Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Anh nghĩ anh th...

Mịch Nha Tử

2025-03-19 04:35:23

Nguyễn Yên nói Đông Văn Li lo lắng thái quá.Cô vẫn còn lại một năm, chính xác là ba trăm sáu mươi lăm ngày, chẳng lẽ ngày nào cô cũng sống trong sự do dự vậy sao?Cuộc đời ngắn ngủi, phải hưởng thụ hiện tại.Còn chuyện tương lai thì đến đâu hay đến đó, không phải người ta từng nói cứ đi thì ắt có đường hay sao?Đó là những lời Nguyễn Yên đã nói với cô vào một đêm say mèm sau một thời gian dài không gặp cô.Khi đó, Đông Văn Li đang nhìn chằm chằm vào mấy chậu cây nhiệt đới trong sân mà tiên sinh đã bảo Tiểu F mua cho cô, ánh mắt của cô trống rỗng, chỉ nhìn thấy con nhện đỏ lặng lẽ bò lên phiến lá ráy dưới ánh trăng, cô chếnh choáng say, hỏi: “Yên Yên, nếu có một ngày em rời đi, chị sẽ nhớ em chứ?”“Không.” Nguyễn Yên quả quyết lắc đầu, đêm đó cô ấy uống rất nhiều rượu, sau đó ngả đầu lên chiếc bàn nhỏ, nhổm dậy nói năng không rõ lời, “Vốn dĩ em phải rời đi, A Li ——”“Trời cao đã sớm nói cho chị biết, em chỉ là pháo hoa thoáng qua thôi.”Cô ấy nói lời này rất nhẹ nhàng, thanh âm rất dịu dàng, không hề giống với phong cách của cô ấy, chỉ có ẩn ý triết lý sâu xa mới chứng minh được lời này là do cô ấy nói ra.Đông Văn Li vẫn chưa say, cô nghiêng người sang, hỏi cô gái đang ngả đầu lên bàn: “Yên Yên, còn chị thì sao, nếu có một ngày em rời đi, chị sẽ làm gì?”“Chị à?” Người đang gục đầu xuống bàn lại ra sức ngầng đầu lên, “Còn có thể làm gì chứ, vẫn vậy thôi, tiếp tục làm việc vặt, tiếp tục làm nhạc.”Nhắc đến âm nhạc, Đông Văn Li nghe nói kế hoạch biểu diễn mà Nguyễn Yên vô cùng mong đợi đã sụp đổ, nhà đầu tư sẽ không tổ chức lễ hội âm nhạc nữa, nói không có lợi nhuận, còn nói âm nhạc của cô ấy vừa kén người nghe vừa lập dị.Hai người họ im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Đông Văn Li tưởng Nguyễn Yên đã ngủ rồi, nhưng cô ấy lại nhẹ nhàng nói:“A Li, có lẽ chị chưa từng có tài năng âm nhạc.”*Suy nghĩ hỗn loạn trong đêm thật sự khiến người ta phát điên.Sau đó Đông Văn Li gọi cho Tiểu F vì anh ta là người duy nhất biết lái xe, nhờ Tiểu F lái xe đưa hai người họ đi dạo.Tiểu F tập trung lái xe, còn dặn dò hai cô gái say mèm đang hạ kính xe trên ghế sau đừng thò đầu ra ngoài.Đông Văn Li để làn gió thổi qua tóc cô, dựa vào khung kính, quay đầu nói to với Nguyễn Yên: “Yên Yên! Yên Yên! Chị có thấy em giống Lai Phúc không?”Nguyễn Yên lại đặt toàn bộ tâm tư vào ghế lái, cô ấy chọc chọc ghế lái, ngây ngốc hỏi cho cô ấy lái xe có được không, cô ấy muốn trải nghiệm cảm giác lái xe bốn bánh.Finger nghiêm túc nói: “Cô Nguyễn Yên, uống rượu rồi mà lái xe thì người thân sẽ rơi nước mắt.”“Tôi không có người thân.” Nguyễn Yên lắc đầu.“Có mà!” Đông Văn Li mở to hai mắt, cãi lại, “Chị quên mẹ của chị rồi!”Nguyễn Yên rũ mắt: “Chị có mẹ sao?”Cô ấy ngẩn người một lát, sau đó đặt tay lên đầu của Đông Văn Li: “À, chị có, nhưng chị đã cắt đứt tình mẹ con với bà ấy, cho nên nói một cách nghiêm túc, chị không còn mẹ nữa.”“Vậy chị còn có em.” Đông Văn Li ngây thơ ôm cô ấy, “Yên Yên, em có Lai Phúc bên cạnh, nhưng chị không có… Đừng buồn, em sẽ là chó con của chị, có được không?”Finger lại khuyên nhủ: “Cô A Li, sau này cô đừng nói như vậy, tiên sinh nghe được sẽ không vui.”“Sao lại không vui, thỉnh thoảng tôi cũng xem anh ấy là chó con mà…”Lúc cô nói ra lời này, ngay cả Nguyễn Yên đang say mèm cũng sợ hết hồn, phải che miệng cô lại.“Hu hu hu…” Đông Văn Li còn đang nói gì đó.Nguyễn Yên che miệng cô lại, cứ ra sức “suỵt suỵt”…Trời đất ơi, hai người họ đang vụng trộm chơi trò gì vậy? Làm ai kia biến sắc luôn rồi!——Giày vò như vậy một hồi lâu, có lẽ là ầm ĩ cũng mệt rồi, hoặc có lẽ là vì men rượu khiến họ buồn ngủ, rốt cuộc hai người ngồi sau cũng không còn lộn xộn nữa.Finger cứ lái xe trong vô định suốt cả đoạn đường.Nửa đêm, đường phố vắng vẻ, cô A Li không nói là đi đâu, cũng không nói là muốn dừng lại ở đâu.Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu trong xe, thấy hai người trên ghế sau ôm nhau ngủ.Điện thoại trong túi của Nguyễn Yên liên tục reo lên, anh ta chỉ có thể cẩn thận dừng xe ven đường, cố gắng đánh thức Nguyễn Yên.Nhưng Nguyễn Yên vẫn không tỉnh giấc, chỉ nhíu mày xoay người sang bên kia, hình như là muốn phớt lờ âm thanh đó.Chuông điện thoại ngừng reo, nửa phút sau lại bắt đầu.Finger đoán có lẽ là chuyện khẩn cấp, hoặc người thân và bạn bè của cô Nguyễn Yên lo lắng vì không tìm được cô ấy.Điện thoại tiếp tục reo, vậy là anh ta cầm lấy, bắt máy: “A lô?”Ken vô cùng phiền muộn, sau mấy cuộc gọi, cậu ấy lại nghe giọng một người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia.*Ken đi đến nơi mà người trong điện thoại đã nói, nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz S đỗ ở đó.Người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe mặc một chiếc áo thun, cơ bắp vững chãi cho thấy anh ta thường xuyên rèn luyện thân thể, còn cao hơn cậu ấy một chút, mặc dù trông hơi đáng sợ, nhưng sắc mặt của anh ta rất lịch sự, đang nhét tay vào túi quần chờ đợi.“Cô ấy đâu?” Ken không hề khách sáo, chỉ hỏi thẳng.Finger mở cửa xe cho cậu ấy, hai cô gái yên tĩnh ngủ trên ghế sau, người nào cũng đắp chăn.Ken nhấc chiếc chăn trên người của Nguyễn Yên lên, bế cô ấy trong lòng.Finger đứng ngoài cửa xe, dưới ánh trăng, cô Nguyễn Yên không nói ra mấy từ “bà đây” và “cút đi” như mọi ngày, tay chân đong đưa không có sức sống, giống như chi giả mà anh ta thường tháo ra, làm cho sự tiếc nuối vì khiếm khuyết của anh ta trỗi dậy.Anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, vậy là anh ta hỏi: “Có cần tôi đưa hai người đi không?”“Không cần.” Ken liếc Finger một cái, sau đó rời đi.Finger cũng không ép, anh ta đóng cửa xe, nhìn họ rời đi, mãi đến khi điện thoại của anh ta reo lên.Anh ta lấy ra xem, là tiên sinh gọi đến.Anh ta bắt máy, người bên kia nói: “Finger, cậu đang ở đâu, sao tôi không gọi vào điện thoại của A Li được, tôi vừa xuống máy bay.”“Tiên sinh, cô A Li ngủ trên xe.”“Trên xe? Sao cô ấy lại ngủ trên xe?”“Cô ấy uống rượu với cô Nguyễn Yên, sau đó nói muốn đi hóng gió.”“Càng ngày càng quá đáng, uống đến mức ngủ trên xe. Đừng để ý đến cô ấy, cứ để cô ấy ngủ trên xe, sáng mai thức dậy bị đau cổ thì sẽ nhớ.”“Được.” Finger vui vẻ đồng ý, “Vậy bây giờ tôi rời đi, để cô ấy ngủ trên xe một đêm.”Người đàn ông đang cầm vali hoàn hồn, cảm thấy bất lực, lại hỏi: “Ở đâu?”*Người đàn ông ngồi trên ghế lái đang nhíu mày xoay vô lăng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người trong kính chiếu hậu.Finger bị anh đuổi về, anh đưa cô đến khách sạn mà anh đã thuê phòng.Chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe VIP dưới hầm, anh vừa dừng xe đã nghe người phía sau la hét gì đó.Anh mở cửa ghế lái, xuống xe, mở cửa ghế sau, định bế cô xuống.Cô vòng tay qua eo anh.Vốn dĩ anh định trách móc cô mấy câu, nhưng cô ôm anh như vậy, còn ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, vậy là anh chỉ có thể vỗ vỗ đầu cô: “Lại uống nhiều rồi phải không?”“Muốn uống nước.” Cô lẩm bẩm, lại vươn tay ra, mơ mơ màng màng giật giật cà vạt của anh.Anh nhìn hai chai nước dưới chân cô, lấy một chai đưa cho cô: “Vậy đứng lên uống nước.”“Muốn đút ——” Cô ngước mắt nhìn anh, ngón tay vẫn cầm lấy mép cà vạt của anh, đầu ngón tay trắng trẻo nắm lấy cà vạt lụa đen, mặt sau của cà vạt bị cuốn lên, làm cho chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh lại trỗi dậy.“Muốn đút ——” Cô lặp lại.“Em không tự uống được à, Đông Văn Li? Cái miệng của em chỉ có thể uống rượu thôi, đúng không?”“Anh đừng mắng em.” Ánh mắt của cô mơ màng, cô ngẩng đầu, giống như muốn nhìn thẳng vào anh, “Khó khăn lắm mới gặp nhau.”Nói xong, cô vẫn nắm lấy mép cà vạt của anh: “Em rất nhớ anh.”Trong lòng anh thở dài, anh vặn nắp chai nước lọc, sau đó ngẩng đầu. Nước lọc trong đêm lạnh như băng nhanh chóng tràn ngập trong cổ họng của anh, anh truyền qua miệng cô. Cô uống nước, nhưng không biết chừng mực, còn vụng về chạm vào đầu lưỡi của anh.Yết hầu của anh trượt xuống, anh kiềm chế bản thân, đẩy cô ra.Tầng hầm về đêm, trên xe của cô, anh không chắc mình có thể kiểm soát bản thân hay không.Không ngờ gương mặt ấm áp của cô cô vẫn ghé đến gần.Áo sơ mi nhét vào quần tây.Cô tự lẩm bẩm, gương mặt ửng đỏ lộ vẻ ngây thơ:“Tiên sinh…”“Em làm chó con của anh có được không?”Vào giây phút đó, đồng tử của anh co lại, sự kiềm chế và thận trọng trong đôi mắt màu hổ phách của anh biến mất, chỉ còn màu đen tăm tối.Anh cắn răng, một tay xoay người cô lại:“Đông Văn Li, em muốn giết anh đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Số ký tự: 0