Chương 6
Tri Ý
2024-07-10 04:37:09
Hôm qua vì chuyện Thẩm Yến và Chu Ngọc nên tôi phân vân không biết có nên tham gia buổi tụ tập câu lạc bộ hay không, Trần Viện, người luôn tò mò về chuyện tình cảm, đã nhiệt tình mách nước cho tôi một kế hoạch.
Lúc đó, cô ấy nói với tôi bằng giọng điệu lão luyện: "Theo kinh nghiệm tán trai của tớ, cậu nên rủ một người bạn khác giới đi cùng, vừa có thể khiến Thẩm Yến nguôi ý, vừa có thể khiến Chu Ngọc thấy khó chịu."
Vì số lần Trần Viện yêu đương còn nhiều hơn cả hạt dưa hấu tôi nhổ ra nên tôi rất tin tưởng vào kinh nghiệm của cô ấy.
Nhưng lúc này tôi bắt đầu loáng thoáng cảm thấy Trần Viện không đáng tin cậy.
Chủ yếu là vì ánh mắt của Thẩm Yến quá trực tiếp và không che giấu.
Anh ấy cứ như vậy nhìn thẳng về phía tôi và Nghiêm Thần An đi bên cạnh, nhìn đến mức Nghiêm Thần An bực mình, quay đầu hỏi tôi: "Không phải, cô nợ tiền anh ta chứ? Trần Viện cũng không nói cho tôi biết hai người còn có tranh chấp pháp luật nữa.”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta.
Tên này quả nhiên không bình thường giống như Trần Viện.
Vì tôi không có nhiều bạn khác giới, hiện tại người đang đi bên cạnh tôi là Nghiêm Thần An, bị Trần Viên gọi điện thoại năn nỉ từ sáng sớm đến để giúp đỡ.
Nghiêm Thần An là con trai đối tác của bố Trần Viện.
Anh ta và Trần Viện cùng một giuộc, đều là kiểu ong bướm, ong ong bướm bướm, không hề dính líu.
Lúc đầu hai người gặp nhau trong bữa tiệc, đều cảm thấy đối phương là mẫu người lý tưởng của mình, sau đó một người giả vờ là chàng trai ngoan hiền, một người giả vờ là thỏ trắng mềm mại, kéo dài nửa năm, cho đến khi hai người tình cờ gặp nhau trong cùng một quán bar.
Lúc đó, Trần Viện đang mặc áo khoác lông thú chơi xúc xắc với người khác, Nghiêm Thần An đang lười biếng nằm trên sô pha uống rượu với người khác, hai người nhìn nhau qua khoảng trống, im lặng nhìn một hồi lâu.
Sau đó họ trở thành bạn bè.
Kiểu bạn bè cùng tần suất phát ra mùi thối.
Hôm nay Nghiêm Thần An mặc một chiếc áo sơ mi hoa, đeo kính râm, bước đi một cách lười biếng, cả người chỉ thiếu điều treo lên mấy chữ "Tôi là tra nam" lên trán.
Dưới ánh nhìn của Thẩm Yến, tôi có chút không thoải mái, xoay người đi vào nhà vệ sinh trước.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đã vô tình va vào người phía trước.
Tôi tưởng là Nghiêm Thần An đang sốt ruột chờ bên ngoài nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy đó là Thẩm Yến.
Tôi sững sờ, vì mất tập trung nên khi anh ấy nắm lấy cổ tay, tôi quên luôn vùng vẫy.
Anh ấy cầm tay tôi và áp lên môi mình.
Tôi có hơi tức giận vì bị xúc phạm, chưa kịp nổi nóng thì đã sờ thấy một thứ gì đó như kim loại.
Tim tôi bỗng bang bang lệch cmn nhịp.
Cảm giác như nụ hôn của đinh lưỡi.
Sau đó, Thẩm Yến đột nhiên hé miệng cho tôi xem, lộ ra chiếc đinh lưỡi bạc mới toanh.
Đầu lưỡi hồng hào ghim một chiếc đinh bạc, vừa đẹp vừa kỳ quặc.
Thẩm Yến cụp mi xuống, che đi đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng, giọng của anh ấy hơi khàn: "Thịnh Tiêu, em xem, anh cũng không nhàm chán lắm, phải không?"
Hơi thở của tôi trong phút chốc nghẹn lại, suýt nữa tưởng rằng mình đang bị ảo giác.
Thẩm Yến, người vốn luôn có nguyên tắc và quy tắc nghiêm ngặt của riêng mình, vậy mà lại đi bấm khuyên môi và đinh lưỡi.
Tôi mặc cho Thẩm Yến nắm lấy cổ tay mình, thậm chí vô thức chạm vào chiếc khuyên môi.
Thẩm Yến dường như nghĩ rằng tôi thích những thứ này, anh ấy hơi cúi người xuống để tôi có thể dễ dàng chạm vào hơn: "Anh không sợ đau, em có thể dùng lực mạnh hơn để chạm vào nó."
Tôi ngây người nhìn Thẩm Yến, anh ấy vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi nhưng trong đôi mắt màu nhạt nhìn xuống tôi lại ẩn chứa một thứ cảm xúc gần như cuồng nhiệt.
Lúc đó, cô ấy nói với tôi bằng giọng điệu lão luyện: "Theo kinh nghiệm tán trai của tớ, cậu nên rủ một người bạn khác giới đi cùng, vừa có thể khiến Thẩm Yến nguôi ý, vừa có thể khiến Chu Ngọc thấy khó chịu."
Vì số lần Trần Viện yêu đương còn nhiều hơn cả hạt dưa hấu tôi nhổ ra nên tôi rất tin tưởng vào kinh nghiệm của cô ấy.
Nhưng lúc này tôi bắt đầu loáng thoáng cảm thấy Trần Viện không đáng tin cậy.
Chủ yếu là vì ánh mắt của Thẩm Yến quá trực tiếp và không che giấu.
Anh ấy cứ như vậy nhìn thẳng về phía tôi và Nghiêm Thần An đi bên cạnh, nhìn đến mức Nghiêm Thần An bực mình, quay đầu hỏi tôi: "Không phải, cô nợ tiền anh ta chứ? Trần Viện cũng không nói cho tôi biết hai người còn có tranh chấp pháp luật nữa.”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta.
Tên này quả nhiên không bình thường giống như Trần Viện.
Vì tôi không có nhiều bạn khác giới, hiện tại người đang đi bên cạnh tôi là Nghiêm Thần An, bị Trần Viên gọi điện thoại năn nỉ từ sáng sớm đến để giúp đỡ.
Nghiêm Thần An là con trai đối tác của bố Trần Viện.
Anh ta và Trần Viện cùng một giuộc, đều là kiểu ong bướm, ong ong bướm bướm, không hề dính líu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu hai người gặp nhau trong bữa tiệc, đều cảm thấy đối phương là mẫu người lý tưởng của mình, sau đó một người giả vờ là chàng trai ngoan hiền, một người giả vờ là thỏ trắng mềm mại, kéo dài nửa năm, cho đến khi hai người tình cờ gặp nhau trong cùng một quán bar.
Lúc đó, Trần Viện đang mặc áo khoác lông thú chơi xúc xắc với người khác, Nghiêm Thần An đang lười biếng nằm trên sô pha uống rượu với người khác, hai người nhìn nhau qua khoảng trống, im lặng nhìn một hồi lâu.
Sau đó họ trở thành bạn bè.
Kiểu bạn bè cùng tần suất phát ra mùi thối.
Hôm nay Nghiêm Thần An mặc một chiếc áo sơ mi hoa, đeo kính râm, bước đi một cách lười biếng, cả người chỉ thiếu điều treo lên mấy chữ "Tôi là tra nam" lên trán.
Dưới ánh nhìn của Thẩm Yến, tôi có chút không thoải mái, xoay người đi vào nhà vệ sinh trước.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đã vô tình va vào người phía trước.
Tôi tưởng là Nghiêm Thần An đang sốt ruột chờ bên ngoài nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy đó là Thẩm Yến.
Tôi sững sờ, vì mất tập trung nên khi anh ấy nắm lấy cổ tay, tôi quên luôn vùng vẫy.
Anh ấy cầm tay tôi và áp lên môi mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi có hơi tức giận vì bị xúc phạm, chưa kịp nổi nóng thì đã sờ thấy một thứ gì đó như kim loại.
Tim tôi bỗng bang bang lệch cmn nhịp.
Cảm giác như nụ hôn của đinh lưỡi.
Sau đó, Thẩm Yến đột nhiên hé miệng cho tôi xem, lộ ra chiếc đinh lưỡi bạc mới toanh.
Đầu lưỡi hồng hào ghim một chiếc đinh bạc, vừa đẹp vừa kỳ quặc.
Thẩm Yến cụp mi xuống, che đi đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng, giọng của anh ấy hơi khàn: "Thịnh Tiêu, em xem, anh cũng không nhàm chán lắm, phải không?"
Hơi thở của tôi trong phút chốc nghẹn lại, suýt nữa tưởng rằng mình đang bị ảo giác.
Thẩm Yến, người vốn luôn có nguyên tắc và quy tắc nghiêm ngặt của riêng mình, vậy mà lại đi bấm khuyên môi và đinh lưỡi.
Tôi mặc cho Thẩm Yến nắm lấy cổ tay mình, thậm chí vô thức chạm vào chiếc khuyên môi.
Thẩm Yến dường như nghĩ rằng tôi thích những thứ này, anh ấy hơi cúi người xuống để tôi có thể dễ dàng chạm vào hơn: "Anh không sợ đau, em có thể dùng lực mạnh hơn để chạm vào nó."
Tôi ngây người nhìn Thẩm Yến, anh ấy vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi nhưng trong đôi mắt màu nhạt nhìn xuống tôi lại ẩn chứa một thứ cảm xúc gần như cuồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro