Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử
Nước sâu
Mịch Nha Tử
2025-03-19 04:35:23
Cửa hàng đồ cũ làm ăn tốt hơn Đông Văn Li nghĩ, Nguyễn Yên nói đúng, trong số mấy cô gái cùng lứa, Đông Văn Li là người ăn mặc quê mùa nhất.Mấy cô gái trẻ đến tiệm đều rất biết phân biệt tốt xấu, biết kiểu dáng nào là kinh điển và hiếm có, biết giá nào phù hợp và đáng tiền.Đông Văn Li đặt quần áo mình mang đến vào tủ, một nhóm thiếu nữ kéo đến xem, nhân viên còn chưa kịp trả giá, lấy hàng, họ đã ríu rít trò chuyện, phân chia.“Có phải là mẫu đầm được trình diễn ở Paris không? Thật hay giả đấy?”“Đừng lừa người ta.” Nguyễn Yên giơ tay lên, ngăn cản họ lại, “Còn phải xem chủ tiệm có thành ý hay không.”Nhân viên thấy đây là một khoản tiền lớn, vội vàng dẫn họ sang phòng tiếp khách bên cạnh, so sánh giá cả một hồi, Nguyễn Yên liếc mắt nhìn, Đông Văn Li đang nhàn nhã uống trà, Nguyễn Yên vờ cáu kỉnh.Bà chủ nói giá cả thế này, thật sự không có lời, Nguyễn Yên vỗ tay một cái, định rời đi, bà chủ thấy cô ấy sắp đi thì giữ tay cô ấy lại, tăng thêm mười phần trăm, Nguyễn Yên nóng nảy nói vẫn chưa được, muốn hỏi ý tiểu thư nhà mình.Bà chủ chỉ có thể trao đổi với Đông Văn Li, Đông Văn Li chậm rãi đặt tách trà xuống, rất buồn bã: “Chủ ý của tôi không phải là bán tống bán tháo, xin lỗi đã làm phiền.”Bà chủ quyết định tăng thêm hai mươi phần trăm, Nguyễn Yên nháy mắt ra hiệu, Đông Văn Li thấy cũng không chênh lệch bao nhiêu, lại quay đầu lau nước mắt.Nguyễn Yên hùng hổ, tỏ vẻ “không nỡ”, cầm lấy tiền. Sau khi ra khỏi tiệm, cô ấy nhét tiền vào túi của Đông Văn Li, “Chị xem thường em rồi, Đông Văn Li, em giả heo ăn thịt hổ, đừng vui mừng quá đấy.”“Chủ yếu là nhờ vào sự hướng dẫn của chị.” Đông Văn Li đếm tiền, cô cũng không hoàn toàn giả vờ, cô thật sự không nỡ bán đi.“Cũng không lỗ vốn, chủ yếu là vì kích cỡ mấy bộ đầm kia nhỏ, không thì còn có thể ra giá cao hơn một chút.”“Đi thôi, em mời chị một bữa.” Đông Văn Li tính toán số tiền, “Đi đến nhà hàng Pháp mà chị đang làm đi, không phải chị nói muốn thử những món mà khách đến nhà hàng đã ăn sao?”“Chậc, bà cô, chị không dám tiêu tiền như vậy đâu.”“Mà chưa kể, không phải đã nói tối nay có hẹn sao, trễ rồi đấy.” Nguyễn Yên kéo cô đi, “Còn phải đi mua váy.”Nguyễn Yên không nói không rằng, dẫn cô đến chỗ chiếc xe máy, hai người đến trung tâm thương mại đi dạo một vòng. Nguyễn Yên nhìn thấy một chiếc váy đen, bảo Đông Văn Li mặc thử.Chiếc váy đen ôm sát, kiểu dáng đuôi cá, Đông Văn Li bất ngờ phát hiện nội tâm của Nguyễn Yên giống như một con người khác, có thể nhạy bén nhìn ra sở thích của cô.Cô mặc váy đen bước ra, Nguyễn Yên đang dựa vào tường, nhíu mày nghe nhân viên giới thiệu một chiếc váy không hề phù hợp với cô ấy, cô ấy cười, hỏi nhân viên, “Cô thấy tôi giống một người sẽ mặc kiểu quần áo như vậy sao?”Thấy Đông Văn Li bước ra, ý cười không đứng đắn trong mắt cô ấy mới dần dần phai nhạt, cô ấy chậc lưỡi: “Được đấy, A Li nhỏ, nhìn không ra——”“Nhìn không ra cái gì?” Đông Văn Li không được tự nhiên, nhìn đường cong của mình trong gương.“Nhìn không ra, hóa ra A Li nhà mình thay đổi khó lường.”Thay đổi khó lường?Tiên sinh cũng thích dùng những từ này để miêu tả cô.“Có đẹp không?”Cô xoay người lại, váy đuôi cá khẽ rung động.Nguyễn Yên gật đầu: “Đẹp, giống như con gái nhà giàu.”Cô ấy lại chỉ vào nhân viên mặc vest đang giới thiệu quần áo cho cô ấy, “Thấy không, sau này gặp người có khí chất như vậy mới giới thiệu chiếc váy này nhé.”Đông Văn Li kéo Nguyễn Yên sang, đứng trước gương nhìn Nguyễn Yên, mái tóc của cô ấy mới dài đến cổ, “Yên Yên, chị có thấy giống trẻ con mặc trộm đồ của người lớn không?”Nguyễn Yên nheo mắt, “Ngực có thể lớn hơn một chút nữa, vẫn còn gầy.”Đông Văn Li nghiêm túc hỏi cô ấy, vậy mà cô ấy lại đùa giỡn với cô, cô mất vui, nói muốn đổi lại, không lấy cái này.“Đừng mà, đẹp lắm.” Nguyễn Yên ngăn cản cô, “Rất đẹp.”Nguyễn Yên kéo cô đến, đứng trước gương, chỉ vào tóc cô: “Tóc cũng cần phải thay đổi một chút, uốn xoăn sẽ xứng với khí chất của chiếc váy em mặc.”Vậy là Nguyễn Yên đưa Đông Văn Li đi làm tóc, tiện đường chọn một đôi giày đắt tiền, họ đến tiệm cắt tóc “cao thủ giữa nhân gian” trong truyền thuyết, tìm thợ trang điểm tên “Tiểu Thải” để trang điểm cho cô.Đông Văn Li thật thà hỏi: “Có đáng tin không?”Nguyễn Yên nhướng mày: “Xem thường mối quan hệ của bà đây đúng không?”Tiểu Thải nhìn chằm chằm gương mặt của Đông Văn Li một hồi, gật đầu nói chuyện nhỏ, sau đó lại dùng đến những dụng cụ đẹp mắt của cô ấy.Nguyễn Yên đứng hút thuốc trước cửa tiệm cắt tóc, nheo mắt cảnh cáo đám đàn ông ngu xuẩn đi ngang qua cô ấy hỏi “giá”.Đông Văn Li bước ra, Nguyễn Yên đang ngồi xổm ném đá giết thời gian.Rèm nhựa mô phỏng hạt ngọc trai khẽ chuyển động, ngón tay trắng nõn lướt qua lớp rèm, tóc đen uốn xoăn buông xõa nhẹ nhàng bên chiếc cổ thiên nga, lông mày đen nhánh, hàng mi vừa dày vừa dài, điểm thêm một chút sắc hoa hồng trên đôi môi nhạt màu.Nhưng khí chất của cô vẫn bình lặng như trước, cô đứng giữa đám đông, nhàn nhạt nhìn một cái, mặc dù gương mặt không có biểu cảm gì, Nguyễn Yên cũng không thể hút điếu thuốc trên tay được nữa.Đông Văn Li bước ra, thấy Nguyễn Yên ngẩn người: “Sao thế, Yên?”Nguyễn Yên ném viên đá, tiến một bước về phía trước, kéo tay Đông Văn Li, “Đi mau.”“Sao thế, Yên Yên?” Đông Văn Li không hiểu chuyện gì.“Em không biết em xinh đẹp thế nào đâu, đi ngoài đường nguy hiểm lắm.” Nguyễn Yên đi về phía trước, không quay đầu lại, “Chị phải đưa em lên xe thôi, người đón em đã đi chưa?”Đông Văn Li cảm thấy hơi buồn cười, cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra, thấy Finger nhắn tin cho cô, nói họ đã lên đường, vậy là cô gật đầu, nói đi rồi.“Nhanh lên, bảo người đó đến mau đi.”Đông Văn Li gửi địa chỉ cho Finger, hai người họ đứng đợi ở góc đường.Nơi này không hề sang trọng, bầu trời dần dần sụp tối, vạt váy của Đông Văn Li chỉ dài đến bắp chân, còn lộ ra một phần da thịt dưới cổ, cực kỳ nổi bật giữa con đường này.Nguyễn Yên mặc áo hai dây, váy ngắn hở rốn cùng thắt lưng da, trên đó có đính dây xích kim loại, tóc ngắn che mắt, trang điểm mắt khói cùng đôi mắt màu xanh, cô ấy nhét tay vào túi, trông rất khó gần, cũng không hề giống một người bạn của cô gái trắng trẻo bên cạnh.Đàn ông đi ngang qua liên tục quay đầu, có người huýt sáo, bị Nguyễn Yên cầm gậy hù dọa, hù dọa xong, cô ấy lại nhét tay vào túi, chửi bậy: “Gì đấy, không tè được nên không nhìn thấy bản thân mình ra sao đúng không, muốn chơi bà đây à? Đồ hàng ngắn…”Cô ấy rất hung dữ, sau khi cô ấy mắng mấy người, không còn ai dám đến gần bắt chuyện nữa, chỉ dám đưa mắt nhìn họ.“Đâu rồi?” Nguyễn Yên mất kiên nhẫn, hối thúc mấy lần.“Sắp đến rồi.” Đông Văn Li vội vàng trả lời.Giao thông bên kia không thuận lợi lắm, Đông Văn Li đề nghị họ đi lên phía trước một chút, nhưng Nguyễn Yên lại nói dù không thuận lợi cũng phải có người đến đón cô.Bây giờ cô mang giày cao gót, không thể đi bộ được.Đông Văn Li nói thật ra cô cũng đâu có yếu ớt đến vậy.Nguyễn Yên không cho, giữa hai người họ, Nguyễn Yên là người đưa ra quyết định cuối cùng.Mấy sạp hàng ven đường bắt đầu xuất hiện, trời nhiều mây, sụp tối từ sớm, chớp mắt một cái, hai người họ đã đứng trong không gian tối tăm.“Cầm lấy.”Đông Văn Li cảm giác được Nguyễn Yên nhét thứ gì đó vào túi xách nhỏ của cô, cô cúi đầu, Nguyễn Yên vội vàng rút tay ra khỏi túi xách, vẻ mặt mất tự nhiên.Đông Văn Li tò mò mở túi nhìn thử, lúc ngón tay cô chạm vào thứ đó, mượn một ít ánh nắng còn sót lại để nhìn, ngón tay cô lại nóng bừng, da mặt của cô cũng ửng đỏ, hơi mất tự nhiên.“Cái này…” Đông Văn Li không biết mở lời thế nào, cũng không thể lấy thứ đó ra khỏi túi.“Rất bình thường.” Nguyễn Yên chừa lại góc mặt cho cô, cô ấy nhét tay vào túi, nhẹ nhàng nói, “Em là người lớn, nhìn mấy người đàn ông kia thì biết, người ta rất khó kiềm chế khi nhìn thấy em.”Đông Văn Li mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ buông tay ra, để thứ đó nằm trong túi.Cô chọn bỏ qua chủ đề này, nói chuyện khác với Nguyễn Yên.*Màn đêm dần dần buông xuống, Nguyễn Yên chờ đợi cũng mệt, vòng ta qua cổ Đông Văn Li, hai người tranh cãi để giết thời gian.Hai cô bé nói chuyện với nhau luôn thích tranh cãi một chút.Đông Văn Li quên mất Nguyễn Yên đã nói gì, dù sao cô cũng là người véo eo của Nguyễn Yên trước, Nguyễn Yên xoay người đánh vào đầu cô, Đông Văn Li né tránh, không cho cô ấy đánh, vậy là Nguyễn Yên kéo tay cô, giữ cô đứng yên, định đánh vào đầu cô.Đông Văn Li cười hì hì, nhưng một giây sau lại nhìn thấy cô gái vừa giữ tay mình bị đè vào mặt tường giống như bị trừng phạt.Đông Văn Li sợ hãi đứng yên tại chỗ, sau khi nhìn thấy Yên Yên bị đè vào tường, bóng dáng cao lớn của Finger lại đứng trong tầm mắt của cô.Sắc mặt của anh ta oai phong, khí thế hơn người, giống như… vì hiểu lầm mà chuyển sang chế độ chiến đấu.Đông Văn Li vội vàng tách hai người họ ra.“Anh…anh là ai?” Nguyễn Yên tức giận, nhưng sắc mặt hết sức sợ hãi lại vô tội, “Anh đánh nhau đúng không, anh muốn đánh bà đây đúng không, tại sao anh lại đánh tôi?”“Vì cô vô lễ với cô A Li.” Finger vẫn nghiêm túc, nói từng câu từng chữ.Đông Văn Li vội vàng chạy đến giữa hai người họ: “Hiểu lầm rồi, Tiểu F, cô ấy là bạn của tôi, bọn tôi chỉ đùa giỡn thôi.”“Ngốc.” Nguyễn Yên mắng một tiếng, lại nói với Đông Văn Li, “Anh ta bị ngốc à!”Nguyễn Yên hung dữ mắng người ta, Đông Văn Li vội vàng ngăn cản cô ấy, quay sang Finger, nói, “Tiểu F, anh có thể xin lỗi Yên Yên được không?”Finger bước đến, “Xin lỗi, bạn của cô A Li.”Anh ta xin lỗi như đang thi hành mệnh lệnh, không hề áy náy vì hiểu lầm, làm Nguyễn Yên càng tức giận hơn, cô ấy đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Finger, siết chặt nắm đấm, nói: “Đồ to con, đừng tưởng tôi sợ anh, chuyện vừa rồi không tính, tôi không chuẩn bị trước, anh làm lại một lần nữa xem!”Finger chân thành nhìn Đông Văn Li: “Cô A Li, bạn của cô bảo tôi làm lại, tôi có cần thỏa mãn yêu cầu này không?”Đông Văn Li:…Nguyễn Yên còn tức giận hơn, nhe nanh múa vuốt tiến về phía trước, Đông Văn Li ngăn cản, dỗ dành Nguyễn Yên, “Yên Yên, anh ấy chỉ biết thi hành mệnh lệnh, chỉ số cảm xúc của anh ấy không cao lắm, chị đừng chấp nhặt với anh ấy.”Nói xong, Đông Văn Li lại quay đầu, giống như chứng tỏ với Nguyễn Yên: “Anh tiêu đời rồi, Tiểu F, anh có biết bạn trai của Yên Yên làm gì không, là võ sĩ quyền anh đấy, không bao lâu nữa, anh sẽ bị tuyển thủ chuyên nghiệp khiêu chiến, để cho anh biết là không được chọc người phụ nữ của người ta!”Vừa dứt lời, Đông Văn Li lại không nói không rằng, kéo Nguyễn Yên đến chiếc xe ôm đón khách ven đường, dặn dò bác tài đưa cô ấy đến nơi mà cô ấy đã đỗ xe trước đó, cách đây hai con đường.Bác tài nổ máy, giữa khói bụi mù mịt, Đông Văn Li nghe thấy giọng nói của Nguyễn Yên vẫn vang vọng: “Anh đợi đó!”Đông Văn Li lắc đầu, không hổ danh là dây thanh quản dùng để hát Rock n’ Roll.“Cô A Li, mời cô lên xe.” Finger vẫn bình tĩnh.Đông Văn Li đau đầu hết sức, sau khi lên xe lại nói lời thấm thía: “Tiểu F, Yên Yên là bạn của tôi, vừa rồi bọn tôi chỉ đùa giỡn với nhau thôi, trên mặt bọn tôi vẫn nở nụ cười, không phải sự tranh đấu nào cũng đại diện cho mâu thuẫn, khi mọi người nở nụ cười, đó có thể là tình yêu thương.”Finger ngồi trên ghế phụ, quay lại gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cô A Li.”Đông Văn Li cảm thấy anh ta chưa hiểu, vậy là cô lại nói: “Lúc xin lỗi người khác, anh phải biểu đạt sự hối hận và áy náy.”Người đàn ông phía trước cứng đờ, lúc quay đầu, gương mặt anh ta biểu lộ rõ sự “hối hận và áy náy”.“Là thế này sao, cô A Li?”Đông Văn Li nghĩ sự hối hận và áy náy này của anh ta sẽ làm Nguyễn Yên muốn đánh anh ta hơn, vậy là cô xoa xoa thái dương: “Bỏ đi.”Sau này đừng để hai người họ gặp lại nhau.——Sau đó, suốt đoạn đường, Đông Văn Li cũng không nói chuyện với Finger nữa, cuối cùng chiếc xe dừng trước khách sạn Waldorf Astoria, người ra đón Đông Văn Li là trợ lý Lâm.Đông Văn Li thấy trợ lý Lâm cũng đến Hà Nội, cô đoán hẳn là lần này tiên sinh đến Hà Nội vì có việc quan trọng.Trợ lý Lâm chào hỏi Đông Văn Li, sau đó dẫn cô vào sảnh khách sạn.Khách sạn được bày trí theo phong cách cổ điển, tông màu trắng đen, cổng vòm màu đen, cột đá La Mã màu trắng, cả sảnh lớn trông rất lộng lẫy, trần nhà cao bảy, tám mét, trên đó có gắn đèn trần đính kim cương, khiến đêm tối trở nên chói mắt, là biểu hiện của tiền bạc, sự xa xỉ tràn ngập cả sảnh lớn.Chính giữa sảnh lớn có bảng chỉ dẫn lối đi đến phòng hội nghị chiều nay bằng tiếng Anh.Trợ lý Lâm lịch sự cúi đầu, nói hội nghị chưa kết thúc, cô có thể vào phòng nghỉ ngơi một lát, khi nào tiên sinh xong việc, anh ta sẽ gọi cô.Đông Văn Li cầm lấy thẻ phòng mà trợ lý Lâm đã đặt cho cô, cô theo anh ta lên tầng VIP.Tầng này chỉ có ba phòng, anh ở trong một phòng, một phòng dành cho Đông Văn Li, phòng còn lại để trống.Cả tầng lầu rộng lớn thế này, lại chỉ có hai người họ.Đông Văn Li quẹt thẻ vào phòng, cô đã tưởng tượng căn phòng này rất xa hoa, nhưng chưa từng nghĩ nó xa hoa đến mức này.Sau cánh cửa có một chiếc tủ đựng rượu, trên tủ có ghi khách thuê phòng có thể tự phục vụ rượu bên trong, nhưng giá từng chai đều có ít nhất năm con số, tính bằng đồng Euro, làm cô chưa uống đã hơi say.Cô lại bước vào sâu bên trong, trong phòng có một chiếc bàn trang điểm, trang bị đầy đủ mỹ phẩm dưỡng da và làm đẹp các loại, Đông Văn Li lại dời ánh mắt sang chiếc gương sát đất, nhìn vào người trong gương.Cô nhìn thấy bản thân mình sau khi đã sửa soạn, mặc dù trông rất xứng với sự tinh xảo ở nơi này, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi chột dạ.Vậy là cô đặt túi xách xuống, cởi giày cao gót, ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn ánh sáng và bóng tối giao thoa dưới chân mình.*Đông Văn Li đợi chưa được bao lâu, chuông cửa đã vang lên, cô tưởng trợ lý Lâm gọi cô, nhưng mở cửa rồi mới phát hiện là tiên sinh.Sắc mặt của anh hơi mệt mỏi, nhưng lúc nhìn thấy cô, rõ ràng ánh mắt của anh trở nên chăm chú hơn.Anh nhìn cô một lát, sau đó mỉm cười.Chuyện này làm Đông Văn Li hơi lúng túng, cô khoát tay một cái: “Không…không đẹp sao?”“Không phải.” Anh lắc đầu, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô tiến về phía trước nửa bước, “A Li nhà mình quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức anh không tin được.”“Thật, thật không?” Cô vẫn không tự tin lắm.“Thật, thậm chí anh còn hối hận vì đã tham dự một hội nghị buồn chán, bỏ lỡ cơ hội đi cùng với em.” Anh ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói một câu tiếng Pháp.Loại ngôn ngữ châu Âu này cho người ta có cảm giác chân thật và ấm áp, giống như rượu tinh khiết, như tình yêu nồng đậm.“Vậy bây giờ anh trở lại cũng không muộn.” Đông Văn Li khẽ ngẩng đầu, trả lời anh bằng tiếng Pháp.“Đêm nay đáng giá một chai rượu.” Anh nắm tay cô bước ra ngoài.Đông Văn Li nhìn thấy vạt váy của mình khẽ đong đưa theo bước chân, thỉnh thoảng lại lướt qua ống quần của anh, nhìn thấy đôi giày Jimmy Choo nhung đen trông hết sức nhã nhặn dưới ánh đèn dịu dàng.Trong bộ phim “Yêu Nữ Thích Hàng Hiệu” có một lời thoại kinh điển, làm người ta nhớ mãi không quên:“Khi cô mang đôi giày Jimmy Choo lần đầu tiên, cô đã bán đi linh hồn của mình.”Nhiều năm sau đó, Đông Văn Li nhìn thấy lời thoại này, cô đồng tình sâu sắc.*Đèn vừa lên, lúc món Pháp tinh xảo được mang lên, Đông Văn Li đang ngà ngà say, nhìn thấy rất nhiều người ngồi đó, cả nam lẫn nữ.Cô nghe họ nói chuyện bằng đủ loại ngôn ngữ, góp nhặt được rất nhiều thông tin, những người ngồi ở đây nói chuyện về kinh tế, hệ thống chính trị, thương mại toàn cầu, sự thay đổi về khoa học kỹ thuật, nơi nào có thị trường lao động giá rẻ như châu Á lúc bấy giờ, nơi nào có thể tìm được xu hướng đầu tư mới.Cô dần dần hiểu được lời mà Đông Cốc Châu từng nói với cô, hồi cô còn nhỏ, ông đặt cô ngồi lên vai ông là để cô có thể nhìn thấy nhiều hơn, xa hơn trong tương lai.Đó gọi là tầm nhìn.Trước đây là mặt trời và mặt trăng ở Sài Gòn, sau này là tháp ngà ở Hà Nội, trong tương lai, có phải sẽ có rất nhiều điều mà cô không hiểu nhưng phải tiếp xúc ngày một nhiều không?Chỉ là, mặc dù lúc đó cô mới chạm nhẹ vào những thứ này, nhưng luôn cảm thấy con người có thể cố gắng tạo nên cuộc sống tốt hơn cho chính mình, lại tiếc nuối phát hiện không có cách nào vượt qua một vài khoảng cách.Muốn vượt qua khoảng cách đó cần rất nhiều người đứng dưới mình, là thành quả mà tổ tiên và người đời trước tích lũy.Người đàn ông trước mặt đang đáp lời hai người nước ngoài đến chào hỏi, Đông Văn Li ngồi trong đêm mát lạnh, nhìn nụ cười lịch sự và nhã nhặn của anh, thấy anh khẽ nâng ly rượu, mấy tấm danh thiếp bình thường của họ lại được đưa vào tay anh.Đây là thế giới của anh.Đông Văn Li biết nhân vật chính không ở bên cạnh cô, cô chỉ im lặng ngắm nhìn, im lặng lắng nghe.Lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra muốn tiến vào thế giới của anh, cô phải bán đi mấy bộ quần áo hàng hiệu mà cô không nỡ mặc trong tủ đồ của cô, cắn răng mua một đôi giày được gắn mác “Thiết kế độc quyền dành cho nữ hoàng”, biến thành một người câm chỉ biết mỉm cười, mặc dù anh cẩn thận cắt bít tết cho cô, cân nhắc tửu lượng của cô, khui một chai rượu đỏ có giá mấy trăm ngàn Euro.Dù là như vậy, một cô gái trẻ tuổi như cô, sắc nước hương trời trong mắt của Nguyễn Yên, cũng chỉ là một vật trang trí xinh đẹp trong thế giới quyền lực tràn ngập xa hoa, trụy lạc.Làm cô nhớ đến tác phẩm “Trà Hoa Nữ” của nhà văn người Pháp, Alexandre Dumas.Câu từ của tác phẩm văn học Pháp hóa thành những mảnh vụn, tràn ngập trong tâm trí cô, rơi vào ly rượu đỏ đắt tiền, giữa tiếng đàn piano du dương, vài người phụ nữ trong nhà hàng bắt đầu di chuyển bước chân nhẹ nhàng.Đã đến lúc khiêu vũ.Trong mắt người châu Âu cởi mở, khiêu vũ chỉ là một phép tắc xã giao.Đông Văn Li thấy anh chậm rãi bước đi dưới ánh mắt của mọi người, anh đưa tay ra, thành kính và lịch thiệp.“Tiểu thư, tôi có vinh hạnh được khiêu vũ cùng em không?”Anh khẽ nghiêng người, giống như mọi người khác trên sàn khiêu vũ.Đông Văn Li không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu nhìn anh.Cô nhớ đến nụ hôn trước ngày Giáng sinh, cô đã nói nụ hôn đó chỉ tồn tại vào mùa đông, lại lắc đầu: “Tiên sinh, anh quên rồi, em không biết khiêu vũ.”Nhưng anh vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô: “Không khó đâu, anh sẽ dạy em.”Anh hơi dùng sức, kéo Đông Văn Li đứng dậy, anh lại đến gần một chút, giữ lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay anh, cô lắc đầu, “Anh không lịch thiệp, em vừa từ chối anh mà.”Anh nghe thấy giọng nói của cô không vui, “Sao thế, là vì vừa rồi anh không ở bên cạnh em à?”“Không có.”“Còn nói không có.” Anh dễ dàng vạch trần cô, giải thích với cô, “Anh làm ăn, cũng có tiếp xúc với những người này, mấy ngày nữa còn cùng tham dự một cuộc họp, nhưng anh muốn ở bên A Li thêm vài ngày, cho nên mới đi mời rượu xin lỗi, hỏi họ có thể cho phép anh tham dự cuộc họp qua điện thoại được không.”Anh dùng câu từ khiêm tốn, giải thích đầu đuôi với cô, làm cô nghĩ những cảm xúc vừa rồi quá vô lý và kiêu ngạo.“Ai mà bắt anh xin lỗi được?” Hình như cô trách anh tỏ vẻ khổ sở.“Em.” Anh ôm eo cô, gọi cô là tổ tông của anh.“Anh không muốn nhìn thấy em buồn.” Anh hơi uy hiếp.“Em đâu có buồn.” Đông Văn Li thừa nhận mình rất dễ dỗ, nhưng cô không có ý định xiêu lòng.“Không buồn mà lại không chịu nhận lời mời khiêu vũ của anh.”“Có rất nhiều cô gái muốn khiêu vũ cùng anh.” Ánh mắt cô hướng về chiếc khăn túi của anh, “Anh không cần phí sức dạy em.”“Có lẽ lúc trước có rất nhiều, nhưng sau này sẽ không có.” Anh hứa.Đông Văn Li khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía anh.Cô từng nhìn thấy anh khiêu vũ cùng Lyrisa, họ đồng điệu ăn ý, tựa như đã được đào tạo chuyên nghiệp, những bước chân khiêu vũ đẹp mắt nhận được rất nhiều lời tán dương.Cô không làm được như vậy, cô sẽ mất mặt.Thậm chí vào mùa hè năm đó ở Sài Gòn, cô đã vụng trộm luyện tập rất nhiều lần.“Em có thể đặt tay lên vai anh, nếu em sợ ngã, em có thể ôm anh, hoặc anh ôm eo em, nhưng như vậy thì không lịch thiệp chút nào.” Anh dạy cô.“Lúc lùi về sau thì bước chậm một chút, đừng bước quá dài.”“Lúc tiến về phía trước thì mạnh dạn hơn, đừng sợ giẫm vào chân người khác, tin tưởng sự đồng điệu của bạn nhảy.”Dưới sự hướng dẫn của anh, Đông Văn Li chậm rãi dạo bước theo giai điệu.Sau vài bước, cô đã có thể bắt nhịp, cô thả lỏng cánh tay đang ôm anh, chậm rãi, thành thạo di chuyển theo tiếng đàn piano trên sàn khiêu vũ.Cô biết trước đây anh từng khiêu vũ cùng Lyrisa, nhưng không hề gần gũi như cô và anh.Cô nói khẽ: “Cũng không khó lắm.”“Cái gì?” Xung quanh có tiếng cười vui vẻ, anh không nghe rõ, vậy là anh nhích đến gần, hỏi cô.Cô lặp lại, giống như sợ người ta phát hiện sự kiêu ngạo nho nhỏ của mình, cô vội vàng nói: “Em nói, cũng không khó lắm.”Anh cười: “Đó là vì A Li nhà mình học cái gì cũng nhanh.”“Trong mắt của anh, em tài giỏi vậy sao?”Cô rất gần gũi với anh, đối với người ngoài, họ trông giống hệt như một cặp tình nhân đang thì thầm vào tai nhau.“Ừ.” Tay của anh di chuyển từ eo cô đến bả vai cô, cuối cùng lên đến gáy cô, lướt qua mái tóc xoăn nhẹ của cô, anh cúi đầu, chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi của cô, nhẹ nhàng nói trong đêm dịu dàng, “Nếu em tiếp tục tài giỏi thế này, anh sẽ phải ngẩng đầu nhìn em.”“Anh nói vậy, giống như em sẽ trở thành một cây đại thụ che trời vậy.” Đông Văn Li chuyển sang tiếng Quảng Đông.“Phải.” Anh thuận theo âm nhạc, dẫn cô ra sàn khiêu vũ tràn ngập ánh đèn dịu dàng, bàn tay anh lùa vào tóc cô, “Em chưa bao giờ là một gốc cỏ dại.”“Nhưng mà——” Anh dừng bước, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chăm chú, “Anh hy vọng em lớn chậm một chút.”“Không biết được.” Cô đứng trước mặt anh, ánh sáng dịu dàng nhuộm lên gương mặt ửng đỏ của cô, cô nói tiếng Quảng Đông ngây thơ như xưa, “Nếu anh cho em uống loại rượu đắt tiền như vậy, không chừng em sẽ trở thành cây đại thụ che trời sớm thôi.”Cô bé dịu dàng mỉm cười nhìn anh.Đêm nay, dường như thời gian ngưng đọng vào giây phút đó.Anh phiêu bạt qua bao nhiêu đêm ngày thăng trầm, chưa từng cảm nhận làn gió mát lành thế này.“A Li——”“Dạ?” Cô đáp lời anh.“Em từng học un bisou sur la bouche chưa?”Anh phát âm tiếng Pháp rất chuẩn mực, rất gợi cảm, giống như chứng minh anh sinh ra trong một gia đình quý tộc, chưa từng cúi đầu.Un bisou sur la bouche là nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn và nồng cháy.Dịu dàng lại ngọt ngào, bí bách lại gây nghiện.Cô vĩnh viễn nhớ về đêm xa hoa này.Anh hôn cô.Trong ánh đèn mờ ảo và vô thực, trong sự dây dưa vừa tỉnh táo vừa chìm đắm của cô, cô cảm nhận được sự lãng mạn đau đớn lại không đổi dời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro