chúng tôi, cô đừng làm khó chúng tôi nữa." Người nọ rất bất đắc dĩ, bị phát hiện tương đương với nhiệm vụ thất bại, về sau còn không biết ăn nói với ông chủ như thế nào.
Lam Phi Húc, cái tên Lam Phi Húc sao lại quen tai như vậy? Liễu Tư Dực cúi đầu suy nghĩ, suy nghĩ một hồi, ánh sáng vừa hiện, tổng trợ lý của Lăng Thiên Dục?
Nói vậy là ý của cô sao? Vô duyên vô cớ tại sao phải phái người bảo vệ mình, tâm tình Liễu Tư Dực phức tạp, suy nghĩ có chút hỗn độn. Nàng không có tâm trạng chu toàn với hai người này, chỉ hờ hững nói: "Mặc kệ ai phái các người tới, đừng để tôi phát hiện các người nữa, nếu không lần sau tuyệt đối không tha."
Bỏ lại những lời này, nàng đi ra ngoài ngõ nhỏ, trời chiều lẻn vào đầu ngõ, kéo dài chiếc bóng của nàng, tràn đầy gió.
Hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn nàng có chút hoảng hốt, võ công người đẹp này lại tốt như vậy, mấu chốt là võ công tốt như vậy tại sao còn cần người bảo vệ?
Lăng Thiên Dục đi vỏn vẹn có hai mươi ngày, mỗi ngày từ xa giám sát hạng mục công việc liên quan của công ty, mỗi ngày một lần họp qua video, mỗi buổi tối tất cả báo cáo văn kiện gửi tới email do cô xét duyệt.
Cho dù cô không ở đây, hiện tại quản cọc cũng không ai dám không dựa theo quy định chế độ, về phần Lăng Thương Vũ, mặc dù treo chức vụ phó tổng giám đốc, tương đương với mất quyền lợi, cậu ta chỉ có phê giả quyền hạn cùng với quá trình xét duyệt trung gian, tất cả quyết sách cuối cùng chỉ có Lăng Thiên Dục ký tên hoặc bên trong hệ thống OA đồng ý mới có thể chấp hành.
Tam phòng tương đương với mất đi quản cọc, nếu như không phải Lăng Quốc Huân còn nắm giữ nghiệp vụ quốc tế, tam phòng sẽ hai bàn tay trắng. Bọn họ phải nghĩ cách kéo Lăng Thiên Dục xuống nước, nhất định phải tạo ra chút tai họa cho cô.
Chỉnh đốn nhân sự thành một bước đột phá rất tốt, bao nhiêu người bị điều động giảm lương, một số người bị ép nghỉ việc, trong đó giáng chức bao gồm giám đốc Trương đang trêu ghẹo Liễu Tư Dực ở Rose.
Hắn cảm thấy Lăng Thiên Dục nhất định công báo tư thù, liền muốn ôm đùi Lăng Thương Vũ.
"Anh nói nhị tỷ vì một người phụ nữ mà hắt rượu anh?"
"Đúng vậy, thật ra tôi chỉ muốn uống với bà chủ kia một ly thôi." Giám đốc Trương vẻ mặt oan ức.
Lăng Thương Vũ vốn nằm ườn trên sô pha, nhất thời có hứng thú, lấy ảnh chụp trong điện thoại ra, hỏi: "Là người phụ nữ này sao?"
Người phụ nữ trong ảnh không chụp được mặt, nhưng nhìn thân hình và kiểu tóc quả thật rất giống Hồng tỷ, nhưng giám đốc Trương lại không thể chắc chắn: "Dáng người rất giống, bóng lưng cũng rất giống."
"Tốt lắm, anh cho tôi biết tin tức rất quan trọng, sau này tôi làm tổng giám đốc sẽ không bạc đãi anh, hiện tại cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, hiểu không?"
Giám đốc Trương đảo tròng mắt, có thể lĩnh hội ý Lăng Thương Vũ, liên tục gật đầu: "Vâng, cảm ơn Vũ tổng."
Lăng Thương Vũ thưởng thức điện thoại, nhìn bức ảnh bên trong, khóe môi nhếch lên ý cười lạnh lẽo. Rose, Hồng tỷ? Hắn ngược lại nên đi diện kiến một chút.
Lăng Thiên Dục đến sân bay, không kịp về nhà đã chạy ngay đến công ty, một đống văn kiện chờ cô ký, còn có rất nhiều chuyện làm cô nhớ.
Cô gió bụi dặm trường, nhân viên vốn hơi thả lỏng một chút, thấy cô trở về nhất thời căng thẳng, bởi vì chỉnh đốn nhân sự, tất cả mọi người tích lũy không ít ai oán, nhưng đều giận mà không dám hó hé gì, mặc dù có năng lực được tăng lên, đa số đều là hạng người vô năng, chỉ có thể ở sau lưng chửi rủa.
"Tra được manh mối gì rồi?" Lam Phi Húc ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn cô, trên mặt Lăng Thiên Dục không có ý cười gì, áp suất rất thấp.
"Báo cáo tình hình của anh trước đi." Lăng Thiên Dục vừa kiểm tra văn kiện, vừa nghe Lam Phi Húc nói, cô còn rất nhiều chuyện phải làm, phải quản lý tốt thời gian, mới có thể sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
Lam Phi Húc hít sâu một hơi, gãi đầu, làm vài động tác nhỏ, mới ấp úng nói: "Cái đó... bị cô nói trúng rồi, vệ sĩ bảo vệ Hồng tỷ bị phát hiện, còn bị đánh."
"Rồi sao?"
"Ý của Hồng tỷ là bọn họ đi theo gặp lần nào đánh lần đấy, nhưng bọn họ không nói với cô mà nói với tôi."
Lăng Thiên Dục ngẩng đầu, "Anh cảm thấy cô ấy sẽ không đoán được anh là trợ lý của tôi?" Cô khẽ cau mày: "Tôi đã nói với anh tìm người thông minh một chút, thân thủ tốt một chút, tôi ra giá cao như vậy, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong."
"Bớt giận bớt giận, không phải võ công của cô ấy cũng quá tốt, tôi phái đi mấy người tốt xấu gì cũng từng là nhà vô địch cấp thành phố, hoặc cũng là huấn luyện viên xuất sắc đó, mấu chốt là cô ấy rành võ như vậy, ai có thể hại được cô ấy?"
"Trên đời này có quá nhiều chuyện khó lòng phòng bị, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, đạo lý này anh không hiểu sao?" Lăng Thiên Dục vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt nghiêm trọng, Lam Phi Húc có chút đau lòng cho cô, cũng có chút bất bình: "Vậy bản thân cô thì sao, chỉ biết nghĩ cho người khác, không phải cô cũng không có ai bảo vệ sao."
Lăng Thiên Dục không nói tiếp, chỉ cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Lam Phi Húc thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, mềm lòng: "Được rồi được rồi, tôi sai rồi, tôi biết cô có suy nghĩ của riêng mình.
Lăng Thiên Dục vẫn không nói, cô quả thật mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lời dư thừa không muốn nói, đặt biệt là tranh cãi với người khác.
"Tôi còn có một chuyện muốn nói với cô, có người đang điều tra tên tài xế Lý Thụy kia, đây cũng coi như thu hoạch bất ngờ phải không, không uổng công phái người đi theo."
"Ai?" Lăng Thiên Dục cuối cùng cũng có phản ứng, nghĩ lại hỏi ngược lại: "Hồng Tâm?"
Lam Phi Húc gật đầu: "Cô ấy lấy danh nghĩa nhân viên nhà giam đi vào trong thôn hỏi thăm chuyện của Lý Thụy, tôi không biết cô ấy tra được cái gì, lúc đi qua hỏi trưởng thôn im lặng không đề cập tới, chỉ nói cô gái kia lạc đường, điều này tôi cũng không tin."
Lăng Thiên Dục nặng nề ném bút lên bàn, hình như có tức giận, Lam Phi Húc không biết mình đã chạm vào điểm trí mạng ở đâu, sao lần này trở về một lời không hợp liền nổi giận?
Anh ấy chỉ có thể ngậm miệng, sắp xếp tài liệu cẩn thận rời khỏi văn phòng.
Lăng Thiên Dục lấy ví tiền ra, từ bên trong lấy ra một tờ nhân dân tệ mới tinh, nhìn tờ tiền không dễ có được này xuất thần một lát, chuyến đi này thu hoạch không ít, là thời điểm cùng ba đóa kim hoa gặp mặt.
Đêm đó, hai người hẹn nhau ở biệt thự riêng tư của Lam Doanh, bộ phim mới của cô nàng đã đóng máy, phong ba scandal tình ái cũng đã qua rất lâu, mọi người dần dần quên lãng chuyện này, cô nàng có thể danh chính ngôn thuận trở về, không cần trốn ở nước ngoài.
Cách lần trước mạo hiểm gặp nhau đã một thời gian, vốn là bạn cũ xa cách đã lâu hàn huyên, hôm nay không khí lại dị thường nghiêm trọng.
Lam Doanh đặc biệt dùng hạt cà phê mang về, pha một bình cà phê, chuẩn bị nói chuyện thâu đêm, cô nàng dự cảm nhị tiểu thư nhất định có chuyện trọng đại sắp xếp.
Lăng Thiên Dục im lặng không nói, hai ngón tay khẽ xoa mi tâm, mặt không có ý cười. Thường ngày cô đều tươi cười, thỉnh thoảng khẩu Phật tâm xà, khiến người ta đoán không ra, nhưng hôm nay toàn bộ quá trình cô đều lạnh lùng, càng khiến người ta sợ hãi.
"Mệt lắm sao?" Liễu Tư Dực nhẹ nhàng bóp vai cho cô, nàng học mát xa vai cổ một chút, vì có thể thỉnh thoảng xoa bóp cho Lăng Thiên Dục một cái, khai thông gân cốt.
Lâu như vậy không gặp, suốt hai mươi ngày, gửi tin nhắn cô không trả lời, gọi điện thoại không có ai nghe, Liễu Tư Dực mỗi ngày đều vô cùng lo lắng, ngồi không yên.
Nàng không biết Lăng Thiên Dục một mình đối mặt cái gì, chỉ có thể ở trong nước lo lắng suông. Biết đêm nay gặp nhau, nàng vốn nên thật vui mừng, nhưng sau khi gặp mặt vẫn lo sợ bất an, cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
"Thời gian trước em đến thôn Lý làm gì?" Lăng Thiên Dục chuyển mắt nhìn về phía nàng, đáy mắt ngàn sầu vạn tự, ngữ khí mang theo chất vấn.
Động tác trên tay Liễu Tư Dực chậm lại, cuối cùng dừng lại, không giấu được gì. Nàng lấy từ trong túi ra tờ 100 tệ mới, đặt lên bàn, "Tra được cái này."
Sắc mặt Lăng Thiên Dục đột biến, trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải nhìn thấy Liễu Tư Dực lấy từ trong túi ra, cô sẽ cho rằng đó là tờ của mình.
Cô cầm tờ nhân dân tệ kia, lật hai vòng, xuất thần rất lâu.
Lam Doanh và Hải Dụ nhìn nhau một cái, không hiểu ý nghĩa, Lăng Thiên Dục hôm nay quá khác thường, tựa như trên đỉnh đầu có một đám mây đen, cả người trông rất áp lực rất nặng nề.
"Chuyện này chỉ có Phi Húc điều tra Lý Thụy và Lam Doanh điều tra Lưu Tương Vân cho tôi biết, làm sao em biết được?" Lăng Thiên Dục buông tờ nhân dân tệ, ánh mắt chuyển sang Lam Doanh.
Lam Doanh trong lòng lo sợ, thảm rồi thảm rồi, nhanh như vậy đã bại lộ sao? Nhị tiểu thư là thần tới sao? Lam Doanh chột dạ, cô nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiên Dục.
"Là em nhìn lén tin nhắn Lam Doanh gửi cho chị." Liễu Tư Dực một mình nhận trách nhiệm, Lam Doanh kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy khí thế của Lăng Thiên Dục càng lạnh hơn, Lam Doanh muốn đi giải thích thì bị Hải Dụ đè xuống, Hải Dụ lắc đầu với cô nàng.
Từ biểu cảm có thể nhìn ra Lam Doanh và Hồng Tâm hẳn là đã thông đồng với nhau, Hải Dụ cảm thấy nhị tiểu thư nhất định có thể đoán được, hiện tại chỉ cần nhìn nàng xử lý tùy cơ ứng biến, không cần thêm phiền là tốt rồi.
"Trước khi đi tôi đã nói với em đừng hành động thiếu suy nghĩ, em có thể làm rất nhiều chuyện, tại sao lại phải đi điều tra chuyện này? Lần này là bị người của tôi phát hiện, nếu như là bị người khác phát hiện thì làm sao." Lăng Thiên Dục nói xong lại giận dữ đập bàn, Hải Dụ và Lam Doanh sợ tới mức không dám thở, lần đầu tiên nhìn thấy nhị tiểu thư tức giận, cũng không hiểu rốt cuộc cô đang nói cái gì.
Buổi tụ họp tốt đẹp biến thành đại hội trách cứ, bốn người nhiều năm như vậy chưa từng đỏ mặt, đây cũng là lần đầu tiên.
Liễu Tư Dực nhìn cô, trong lòng cảm thấy oan ức, cũng giận cô cho mình thái độ đứng ngoài cuộc, "Nếu đã như vậy, tại sao chị phải phái người theo dõi bảo vệ em?"
"Tôi có suy xét của tôi."
"Chị có suy xét của chị, em có suy nghĩ của em, chị muốn loại trừ em phải không? Chị vọng tưởng!" Liễu Tư Dực đứng dậy, giọng điệu cứng rắn, thậm chí đã cãi nhau với Lăng Thiên Dục như vậy.
Hải Dụ thấy tình huống không ổn, vội khuyên can: "Thôi nào, làm gì vậy, em nói linh tinh cái gì vậy?" Cho dù nhị tiểu thư bao dung, cũng không thể như vậy chứ, tốt xấu gì cũng nhớ kỹ thân phận của mình, nào có nói chuyện với chủ như vậy.
Lam Doanh đều sợ ngây người, cô nàng cũng không biết Liễu Tư Dực nói ít trầm ổn lại dám chống đối nhị tiểu thư như vậy, nổi giận cũng thật đáng sợ.
Khó hiểu nhất chính là, không phải nàng thích nhị tiểu thư sao? Thích không phải nên ôm đau sao? Tại sao lại cãi nhau, còn giận tím mặt.
Lăng Thiên Dục ngồi, Liễu Tư Dực đứng, hai người đều bởi vì quá mức lo lắng cho đối phương mà tức giận, người bên ngoài cho rằng các nàng thật sự cãi nhau, chỉ có chính các nàng hiểu, có quá nhiều không thể làm gì và bất lực.
Các nàng chỉ có thể làm được như vậy.
________________
Sau khi Lăng Thiên Dục đi, chỉ cần có máy bay xẹt qua bầu trời, Liễu Tư Dực sẽ ngẩng đầu nhìn, đếm ngày chờ cô trở về.
Những ngày cô không có ở đây, Tuyên An đối với Liễu Tư Dực mà nói giống như một tòa thành trống không, tất cả ồn ào náo động và phồn hoa đều không liên quan đến nàng. Mỗi buổi tối ngồi ở ban công nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, bưng một ly rượu cầu vồng, coi như Lăng Thiên Dục vẫn ở đây.
Số lần nàng đến quán bar càng ngày càng ít, Lăng Thương Bắc mấy lần hẹn nàng, đều bị từ chối khéo. Nàng không làm được giống như lời Lăng Thiên Dục nói, tâm không tạp niệm mà làm cuộc sống đẫy đà, làm phong phú chuyện của mình, nàng luôn muốn cùng Lăng Thiên Dục đối mặt.
Tài xế gây tai nạn kia tên là Lý Thụy, quê quán ở nông thôn vùng ngoại ô, Liễu Tư Dực làm bộ như nhân viên công tác trong tù tuyên bố đến làm tư liệu hoàn thiện, tìm được trưởng thôn. Thì ra năm đó trước khi xảy ra chuyện, bà nội Lý Thụy nương tựa lẫn nhau đã qua đời, hắn trở về làm một đám tang long trọng, hơn nữa còn trả hết nợ nần xây nhà trước kia thiếu bạn bè họ hàng.
Hắn làm tài xế cùng lắm mới một năm, dựa theo thu nhập hơn ba ngàn lúc ấy mà tính, làm sao thoáng cái đã trả hết 100 ngàn? Trừ phi hắn nhận được một khoản tiền, quan trọng nhất là năm đó trả nợ đều dùng tiền mặt.
Chuyện hơn mười năm trước dễ dàng làm cho ký ức người ta mơ hồ, nhưng chuyện Lý Thụy xây một cây cầu cho trưởng thôn ký ức vẫn còn mới mẻ, năm đó hắn lấy ra một khoản tiền mặt nói muốn làm chút chuyện tốt, cầu tâm an, nên xây cây cầu kia.
Thật ra tiền mặt hẳn là một điểm đột phá rất tốt, nếu như không có trải qua lưu thông, thì càng dễ tra. Nhưng qua nhiều năm như vậy, khả năng tìm được tiền gần như bằng không.
Liễu Tư Dực đi một vòng trong thôn không có phát hiện gì định rời đi, lúc ra khỏi thôn gặp phải một cụ già ngã sấp xuống, nàng đỡ cụ già dậy đưa về nhà.
Thôn này rất nghèo khó, đặc biệt là người già cô đơn, bình thường dựa vào chút trợ cấp duy trì cuộc sống, nhóm lửa nấu cơm còn phải ra ngoài nhặt củi.
Liễu Tư Dực nhìn thấy thôn này nhớ tới quê nhà, nhớ tới tuổi thơ, trong lòng không đành lòng, để lại mấy trăm đồng tiền mặt trên người đều cho cho hết cụ già, trước khi rời đi nàng vô tình nhìn thấy trên tường dán một tờ nhân dân tệ.
"Ông ơi, tờ tiền này chắc không phải là hiện tại phải?" Liễu Tư Dực nhìn chằm chằm khung tranh có chút tích bụi, đó là 100 tệ giá trị lớn bản cũ, hơn nữa còn mới keng.
"Đúng vậy, đây là đại niên Tiểu Thụy cho ta, mới quá không nỡ dùng, nên đóng khung lại."
Liễu Tư Dực mừng thầm, "Ông có thể bán tờ tiền này cho cháu không?"
"Cô gái, cháu tốt bụng như vậy nói mua bán gì chứ, nếu cháu cần thì tặng cho cháu."
"Cảm ơn ông ạ."
Liễu Tư Dực sau đó chuyển 10 ngàn cho trưởng thôn coi như tiền từ thiện, làm báo đáp, hy vọng có thể cố chút sức lực non nớt, hơn nữa thỉnh cầu trưởng thôn phải thay nàng giữ bí mật chuyện này, trưởng thôn đã đồng ý.
Trên đường về nàng gặp một chiếc Toyota màu đen trước mặt, tuy rằng không thấy rõ người trong xe, nhưng chiếc xe này xuất hiện có chút kỳ quặc.
Liễu Tư Dực nổi lên lòng nghi ngờ, bởi vì trên đường nàng tới hình như đã nhìn thấy chiếc xe này qua kính chiếu hậu. Vốn trên đường đi xe tới xe lui rất bình thường, nhưng cứ nhìn thấy thì quá khả nghi, Liễu Tư Dực lúc trước trà trộn vào quán bar vì nhận biết rượu, bồi dưỡng trí nhớ.
Tính nhạy bén của nàng đối với hoàn cảnh xung quanh cùng với những thứ tương tự gần như là một loại bản năng, nàng rất chắc chắn biển số xe này, đã gặp qua không chỉ một lần.
Để xác định suy đoán của mình, nàng cố ý giảm tốc độ trở về, quả nhiên, khi nàng đi qua khúc cua trên cao, lại lần nữa thấy chiếc xe kia cùng đường đi theo tới.
Theo dõi mình? Kẻ nào lúc này muốn theo dõi mình?
Là Lăng Thương Bắc sao? Không có khả năng, Liễu Tư Dực cảm thấy anh có rất nhiều cách điều tra mình, không cần thiết cho người đi theo mình.
Là những người khác của Lăng gia? Không thể nào, nàng còn chưa từng cọ xát với người Lăng gia, chẳng lẽ là chuyện trang viên Lăng thị lần trước bị Lăng gia theo dõi?
Liễu Tư Dực suy nghĩ vô số khả năng, cũng không đưa ra kết luận. Nếu nàng đoán không ra, vậy cũng chỉ có thể để cho cái đuôi tự mình mở miệng.
Sau khi tiến vào nội thành, nàng lái xe đi vài vòng, cuối cùng dừng ở gần nhà Lăng Thiên Dục, bên kia là khu phố cũ, cầu nhỏ nước chảy, hẻm nhỏ đá xanh chằng chịt, rất dễ hành động.
Phía sau có hai bóng dáng vẫn duy trì khoảng cách mấy chục mét, Liễu Tư Dực sau khi xuống xe bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí giống như chạy chậm, bọn họ không thể không nắm chặt đuổi theo.
Liễu Tư Dực rất quen thuộc khu vực này, rẽ trái rẽ phải, từ hẻm nhỏ này lẻn đến bên kia, sau đó liền không thấy bóng dáng, hai người kia vội vàng chạy tiến lên, vừa mới quẹo phải, một cú quét chân đánh úp lại, người nọ phản ứng cực nhanh, hai khuỷu tay che mặt, chặn một cước kia.
Còn chưa kịp giải thích, Liễu Tư Dực vung tay phải một cái, người nọ tiếp tục phòng bị, nàng lại bỗng nhiên thu hồi động tác khom lưng một kích, thẳng đến bụng hắn.
Một người khác muốn đến hỗ trợ, Liễu Tư Dực không cho hắn cơ hội, mượn lực vách tường đạp một chân, ngang trời quét đi, lần này dùng đủ lực, đá trúng vai người nọ, cả người bị ép đến gập chân quỳ xuống.
Bọn họ chỉ thủ chứ không tấn công, đối phó với Liễu Tư Dực vô cùng vất vả, tốc độ và sức mạnh của nàng đều rất khủng khiếp, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, nhìn không ra dùng chiêu thức gì, dường như là kết hợp sanda và quyền anh, thậm chí còn có chút chiêu thức taekwondo.
Nàng rõ ràng coi bọn họ là kẻ địch, xuống tay rất nặng, muốn đánh ngã bọn họ.
"Liễu tiểu thư, đừng đánh nữa, người một nhà!" Người nọ né tránh không kịp, cuống quít chỉ đành cầu xin tha thứ, đến mức này, chỉ có thể ngả bài.
Tay Liễu Tư Dực vung ra bóp chặt cổ họng một người trong đó, nàng thấy hai người này có thân thủ, còn suy nghĩ làm sao tránh được tay trái dùng sức, chế phục bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người một nhà? Ai phái các người tới, theo dõi tôi bao lâu rồi?" Nàng lạnh lùng nhìn bọn họ, khí thế mười phần, một tay nắm yết hầu người nọ, còn chưa buông ra.
"Chúng tôi là tới bảo vệ cô." Người nọ bị siết chặt không thở nổi.
Lúc này Liễu Tư Dực mới chậm rãi buông ra, "Bảo vệ tôi? Sao tôi không biết tôi còn có người một nhà đang âm thầm bảo vệ?" Trước khi biết rõ sự tình, nàng không buông lỏng đề phòng, nói chuyện cũng vạn phần cẩn thận.
"Thật sự!" Một người đàn ông áo đen cố gắng giải thích, hắn trông rất to lớn, giống như một người luyện quyền.
Liễu Tư Dực nhìn bọn họ không giống đang nói dối, thu hồi tư thế cách đấu đề phòng, hỏi: "Nói rõ ràng, ai, phái các người tới?"
"Là Lam tiên sinh tìm chúng ta."
"Lam tiên sinh?" Liễu Tư Dực nhất thời không nhớ ra người bọn họ nói là ai, nàng chỉ quen biết cô gái họ Lam, không biết tiên sinh nào cả.
"Lam Phi Húc tiên sinh thuê chúng tôi, bảo vệ cô chính là công việc của chúng tôi, cô đừng làm khó chúng tôi nữa." Người nọ rất bất đắc dĩ, bị phát hiện tương đương với nhiệm vụ thất bại, về sau còn không biết ăn nói với ông chủ như thế nào.
Lam Phi Húc, cái tên Lam Phi Húc sao lại quen tai như vậy? Liễu Tư Dực cúi đầu suy nghĩ, suy nghĩ một hồi, ánh sáng vừa hiện, tổng trợ lý của Lăng Thiên Dục?
Nói vậy là ý của cô sao? Vô duyên vô cớ tại sao phải phái người bảo vệ mình, tâm tình Liễu Tư Dực phức tạp, suy nghĩ có chút hỗn độn. Nàng không có tâm trạng chu toàn với hai người này, chỉ hờ hững nói: "Mặc kệ ai phái các người tới, đừng để tôi phát hiện các người nữa, nếu không lần sau tuyệt đối không tha."
Bỏ lại những lời này, nàng đi ra ngoài ngõ nhỏ, trời chiều lẻn vào đầu ngõ, kéo dài chiếc bóng của nàng, tràn đầy gió.
Hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn nàng có chút hoảng hốt, võ công người đẹp này lại tốt như vậy, mấu chốt là võ công tốt như vậy tại sao còn cần người bảo vệ?
Lăng Thiên Dục đi vỏn vẹn có hai mươi ngày, mỗi ngày từ xa giám sát hạng mục công việc liên quan của công ty, mỗi ngày một lần họp qua video, mỗi buổi tối tất cả báo cáo văn kiện gửi tới email do cô xét duyệt.
Cho dù cô không ở đây, hiện tại quản cọc cũng không ai dám không dựa theo quy định chế độ, về phần Lăng Thương Vũ, mặc dù treo chức vụ phó tổng giám đốc, tương đương với mất quyền lợi, cậu ta chỉ có phê giả quyền hạn cùng với quá trình xét duyệt trung gian, tất cả quyết sách cuối cùng chỉ có Lăng Thiên Dục ký tên hoặc bên trong hệ thống OA đồng ý mới có thể chấp hành.
Tam phòng tương đương với mất đi quản cọc, nếu như không phải Lăng Quốc Huân còn nắm giữ nghiệp vụ quốc tế, tam phòng sẽ hai bàn tay trắng. Bọn họ phải nghĩ cách kéo Lăng Thiên Dục xuống nước, nhất định phải tạo ra chút tai họa cho cô.
Chỉnh đốn nhân sự thành một bước đột phá rất tốt, bao nhiêu người bị điều động giảm lương, một số người bị ép nghỉ việc, trong đó giáng chức bao gồm giám đốc Trương đang trêu ghẹo Liễu Tư Dực ở Rose.
Hắn cảm thấy Lăng Thiên Dục nhất định công báo tư thù, liền muốn ôm đùi Lăng Thương Vũ.
"Anh nói nhị tỷ vì một người phụ nữ mà hắt rượu anh?"
"Đúng vậy, thật ra tôi chỉ muốn uống với bà chủ kia một ly thôi." Giám đốc Trương vẻ mặt oan ức.
Lăng Thương Vũ vốn nằm ườn trên sô pha, nhất thời có hứng thú, lấy ảnh chụp trong điện thoại ra, hỏi: "Là người phụ nữ này sao?"
Người phụ nữ trong ảnh không chụp được mặt, nhưng nhìn thân hình và kiểu tóc quả thật rất giống Hồng tỷ, nhưng giám đốc Trương lại không thể chắc chắn: "Dáng người rất giống, bóng lưng cũng rất giống."
"Tốt lắm, anh cho tôi biết tin tức rất quan trọng, sau này tôi làm tổng giám đốc sẽ không bạc đãi anh, hiện tại cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, hiểu không?"
Giám đốc Trương đảo tròng mắt, có thể lĩnh hội ý Lăng Thương Vũ, liên tục gật đầu: "Vâng, cảm ơn Vũ tổng."
Lăng Thương Vũ thưởng thức điện thoại, nhìn bức ảnh bên trong, khóe môi nhếch lên ý cười lạnh lẽo. Rose, Hồng tỷ? Hắn ngược lại nên đi diện kiến một chút.
Lăng Thiên Dục đến sân bay, không kịp về nhà đã chạy ngay đến công ty, một đống văn kiện chờ cô ký, còn có rất nhiều chuyện làm cô nhớ.
Cô gió bụi dặm trường, nhân viên vốn hơi thả lỏng một chút, thấy cô trở về nhất thời căng thẳng, bởi vì chỉnh đốn nhân sự, tất cả mọi người tích lũy không ít ai oán, nhưng đều giận mà không dám hó hé gì, mặc dù có năng lực được tăng lên, đa số đều là hạng người vô năng, chỉ có thể ở sau lưng chửi rủa.
"Tra được manh mối gì rồi?" Lam Phi Húc ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn cô, trên mặt Lăng Thiên Dục không có ý cười gì, áp suất rất thấp.
"Báo cáo tình hình của anh trước đi." Lăng Thiên Dục vừa kiểm tra văn kiện, vừa nghe Lam Phi Húc nói, cô còn rất nhiều chuyện phải làm, phải quản lý tốt thời gian, mới có thể sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
Lam Phi Húc hít sâu một hơi, gãi đầu, làm vài động tác nhỏ, mới ấp úng nói: "Cái đó... bị cô nói trúng rồi, vệ sĩ bảo vệ Hồng tỷ bị phát hiện, còn bị đánh."
"Rồi sao?"
"Ý của Hồng tỷ là bọn họ đi theo gặp lần nào đánh lần đấy, nhưng bọn họ không nói với cô mà nói với tôi."
Lăng Thiên Dục ngẩng đầu, "Anh cảm thấy cô ấy sẽ không đoán được anh là trợ lý của tôi?" Cô khẽ cau mày: "Tôi đã nói với anh tìm người thông minh một chút, thân thủ tốt một chút, tôi ra giá cao như vậy, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong."
"Bớt giận bớt giận, không phải võ công của cô ấy cũng quá tốt, tôi phái đi mấy người tốt xấu gì cũng từng là nhà vô địch cấp thành phố, hoặc cũng là huấn luyện viên xuất sắc đó, mấu chốt là cô ấy rành võ như vậy, ai có thể hại được cô ấy?"
"Trên đời này có quá nhiều chuyện khó lòng phòng bị, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, đạo lý này anh không hiểu sao?" Lăng Thiên Dục vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt nghiêm trọng, Lam Phi Húc có chút đau lòng cho cô, cũng có chút bất bình: "Vậy bản thân cô thì sao, chỉ biết nghĩ cho người khác, không phải cô cũng không có ai bảo vệ sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Thiên Dục không nói tiếp, chỉ cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Lam Phi Húc thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, mềm lòng: "Được rồi được rồi, tôi sai rồi, tôi biết cô có suy nghĩ của riêng mình.
Lăng Thiên Dục vẫn không nói, cô quả thật mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lời dư thừa không muốn nói, đặt biệt là tranh cãi với người khác.
"Tôi còn có một chuyện muốn nói với cô, có người đang điều tra tên tài xế Lý Thụy kia, đây cũng coi như thu hoạch bất ngờ phải không, không uổng công phái người đi theo."
"Ai?" Lăng Thiên Dục cuối cùng cũng có phản ứng, nghĩ lại hỏi ngược lại: "Hồng Tâm?"
Lam Phi Húc gật đầu: "Cô ấy lấy danh nghĩa nhân viên nhà giam đi vào trong thôn hỏi thăm chuyện của Lý Thụy, tôi không biết cô ấy tra được cái gì, lúc đi qua hỏi trưởng thôn im lặng không đề cập tới, chỉ nói cô gái kia lạc đường, điều này tôi cũng không tin."
Lăng Thiên Dục nặng nề ném bút lên bàn, hình như có tức giận, Lam Phi Húc không biết mình đã chạm vào điểm trí mạng ở đâu, sao lần này trở về một lời không hợp liền nổi giận?
Anh ấy chỉ có thể ngậm miệng, sắp xếp tài liệu cẩn thận rời khỏi văn phòng.
Lăng Thiên Dục lấy ví tiền ra, từ bên trong lấy ra một tờ nhân dân tệ mới tinh, nhìn tờ tiền không dễ có được này xuất thần một lát, chuyến đi này thu hoạch không ít, là thời điểm cùng ba đóa kim hoa gặp mặt.
Đêm đó, hai người hẹn nhau ở biệt thự riêng tư của Lam Doanh, bộ phim mới của cô nàng đã đóng máy, phong ba scandal tình ái cũng đã qua rất lâu, mọi người dần dần quên lãng chuyện này, cô nàng có thể danh chính ngôn thuận trở về, không cần trốn ở nước ngoài.
Cách lần trước mạo hiểm gặp nhau đã một thời gian, vốn là bạn cũ xa cách đã lâu hàn huyên, hôm nay không khí lại dị thường nghiêm trọng.
Lam Doanh đặc biệt dùng hạt cà phê mang về, pha một bình cà phê, chuẩn bị nói chuyện thâu đêm, cô nàng dự cảm nhị tiểu thư nhất định có chuyện trọng đại sắp xếp.
Lăng Thiên Dục im lặng không nói, hai ngón tay khẽ xoa mi tâm, mặt không có ý cười. Thường ngày cô đều tươi cười, thỉnh thoảng khẩu Phật tâm xà, khiến người ta đoán không ra, nhưng hôm nay toàn bộ quá trình cô đều lạnh lùng, càng khiến người ta sợ hãi.
"Mệt lắm sao?" Liễu Tư Dực nhẹ nhàng bóp vai cho cô, nàng học mát xa vai cổ một chút, vì có thể thỉnh thoảng xoa bóp cho Lăng Thiên Dục một cái, khai thông gân cốt.
Lâu như vậy không gặp, suốt hai mươi ngày, gửi tin nhắn cô không trả lời, gọi điện thoại không có ai nghe, Liễu Tư Dực mỗi ngày đều vô cùng lo lắng, ngồi không yên.
Nàng không biết Lăng Thiên Dục một mình đối mặt cái gì, chỉ có thể ở trong nước lo lắng suông. Biết đêm nay gặp nhau, nàng vốn nên thật vui mừng, nhưng sau khi gặp mặt vẫn lo sợ bất an, cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
"Thời gian trước em đến thôn Lý làm gì?" Lăng Thiên Dục chuyển mắt nhìn về phía nàng, đáy mắt ngàn sầu vạn tự, ngữ khí mang theo chất vấn.
Động tác trên tay Liễu Tư Dực chậm lại, cuối cùng dừng lại, không giấu được gì. Nàng lấy từ trong túi ra tờ 100 tệ mới, đặt lên bàn, "Tra được cái này."
Sắc mặt Lăng Thiên Dục đột biến, trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải nhìn thấy Liễu Tư Dực lấy từ trong túi ra, cô sẽ cho rằng đó là tờ của mình.
Cô cầm tờ nhân dân tệ kia, lật hai vòng, xuất thần rất lâu.
Lam Doanh và Hải Dụ nhìn nhau một cái, không hiểu ý nghĩa, Lăng Thiên Dục hôm nay quá khác thường, tựa như trên đỉnh đầu có một đám mây đen, cả người trông rất áp lực rất nặng nề.
"Chuyện này chỉ có Phi Húc điều tra Lý Thụy và Lam Doanh điều tra Lưu Tương Vân cho tôi biết, làm sao em biết được?" Lăng Thiên Dục buông tờ nhân dân tệ, ánh mắt chuyển sang Lam Doanh.
Lam Doanh trong lòng lo sợ, thảm rồi thảm rồi, nhanh như vậy đã bại lộ sao? Nhị tiểu thư là thần tới sao? Lam Doanh chột dạ, cô nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiên Dục.
"Là em nhìn lén tin nhắn Lam Doanh gửi cho chị." Liễu Tư Dực một mình nhận trách nhiệm, Lam Doanh kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy khí thế của Lăng Thiên Dục càng lạnh hơn, Lam Doanh muốn đi giải thích thì bị Hải Dụ đè xuống, Hải Dụ lắc đầu với cô nàng.
Từ biểu cảm có thể nhìn ra Lam Doanh và Hồng Tâm hẳn là đã thông đồng với nhau, Hải Dụ cảm thấy nhị tiểu thư nhất định có thể đoán được, hiện tại chỉ cần nhìn nàng xử lý tùy cơ ứng biến, không cần thêm phiền là tốt rồi.
"Trước khi đi tôi đã nói với em đừng hành động thiếu suy nghĩ, em có thể làm rất nhiều chuyện, tại sao lại phải đi điều tra chuyện này? Lần này là bị người của tôi phát hiện, nếu như là bị người khác phát hiện thì làm sao." Lăng Thiên Dục nói xong lại giận dữ đập bàn, Hải Dụ và Lam Doanh sợ tới mức không dám thở, lần đầu tiên nhìn thấy nhị tiểu thư tức giận, cũng không hiểu rốt cuộc cô đang nói cái gì.
Buổi tụ họp tốt đẹp biến thành đại hội trách cứ, bốn người nhiều năm như vậy chưa từng đỏ mặt, đây cũng là lần đầu tiên.
Liễu Tư Dực nhìn cô, trong lòng cảm thấy oan ức, cũng giận cô cho mình thái độ đứng ngoài cuộc, "Nếu đã như vậy, tại sao chị phải phái người theo dõi bảo vệ em?"
"Tôi có suy xét của tôi."
"Chị có suy xét của chị, em có suy nghĩ của em, chị muốn loại trừ em phải không? Chị vọng tưởng!" Liễu Tư Dực đứng dậy, giọng điệu cứng rắn, thậm chí đã cãi nhau với Lăng Thiên Dục như vậy.
Hải Dụ thấy tình huống không ổn, vội khuyên can: "Thôi nào, làm gì vậy, em nói linh tinh cái gì vậy?" Cho dù nhị tiểu thư bao dung, cũng không thể như vậy chứ, tốt xấu gì cũng nhớ kỹ thân phận của mình, nào có nói chuyện với chủ như vậy.
Lam Doanh đều sợ ngây người, cô nàng cũng không biết Liễu Tư Dực nói ít trầm ổn lại dám chống đối nhị tiểu thư như vậy, nổi giận cũng thật đáng sợ.
Khó hiểu nhất chính là, không phải nàng thích nhị tiểu thư sao? Thích không phải nên ôm đau sao? Tại sao lại cãi nhau, còn giận tím mặt.
Lăng Thiên Dục ngồi, Liễu Tư Dực đứng, hai người đều bởi vì quá mức lo lắng cho đối phương mà tức giận, người bên ngoài cho rằng các nàng thật sự cãi nhau, chỉ có chính các nàng hiểu, có quá nhiều không thể làm gì và bất lực.
Các nàng chỉ có thể làm được như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro