Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử
Rung động
Mịch Nha Tử
2025-03-19 04:35:23
Đông Văn Li lấy được thức ăn cho chó thì vui vẻ hết sức, còn luôn miệng nói Lai Phúc nhất định sẽ rất mừng rỡ.Nhưng không thấy tiên sinh đứng đó nữa, chỉ còn vệ sĩ của anh đang đợi cô.Anh ta cao lớn, cường tráng, rất nổi bật, nhìn thấy Đông Văn Li đi đến, anh ta tiến lên mấy bước, cẩn thận cầm lấy đồ đạc trên tay cô, nói bằng tiếng Việt, “Cô A Li, tiên sinh bảo tôi đưa cô về.”Mấy cô gái tóc xoăn xung quanh nhìn sang, nghĩ Đông Văn Li là con gái của một gia đình giàu có.“Tiên sinh đâu rồi?” Đông Văn Li ngoái đầu nhìn về cửa ra vào, anh đến và đi không để lại dấu vết.“Tối nay anh ấy có hẹn, cho nên đã đi trước, cô A Li, xe đã đỗ bên ngoài. Mời cô.”Anh ta cầm lấy túi hàng trong xe đẩy của cô, đi phía trước. Đông Văn Li theo sau.Đúng là tài xế đang chờ bên ngoài, mưa vẫn rơi, Đông Văn Li không thể không hỏi người đàn ông đang sắp xếp đồ đạc của cô: “Anh là ——”“Cứ gọi tôi là Finger, cô A Li.”Người đàn ông vừa giúp cô đặt túi hàng vào ghế sau trong đêm mưa quay đầu lại, Đông Văn Li lờ mờ nhìn thấy ngón giữa của anh ta bị mất một đoạn, cô không cách nào nói ra được từ “Finger”.Vậy là cô đổi giọng, gật đầu với người đàn ông cao một mét chín: “Ừm, Tiểu F…”“Xe này để lại cho tôi, còn tiên sinh thì sao?”Finger cũng đón nhận cách xưng hô kỳ lạ này: “Cô A Li, cô đừng lo lắng về tiên sinh, ban tổ chức đã lái một chiếc xe đến đón anh ấy, chỉ cần cô về nhà an toàn, tiên sinh sẽ yên tâm.”Đông Văn Li lên xe, vẫn còn tò mò, “Anh xuất hiện từ lúc nào, tôi không để ý.”“Tiên sinh đi đâu, tôi cũng ở gần bên, không rời nửa bước, trừ khi tiên sinh không cho phép tôi đi theo.”“Vậy anh có mặt từ chiều đến giờ sao?”“Phải.”“Sao tôi không phát hiện ra?” Đông Văn Li hơi ngạc nhiên, một người đàn ông cao hơn một mét chín đi theo cô, cô còn không phát hiện ra.Finger nhún vai, “Cô mà phát hiện ra, nghĩa là tôi không làm tròn bổn phận.”Đông Văn Li đùa giỡn với anh ta: “Tiên sinh luôn nhờ anh đi theo những người khác sao?”“Xin lỗi, cô A Li, chuyện này liên quan đến đạo đức nghề nghiệp của tôi, nên tôi không thể trả lời được.”“Tôi chỉ hỏi thôi.” Đông Văn Li chậc lưỡi, “Ai mà hứng thú với chuyện “chém giết” của các anh chứ.”“Cô A Li, tôi muốn làm rõ một chút, tiên sinh là thương nhân quốc tế hợp pháp, chứng chỉ hành nghề vệ sĩ của tôi cũng được quốc tế công nhận, không phải là có được qua đường dây đen tối như cô nghĩ đâu.”“Tôi nghĩ như vậy sao?” Đông Văn Li bị Finger vạch trần, hơi mất tự nhiên, chỉ là khi nhìn thấy ngón tay không nguyên vẹn kia, cô tưởng tượng lại tình tiết bộ phim Hồng Kông mà cô đã xem hồi còn nhỏ.“Vậy phải làm sao mới có thể đạt đến trình độ vệ sĩ như anh?”“Quật ngã một người đàn ông trưởng thành chỉ với ba bước, không được sử dụng vũ khí nặng hoặc dao trong phạm vi năm mét.”“Mạnh mẽ vậy sao?” Đông Văn Li hơi bất ngờ, “Có phải thuê anh sẽ tốn rất nhiều tiền không?”“Cũng nhiều.” Anh ta thật thà khai báo, “Tôi không có người thân, vậy là đi theo tiên sinh, tiên sinh hào phóng, trả tiền cho tôi rất sòng phẳng.”“Anh không có người thân sao, Tiểu F? Anh có bạn bè không?”“Không có.” Anh ta quay đầu, “Cô A Li, xin lỗi, tôi không biết gì về người nhà của mình, cũng không biết mình đến từ nước nào, trước khi trưởng thành, tôi làm rất nhiều nghề, đi qua rất nhiều nước xung quanh, sau khi trưởng thành, tôi gia nhập một công ty vệ sĩ.”“Vậy tại sao sau này anh lại đi theo tiên sinh?”“Người mà trước đây tôi bảo vệ bị tấn công ngoài ý muốn, tôi có mặt tại hiện trường. Tình huống lúc đó rất đặc biệt, bàn tay và toàn bộ cánh tay của tôi đều bị nổ tung, sau đó tôi bị người ta bỏ mặc ở một bệnh viện tồi tàn để chờ chết, là tiên sinh đã cứu tôi.”“Vậy còn người mà anh phải bảo vệ thì sao, người đó có được cứu không?”“Được cứu rồi.” Anh ta quay đầu, thoải mái nói, “Cho nên tôi không phải là một vệ sĩ thất bại.”Anh ta vừa nói vừa cho cô xem cánh tay, Đông Văn Li phát hiện làn da trên cánh tay phải của anh ta rất khác người bình thường, nhiều năm như vậy mà vẫn nhìn thấy được nếp nhăn trên đó, tượng trưng cho những vết khâu đau đớn năm nào.Anh ta lựa chọn cứu mạng người khác mà không do dự, nhưng lại bị bỏ rơi như một loại công cụ đã hỏng.“Tất cả đều là chi giả, nhưng ngón giữa thì không phải, có lẽ ngón giữa có ý đồ riêng, nó không chấp nhận bất kỳ sự thay thế nào, lâu ngày tôi cũng quen rồi.”Đông Văn Li bất ngờ vì bốn ngón tay trên bàn tay phải của anh ta là chi giả, vậy mà vừa rồi vẫn dễ dàng xách đồ cho cô.“Có ảnh hưởng đến năng lực của anh không?” Cô nhìn chi giả, nói với người đàn ông ngồi bên cạnh, “Siêu năng lực.”“Không.” Anh ta lắc đầu, “Năng lực của tôi không phụ thuộc vào thân thể.”“Vậy thì phụ thuộc vào cái gì?”“Tín ngưỡng.”Đông Văn Li cười, tín ngưỡng gì chứ.Họ nói chuyện dọc đường đi, chiếc xe cũng đến nơi.Finger xuống xe, mở cửa cho Đông Văn Li, xách túi đồ, đưa cô đến cửa nhà, lúc chuẩn bị rời đi, anh ta còn trang trọng hỏi cô: “Cô A Li, đi cùng tôi, cô có cảm thấy vui không?”Hả? Đông Văn Li gãi đầu: “Sao anh lại hỏi như vậy?”“Tiên sinh nói trên đường đưa cô A Li về nhà thì phải thú vị một chút, không thú vị sẽ làm cô A Li cảm thấy nhàm chán.”Anh còn căn dặn chuyện này.Thật sự làm khó Tiểu F, còn phải nhớ đến chuyện này.Vậy là Đông Văn Li gật đầu khen ngợi: “Vui lắm, vui lắm, hy vọng lần sau sẽ gặp lại Tiểu F!”Anh ta nói xong lời này mới xem như hoàn thành nhiệm vụ, lúc này mới rời đi.Đông Văn Li mở cửa, lên lầu.Căn phòng nhỏ vào ngày mưa, tiếng mưa gõ lên mặt kính. Cô nằm trên sofa nhìn đống đồ đạc kia, cảm thấy không chân thật.Cô lấy điện thoại từ trong túi vải ra, đột nhiên nhớ anh hỏi nhân loại phát minh ra sóng điện từ để làm gì. Cô lại bấm nút mở nguồn, phát hiện mình không biết nhân loại phát minh ra sóng điện từ để làm gì, nhưng cô biết sự truyền bá sóng điện từ đến cô đã bị ngăn chặn lại.Bỏ đi, ngày mai lại mở nguồn.Vậy là cô ngồi vào bàn, bật đèn, xem lịch, đơn đặt hàng gần nhất là ngày khai trương của một tiệm bánh ngọt vào tuần sau. Cô tính toán thời gian, nghĩ phải mua thêm hoa cho tiệm, vậy là cô lấy sổ sách ra, ghi lại chi phí. Làm xong những việc này, cô lấy sổ phác thảo, bơm mực vào bút máy, ngây ngốc nhìn trời mưa, lát sau lại viết gì đó vào sổ.Sau khi xong việc, cô duỗi người một cái, nhìn túi thức ăn cho chó mà cô đổi được. Hả, cô quên đổ ra cho Lai Phúc rồi.Cô vội vàng mở túi, gọi Lai Phúc đến, đổ thức ăn vào tô của nó, nhưng thằng nhóc ham ăn lại không xuất hiện, trong nhà không có bóng dáng con chó nào, cô vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ mình không đưa Lai Phúc về!Nhốt nó trong tiệm rồi.Cô vội vàng mặc áo khoác, định ra ngoài bắt xe, lại nghe thấy tiếng động cơ xe máy quen thuộc truyền đến, theo sau là một tràng chửi bậy không từ nào giống từ nào.Đông Văn Li che tai, chạy xuống lầu mở cửa: “Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, Yên Yên, em xuống rồi.”Cô gái trước cửa trang điểm mắt khói, mặc một chiếc váy kẻ kiểu Anh, ngồi trên xe máy, chân dài mang một đôi bốt, cô ấy cởi mũ, vuốt tóc, đá Đông Văn Li một cái, còn cột một con chó trên yên sau.Lai Phúc bị cột trên xe, không thể nhúc nhích, đôi mắt đen còn chưa hoàn hồn.Đông Văn Li lao đến ôm lấy nó, Lai Phúc vừa được cởi trói, nó đã đứng đối diện với chiếc xe chửi ầm lên, ngửa mặt lên trời như đang kêu gào, “Bắt cóc! Bắt cóc!”“Này, chó ngốc, có biết ai mới đối xử tốt với mày không, tao tốt bụng đưa mày về, mày mắng ai đấy?” Nguyễn Yên ngồi trên xe máy, vung mũ bảo hiểm hù dọa nó.Nó vội vàng chạy ra sau lưng Đông Văn Li, tủi thân rên ư ử.“Được rồi, được rồi, tao dẫn mày vào nhà, cho mày thức ăn ngon.” Đông Văn Li vờ làm người tốt.Sau đó cô ngước mắt nhìn người đang kiêu ngạo ngẩng đầu trên xe: “Chị gái, em có mua bánh ngọt, chị ăn không?”“Không ăn.” Cô ấy nhàn nhạt liếc cô một cái, “Ăn ngọt nhiều sẽ bị ngốc.”Hình như là đang mỉa mai.“Mua trong siêu thị Tây đối diện tiệm hoa đấy, đắt tiền lắm.”Cô ấy lại nhàn nhạt liếc cô một cái nữa: “Giàu quá.”“Không tốn tiền.” Đông Văn Li tiến lên một bước.“Đối tượng yêu thầm em đến gặp em à?” Lúc này Nguyễn Yên mới quay đầu lại.Đông Văn Li sửng sốt, sửa lời cô ấy: “Không phải đối tượng yêu thầm, mà là vị phụ huynh biến hóa khôn lường của em.”Nguyễn Yên tức giận xuống xe, cầm mũ bảo hiểm, “Con cái lớn rồi nên đến giành quyền nuôi dưỡng đúng không?”“Sao lại như vậy được, em vĩnh viễn hiếu thảo với chị.”“Thôi đi, Đông Văn Li, tốt nhất là em chia tay dứt khoát với chị, chị không muốn lúc tan làm còn phải nhớ giúp em kiểm tra xem cái đầu ngốc này có tự nhốt mình hay nhốt con chó trong tiệm không.”“Em nhốt mình trong tiệm bao giờ?”“Chuyện sớm muộn thôi.”Đông Văn Li liếc cô ấy.Nguyễn Yên có chìa khóa vào tiệm hoa, tối nay cô ấy không biểu diễn, tập dượt xong, cô ấy đi ngang qua tiệm của Đông Văn Li, thấy Lai Phúc đứng đó ngóng trông, chờ đợi mòn mỏi.Nguyễn Yên nhìn một cái rồi đi, nhưng rốt cuộc vẫn quyết định quay lại, buộc con chó ngốc lên yên sau, chở nó về nhà.Ban đầu Lai Phúc tủi thân, nhìn thấy Đông Văn Li đổ đầy một tô thức ăn, sau khi ngửi ngửi, nó bắt đầu ăn uống vui vẻ.Đông Văn Li gật đầu, “Đúng là tiền nào của nấy.”Cô bày đồ đạc đầy bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Nguyễn Yên: “Chị đói không, Yên Yên, em nấu một tô mì cho chị.”Nguyễn Yên vén rèm, mở cửa sổ hướng ra sân, ngồi đó hút thuốc: “Không cần, chị hút xong điếu thuốc rồi đi.”“Không có ca sĩ chính nào hút thuốc lá thường xuyên, lại còn không biết tiết chế như vậy đâu, Yên Yên, chị thế này thì giọng sẽ hỏng mất.”Đông Văn Li đi đến, lấy điếu thuốc trên tay cô ấy, dụi vào gạt tàn thuốc, sau đó ném vào thùng rác.Điếu thuốc của Nguyễn Yên bị vứt đi, cô ấy cuộn tròn như con mèo, hỏi: “A Li nhỏ, em mua gạt tàn thuốc từ lúc nào thế?”“Đẹp đúng không, em mua ở chợ đồ cũ đấy.” Đông Văn Li cầm gạt tàn thuốc màu trắng đục.“Đẹp.” Nguyễn Yên duỗi người một cái, “Nấu cho chị một tô mì đi, người phụ nữ của gia đình.”Đông Văn Li đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Nếu không phải là chị thì em không nấu đâu đấy, phụ nữ độc lập thời đại mới không muốn làm người phụ nữ của gia đình.”“Được rồi, người phụ nữ độc lập, nhớ thêm sả vào.” Nguyễn Yên dặn dò.“Biết rồi.” Giọng cô gái nhỏ phát ra từ nhà bếp.Nguyễn Yên đứng ngoài hiên phòng ánh nắng, mơ màng cảm nhận làn gió.Không bao lâu sau, Đông Văn Li bưng tô mì ra, “Rất nhiều sả, coi chừng nóng.”Ngoài hiên nhà có một chiếc bàn cao bằng nửa người bình thường, hai người họ bưng chiếc bàn đến.Nguyễn Yên cầm một cái chén nhỏ, chia một phần cho Đông Văn Li: “Ăn đi.”Lúc này Đông Văn Li mới nhớ mình cũng chưa ăn, cô cầm một chiếc ghế đẩu đến, lẩm bẩm nói, “Nhiều sả quá.”Sau đó Nguyễn Yên vớt hết sả trong chén của cô.“Yên Yên, hôm nay em gặp một người rất thú vị.”“Lại bị mấy thanh niên tràn ngập lý tưởng xây dựng quê hương nhưng không có tiền trở về lừa à?” Nguyễn Yên vô cảm ăn mì.Đông Văn Li:…Lúc mới đến Hà Nội, cô gặp một người đàn ông, người đó có khát vọng lớn, hừng hực khí thế quay về xây dựng quê hương, nhưng không có tiền trở về. Đông Văn Li “tài trợ” cho anh ta một khoản tiền nhỏ, lại bị Nguyễn Yên châm chọc đến bây giờ.“Không chừng anh ấy thật sự quay về xây dựng quê hương đấy, chỉ là không có tiền thôi.”“Nếu thật sự không có tiền, anh ấy cũng không biết lao động kiếm sống à, sao lại xin tiền của một cô bé như em chứ? Em bị lừa rồi.”“Nhưng anh ấy rất chân thành, Yên Yên, còn cho em xem kế hoạch lập nghiệp của anh ấy, em thấy rất đáng tin.”“Viết kế hoạch lập nghiệp thì có gì khó đâu, viết không được thì đi mua, có nhiều cách mà.” Nguyễn Yên vẫn kiên quyết.“Nhưng nhỡ đâu anh ấy nói thật thì sao?”“Nói thật thì cũng không phải chuyện của em, sao em cứ thích xen vào chuyện của người khác thế, hơn hai năm qua em gửi bao nhiêu tiền cho cô nhi viện Sài Gòn rồi, em ngày đêm phiên dịch, còn đi cắm hoa, vặn ốc vít cho mấy bữa tiệc, nhìn tay em kìa, chai sần như vỏ cây khô vậy. Đông Văn Li, em là Bồ Tát sống à, ai cũng cần em cứu vớt hay sao?”Đông Văn Li không nói nữa.Bụi bặm bay trong không khí cũng không dám rơi xuống.Sau đó Nguyễn Yên mới phát hiện ra vấn đề của mình, cô ấy hơi bối rối, nuốt nước bọt một cái, sau đó lúng túng xin lỗi: “Sorry, A Li.”Cô ấy quá sốt ruột, cô ấy biết rõ tại sao A Li không dứt ra được.Cô không thể chống đỡ được nỗi niềm muốn trở về quê hương, mặc dù đã biết rõ là lừa gạt, cô vẫn kiên quyết tin rằng mọi người đều lưu luyến quê hương. Nếu như có người sai trong chuyện này, thì đó là người lợi dụng nỗi nhớ quê của một người phiêu bạt lâu ngày để lừa đảo.Đông Văn Li lắc đầu: “Không sao, Yên Yên, lần sau em sẽ không bị lừa nữa.”Nguyễn Yên li3m môi, lúng túng nói: “Có lẽ…có lẽ anh ấy thật sự…thật sự không nói dối, cũng có thể là như vậy.”Đông Văn Li: “Nhất định là anh ấy nói dối, chị nói đúng, làm gì có người đàn ông trưởng thành nào lại đi xin sự giúp đỡ của một cô bé như em chứ, lần sau gặp anh ấy, nhất định em sẽ hỏi về tiền của em.”“Em đi đâu mà gặp được anh ấy?”Hai chị em cãi nhau thế nào cũng cho nhau đường lui.“Ai biết được, thế giới này vừa lớn vừa nhỏ, khi nào gặp được, em sẽ bảo Tiểu F đánh chết anh ấy.”“Tiểu F là ai?”“Quay lại chuyện này.” Đông Văn Li nói, “Đó là người em định kể với chị đấy, là vệ sĩ có chứng chỉ quốc tế, là người có thể làm một chiếc chuyên cơ chiến đấu nổ tung bằng một tay.”Nguyễn Yên nhìn cô: “Có phô trương quá không vậy?”“Hơi phô trương một chút, nhưng thật sự hay lắm, anh ấy giống như người máy vậy, cho người ta cảm giác an toàn, lần sau em sẽ giới thiệu hai người với nhau.”Nguyễn Yên ừ một tiếng, sau đó ăn mì tiếp.“Đúng rồi, Yên Yên, chị tìm việc đến đâu rồi?”Nguyễn Yên dừng đũa: “Vẫn đang tìm, mấy ngày này không có nhiều nơi cần ban nhạc biểu diễn.”Cô ấy chỉ nói một nửa, thật ra không phải cô ấy không nhận được lời mời diễn thử. Nhưng sau khi diễn xong, đối phương sẽ nhìn thông tin của cô, nhíu mày nói họ khó lòng thuê một ca sĩ chính là nữ, hoặc bóng gió nói ban nhạc đã đủ người, nhưng tiếp viên quán rượu thì còn tuyển.Hôm nay, một gã bụng phệ mẹ nó nói phố đèn đỏ bên cạnh thiếu người, hỏi cô ấy có muốn đến đó không, cô ấy tức giận đánh ông ta một trận.Nhưng lời vừa đến môi cô ấy, lại đổi thành: “Kiểu gì cũng có chỗ làm mà.”Đông Văn Li trả lời: “Kiểu gì cũng có chỗ, Yên Yên, chị là chị đại Sài Gòn, em chưa từng thấy ai phù hợp làm ca sĩ chính hơn chị, chị sống vì nhạc rock, nữ hoàng nhạc rock!”Cô liên tục tán dương, làm Nguyễn Yên bật cười, “Ngốc, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.”“Được rồi, chị đi đây.” Nguyễn Yên ăn xong, đứng dậy vỗ vai Đông Văn Li, “Lần này em rửa chén, lần sau chị rửa. Làm ăn cho đàng hoàng, đừng để mới khai trương mà phá sản.”“Chị xem thường em đúng không?” Cô ấy gạt tay Nguyễn Yên, “Dù sao em cũng là bà chủ, chị từng thấy ai còn đi học mà có cửa tiệm riêng chưa, em cũng được xem là người tài ba lỗi lạc trong lịch sử, được chưa?”“Được, người tài ba lỗi lạc, hẹn gặp lại.”*Không đến nỗi phá sản như Nguyễn Yên nói, nhưng cũng không kiếm được nhiều tiền.Cô còn phải lên lớp, không phải lúc nào tiệm hoa cũng mở cửa, kinh doanh lưu động còn kém hơn một chút, nhưng cũng may Khổng Dung vẫn còn hoạt động trong câu lạc bộ cắm hoa, quyết liệt tạo cơ hội cho cô bố trí mấy sự kiện nhỏ.Đông Văn Li vẫn rất bận rộn.Khoảng thời gian này, cô không gặp lại tiên sinh, nhưng có gặp Finger một lần.Ngày đó, Đông Văn Li ra ngoài, Finger đã đứng đó từ sáng sớm, sau lưng anh ta còn có một chiếc thùng rất lớn, nhìn thấy Đông Văn Li, anh ta nói thứ này là do tiên sinh nhờ mang đến.Đông Văn Li nhờ anh ta mang lên lầu, lúc mở ra mới phát hiện đó là tủ lạnh.Rất hiếm có.Đông Văn Li nghiên cứu sách hướng dẫn sử dụng một hồi lâu, phát hiện thứ này dùng để giữ cho thức ăn tươi mới, vậy là cô lại nhờ Finger mang tủ lạnh sang tiệm hoa.Nhiệt độ thấp rất phù hợp để bảo quản hoa.Thật lâu sau đó, Đông Văn Li cũng không nghe tin tức nào về tiên sinh.Thỉnh thoảng, cô lại ngồi đọc sách trong tiệm hoa, mệt rồi thì sẽ ngước mắt nhìn ra dòng người tới lui ngoài cửa sổ, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện, nhưng anh hành tung bí ẩn như vậy, cô cũng quen rồi.Việt Nam không có mùa đông.Cô nghĩ bây giờ cũng sắp vào mùa đông rồi.Trong mùa đông lý tưởng của cô, lá cây sẽ rụng, tuyết sẽ rơi, nhưng cây cối bên ngoài cửa sổ vẫn xanh tươi mãi, nhiệt độ vẫn dễ chịu, hợp lòng người, tạo cho cô ảo giác bốn mùa không đổi, thời gian không bao giờ trôi về phía trước.Đôi lúc, mấy cặp tình nhân nắm tay nhau đến bên cửa sổ của cô mua một bó hoa, sau khi cô cẩn thận bó hoa lại, gương mặt cô gái luôn hiện lên dáng vẻ ngạc nhiên và hài lòng, cô cảm thấy hoa tươi thật sự là một thứ tốt đẹp, người ta yêu nhau, biểu đặt tình cảm với nhau, dành cả một đời bên nhau.Còn với cô —— trong trường cũng có vài nam sinh biểu đạt sự ngưỡng mộ dành cho cô, họ cũng chân thành như những chàng trai đến bên cửa sổ của cô mua hoa cho cô gái yêu quý của họ, nam sinh thường mua hoa hồng cho cô, là loài hoa tượng trưng cho tình yêu, nhưng cô chưa từng nhận lấy bất kỳ cành hoa nào.Cô biết cành hoa hồng thuộc về cô đã xuất hiện rồi, nhưng cô cất nó trong tủ, khóa vào trái tim cô, không hề biết nó đang úa tàn.————————Lúc người ta không để ý, Giáng sinh cũng gần đến.Một nhóm du học sinh trong trường chuẩn bị mừng Giáng sinh.Họ tìm được Đông Văn Li thông qua Khổng Dung, nói mặc dù Giáng sinh ở Việt Nam không có tuyết, cũng không có ông già Noel, nhưng họ muốn nhìn thấy hoa tươi từ khắp thế giới.Đông Văn Li bắt chước cách ăn nói kỳ lạ của họ, đứng đó lôi kéo khách hàng: “Nhiệt độ không giảm, hoa tươi sẽ không úa tàn!”Có lẽ sự nhiệt tình của cô cũng làm nhóm du học sinh kia hăng hái hơn, sau đó, bữa tiệc này không chỉ là sự kiện của Đại học Quốc gia nữa, mà họ gọi gần hết du học sinh ở Hà Nội đến tham gia.Chuyện này làm cho bữa tiệc càng lúc càng đông đúc hơn, cuối cùng họ mượn một hội trường nhỏ trong trường để làm sảnh tiệc.Một mình Đông Văn Li không làm nổi, nhưng cô lại không có kinh phí thuê thợ cắm hoa chuyên nghiệp, chỉ có thể gọi thêm mấy bạn học sẵn lòng hỗ trợ trong câu lạc bộ cắm hoa. Mặc dù như vậy, nhưng thỉnh thoảng có tiết buổi sáng, cô chỉ có thể bắt đầu làm việc từ tối đến đêm.Tiệm hoa của cô treo bảng thông báo chủ tiệm ra ngoài, cô tạm dừng kinh doanh, thẳng tiến đến bữa tiệc.Cô quá mệt mỏi, tạm thời không thể nhận thêm công việc nào nữa.Mười một giờ đêm, Đông Văn Li nhai một miếng bánh mì, cố định con ốc cuối cùng lên giàn hoa.Bắt đầu từ ngày mai cho đến Giáng sinh, nơi này sẽ có rất nhiều hoạt động. Rất khó bảo quản hoa tươi, cho nên cô đợi tối nay mới lấy hoa về, sợ chúng sẽ héo, sẽ xấu. Ngoại trừ giàn hoa lớn bên ngoài, số hoa còn lại, cô c ắm vào nước để giữ cho chúng tươi mới.Bởi vì đã quá trễ, cô không muốn làm chậm trễ thời gian lên lớp của bạn học, vậy là cô tự tay làm hết. Đến lúc hoàn tất, Đông Văn Li còn không có sức lực để đứng dậy.Cô lau mồ hôi trên mặt, cúi đầu nhai miếng bánh mì khô khốc.Có tiếng ai đó gõ cửa phòng học, không nhanh không chậm, tựa như đang thăm dò.Đông Văn Li hơi ngạc nhiên, giờ này còn có người đến đây sao?Cô cất miếng bánh mì đi, phủi vụn bánh trên quần áo, lau mồ hôi trên mặt, mở cửa ra.Lúc mở cửa, cô sửng sốt.Trong hành lang tối tăm, anh đứng dưới ngọn đèn duy nhất.*“Tiên sinh… Sao, sao anh lại đến đây?” Cô quá bất ngờ, ngay cả giọng nói cũng kinh ngạc.“Anh đến tiệm hoa đợi em, nhưng đợi mãi mà em không quay lại đó, lại đến nhà em, nhưng đèn trong nhà không bật, anh nghĩ em còn ở trường, lúc đi ngang qua ký túc xá dành cho sinh viên quốc tế, anh nghe họ nói đến chuyện trang trí Giáng sinh, anh lần theo mùi tiền, tìm đến nơi này.”Anh đứng bên ngoài, nhét tay vào túi, vừa thong thả vừa lười biếng, hoàn toàn không có dáng vẻ bôn ba trong đêm: “Đúng là ở đây.”Anh bước vào, nhìn xung quanh: “Bạn nhỏ liều mạng kiếm tiền.”“Thỉnh thoảng mới vậy mà.” Cô vừa mừng vừa sợ, không biết nói gì, chỉ đứng đó cười.Anh quay đầu, không biết cô mới nghịch ngợm cái gì mà chóp mũi dính bẩn, lại nhớ vừa rồi nhìn thấy cô qua cửa sổ, cô mặc một chiếc quần jean rộng rãi, tóc buộc cao, đội nón lưỡi trai, chỉ chừa lại đường nét gương mặt xinh xắn, lộ ra hơi thở thiếu niên.Còn thấy lúc cô dùng cờ lê vặn ốc, gắng sức đến mức gương mặt đỏ bừng, cũng thấy cô mệt đến mức không còn sức sống, chỉ ngồi đó ăn miếng bánh mì khô khốc.Ban đầu anh còn nghĩ mấy năm qua cô trở thành người lớn, biết tự lập, anh đã có thể gạt bỏ cảm giác không đành lòng, nhưng thấy cô nở nụ cười với anh như không có chuyện gì, chính là tinh thần “Thế giới cho tôi nỗi đau, tôi đáp lại bằng những lời ca”, làm anh không khỏi đau lòng.Vậy là anh quay đầu, nhìn cô chăm chú.“Anh nhìn em làm gì?” Đông Văn Li bị anh nhìn, cảm thấy rất kỳ lạ, cô vô thức rụt cổ lại, quay đầu sang nơi khác.Một giây sau, mặt của cô bị xoay lại. Đồng tử của cô giãn ra, chỉ thấy anh lấy chiếc khăn túi màu trắng, giữ lấy cằm cô để cô không thể nhúc nhích, nhưng bàn tay anh rất nhẹ nhàng, anh dùng khăn túi lau mặt cô, từng chút từng chút.Ánh mắt của anh vừa tập trung vừa nghiêm túc, cử chỉ dịu dàng như đang chăm chút cho một tác phẩm nghệ thuật mới tinh —— lau chùi bẩn dơ, dọn sạch nhơ nhuốc, trân trọng như viên ngọc quý trong tay.Đông Văn Li cảm thấy trái tim mình đau xót, vết thương sưng tấy trong lòng dường như đang chảy mủ.Thậm chí vào thời khắc đó, cô còn hơi oán trách anh, tại sao anh luôn xuất hiện, rõ ràng bản thân cô đang sống tốt mà.Nếu anh không xuất hiện, cô sẽ không cảm thấy khó chịu và tủi thân như bây giờ.Nhưng cô chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.Trong đôi mắt kiềm chế và thâm tình như ảo ảnh của anh.——————–Tác giả có lời muốn nói:Chó con nhem nhuốc được người ta lau mồ hôi thì muốn khóc ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro